Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi
-
Chương 038: Ngồi chờ xé rách mặt nhau
Từ Sơ Đồng để cho Tồn Tích lấy mấy bao y phục từ trên xe ngựa xuống. Lấy ra một đôi ủng bằng bông cho Tiết Ý Nồng nhìn, trên đó thêu vân rồng, vô cùng uy nghi và độc đáo. Tiết Ý Nồng nhận lấy, sờ sờ lên lớp vải, chất liệu tơ tằm rất mịn và mềm, vừa mềm mại vừa ấm áp. Nàng lập tức cởi đôi ủng cửu long dưới chân ra, mang đôi ủng của Từ Sơ Đồng, cảm thấy ấm áp bao quanh chân, đôi bàn chân lạnh lẽo lúc nãy cũng được sưởi ấm.
"Sơ Đồng, rất thoải mái."
"Hoàng thượng thích sao, thật tuyệt. Ta làm hai đôi, cho Hoàng thượng thay đổi, đừng tiếc."
" Ừ." Tiết Ý Nồng ngồi dậy, luôn nhìn vào chân mình, nhìn xung quanh rồi đưa mắt nhìn những bao y phục khác, Từ Sơ Đồng cũng không vòng vo, trực tiếp mở ra, lấy ra hai chiếc áo choàng bông, màu vàng, viền đèn, cổ lông, cả thân áo màu trắng, bằng lông, Tiết Ý Nồng đi thử y phục, sau khi thay xong, từ sau bức bình phong bước ra, hỏi: "Nhìn đẹp không?"
Tiết Ý Nồng vô cùng vui vẻ, "Đến giờ, cũng chưa có ai tự tay may quần áo cho trẫm, thật tốt, đa tạ Sơ Đồng. Tốn rất nhiều công sức nha, có mệt không, có mỏi mắt không, có muốn trẫm cho người thắp thêm nhiều nến cho phòng ngươi sáng hơn không....." Nàng lải nhải rất hiều điều, Từ Sơ Đồng thật không biết nên tiếp câu nào.
"Đa tạ Hoàng thượng."
"Trẫm phải đa tạ ngươi mới đúng, ngươi làm rất đẹp, trẫm rất thích." Tiết Ý Nồng đem đồ vật ôm vào trong lòng, giống như ôm bảo bối , không nỡ buông tay. Tự tay đem tất cả bỏ vào trong tủ, khóa lại, tỏ ra hết sức hẹp hồi với bảo bối của mình, rất sợ người khác nhúng tay vào. Sau đó ngồi xuống, tán gẫu với Từ Sơ Đồng về tình hình gần đây, Tồn Tích nhìn các nàng trò chuyện hết sức thú vị, vội vàng kéo Lạc Nhạn đi ra ngoài.
"Ngươi làm sao vậy." Một luồng gió lạnh thổi đến làm Lạc Nhạn run lẩy bẩy, nhất là mới vừa từ trong phòng ấm áp đi ra, nàng liên tiếp hắt hơi hai cái.
"Nói, hôm nay vì sao không để ý tới ta."
"Không có."
"Đừng có gạt ta, lần trước ngươi đi tìm ta vẫn rất cao hứng, làm sao hôm nay thấy ta thì mặc kệ, người nào đã đắc tội với ngươi. Nói rõ đi, nếu như ta sai, cũng phải nói để cho ta biết, chứ không thể cứ như thế này."
Lạc Nhạn giật giật môi, kiềm chế lại lời muốn nói ra, "Dù sao cũng không có gì."
"Ta nói có là có."
"Không có không có không có, một vạn lần không có, được chưa, nơi này lạnh muốn chết, kéo ta ra đây làm gì." Lạc Nhạn chạy về phòng mình, Tồn Tích cũng vội vàng đi theo.
"Như vậy thật tốt, thật tự tại. Trẫm mỗi ngày bị những chuyện kia dây dưa không dứt, còn có một đám người lúc nào cũng âm mưu , tìm cách kéo trẫm khỏi ngôi vị hoàng đế, không có an tâm dù chỉ một ngày." Nàng đan hai tay vào nhau ôm lấy bộ giữ ấm của Từ Sơ Đồng, thấy tay Từ Sơ Đồng lộ ra ngoài, nàng tạo khoảng cách để nàng ấy có thể ôm bộ giữ ấm.
Từ Sơ Đồng nói: "Bộ ấm này, không đủ cho đôi bàn tay của hai người , hơn nữa lúc ôm làm cho hai người ngồi đối diện, nói chuyện rất khó khăn.."
"Này.." Tiết Ý Nồng đưa bộ ấm cho Từ Sơ Đồng, "Trẫm vừa sưởi ấm xong, ngươi sưởi ấm đi." Từ Sơ Đồng đa tạ, ôm bộ ấm lên, trên đó vẫn còn sót lại nhiệt độ của Tiết Ý Nồng. Sau khi giữ ấm được một lúc,, liền nghe Tiết Ý Nồng hỏi: "Lần này đến, có muốn ở lại đây một khoảng thời gian không?"
Thứ nhất, nàng thương tiếc Từ Sơ Đồng, thứ hai cũng có ý dò xét. Từ Sơ Đồng và Tiết Khinh Cầu gặp mặt, với nàng, như cục tức nghẹn ở cổ họng, không thể không đề phòng.
"Nếu là Hoàng thượng muốn, ta tất nhiên sẽ ở lại một thời gian, tránh cái lạnh mùa đông. "
"Vậy thì ở lại đi." Ta thành toàn cho ngươi.
"Đa tạ Hoàng thượng." Từ Sơ Đồng nhìn xung quanh, "Ta nên nghỉ ngơi ở đâu? Nếu không, ta ở lại chỗ trước lúc rời đi, lát nữa ta và Tồn Tích đi dọn dẹp một chút."
"Cần gì phải phiền phức như vậy, cứ ở đây đi, chỗ này trước kia vốn là của ngươi, trẫm chiếm làm ổ. Nơi này ấm áp, ngươi ngủ bên trong, trẫm ngủ ở tháp ngoài."
Từ Sơ Đồng cũng không chịu, "Hoàng thượng, sao ngài có thể ngủ ở tháp ngoài, không được không được, ta đến đây đã quấy rầy ngài, cảm thấy vô cùng áy náy, nếu còn như vậy, ta giảm thọ mất."
"Ngươi không muốn trẫm ngủ ở tháp ngoài, trẫm cũng không nguyện ý để ngươi ngủ ở đó, như vậy tranh chấp không ngừng, vậy thì ngủ chung đi."
Từ Sơ Đồng vạn vạn lần cũng không đồng ý với đề nghị này. "Như vậy sao được, truyền đi chẳng khác nào phá hủy thanh danh của ngài."
Thế này không được, thế kia cũng không xong.
Lạc Nhạn và Tồn Tích từ bên ngoài đi vào, nghe thấy hai người bọn họ đang tranh luận chuyện ngủ nghỉ, Lạc Nhạn nói: "Chuyện này cần gì phải tranh cãi, nô tỳ và phu nhân ngủ ở tháp ngoài, Hoàng thượng ngủ ở bên trong, nghĩ đến phu nhân cũng sẽ không lạnh, danh tiếng của Hoàng thượng cũng không bị hủy."
Tồn Tích hỏi tới: "Còn ta đâu ?"
"Ngươi, đi nơi khác ngủ."
Tồn Tích cũng không chịu, nhất quyết muốn cùng ở chung với Lạc Nhạn, nhưng không thể để cho Lạc Nhạn tách nương nương ra khỏi Hoàng thượng. "Nô tỳ tin tưởng Hoàng thượng là chánh nhân quân tử, sẽ không làm gì đối với phu nhân nhà ta, thời xưa không phải có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, ngủ chung với nhau rồi sao, người ta cũng không phải là rất tuân quy củ sao, Lạc Nhạn, chúng ta phải tin tưởng Hoàng thượng."
Lạc Nhạn thầm nghĩ: "Khi nào đôi mắt ngươi nhìn thấy ta không tin Hoàng thượng hả? Ta là không tin nương nương nhà ngươi, vạn nhất nàng như Kinh Kha muốn ám sát Hoàng thượng thì phải làm sao đây?"
Vốn chỉ là chuyện tranh chấp ngủ bên giường trong hay ngủ tháp ngoài, nói một hồi lại thành ngủ chung một tháp. Từ Sơ Đồng giả vờ dè dặt, cũng không đồng ý.
Cuối cùng mọi người cùng hướng về Tiết Ý Nồng, chờ nàng lên tiếng. "Trẫm? Trẫm chỉ mong bốn người chúng ta có thể ngủ chung, giường này quá lớn."
Mọi người: "..."
Ý kiến của Tiết Ý Nồng tự nhiên không được tán thành, nàng vẫn ngủ giường trong, Từ Sơ Đồng ngủ ở tháp ngoài , Lạc Nhạn và Tồn Tích chen chút ở phòng bên.
Chuyện này tạm dừng.
Tồn Tích đi ra ngoài đem bao hành lý vào, không nghĩ rằng mình đã bỏ trong xe. Vào lúc này, trên lưng một cái bao lớn, hai bên tay xách theo hai bao nhỏ nhỏ tròn tròn, thật giống dọn nhà, Tồn Tích kêu Lạc Nhạn đến trợ giúp, Lạc Nhạn cực kỳ không muốn, "Tại sao ngươi luôn gọi ta?"
"Không kêu ngươi thì kêu ai, mau mau, dọn dẹp chỗ ngủ của nguơi, ta đi dọn giường cho phu nhân nhà ta." Lạc Nhạn cực kỳ không vui, nàng ngủ ở chỗ này vô cùng tốt, dựa vào cái gì Từ Sơ Đồng vừa đến, mình phải nhường cho nàng ấy.
Ai cao quý hơn! Hơn nữa xét về thời gian quen biết Hoàng thượng, sự trung thành, mình thắng là cái chắc.
Lạc Nhạn nhìn ánh mắt của Tiết Ý Nồng, đầy oán giận. Hơn nữa, Tiết Ý Nồng rõ ràng rất thiên vị nha, vẻ mặt biểu hiện cũng rất rõ ràng đi.
Dĩ nhiên đối với Từ Sơ Đồng, nàng căn bản cũng lười cho một sắc mặt tốt. Thầm nghĩ: "Đừng tưởng rằng dáng vẻ mình xinh đẹp. Dù sao, ngươi cũng là do Đại hoàng tử phái đến nằm vùng. Hoàng thượng đã sớm biết, hiện ở đây chẳng qua để giám sát ngươi, hừ, chờ những chuyện kia lộ chân tướng, ngươi chờ bị đày đi biên cương đi!"
Lạc Nhạn ôm chăn nệm của mình trải ở phòng bên cạnh.
Còn ở chánh điện bên này, Tồn Tích tay chân nhanh nhẹn đã bày xong hết thảy, mở tủ ra, đem y phục của Tiết Ý Nồng đặt sang một bên, chừa ra một nửa chỗ trống chen chen chúc chúc bỏ y phục của Từ Sơ Đồng vào, rất thân mật nha.
Hơn nữa còn đem từng cái yếm, trung y, xếp hàng ở trên không để Hoàng thượng nhìn thấy, còn trộm cầm lấy ngửi ngửi vài lần.
Sau khi làm xong những "động tác nhỏ" này, Tồn Tích đem hành lý sang phòng bên.
Sau khi Từ Sơ Đồng kêu xa phu về, thì trở vào trong phòng. Nhậm công công cho người mang tới tấu chương, rương sách, từng cái từng cái lấy ra, phân loại rồi bỏ lên án thư.
Lại giúp mài mực, để cho Tiết Ý Nồng phê duyệt. Từ Sơ Đồng thấy nàng bận rộn, tự mình cũng tìm chuyện làm, không quấy nhiễu nàng.
Cứ như vậy, một ngày trôi qua.
Tin tức Từ Sơ Đồng trở về, nhanh chóng truyền khắp các ngõ ngách trong hoàng cung, chưa từng bởi vì nàng biến mất mà giảm đi, ngược lại bởi vì nàng đến, hoàng cung rất sống động so với mùa đông u ám.
Đầu tiên là đám cung nữ, thái giám trong Cẩm Tú Cung, truyền tai lẫn nhau, xong lại lan truyền sang những cung khác.
Các phi tần tiền triều đứng ngồi không yên, cũng đồng loạt đến Khôn Viên Cung , "Nương nương, ngài cũng phải cẩn thận Từ Sơ Đồng. Nàng ấy chính là hồ ly chín đuôi, rất giảo hoạt, vừa thấy Hoàng thượng, chắc chắn là sẽ sử dụng yêu thuật để mê hoặc hoàng thượng đến thất điên bát đảo, lúc đó không nhận ra ai, cũng không ai thấy, nương nương, đến lúc đó ngài phải làm sao a."
Đám phi tần thay nhau nói phải, các nàng ấy đều đấu không lại Từ Sơ Đồng , lúc này không còn cách nào khác là tìm nàng gây phiền phức, mà hoàng hậu bất đồng, nàng có lập trường, không có lý do gì để làm như vậy.
Dư Thời Hữu nhìn các nàng, nửa ngày cũng không nói một lời. Những người này đến đây để khích bác ly gián. Nhưng mà nàng có thể làm gì, khi mà nàng và Tiết Ý Nồng đã thỏa thuận với nhau, nước sông không phạm nước giếng. Hoàng thượng cũng đã sớm nói, địa vị hoàng hậu cho mình, vinh hoa phú quý cho mình, hậu cung cũng giao cho mình. Cũng đã nói rõ ràng là đừng trông mong vào hắn. Mấy ngày nay, Tiết Ý Nồng cũng không bước đến Khôn Viên Cung nửa bước, dĩ nhiên cũng không nghe thấy tin tức đi những cung khác.
"Đa tạ hảo ý của các hoàng tẩu, Bổn cung xin nhận tấm lòng. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi vấn an Thái hậu đi."
Mặc dù là trời đổ tuyết, nhưng không có vết tuyết lưu lại trên mặt đất. Năm này tuyết rơi xuống đất liền hóa thành vũng nước làm cho mặt đât luôn luôn ẩm ướt.
Hoàng hậu và các vị phi tần tiền triều ngồi kiệu liễn, chân không đạp đất, cùng đi đến Dưỡng Tức Cung của Thái hậu, vấn an và ngồi xuống, gương mặt mọi người hồng hào, đôi mắt sáng lên, Thái hậu nhìn, nghĩ thầm: "Vẻ mặt của mọi người không giống thường ngày." Liền hỏi: "Trong cung có chuyện gì xảy ra sao?"
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dư Thời Hữu, nàng ấy đã thành thân với Tiết Ý Nồng cũng đã mấy tháng, cái bụng cũng nên có động đậy đi. Thái hậu mong đợi, đôi mắt cũng sáng lên, đừng nói không phải chuyện này đi, vậy rất tốt nha.
Nhưng một trong các phi tần tiền triều lại nói: "Thái hậu còn chưa biết sao, nghe nói hôm qua trong cung có một vị khách quý đến. Vị khách quý đó ở lại Cẩm Tú Cung từ ngày hôm qua đến nay. Thái hậu ngài nói, Hoàng thượng có phải lén gạt mọi người mà kim ốc tàng kiều không."
"Không biết." Thái hậu rất để ý tâm tình của Hoàng hậu, "Các ngươi cẩn thận không chừng có nhầm lẫn, Tiểu Đậu Tử." Bà gọi thái giám bên cạnh, nói: "Ngươi đi xem người nào đang ở trong Cẩm Tú Cung, hỏi thăm rõ ràng, rồi quay lại đây báo cáo."
**** 31/12/2021 ****
#### Tác giả có lời muốn nói ####
Náo nhiệt trong cung hồi sinh, thị phi sống lại. Ý Nồng sinh lòng không tín nhiệm nương nương rồi, nương nương sẽ ứng phó như thế nào, còn có hậu cung, Thái hậu lại có chuyện muốn nói rồi? Ngồi chờ xé rách mặt nhau. Xem tiếp chương sau ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook