Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ
Chương 27: 27: Vải Vụn Cũng Có Thể Kiếm Tiền Thượng


“Hai đứa con đang đang nói chuyện gì vậy?” Lệ Nương nhìn hai đứa nhỏ cứ liên tục cúi đầu thầm thì, có chút tò mò.
“Không có gì, nương, chúng con đang thương lượng một chuyện, tối nay sẽ nói với mọi người.

Hiện tại con vẫn còn suy nghĩ, đợi suy nghĩ xong tối nay sẽ nói cho cha mẹ ạ.” Cận Nương vội cười nói.
“Nương, đợi chút nữa đến nơi, nương về nhà trước nha, con và Nhị tỷ sẽ kéo bao vải này về sau.”
“Không được, bao này rất nặng, hai đứa sao kéo nổi?”
“Dù sao cái bao này cũng chỉ chứa vải vụn, con và Nhị đệ chậm rãi kéo là được, không tốn sức nhiều đâu ạ, nương yên tâm đi.” Nhị Lang ở bên cạnh cũng dùng sức gật đầu, thấy thế, Lệ Nương cũng đành thuận theo
Con đường về nhà thuận lợi, thật may là hiện tại thời tiết bắt đầu nóng lên, mọi người không thích ra cửa, từ cửa thôn cho đến nhà hầu như không ai nhìn thấy, hai tỷ đệ cố hết sức vừa nâng vừa kéo cuối cùng cũng đem được một bao tải to vào nhà.
Vừa vặn, Tam Lang được mẫu thân sai ra cửa chờ bọn họ, xa xa đã thấy Cận Nương và Nhị Lang đang lôi kéo một bao tải to đầy mụn vá về hướng này, nên vội vàng chạy ra giúp đỡ.

Vừa bước vào cửa, Đại tỷ nghe tiếng động nên bước ra nhà chính, thuận miệng hỏi: “Hai đứa kéo cái bao gì vậy, sao lại to như vậy?”
“Đại tỷ, tỷ cũng giúp bọn muội một tay cùng nhau nâng cái bao này vào trước đã rồi nói sau, muội kéo hết nổi rồi.” Cận Nương vội nói.
Hai người dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ chưa đến mười tuổi, có thể đem túi đồ này từ cửa thôn túm trở về đã không dễ dàng rồi, bây giờ còn phải nâng lên mấy bậc thang, vừa nghĩ thôi đã thấy mệt muốn chết, thật đúng là có lòng làm nhưng không có sức.
“Nhị tỷ, Nhị ca, nước đây, hai người uống một ngụm trước đi.”
Hai người vừa mới buông bao tải xuống đã thấy hai tay của Tứ Lang cầm hai chén nước vội vàng cẩn thận đưa tới, hai người cũng thật khát, cầm chén nước lập tức ngửa đầu uống sạch.

“Ôi, hai đứa uống chậm một chút, cẩn thận bị sặc.” Quỳnh nương vội la lên, vừa dứt lời thì hai người đã uống sạch sẽ, cũng chỉ có thể bước lên lấy khăn lau mồ hôi cho hai người.
Thấy hai người bớt mệt, mới nói tiếp: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, còn có bao này rốt cuộc là cái gì, vừa rồi nương trở về vừa đặt gói đồ xuống là vội vàng vào bếp nấu cơm, lúc đi còn cố ý dặn dò chờ cửa hai đứa, chuẩn bị nước ấm cho hai đứa uống nữa.”
“Đại tỷ, bao này chứa vải vụn, là bọn muội xin từ tiệm quần áo Trầm kí về, bọn họ làm quần áo còn thừa vải vụn rất nhiều, bên trong có thể có không ít vật liệu tốt.

Muội thấy họ đem vứt mấy cái này thật quá đáng tiếc, mà thứ này muội cũng có biện pháp kiếm tiền từ nó, nên cầm trở về trước, chút nữa chờ ăn tối xong, muội muốn nói cho cha mẹ nghe một chút, để mọi người cùng suy nghĩ, nếu có thể làm, vậy nhà chúng ta lại có thêm một cách kiếm tiền.”
“Nhị tỷ, đệ biết ngay tỷ đã có biện pháp hay ho gì đó nữa rồi, đúng là đệ không đoán sai.” Nhị Lang vốn đã tò mò việc này suốt đường đi, vừa nói vừa cười thật tươi.
Cơm trưa xong, Lệ Nương phân phó Nhị Lang, Tam Lang đi gọi nhóm tá điền làm trong hợp tác xã đến nhà nhận tiền làm túi lưới kì này.

Không lâu sau, người đã lục tục đến, chờ tất cả mọi người đã tới đủ, Lệ Nương bảo Cận Nương báo số, Quỳnh Nương ở một bên lấy tiền đưa bọn họ.
“Vương Thành Thật gia, tổng cộng làm ba trăm bốn mươi cái, được năm lượng một đồng tiền*, trừ lại tiền mua chỉ sáu trăm tám mươi văn cùng với tiền nộp quỹ chung, thực nhận** là hai lượng hai tiền thêm mười văn;
Lưu Quý gia, tổng cộng làm hai trăm bảy mươi sáu cái, được bốn lượng một đồng tiền thêm bốn mươi văn, giống nhau cũng là trừ đi tiền mua chỉ năm trăm năm mươi hai văn và tiền đóng quỹ chung, thực nhận một lượng bảy đồng tiền thêm chín mươi bốn văn;
Tiếp theo là Nhị Ngưu nương tổng cộng làm được một trăm bảy mươi tám cái, được hai lượng sáu đồng tiền thêm bảy mươi văn, nhưng ngươi ngoại trừ phải góp quỹ ba trăm năm mươi sáu văn cùng tiền mua chỉ, còn phải giao thêm mỗi cái túi là một văn học phí, cho nên thực nhận là chín trăm bảy mươi chín đồng tiền;
Cuối cùng là Tống thị tổng cộng làm một trăm tám mươi bốn cái, được hai lượng bảy đồng tiền thêm sáu mươi văn, giống nhau cũng nộp quỹ chung ba trăm sáu mươi tám văn và tiền mua chỉ, lại trừ đi mỗi cái túi là một văn học phí, thực nhận là một lượng mười hai văn;
Mọi người tính lại xem số tiền này đúng chưa? Nếu không sai thì đến đây tự mình đánh dấu vào sổ rồi lãnh tiền về.” Nói xong chỉ về phía Cận Nương đang ngồi bên cạnh, để cho hai tỷ muội cùng nhau ghi sổ, phát tiền công.
Mọi người ở đây, vừa rồi nghe Lệ Nương đọc lên số tiền mà bản thân kiếm được, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, đến khi thật sự cầm được tiền trong tay, đôi mắt đều cười như nở hoa.

Nhất là Nhị Ngưu nương, trực tiếp cười ra tiếng, nhận lấy bao tiền mà Lệ Nương đã chuẩn bị từ sớm, cẩn thận đếm lại một lần, rồi lại ôm vào lòng một cách cẩn thận như ôm con mình, mới nhẹ nhàng thở ra: “Trời ạ, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ có ngày ta tự mình kiếm được đồng tiền lớn.

Số tiền này còn hơn một năm thu hoạch một mẫu ruộng trung đẳng nữa, ta chỉ mới làm được tổng cộng mười tám ngày thôi, ây da má ơi, đây là sự thật đúng không?” Nói xong lập tức nhéo đùi mình một cái, lại vội nói tiếp: “Là thật rồi, việc này, việc này thật sự là nhờ phúc của đông gia ngài, để ta cũng đi theo có việc làm tốt, lần sau nếu là còn có việc như vậy, đông gia ngài nhớ đến ta nha, ta nhất định sẽ làm thật tốt.” Sau khi nói xong thi lễ cúi người thật sâu với Lệ Nương, rồi mới đứng sang một bên.
Những người khác cũng đều cảm ơn tới, cảm ơn lui, ôm tiền giống như ôm bảo bối rời đi, cho đến lúc ra cửa cũng không quên nói tạ ơn thêm một lần nữa.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Nhị Lang, Tam Lang bắt đầu gấp gáp lôi kéo Cận Nương nói với mọi người phương pháp kiếm tiền từ vải vụn mà họ đã khó khăn để kéo trở về.
“Nhị tỷ, rốt cuộc là phương pháp gì.

Tỷ nói nhanh nhanh cho đệ và mọi người nghe một chút đi?”
Tiêu Minh Bách ở đối diện bên cạnh cũng nghe được, kinh ngạc nhìn thoáng qua thê tử của mình.

Lệ Nương gật đầu với ông ta một cái, sau đó nói: “Hôm nay lúc chúng ta đi đến tiệm quần áo, Nhị nha đầu hỏi xin Nhị chưởng quầy một bao vảii vụn to đùng mang về nhà, giờ chắc đang muốn nói cho chàng nghe đó.” Nói xong lấy tay chỉ chỉ vào cái bao bố to to đang dựa vào góc tường.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
“Cha, nương, vì con nhìn thấy thứ này bỏ đi như vậy thì thật quá đáng tiếc, tiệm quần áo Trầm kí bọn họ may quần áo không chỉ dành riêng cho dân chúng bình thường, mà còn có quan phủ, người giàu có phú quý nữa, bên trong sẽ có không ít nguyên liệu tốt, nên con đã nghĩ làm cách nào đem … đem những nguyên liệu tốt trong đống này lấy ra dùng kiếm tiền, lúc đó con đã nghĩ tới một cái biện pháp nhưng chưa ổn lắm, sau đó lúc trên đường về nhà con lại nghĩ ra được thêm hai cách nữa, có thể sử dụng luôn cả vải dệt bình thường chứ không riêng gì vải tốt.”

“À, Vậy con nói biện pháp ra nghe xem xem?” Phụ thân cũng là có chút tò mò, hỏi.
Cận Nương đứng dậy đi tới góc tường, thuận tay mở miệng bao ra, lấy vài mảnh vải đem đến bày ra trên bàn, nhìn lướt qua mọi người ngồi xung quanh rồi mới nói:
“Cha, nương, mọi người nhìn xem, miếng vải này tuy nói là vải vụn nhưng chất vải là tốt, con vốn là muốn dùng loại vải này làm thành.

Nương, con cũng biết tú công*** của con không bằng Đại tỷ, lại càng không thể so với nương, nhưng tú công đẹp thì có đẹp, nhưng để thêu ra thành phẩm cũng mất rất nhiều công sức, nếu là thêu món đồ có diện tích lớn thì càng mất công sức nhiều hơn.
Nhưng nếu biết lợi dụng các loại màu sắc khác nhau của vải vụn, đem chúng nó may lại thành hoa văn đẹp mắt rồi chế thành đệm ngồi, gối dựa … những vật này, không chỉ đẹp mà còn hữu dụng, lại làm từ vải vụn, chỉ cần dùng một ít chỉ may một chút là xong, nếu là có thể sử dụng … vật liệu tốt sẽ thêm đẹp đẽ quý giá nữa đúng không? Vậy không phải cũng có thể kiếm thêm một chút tiền sao?”
Cận Nương nhìn cha mẹ sau khi nghe xong đều là vừa suy nghĩ vừa gật gật đầu, nàng lại nghĩ vẫn là nên dẫn chứng cho mọi người hiểu rõ, vì thế nhờ Đại tỷ lấy cái giỏ chứa kim chỉ bên cạnh đưa tới, bắt đầu cầm lên một mảnh vải gấm khá to, cắt thành bốn mảnh hình chữ nhật bằng nhau, cầm lấy một mảnh trong đó lật mặt trái lên, từ giữa cạnh dài gấp lại thành hình tam giác, bên nửa cạnh kia cũng vậy, sao cho hai bên hợp thành hình dạng góc vuông, thuận tay lấy kim chỉ cố định lại, từng mảnh vải còn lại cũng gấp và cố định giống vậy, đem bốn mảnh cùng màu này kết lại với nhau.

Rồi lại chọn lựa một mảnh vải màu khác có thể phối với màu sắc của mảnh vải lúc nãy, xử lý như ban đầu, vậy là đã xử lý xong tám miếng vải hình vuông xếp thành tầng.
Cận Nương nói với Quỳnh Nương: “Đại tỷ, muội may hơi chậm, tỷ giúp muội may đi, muội đi chọn vải.

May phía trên tầng này tạo thành tầng thứ hai.”
Nàng dùng từng mũi kim may lại từng góc của tám mảnh vải thành một tầng đầu tiên, tất cả đều vây tròn xung quanh và cách điểm trung tâm một khoảng cách bằng nhau, lúc này mới dừng tay: “Đại tỷ, tỷ làm giống muội như vầy, may tiếp theo ờ trên tầng này là được, muội đi tìm vải.”
Quỳnh Nương gật đầu, bắt đầu may vá, hay tỷ muội cứ như vậy mà làm việc, chỉ trong chốc lát, đã may thành một mảnh vải có hoa văn năm tầng bày ra trước mặt mọi người.
“Nhìn như vậy thì thấy thật đẹp, lúc mới nhìn đến chưa nhìn ra được dạng gì, hiện tại nhìn rõ lại thấy khá tốt, ngược lại là không nhìn ra nó làm từ vải vụn mà sẽ nghĩ là loại vải chuyên môn để làm thành dạng này.” Lệ Nương lấy tay vuốt miếng vải được ghép lại trải trên mặt bàn.
“Ừ, là rất đẹp, đơn giản, trang nhã, hơn nữa chất vải lại nhìn khá tốt, nhìn giống như là mua từ trong cửa hàng chuyên dụng.


Cũng không hiểu nha đầu này làm cách nào để nghĩ ra.” Tiêu Minh Bách cũng cười, nói.
“Nếu làm thêm vài tầng thì nhìn càng đẹp mắt hơn nữa, cũng có thể dùng màu sắc khác nhau ở từng tầng tạo ra hoa văn và cảm giác khác nhau.

Cách may nối vải cũng đơn giản, Đại tỷ, tỷ đã làm qua mấy tầng rồi, thấy được không?”
“Ừ, tỷ đã biết cách, vậy tổng cộng phải làm mấy tầng?”
“Vấn đề này không có quy định, chỉ cần làm theo ý tỷ, lớn nhỏ tùy ý, muội nghĩ làm thêm vỏ đệm, vỏ bọc đệm bên ngoài khi làm đến tầng sau cùng thì phải chừa ra cạnh mép.

Chỗ này sẽ gấp vào bên trong, sau khi nhét bông vào lại may mép lại là thành một cái đệm vừa đẹp, vừa ấm áp.”
*******************************************
* Đồng tiền ( nhắc lại cho mn nhớ vì quy đổi tiền tệ của truyện này hơi khác với các truyện khác): 1 đồng tiền ở đây giá trị cao hơn 1 văn tiền.

Xuất hiện thời Tây Hán.

Ở thời điểm này, 2300 văn bằng 1 lượng bạc thay vì 1000 văn.
** Thực nhận: được dùng trong kế toán, tính sổ, chỉ số tiền thực lãnh sau khi trừ hết các loại chi phí….
*** Tú công: kỹ năng thêu thùa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương