Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật
-
Chương 25: Mập mờ
"Cậu và Đấng Dụ thân nhau thật đấy."
Cuộc sống giống như một bản nhạc, đôi khi cần có những nốt nghịch âm không hài hòa để tạo điểm nhấn. Đào Chính Hòa là nốt nghịch âm không hài hòa ấy, còn Nghiêm Dụ lại là giai điệu chủ đạo êm dịu.
Sau khi trải qua một quãng âm chói tai và lạc điệu, Đào Trác cảm thấy giai điệu ấy đang lặng lẽ chuyển giọng. Mỗi khi cậu vô tình quay đầu trong tiết học của Pangding và bắt gặp ánh mắt của thầy Nghiêm Dụ đang ngồi bên cạnh, sự thay đổi trong giai điệu ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Thiện Vũ cũng phát hiện ra điều này, bởi vì tần suất Đào Trác và Nghiêm Dụ cùng nhau ăn cơm ngày càng nhiều, còn số lần chơi bóng rổ cùng cậu ta thì ngày càng ít.
"Mày với Nghiêm Dụ..." Thiện Vũ nghi hoặc nói, bưng khay thức ăn đi tới, "Chẳng lẽ đang..."
"Lén học bài sau lưng tao à?"
Đào Trác: "..."
Đào Trác thở phào nhẹ nhõm, dù chính cậu cũng không hiểu tại sao mình phải thở phào. Cậu nói với Thiện Vũ: "Học bài mà cũng cần phải giấu mày sao? Học trước mặt mày mày cũng đâu có thèm lo lắng gì."
Thiện Vũ nghĩ lại thấy cũng đúng, vui vẻ ngồi xuống ăn cơm cùng Đào Trác, mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Đấng Nghiêm.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng Mười Một, Hứa Anh đến tổ chức buổi họp lớp, thông báo rằng thời gian thi cuối kỳ đã được ấn định vào giữa tháng Một. Đây cũng là kỳ thi liên trường của sáu trường, mỗi trường phụ trách ra đề một môn, độ khó rất cao. Tuy nhiên, những học sinh đạt thứ hạng trong top 100 sẽ được tham gia khóa huấn luyện tập trung trong kỳ nghỉ đông để chuẩn bị cho trại hè Thanh Bắc, là cơ hội rất quý giá.
Đào Trác lật lại bảng điểm kỳ thi liên trường lần trước, thấy thứ hạng của mình là 231.
Nghiêm Dụ chắc chắn sẽ tham gia khóa huấn luyện tập trung trong kỳ nghỉ đông. Nếu muốn đi cùng Nghiêm Dụ, Đào Trác nhận ra mình cần phải cải thiện thứ hạng hơn 130 bậc trong kỳ thi liên trường với đầy rẫy những học sinh xuất sắc...
Ài.
Nghiêm Dụ bỗng cảm thấy Đào Trác huých khuỷu tay mình, hắn ngẩng đầu lên và nghe cậu hỏi: "Nếu không vào lớp Thiếu niên, cậu muốn học trường đại học nào?"
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu: "Thanh Hoa."
Đào Trác: "..."
Đào Trác lấy điện thoại ra, tra xem phải xếp hạng bao nhiêu trong kỳ thi tuyển sinh đại học khối tự nhiên của tỉnh Quảng Đông mới đỗ được Thanh Hoa. Cậu phát hiện thứ hạng này đã thay đổi từ top 100 của kỳ thi liên trường thành top 100 của toàn tỉnh.
Đào Trác lấy thứ hạng kỳ thi liên trường và so sánh với thứ hạng toàn tỉnh, rồi nhận được một con số khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.
"..." Đào Trác trừng mắt nhìn điện thoại.
"Sao vậy?" Nghiêm Dụ khẽ nhếch môi, hỏi một cách cố ý: "Cậu muốn vào Thanh Hoa à?"
Đào Trác không muốn thừa nhận rằng mình muốn học cùng trường đại học với Nghiêm Dụ, bèn cứng miệng đáp: "Không phải. Chỉ là muốn vênh mặt hả hê một phen, để ba tớ khóc lóc quay về cầu xin tớ đừng đi thôi."
Nghiêm Dụ nhìn Đào Trác với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Đào Trác sởn cả gai ốc, đẩy hắn ra: "Nếu không vào Thanh Hoa thì..."
Nghiêm Dụ nghiêng đầu: "Đại học Bắc Kinh. Cậu chọn đi."
Đào Trác: "..."
Đào Trác đành chấp nhận số phận, lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Trong tiết Ngữ văn của Pangding, Nghiêm Dụ đột nhiên chọc Đào Trác, Đào Trác: "?"
Nghiêm Dụ nói: "Bài thi môn Toán."
Đào Trác ngơ ngác đưa bài thi Toán tháng vừa rồi của mình cho Nghiêm Dụ, thấy hắn chống cằm nghiên cứu suốt một tiết học. Tan học, Nghiêm Dụ trả lại bài cùng với một xấp ghi chú viết tay.
Còn kèm theo một cuốn sách bài tập dày cộp.
Nghiêm Dụ nói: "Điểm yếu của cậu, tớ đã tổng hợp lại rồi. Cậu làm thêm bài tập cho chắc, số bài tớ đã ghi rõ trên giấy. Còn có một tờ là về thói quen ra đề của tổ Toán trường Trung học Phụ thuộc. Họ ra đề khá phức tạp và có phần biến thái, cậu nên xem trước đi."
Đào Trác ngỡ ngàng đón lấy, mở ra xem, một lát sau hỏi: "Chỉ làm mấy bài này thôi à?"
"Không phải." Nghiêm Dụ thản nhiên đáp, "Trừ mấy bài này ra, còn lại làm hết."
Đào Trác: ".................."
Đào Trác: "Tớ không muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh nữa."
Nghiêm Dụ tàn nhẫn đáp: "Không được."
Đào Trác vẫn chưa quyết định có thi vào Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh không, nhưng cậu chắc chắn rất muốn cùng Nghiêm Dụ tham gia khóa huấn luyện mùa đông. Thế là Đào Trác đọc xong ghi chú Nghiêm Dụ đã chuẩn bị sẵn, lấy giấy nháp ra, thở dài một hơi, rồi bắt đầu cặm cụi giải bài tập như một con ong chăm chỉ.
Hai người cùng nhau đến căng tin, sau bữa cơm Đào Trác về phòng 508 tắm rửa, còn Nghiêm Dụ đi đến phòng tự học. Nhưng trước khi vào phòng tự học, Nghiêm Dụ đột nhiên dừng bước, đi vòng ra khoảng đất trống vắng người phía sau ký túc xá, gọi điện thoại cho Trần Nhàn.
Nghiêm Dụ vừa mở miệng đã nói: "Con không muốn vào lớp Thiếu niên nữa." Trước khi Trần Nhàn kịp tra hỏi dồn dập, hắn nói tiếp: "Con muốn vào Thanh Hoa."
Đầu dây bên kia, Trần Nhàn hít sâu một hơi: "Ban đầu chẳng phải con nói muốn vào lớp Thiếu niên sao?"
Đúng vậy, Nghiêm Dụ từng muốn, nhưng đó là vì hắn muốn sớm thoát khỏi sự kiểm soát của Trần Nhàn. Nhưng bây giờ...
"Con đang yêu rồi phải không, Nghiêm Dụ?" Trần Nhàn như nhận ra điều gì, lạnh lùng truy hỏi Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ khựng lại, hình ảnh Đào Trác lóe lên trong tâm trí hắn, ngay sau đó thản nhiên đáp: "Không ạ."
"Vậy tại sao lại đổi ý?"
"Vì Thanh Bắc là hai trường tốt nhất. Chẳng phải mẹ luôn muốn con đạt được những điều tốt nhất hay sao?"
Trần Nhàn không nói lại được, cuối cùng chỉ đành nói: "Nghiêm Dụ, không có ai đáng để con từ bỏ tương lai của mình, con hiểu không?"
Nghiêm Dụ gật đầu, đồng ý cho có lệ.
Cả buổi tự học tối Đào Trác đều vật lộn với môn Toán. Cuốn sách bài tập mà Nghiêm Dụ đưa rất trọng tâm, các bài tập cũng rất tiêu biểu, khiến Đào Trác say sưa làm bài đến nỗi vừa hết tiết đã nằm vật ra bàn.
Nằm im một lúc, Đào Trác ngẩng đầu lên, phát hiện Thiện Vũ đã biến mất không thấy tăm hơi, chắc là chuồn đi căng tin ăn khuya rồi.
Đào Trác bỗng nhiên nảy ra ý định, huých huých Nghiêm Dụ: "Ra sân vận động đi dạo không? Đi đi, đầu óc tớ đang quay cuồng đây."
Nghiêm Dụ liếc cậu một cái, đặt bút xuống gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống lầu, trước tiên rẽ qua căng tin mua hai ly chè sương sáo, rồi mới quay lại, vừa cầm ly chè vừa đi dạo lung tung trên sân vận động.
Tháng Mười Một, trời đã dần trở lạnh, gió thu hiu hiu thổi, mọi người đều khoác áo khoác. Trên đường chạy đầy những cặp đôi lén lút nắm tay nhau dưới lớp áo khoác.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, từ chuyện Thiện Vũ đến chuyện Tô Việt Đình, từ chuyện ký túc xá đến chuyện trường Trung học số 1, từ chuyện môn Toán đến chuyện lý tưởng tương lai. Cuối cùng Đào Trác tinh ý nhận ra có một bóng người lướt qua phía trước.
"Á! Đó chẳng phải là Thiện Vũ sao?" Đào Trác nghi hoặc nói.
Nghiêm Dụ nhìn theo, quả nhiên đúng là Thiện Vũ, bên cạnh cậu ấy còn có một cô gái. Hai người đứng gần nhau, vô tình chạm vào tay đối phương rồi vội vàng tách ra như bị điện giật, nhưng một lúc sau lại quên mất mà xích vào gần.
"Chết tiệt!" Đào Trác bừng tỉnh, "Có chuyện mà không báo cáo với tổ chức! Phải điều tra kỹ càng!"
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đào Trác đang định lấy điện thoại ra để lưu lại bằng chứng về việc Thiện Vũ lén lút yêu đương, thì phía sau bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng xào xạc.
Một đám người đột nhiên tăng tốc, chạy như bay vụt qua hai người họ.
Đào Trác: "?"
Có người hạ giọng: "Đừng quay đầu lại! Đại Bân ở đằng sau!"
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, họ nghe thấy tiếng hô to như sấm của Hồ Bân: "Đừng chạy! Đứng lại hết cho tôi! Yêu sớm phải không! Gọi phụ huynh các cô các cậu đến đây!"
Đào Trác quay đầu lại, nhìn thấy một người đầu trọc mặc đồng phục đang chống nạnh chỉ trỏ đám học sinh, chân mang giày thể thao. Ông thấy cảnh cáo không hiệu quả, bèn tức giận đuổi theo.
"Vãi." Đào Trác kinh ngạc, "Hồ Bân còn chơi cả trò cải trang nữa cơ à! Nếu không có đèn pha rọi qua thì ai biết đó là Hồ—"
Chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cậu cảm thấy cổ tay mình bị Nghiêm Dụ nắm lấy, và giây tiếp theo hắn kéo cậu chạy về phía trước.
Nghiêm Dụ kéo cậu đi, Đào Trác ngơ ngác, nhưng cũng nắm lại tay Nghiêm Dụ. Hai người cứ thế chạy bán sống bán chết theo đám đông các cặp đôi trên sân vận động, ào ào lao về phía tòa nhà dạy học.
Khi dừng lại ở con đường trước thư viện, Đào Trác thở hổn hển, đưa ly chè sương sáo nhờ Nghiêm Dụ cầm giúp. Năm phút sau cậu mới hoàn hồn, khó hiểu nói: "Khoan đã, bọn mình chạy cái gì thế! Hồ Bân bắt các cặp đôi mà, liên quan gì đến bọn mình chứ!"
Nghiêm Dụ cầm hai ly chè sương sáo, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Không biết. Có lẽ là chột dạ đấy."
Đào Trác cười: "Cậu chột dạ cái gì? Thiện Vũ mới là đứa nên chột dạ chứ!"
Nghiêm Dụ thầm nghĩ, thế thì cậu chạy theo tớ làm gì? Cũng có thấy cậu buông tay tớ ra đâu.
Tiếng chuông báo hiệu tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên. Hai người lại đi vòng quanh tòa nhà học một vòng, uống hết chè sương sáo rồi mới chậm rãi đi lên tầng năm.
Thiện Vũ đang ngồi thở hổn hển ở bàn trước, rõ ràng cũng vừa trải qua một màn chạy trốn bán sống bán chết. Nhìn thấy hai người trở về chỗ ngồi, cậu ta quay đầu nói: "Đờ mờ, hai người không biết lúc nãy Hồ Bân gian xảo cỡ nào đâu. Mặc đồng phục học sinh lượn lờ khắp sân vận động, nếu không phải cái đầu trọc bóng lưỡng phản chiếu ánh sáng thì đã thành công trà trộn vào đội hình của kẻ địch rồi... Mà cả hai vừa đi đâu đấy?"
"Sân vận động," Nghiêm Dụ hờ hững đáp.
Thiện Vũ ngẩn người, nhìn Nghiêm Dụ rồi lại nhìn Đào Trác: "Hai cậu ra sân vận động làm gì?"
Đào Trác cười lạnh: "Cậu ra sân vận động gặp ai thế?"
Mặt Thiện Vũ lập tức đỏ bừng, cậu ta ấp úng không nói được lời nào, ôm đầu quay lại chỗ ngồi.
Hồ Bân chẳng tóm được ai, đi ngang qua hành lang với vẻ tức giận, đứng ở cửa nhìn khắp cả lớp. Tất cả mọi người đều cúi đầu cố nhịn cười, sợ rằng nếu nhớ đến hình ảnh Hồ Bân mặc đồng phục vừa rồi mà bật cười thành tiếng thì sẽ bị gọi lên phòng giáo viên để hỏi tội.
Đợi Hồ Bân đi khỏi, Đào Trác xé một tờ giấy nháp, bắt đầu viết giấy cho Nghiêm Dụ.
"Bịch" một tiếng, một cục giấy vo tròn ném tới bàn Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ phát hiện lần này cục giấy có vẻ dày hơn bình thường, mở ra thì thấy Đào Trác đã vẽ một bức tranh Hồ Bân đầu trọc với vẻ mặt dữ tợn.
Nghiêm Dụ hình như cười nhẹ một cái, cũng xé một mảnh giấy nháp.
Một lát sau hắn ném lại, Đào Trác mở ra xem.
Thầy Nghiêm mặt không cảm xúc viết: "Còn muốn thi vào top 100 nữa không?" Một câu nói vô cùng lạnh lùng.
Đào Trác: "..."
Học, học ngay đây! Phải quán triệt tinh thần "Bài tựa tiễn học trò họ Mã sang Đông Dương*" cho đến cùng!
(*) Tống Đông Dương Mã Sinh Tự 送东阳马生序 là một bài tựa tặng do văn sĩ thời Minh - Tống Liêm sáng tác. Thông qua bài tựa, tác giả mong muốn khuyến khích các bạn trẻ biết trân trọng môi trường học tập thuận lợi, chuyên tâm vào việc học.
Kết quả là đang làm được nửa bài về tổng hợp điện từ, Đào Trác liếc thấy Nghiêm Dụ lén lút cất tờ giấy vẽ hình Hồ Bân đầu trọc vào túi bút.
Ngày nào Đào Trác cũng cùng Nghiêm Dụ đi học về, bị Hoắc Siêu trêu chọc là hai cỗ máy làm bài tập vô tri vô giác ở cuối lớp.
Đôi khi Thiện Vũ nhìn bóng dáng hai người cặm cụi học hành bèn không nhịn được mà cảm thán: "Tao thấy trên đời này chắc chỉ có mỗi mày mới có thể ngồi cùng bàn với Đấng Nghiêm thôi."
Đào Trác không buồn quan tâm, còn Nghiêm Dụ thì đang lật bài tập, mặt không cảm xúc liếc nhìn Thiện Vũ một cái.
Thiện Vũ lập tức rùng mình vì bị lạnh buốt, không dám làm cái bóng đèn phát sáng khắp nơi nữa, ủ rũ quay người lại bắt đầu làm bài tập.
Lớp trọng điểm có tiến độ rất nhanh, thầy Hà Đào bắt đầu giảng những phần trọng tâm khó nhằn của bài toán dãy số. Mỗi dạng bài đều có đến mười mấy cách giải khác nhau, thầy hăng say giảng bài đến mức không dừng lại được, hết lần này đến lần khác kéo dài giờ học.
Trớ trêu thay, tiết Toán của thầy lại thường được xếp vào tiết cuối buổi sáng. Đám học sinh lớp A5 xui xẻo chỉ biết ngậm ngùi nhìn căng tin đông nghịt người mà đau lòng, đành lăn ra quán tạp hóa ăn mì gói.
Tan học buổi trưa, Đào Trác cẩn thận chọn mua hai hộp mì trộn, xách theo mấy cái bánh mì nhỏ và xúc xích quay về chỗ ngồi.
Nghiêm Dụ rất tự nhiên đưa tay ra, cầm lấy hộp mì trong tay cậu và cùng nhau ra máy nước nóng để pha mì.
Thiện Vũ ngậm một bịch Oreo đi ngang qua, thấy vậy bèn nói: "Anh Dụ, pha giúp tôi luôn với."
Nghiêm Dụ thờ ơ: "Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm."
Thiện Vũ: "? Vậy sao cậu lại pha cho Đào Tiểu Trác?"
Nghiêm Dụ không thèm để ý đến cậu ta, bưng hộp mì "cao quý" lướt đi. Thiện Vũ nước mắt lưng tròng, tự chạy ra máy nước nóng pha mì trong vẻ thê thảm.
Bốn người phòng 508 ngồi quanh một chiếc bàn ăn mì, vừa ăn vừa buôn chuyện rôm rả.
Đào Trác xé gói gia vị, đổ đủ loại tương và bột vào, rồi cầm dĩa lên trộn mạnh.
Cậu vừa xới một miếng lên ăn, vừa lắng tai nghe Thiện Vũ buôn chuyện phiếm về lớp, nhưng ánh mắt lại đã đổ dồn về phía bát mì của Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ: "..."
Quả nhiên, Đào Trác nhìn chằm chằm nói: "Cậu ăn vị gì thế? Ngon không? Cho tớ thử một miếng..."
Thiện Vũ quát: "Sao hả, đồ ăn trong bát người khác lúc nào cũng thơm hơn phải không? Nhìn mày xem, đúng là đồ tham ăn!"
Vừa dứt lời, "người khác" đã đẩy hộp mì về phía Đào Trác với vẻ mặt không cảm xúc, đẩy thẳng tới trước mắt cậu.
Thiện Vũ: "..."
Thiện Vũ lẩm bẩm: "Trước đây không phát hiện ra Nghiêm Dụ cậu... lại như thế này..."
Đúng là đồ tiêu chuẩn kép!!!
Nhưng Thiện Vũ không dám nói ra, chỉ có thể hét lên trong lòng.
Đào Trác không hề hay biết gì về hoạt động tâm lý của Thiện Vũ, cầm lấy cốc mì định thử thì bị Thiện Vũ "ấy" một tiếng.
Đào Trác ngơ ngác ngẩng đầu lên, Thiện Vũ nhắc nhở: "Đó là dĩa của anh Dụ."
Nghiêm Dụ nghe vậy khựng lại, liếc nhìn Đào Trác với vẻ mặt khó tả.
Đào Trác bỗng chốc cứng đờ, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ như đang làm chuyện mờ ám. Cậu ừm một tiếng, trả lại cái dĩa cho Nghiêm Dụ, còn dè dặt đẩy cái bát về phía hắn, không ăn miếng nào.
Chiều thứ Tư, trường tổ chức buổi gặp mặt chia sẻ kinh nghiệm của các cựu học sinh xuất sắc cho các em khối 10 và 11, tất cả học sinh đều phải tham gia.
Nghiêm Dụ bị Hứa Anh gọi đi nên Đào Trác bèn tranh thủ đến hội trường sớm, chiếm một chỗ yên tĩnh trong góc, định bụng sẽ cùng Nghiêm Dụ làm bài tập.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Chỗ này có ai ngồi chưa?"
"À, có người rồi." Đào Trác quay đầu lại, phát hiện ra là Triệu Thanh Đồng, "Chỗ này tôi giữ cho Nghiêm Dụ. Sau lưng không có ai, bạn ngồi đó đi."
Triệu Thanh Đồng mỉm cười: "Cậu và Đấng Dụ thân nhau thật đấy."
Đào Trác thình lình giật thót tim, cậu vội vàng chối như kiểu giấu đầu hở đuôi: "À... cũng bình thường thôi mà? Chỉ là cùng phòng, lại ngồi cùng bàn, bạn bè mà, nên mới giúp cậu ấy..."
Triệu Thanh Đồng ngơ ngác: "Ý mình là cậu với cậu ấy là bạn bè, cậu căng thẳng cái gì vậy?"
Đào Trác chỉ đành gật đầu lia lịa, phải phải phải, đúng đúng đúng, rồi vội vàng rụt cổ quay đi chỗ khác.
Hoạt động bắt đầu được năm phút, Nghiêm Dụ mới chậm chạp xuất hiện, đẩy cửa sau, mặt không cảm xúc chen qua mọi người.
Nghiêm Dụ nói một câu "cho qua" rồi cúi người đi ngang qua phía sau Đào Trác. Để giữ thăng bằng, tay hắn vô thức đặt lên vai Đào Trác.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Nghiêm Dụ phả xuống từ đỉnh đầu, giống như những con sóng nóng rực vỗ vào bên mặt Đào Trác, đùi hắn cũng chạm vào lưng cậu. Đào Trác giật mình như bị điện giật, trong lòng trỗi dậy những cảm xúc và ý nghĩ không thể giải thích, cậu theo phản xạ rụt người về phía trước, tránh né Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ dường như không nhận ra, chỉ ngồi xuống, liếc nhìn Đào Trác, ánh mắt dừng lại ở chai nước trước mặt cậu: "Có nước không? Cho tớ xin một ngụm."
Trước đây Đào Trác luôn đưa nước cho Nghiêm Dụ mà chẳng hề bận tâm Nghiêm Dụ sẽ uống thế nào, môi hắn có chạm vào miệng chai hay không, liệu điều đó có được coi là... hôn gián tiếp hay không.
Nhưng hôm nay, Đào Trác bỗng cảm thấy bối rối, lúng túng đáp: "À, tớ uống rồi... hay để tớ đi lấy cốc rót cho cậu nhé?"
Nghiêm Dụ cụp mắt, lắc đầu, ý là không cần. Sau đó hắn không để ý đến Đào Trác nữa, cúi đầu làm bài tập.
Đào Trác mím môi, đột nhiên cảm thấy bực bội, trong lòng rối bời. Mãi cho đến khi buổi hoạt động kết thúc cậu cũng không thể làm xong một bài tập điền từ.
Cuộc sống giống như một bản nhạc, đôi khi cần có những nốt nghịch âm không hài hòa để tạo điểm nhấn. Đào Chính Hòa là nốt nghịch âm không hài hòa ấy, còn Nghiêm Dụ lại là giai điệu chủ đạo êm dịu.
Sau khi trải qua một quãng âm chói tai và lạc điệu, Đào Trác cảm thấy giai điệu ấy đang lặng lẽ chuyển giọng. Mỗi khi cậu vô tình quay đầu trong tiết học của Pangding và bắt gặp ánh mắt của thầy Nghiêm Dụ đang ngồi bên cạnh, sự thay đổi trong giai điệu ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Thiện Vũ cũng phát hiện ra điều này, bởi vì tần suất Đào Trác và Nghiêm Dụ cùng nhau ăn cơm ngày càng nhiều, còn số lần chơi bóng rổ cùng cậu ta thì ngày càng ít.
"Mày với Nghiêm Dụ..." Thiện Vũ nghi hoặc nói, bưng khay thức ăn đi tới, "Chẳng lẽ đang..."
"Lén học bài sau lưng tao à?"
Đào Trác: "..."
Đào Trác thở phào nhẹ nhõm, dù chính cậu cũng không hiểu tại sao mình phải thở phào. Cậu nói với Thiện Vũ: "Học bài mà cũng cần phải giấu mày sao? Học trước mặt mày mày cũng đâu có thèm lo lắng gì."
Thiện Vũ nghĩ lại thấy cũng đúng, vui vẻ ngồi xuống ăn cơm cùng Đào Trác, mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Đấng Nghiêm.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng Mười Một, Hứa Anh đến tổ chức buổi họp lớp, thông báo rằng thời gian thi cuối kỳ đã được ấn định vào giữa tháng Một. Đây cũng là kỳ thi liên trường của sáu trường, mỗi trường phụ trách ra đề một môn, độ khó rất cao. Tuy nhiên, những học sinh đạt thứ hạng trong top 100 sẽ được tham gia khóa huấn luyện tập trung trong kỳ nghỉ đông để chuẩn bị cho trại hè Thanh Bắc, là cơ hội rất quý giá.
Đào Trác lật lại bảng điểm kỳ thi liên trường lần trước, thấy thứ hạng của mình là 231.
Nghiêm Dụ chắc chắn sẽ tham gia khóa huấn luyện tập trung trong kỳ nghỉ đông. Nếu muốn đi cùng Nghiêm Dụ, Đào Trác nhận ra mình cần phải cải thiện thứ hạng hơn 130 bậc trong kỳ thi liên trường với đầy rẫy những học sinh xuất sắc...
Ài.
Nghiêm Dụ bỗng cảm thấy Đào Trác huých khuỷu tay mình, hắn ngẩng đầu lên và nghe cậu hỏi: "Nếu không vào lớp Thiếu niên, cậu muốn học trường đại học nào?"
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu: "Thanh Hoa."
Đào Trác: "..."
Đào Trác lấy điện thoại ra, tra xem phải xếp hạng bao nhiêu trong kỳ thi tuyển sinh đại học khối tự nhiên của tỉnh Quảng Đông mới đỗ được Thanh Hoa. Cậu phát hiện thứ hạng này đã thay đổi từ top 100 của kỳ thi liên trường thành top 100 của toàn tỉnh.
Đào Trác lấy thứ hạng kỳ thi liên trường và so sánh với thứ hạng toàn tỉnh, rồi nhận được một con số khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.
"..." Đào Trác trừng mắt nhìn điện thoại.
"Sao vậy?" Nghiêm Dụ khẽ nhếch môi, hỏi một cách cố ý: "Cậu muốn vào Thanh Hoa à?"
Đào Trác không muốn thừa nhận rằng mình muốn học cùng trường đại học với Nghiêm Dụ, bèn cứng miệng đáp: "Không phải. Chỉ là muốn vênh mặt hả hê một phen, để ba tớ khóc lóc quay về cầu xin tớ đừng đi thôi."
Nghiêm Dụ nhìn Đào Trác với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Đào Trác sởn cả gai ốc, đẩy hắn ra: "Nếu không vào Thanh Hoa thì..."
Nghiêm Dụ nghiêng đầu: "Đại học Bắc Kinh. Cậu chọn đi."
Đào Trác: "..."
Đào Trác đành chấp nhận số phận, lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Trong tiết Ngữ văn của Pangding, Nghiêm Dụ đột nhiên chọc Đào Trác, Đào Trác: "?"
Nghiêm Dụ nói: "Bài thi môn Toán."
Đào Trác ngơ ngác đưa bài thi Toán tháng vừa rồi của mình cho Nghiêm Dụ, thấy hắn chống cằm nghiên cứu suốt một tiết học. Tan học, Nghiêm Dụ trả lại bài cùng với một xấp ghi chú viết tay.
Còn kèm theo một cuốn sách bài tập dày cộp.
Nghiêm Dụ nói: "Điểm yếu của cậu, tớ đã tổng hợp lại rồi. Cậu làm thêm bài tập cho chắc, số bài tớ đã ghi rõ trên giấy. Còn có một tờ là về thói quen ra đề của tổ Toán trường Trung học Phụ thuộc. Họ ra đề khá phức tạp và có phần biến thái, cậu nên xem trước đi."
Đào Trác ngỡ ngàng đón lấy, mở ra xem, một lát sau hỏi: "Chỉ làm mấy bài này thôi à?"
"Không phải." Nghiêm Dụ thản nhiên đáp, "Trừ mấy bài này ra, còn lại làm hết."
Đào Trác: ".................."
Đào Trác: "Tớ không muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh nữa."
Nghiêm Dụ tàn nhẫn đáp: "Không được."
Đào Trác vẫn chưa quyết định có thi vào Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh không, nhưng cậu chắc chắn rất muốn cùng Nghiêm Dụ tham gia khóa huấn luyện mùa đông. Thế là Đào Trác đọc xong ghi chú Nghiêm Dụ đã chuẩn bị sẵn, lấy giấy nháp ra, thở dài một hơi, rồi bắt đầu cặm cụi giải bài tập như một con ong chăm chỉ.
Hai người cùng nhau đến căng tin, sau bữa cơm Đào Trác về phòng 508 tắm rửa, còn Nghiêm Dụ đi đến phòng tự học. Nhưng trước khi vào phòng tự học, Nghiêm Dụ đột nhiên dừng bước, đi vòng ra khoảng đất trống vắng người phía sau ký túc xá, gọi điện thoại cho Trần Nhàn.
Nghiêm Dụ vừa mở miệng đã nói: "Con không muốn vào lớp Thiếu niên nữa." Trước khi Trần Nhàn kịp tra hỏi dồn dập, hắn nói tiếp: "Con muốn vào Thanh Hoa."
Đầu dây bên kia, Trần Nhàn hít sâu một hơi: "Ban đầu chẳng phải con nói muốn vào lớp Thiếu niên sao?"
Đúng vậy, Nghiêm Dụ từng muốn, nhưng đó là vì hắn muốn sớm thoát khỏi sự kiểm soát của Trần Nhàn. Nhưng bây giờ...
"Con đang yêu rồi phải không, Nghiêm Dụ?" Trần Nhàn như nhận ra điều gì, lạnh lùng truy hỏi Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ khựng lại, hình ảnh Đào Trác lóe lên trong tâm trí hắn, ngay sau đó thản nhiên đáp: "Không ạ."
"Vậy tại sao lại đổi ý?"
"Vì Thanh Bắc là hai trường tốt nhất. Chẳng phải mẹ luôn muốn con đạt được những điều tốt nhất hay sao?"
Trần Nhàn không nói lại được, cuối cùng chỉ đành nói: "Nghiêm Dụ, không có ai đáng để con từ bỏ tương lai của mình, con hiểu không?"
Nghiêm Dụ gật đầu, đồng ý cho có lệ.
Cả buổi tự học tối Đào Trác đều vật lộn với môn Toán. Cuốn sách bài tập mà Nghiêm Dụ đưa rất trọng tâm, các bài tập cũng rất tiêu biểu, khiến Đào Trác say sưa làm bài đến nỗi vừa hết tiết đã nằm vật ra bàn.
Nằm im một lúc, Đào Trác ngẩng đầu lên, phát hiện Thiện Vũ đã biến mất không thấy tăm hơi, chắc là chuồn đi căng tin ăn khuya rồi.
Đào Trác bỗng nhiên nảy ra ý định, huých huých Nghiêm Dụ: "Ra sân vận động đi dạo không? Đi đi, đầu óc tớ đang quay cuồng đây."
Nghiêm Dụ liếc cậu một cái, đặt bút xuống gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống lầu, trước tiên rẽ qua căng tin mua hai ly chè sương sáo, rồi mới quay lại, vừa cầm ly chè vừa đi dạo lung tung trên sân vận động.
Tháng Mười Một, trời đã dần trở lạnh, gió thu hiu hiu thổi, mọi người đều khoác áo khoác. Trên đường chạy đầy những cặp đôi lén lút nắm tay nhau dưới lớp áo khoác.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, từ chuyện Thiện Vũ đến chuyện Tô Việt Đình, từ chuyện ký túc xá đến chuyện trường Trung học số 1, từ chuyện môn Toán đến chuyện lý tưởng tương lai. Cuối cùng Đào Trác tinh ý nhận ra có một bóng người lướt qua phía trước.
"Á! Đó chẳng phải là Thiện Vũ sao?" Đào Trác nghi hoặc nói.
Nghiêm Dụ nhìn theo, quả nhiên đúng là Thiện Vũ, bên cạnh cậu ấy còn có một cô gái. Hai người đứng gần nhau, vô tình chạm vào tay đối phương rồi vội vàng tách ra như bị điện giật, nhưng một lúc sau lại quên mất mà xích vào gần.
"Chết tiệt!" Đào Trác bừng tỉnh, "Có chuyện mà không báo cáo với tổ chức! Phải điều tra kỹ càng!"
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đào Trác đang định lấy điện thoại ra để lưu lại bằng chứng về việc Thiện Vũ lén lút yêu đương, thì phía sau bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng xào xạc.
Một đám người đột nhiên tăng tốc, chạy như bay vụt qua hai người họ.
Đào Trác: "?"
Có người hạ giọng: "Đừng quay đầu lại! Đại Bân ở đằng sau!"
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, họ nghe thấy tiếng hô to như sấm của Hồ Bân: "Đừng chạy! Đứng lại hết cho tôi! Yêu sớm phải không! Gọi phụ huynh các cô các cậu đến đây!"
Đào Trác quay đầu lại, nhìn thấy một người đầu trọc mặc đồng phục đang chống nạnh chỉ trỏ đám học sinh, chân mang giày thể thao. Ông thấy cảnh cáo không hiệu quả, bèn tức giận đuổi theo.
"Vãi." Đào Trác kinh ngạc, "Hồ Bân còn chơi cả trò cải trang nữa cơ à! Nếu không có đèn pha rọi qua thì ai biết đó là Hồ—"
Chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cậu cảm thấy cổ tay mình bị Nghiêm Dụ nắm lấy, và giây tiếp theo hắn kéo cậu chạy về phía trước.
Nghiêm Dụ kéo cậu đi, Đào Trác ngơ ngác, nhưng cũng nắm lại tay Nghiêm Dụ. Hai người cứ thế chạy bán sống bán chết theo đám đông các cặp đôi trên sân vận động, ào ào lao về phía tòa nhà dạy học.
Khi dừng lại ở con đường trước thư viện, Đào Trác thở hổn hển, đưa ly chè sương sáo nhờ Nghiêm Dụ cầm giúp. Năm phút sau cậu mới hoàn hồn, khó hiểu nói: "Khoan đã, bọn mình chạy cái gì thế! Hồ Bân bắt các cặp đôi mà, liên quan gì đến bọn mình chứ!"
Nghiêm Dụ cầm hai ly chè sương sáo, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Không biết. Có lẽ là chột dạ đấy."
Đào Trác cười: "Cậu chột dạ cái gì? Thiện Vũ mới là đứa nên chột dạ chứ!"
Nghiêm Dụ thầm nghĩ, thế thì cậu chạy theo tớ làm gì? Cũng có thấy cậu buông tay tớ ra đâu.
Tiếng chuông báo hiệu tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên. Hai người lại đi vòng quanh tòa nhà học một vòng, uống hết chè sương sáo rồi mới chậm rãi đi lên tầng năm.
Thiện Vũ đang ngồi thở hổn hển ở bàn trước, rõ ràng cũng vừa trải qua một màn chạy trốn bán sống bán chết. Nhìn thấy hai người trở về chỗ ngồi, cậu ta quay đầu nói: "Đờ mờ, hai người không biết lúc nãy Hồ Bân gian xảo cỡ nào đâu. Mặc đồng phục học sinh lượn lờ khắp sân vận động, nếu không phải cái đầu trọc bóng lưỡng phản chiếu ánh sáng thì đã thành công trà trộn vào đội hình của kẻ địch rồi... Mà cả hai vừa đi đâu đấy?"
"Sân vận động," Nghiêm Dụ hờ hững đáp.
Thiện Vũ ngẩn người, nhìn Nghiêm Dụ rồi lại nhìn Đào Trác: "Hai cậu ra sân vận động làm gì?"
Đào Trác cười lạnh: "Cậu ra sân vận động gặp ai thế?"
Mặt Thiện Vũ lập tức đỏ bừng, cậu ta ấp úng không nói được lời nào, ôm đầu quay lại chỗ ngồi.
Hồ Bân chẳng tóm được ai, đi ngang qua hành lang với vẻ tức giận, đứng ở cửa nhìn khắp cả lớp. Tất cả mọi người đều cúi đầu cố nhịn cười, sợ rằng nếu nhớ đến hình ảnh Hồ Bân mặc đồng phục vừa rồi mà bật cười thành tiếng thì sẽ bị gọi lên phòng giáo viên để hỏi tội.
Đợi Hồ Bân đi khỏi, Đào Trác xé một tờ giấy nháp, bắt đầu viết giấy cho Nghiêm Dụ.
"Bịch" một tiếng, một cục giấy vo tròn ném tới bàn Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ phát hiện lần này cục giấy có vẻ dày hơn bình thường, mở ra thì thấy Đào Trác đã vẽ một bức tranh Hồ Bân đầu trọc với vẻ mặt dữ tợn.
Nghiêm Dụ hình như cười nhẹ một cái, cũng xé một mảnh giấy nháp.
Một lát sau hắn ném lại, Đào Trác mở ra xem.
Thầy Nghiêm mặt không cảm xúc viết: "Còn muốn thi vào top 100 nữa không?" Một câu nói vô cùng lạnh lùng.
Đào Trác: "..."
Học, học ngay đây! Phải quán triệt tinh thần "Bài tựa tiễn học trò họ Mã sang Đông Dương*" cho đến cùng!
(*) Tống Đông Dương Mã Sinh Tự 送东阳马生序 là một bài tựa tặng do văn sĩ thời Minh - Tống Liêm sáng tác. Thông qua bài tựa, tác giả mong muốn khuyến khích các bạn trẻ biết trân trọng môi trường học tập thuận lợi, chuyên tâm vào việc học.
Kết quả là đang làm được nửa bài về tổng hợp điện từ, Đào Trác liếc thấy Nghiêm Dụ lén lút cất tờ giấy vẽ hình Hồ Bân đầu trọc vào túi bút.
Ngày nào Đào Trác cũng cùng Nghiêm Dụ đi học về, bị Hoắc Siêu trêu chọc là hai cỗ máy làm bài tập vô tri vô giác ở cuối lớp.
Đôi khi Thiện Vũ nhìn bóng dáng hai người cặm cụi học hành bèn không nhịn được mà cảm thán: "Tao thấy trên đời này chắc chỉ có mỗi mày mới có thể ngồi cùng bàn với Đấng Nghiêm thôi."
Đào Trác không buồn quan tâm, còn Nghiêm Dụ thì đang lật bài tập, mặt không cảm xúc liếc nhìn Thiện Vũ một cái.
Thiện Vũ lập tức rùng mình vì bị lạnh buốt, không dám làm cái bóng đèn phát sáng khắp nơi nữa, ủ rũ quay người lại bắt đầu làm bài tập.
Lớp trọng điểm có tiến độ rất nhanh, thầy Hà Đào bắt đầu giảng những phần trọng tâm khó nhằn của bài toán dãy số. Mỗi dạng bài đều có đến mười mấy cách giải khác nhau, thầy hăng say giảng bài đến mức không dừng lại được, hết lần này đến lần khác kéo dài giờ học.
Trớ trêu thay, tiết Toán của thầy lại thường được xếp vào tiết cuối buổi sáng. Đám học sinh lớp A5 xui xẻo chỉ biết ngậm ngùi nhìn căng tin đông nghịt người mà đau lòng, đành lăn ra quán tạp hóa ăn mì gói.
Tan học buổi trưa, Đào Trác cẩn thận chọn mua hai hộp mì trộn, xách theo mấy cái bánh mì nhỏ và xúc xích quay về chỗ ngồi.
Nghiêm Dụ rất tự nhiên đưa tay ra, cầm lấy hộp mì trong tay cậu và cùng nhau ra máy nước nóng để pha mì.
Thiện Vũ ngậm một bịch Oreo đi ngang qua, thấy vậy bèn nói: "Anh Dụ, pha giúp tôi luôn với."
Nghiêm Dụ thờ ơ: "Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm."
Thiện Vũ: "? Vậy sao cậu lại pha cho Đào Tiểu Trác?"
Nghiêm Dụ không thèm để ý đến cậu ta, bưng hộp mì "cao quý" lướt đi. Thiện Vũ nước mắt lưng tròng, tự chạy ra máy nước nóng pha mì trong vẻ thê thảm.
Bốn người phòng 508 ngồi quanh một chiếc bàn ăn mì, vừa ăn vừa buôn chuyện rôm rả.
Đào Trác xé gói gia vị, đổ đủ loại tương và bột vào, rồi cầm dĩa lên trộn mạnh.
Cậu vừa xới một miếng lên ăn, vừa lắng tai nghe Thiện Vũ buôn chuyện phiếm về lớp, nhưng ánh mắt lại đã đổ dồn về phía bát mì của Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ: "..."
Quả nhiên, Đào Trác nhìn chằm chằm nói: "Cậu ăn vị gì thế? Ngon không? Cho tớ thử một miếng..."
Thiện Vũ quát: "Sao hả, đồ ăn trong bát người khác lúc nào cũng thơm hơn phải không? Nhìn mày xem, đúng là đồ tham ăn!"
Vừa dứt lời, "người khác" đã đẩy hộp mì về phía Đào Trác với vẻ mặt không cảm xúc, đẩy thẳng tới trước mắt cậu.
Thiện Vũ: "..."
Thiện Vũ lẩm bẩm: "Trước đây không phát hiện ra Nghiêm Dụ cậu... lại như thế này..."
Đúng là đồ tiêu chuẩn kép!!!
Nhưng Thiện Vũ không dám nói ra, chỉ có thể hét lên trong lòng.
Đào Trác không hề hay biết gì về hoạt động tâm lý của Thiện Vũ, cầm lấy cốc mì định thử thì bị Thiện Vũ "ấy" một tiếng.
Đào Trác ngơ ngác ngẩng đầu lên, Thiện Vũ nhắc nhở: "Đó là dĩa của anh Dụ."
Nghiêm Dụ nghe vậy khựng lại, liếc nhìn Đào Trác với vẻ mặt khó tả.
Đào Trác bỗng chốc cứng đờ, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ như đang làm chuyện mờ ám. Cậu ừm một tiếng, trả lại cái dĩa cho Nghiêm Dụ, còn dè dặt đẩy cái bát về phía hắn, không ăn miếng nào.
Chiều thứ Tư, trường tổ chức buổi gặp mặt chia sẻ kinh nghiệm của các cựu học sinh xuất sắc cho các em khối 10 và 11, tất cả học sinh đều phải tham gia.
Nghiêm Dụ bị Hứa Anh gọi đi nên Đào Trác bèn tranh thủ đến hội trường sớm, chiếm một chỗ yên tĩnh trong góc, định bụng sẽ cùng Nghiêm Dụ làm bài tập.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Chỗ này có ai ngồi chưa?"
"À, có người rồi." Đào Trác quay đầu lại, phát hiện ra là Triệu Thanh Đồng, "Chỗ này tôi giữ cho Nghiêm Dụ. Sau lưng không có ai, bạn ngồi đó đi."
Triệu Thanh Đồng mỉm cười: "Cậu và Đấng Dụ thân nhau thật đấy."
Đào Trác thình lình giật thót tim, cậu vội vàng chối như kiểu giấu đầu hở đuôi: "À... cũng bình thường thôi mà? Chỉ là cùng phòng, lại ngồi cùng bàn, bạn bè mà, nên mới giúp cậu ấy..."
Triệu Thanh Đồng ngơ ngác: "Ý mình là cậu với cậu ấy là bạn bè, cậu căng thẳng cái gì vậy?"
Đào Trác chỉ đành gật đầu lia lịa, phải phải phải, đúng đúng đúng, rồi vội vàng rụt cổ quay đi chỗ khác.
Hoạt động bắt đầu được năm phút, Nghiêm Dụ mới chậm chạp xuất hiện, đẩy cửa sau, mặt không cảm xúc chen qua mọi người.
Nghiêm Dụ nói một câu "cho qua" rồi cúi người đi ngang qua phía sau Đào Trác. Để giữ thăng bằng, tay hắn vô thức đặt lên vai Đào Trác.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Nghiêm Dụ phả xuống từ đỉnh đầu, giống như những con sóng nóng rực vỗ vào bên mặt Đào Trác, đùi hắn cũng chạm vào lưng cậu. Đào Trác giật mình như bị điện giật, trong lòng trỗi dậy những cảm xúc và ý nghĩ không thể giải thích, cậu theo phản xạ rụt người về phía trước, tránh né Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ dường như không nhận ra, chỉ ngồi xuống, liếc nhìn Đào Trác, ánh mắt dừng lại ở chai nước trước mặt cậu: "Có nước không? Cho tớ xin một ngụm."
Trước đây Đào Trác luôn đưa nước cho Nghiêm Dụ mà chẳng hề bận tâm Nghiêm Dụ sẽ uống thế nào, môi hắn có chạm vào miệng chai hay không, liệu điều đó có được coi là... hôn gián tiếp hay không.
Nhưng hôm nay, Đào Trác bỗng cảm thấy bối rối, lúng túng đáp: "À, tớ uống rồi... hay để tớ đi lấy cốc rót cho cậu nhé?"
Nghiêm Dụ cụp mắt, lắc đầu, ý là không cần. Sau đó hắn không để ý đến Đào Trác nữa, cúi đầu làm bài tập.
Đào Trác mím môi, đột nhiên cảm thấy bực bội, trong lòng rối bời. Mãi cho đến khi buổi hoạt động kết thúc cậu cũng không thể làm xong một bài tập điền từ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook