Ngây Ngốc Làm Ruộng
-
Chương 90: Cuộc sống hạnh phúc (HOÀN)
Editor: AM
Cuối cùng thì Vương Kế Thành và Triệu Lan cũng thành công, Triệu Lan luôn do dự không dám tiến tới, may mà có Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An nghĩ biện pháp cho Vương Kế Thành, Vương Kế Thành là người khờ dại, kêu hắn chủ động thì không được rồi, hoặc là hắn không dám làm, vẫn là Triệu Chính An hỏi hắn có muốn nương tử hay không, Vương Kế Thành mới không thể không thoả hiệp, nhưng mà hắn không am hiểu, cho nên khi ở chung với Triệu Lan thì rất cứng ngắc, nói chuyện cũng lắp bắp, làm việc thì tay chân luống cuống.
Nhưng điều đó lại rất được lòng Triệu Lan, nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Vương Kế Thành, Triệu Lan liền muốn cười, hắn biết Vương Kế Thành là người thành thật, kêu Vương Kế Thành lấy lòng hắn thì rất khó, từ điểm này lại có thể nhìn ra được rằng Vương Kế Thành thành thật, nếu tìm người như vậy, chắc chắn sẽ không khi dễ hắn, còn rất nghe lời hắn. Nam nhân như vậy không dễ tìm.
Cho nên Triệu Lan đồng ý ở chung với Vương Kế Thành, hắn đã tổn thương một lần rồi, nếu có hạnh phúc thì hắn phải bắt lấy, nếu mà kết quả vẫn giống như lần trước, vậy chỉ có thể nói đây chính là số mệnh của hắn.
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ là chủ tử của Vương Kế Thành, cũng là người thân nhất, cho nên việc hôn sự sẽ do hai người làm chủ, Triệu Lan và Vương Kế Thành vừa ngại ngùng lại vừa cảm kích, vì để hai hài tử nhỏ tuổi hơn mình tổ chức hôn sự cho mình.
Cũng may là không cần phải tổ chức hôn sự quá long trọng, bởi vì ở chỗ này, ặc kệ là quyền quý hay bần dân, chỉ cần là tái hôn thì đều không náo nhiệt như tân hôn, thật ra hoàng đế Đại Trạch cũng không ban ra luật pháp hạn chế gì, đều là mọi người tự quyết định với nhau.
Cũng là sợ mọi người đồn đãi việc tái hôn mà còn náo nhiệt hơn tân hôn, bên cạnh cũng có không có ít người ăn no rửng mỡ mà.
Bởi vì thành thân nên Vương Kế Thành đành phải mượn của Triệu Chính An một chút bạc, xây một căn nhà bên cạnh nhà Chung Tử Kỳ, chờ đến khi trang hoàng xong thì hôn sự cũng tới rồi.
Tiệc rượu diễn ra trong nhà mới, sân nhà bọn họ cũng rộng, đặt tám hay mười bàn cũng không thành vấn đề, chỉ cần mời người trong thôn đến ăn một bữa là được rồi, còn có người nhà của Triệu Lan, nhưng mà mấy người đó rất ngại ngùng, Triệu Lan là người mà bọn họ từng chướng mắt, bây giờ vừa có tiền vừa có chỗ dựa, đúng là lợi hại mà.
Nhưng mà lúc trước bọn họ rất tuyệt tình cho nên Triệu Lan đã không còn hy vọng gì nữa rồi, bọn họ muốn làm thân lại cũng không được, bọn họ còn từng lén lút đi tìm Vương Kế Thành, nhưng mà cũng nhận lấy thất bại, đừng thấy Vương Kế Thành là người trung thực hiền lành mà lầm, ở phương diện nào đó thì hắn cũng là người rất nhanh nhạy.
Hôn lễ của Vương Kế Thành và Triệu Lan được Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ cử hành rất thuận lợi, sau khi thành thân thì quan hệ của hai người vẫn gắn bó keo sơn như trước, cùng nhau trải qua những ngày tốt đẹp.
Mùa hè cùng năm, Trầm Dục Bắc lại đến, từ khi Tiểu Thư Nhan sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu bọn họ trở lại, Trầm Dục Bắc cũng xin lỗi bởi vì bên kia bận rộn quá, cho nên bây giờ mới đến được.
Mọi người đều hiểu được, việc buôn bán mà, ai cũng không đoán được khi nào thì nó thay đổi bất ngờ.
Lần này Trầm Dục Bắc trở lại đem theo không ít thứ tốt, có ngọc tốt, vòng tay, khoá tường mệnh, quần áo và vải vóc này nọ, còn có không ít món ăn ngon hay trò vui gì đó. Đều cho Tiểu Thư Nhan.
Sắp tới sinh nhật của Tiểu Thư Nhan rồi, bây giờ bảo bảo đang tập bò, cho nên không ngoan chút nào, Chung Tử Kỳ cũng không dám rời khỏi bảo bảo vì sợ bảo bảo sẽ té ngã.
Bởi vì Chung Tử Kỳ cho Tiểu Thư Nhan ăn uống đầy đủ cho nên bảo bảo rất béo tròn, cánh tay và cẳng chân đều giống như củ sen, nhìn rất đáng yêu, dáng vẻ ú ú mập mập làm ai nhìn thấy cũng thích, chỉ hận không thể ôm vào ngực hun hít một phen.
Cao Hàn Cẩm và Trầm Dục Bắc cũng như vậy, nhìn thấy Tiểu Thư Nhan thì hai mắt liền toả sáng, Tiểu Thư Nhan nằm trong ngực người lạ, bĩu môi muốn khóc, Cao Hàn Cẩm liền nhanh tay đặt trống bỏi vào trong tay Tiểu Thư Nhan, Tiểu Thư Nhan lập tức bị hấp dẫn, cũng không để ý đến hai người xa lạ đang vây quanh mình.
Chung Tử Kỳ lắc đầu cười cười, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, sau này phải dạy bảo bảo đừng ngây thơ như thế mới được.
Giờ ngọ hôm sau, Trầm A mẫu và Trầm phụ ôm Tiểu Thư Nhan đi ngủ trưa, Triệu Chính An và Trầm Dục Bắc thì đi ra ngoài, chỉ còn Chung Tử Kỳ và Cao Hàn Cẩm.
"Tử Kỳ, ta... Muốn tìm thần y." Cao Hàn Cẩm do dự nửa ngày rồi nói.
"Thần y? Ngươi làm sao? Bị bệnh hả?" Chung Tử Kỳ kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ có chỗ nào khó chịu.
"Không có." Cao Hàn Cẩm lắc đầu.
"Vậy sao lại muốn đi tìm thần y?" Chung Tử Kỳ càng thêm khó hiểu, không có bệnh thì đi tìm thần y làm gì, xa như vậy, đi lại cũng không tiện.
"Chẳn phải là do... Ta và tiểu cữu của ngươi thành thân lâu như vậy mà bụng lại không có chút động tĩnh nào hay sao, ngươi cũng thấy đó, tiểu cữu của ngươi rất thích hài tử, nhưng một năm rồi mà không có tung tích gì, không biết có phải là do thân thể ta có vấn đề hay không."
Cao Hàn Cẩm buồn rầu, trước khi tới đây, cách mười ngày nửa tháng là hắn sẽ đến y quán một chuyến, nhưng mà lại không có tin tức gì. Trầm Dục Bắc vẫn luôn an ủi hắn rằng không sao đâu, thế nhưng gánh nặng trong lòng hắn vẫn không biến mất.
"Chuyện này à? Đừng lo, không sao đâu, có lẽ là chưa tới lúc thôi. Trong thôn có rất nhiều người thành thân hai ba năm mới có thai mà." Chung Tử Kỳ an ủi, ở hiện đại, một năm không có thai cũng rất bình thường, bởi vì người và người không giống nhau, có người có thể dính trong một lần, có người mười năm mới được, đều không thể đoán trước.
Cao Hàn Cẩm nghe thấy như thế thì yên tâm hơn một chút, hắn cũng không dám nói cho Trầm Dục Bắc nghe, sợ Trầm Dục Bắc nói hắn cứ suy nghĩ miên man. Bây giờ nói hết với Chung Tử Kỳ làm hắn rất vui vẻ.
"Nhưng mà, ta cũng không cản hai người đi tìm thần y, nếu trong lòng lo lắng thì đi khám cũng được, hỏi thần y xem có nên bốc vài thang thuốc uống bồi bổ hay không."
"Ừ... Được." Cao Hàn Cẩm gật đầu, hắn quyết định sẽ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ là chưa đến lúc!
Cứ như vậy, bọn họ ở thôn Triệu Gia một thời gian, Cao Hàn Cẩm vẫn giữ thói quen đến y quán bắt mạch, nhưng mà lần này không làm cho hắn thất vọng nữa rồi, bởi vì đại phu nói hắn có hỉ mạch.
Lúc đầu Cao Hàn Cẩm rất sửng sốt, hắn không thể tin vào hai tai của mình, hắn trừng lớn hai mắt, sau khi đại phu xác nhận lại lần nữa thì Cao Hàn Cẩm mới nhào vào ngực Trầm Dục Bắc, làm Trầm Dục Bắc vội vàng ôm hắn, không cho hắn lộn xộn nữa. Khoé miệng Trầm Dục Bắc lại không nhịn được mà nhếch lên, hắn cũng có hài tử rồi! Thật là mong chờ!!
Hai năm sau...
"Tiểu Nhan ở đây chơi với đệ đệ, không được khi dễ đệ đệ đó, biết chưa?" Chung Tử Kỳ dặn dò, trời không còn sớm nữa, hắn phải làm cơm trưa.
"Dạ A mẫu... Con... Sẽ không... Khi dễ đệ đệ." Tiểu Thư Nhan vẫn ú nu như trước ngồi trên sạp gật đầu ngoan ngoãn.
Sau đó liền bắt đầu đùa giỡn tiểu đệ đệ đang nằm bên cạnh Cao Hàn Cẩm.
Đây là hài tử của Cao Hàn Cẩm và Trầm Dục Bắc, đã được một tuổi rồi, là một ca nhi rất hoạt bát.
Bây giờ có thể bò được rồi, chỉ cần lơ là một lát là bò mất.
Trong nhà có hai ca nhi, chính là hai bảo bối, cho nên mọi người rất cưng chiều hai bảo bảo. Nhưng mà cũng không có cưng chiều đến nỗi mất đi lý trí, vẫn luôn dạy dỗ tri thức từ nhỏ.
Chung Tử Kỳ vui vẻ hừ hừ đi vào nhà bếp, Triệu Chính An thì đang ở bên ngoài thu tiền thuê, không biết khi nào mới về, đêm qua Triệu Chính An nói muốn ăn thịt kho tàu, hôm nay hắn sẽ nấu cho Triệu Chính An ăn.
Chung Tử Kỳ rửa tay bắt đầu cắt thịt thành từng khối rồi đổ mỡ vào nồi, đợi đến khi mỡ nóng thì bỏ thịt vào, sau đó Chung Tử Kỳ liền cảm thấy khó chịu, hắn chạy ra ngoài nôn mửa.
"Tử Kỳ? Sao vậy?"
Trầm A mẫu đang may vá trong phòng nghe thấy tiếng ói mửa thì liền chạy ra. Chung Tử Kỳ ói xong liền vỗ ngực lắc đầu: "Không sao đâu tổ mẫu, chỉ là có chút khó chịu, sợ là không nấu ăn được rồi."
"Cứ để ta làm, ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa Chính An về thì nhớ kêu hắn đi tìm đại phu đến khám cho ngươi đó, biết chưa?" Trầm A mẫu nói.
"Dạ... Ta biết rồi tổ mẫu."
Giữa trưa, Triệu Chính An về nhà ăn cơm, nghe tổ mẫu nói thân thể Chung Tử Kỳ không thoải mái, hắn quay sang nhìn thì thấy vẻ mặt nương tử khó chịu thì lập tức bỏ chén đũa chạy đi tìm đại phu.
Trầm A mẫu muốn gọi hắn lại cũng không kịp.
Chung Tử Kỳ cười cười, bao tử có hơi khó chịu, không muốn ăn cơm, cho nên hắn ăn một miếng rồi bỏ xuống.
Đại phu đã đến. Sau khi bắt mạch thì liền cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, các ngươi sắp làm phụ thân nữa rồi."
"Cái gì? Ý của ngươi là? Tử Kỳ lại mang thai?" Trầm A mẫu cao giọng hỏi.
"Đúng vậy, chính là hỉ mạch."
"Thật tốt quá, nhà chúng ta ngày càng náo nhiệt rồi." Trầm A mẫu rất vui, nhà bọn họ ít người, bây giờ nhiều thêm mấy hài tử thì sẽ càng thêm náo nhiệt.
Tuy rằng Chung Tử Kỳ đã có chuẩn bị nhưng mà hắn vẫn buồn bực một chút, lần trước sinh hài tử rất đau, hắn vẫn còn sợ đây nè!
Triệu Chính An cũng có chút lo lắng, nhưng mà lại rất vui vẻ, khoé miệng không nhịn được mà nâng cao.
Chung Tử Kỳ lập tức xem thường, Triệu Chính An lại bắt đầu ngớ ngẩn rồi!!
Buổi tối, Triệu Chính An ôm Chung Tử Kỳ nằm trên giường, hỏi hắn: "Nương tử, ngươi thích hài tử này không? Không thích cũng không sao, thân thể của ngươi quan trọng hơn." Hắn nhớ lần trước Chung Tử Kỳ khó sinh, bọn họ có thể không có hài tử, thân thể của Chung Tử Kỳ mới là quan trọng nhất.
"Đừng nói cái gì mà không cần cũng được, đây là hài tử của chúng ta, đương nhiên là ta thích rồi, ngươi yên tâm đi, ta còn yêu thích hài tử hơn cả ngươi."
"Thích là tốt rồi... Ta rất mong chờ được thấy hài tử của chúng ta chạy nhảy, đó là cảnh tượng hạnh phúc cỡ nào." Triệu Chính An thở dài.
"Đúng vậy!" Chung Tử Kỳ gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế, khi chỉ có một thân một mình thì hắn không có cảm giác gì, nhưng mà sau này hắn mới chính thức hiểu được cảm giác của gia đình, cho dù hài tử của mình kém cỏi đến cỡ nào, đó cũng là hài tử của hắn, hắn sẽ yêu thương hết lòng.
Hắn đã ở đây được bốn năm rồi, lúc đầu không biết nên làm gì, không có ai để dựa vào, thế nhưng bây giờ lại có thân nhân, có bằng hữu, có trượng phu, có hài tử, cuộc sống hạnh phúc như vậy, là thứ mà lúc trước hắn không dám nghĩ đến.
Nguyện vọng duy nhất của hắn chính là cuộc sống như vậy không cần phải thay đổi, cứ để bọn họ hạnh phúc như vậy đi.
Ban đêm, những ngôi sao lấp lánh mang theo ánh sáng tươi đẹp chiếu đến từng nhà, thế gian dưới ánh trăng, có cãi vã, có vui vẻ, nhưng chỉ cần hạnh phúc là được rồi.
HOÀN
(24.08 - 15.11)
Đ ôi l ờ i c ủ a t á c gi ả: Kết thúc rồi. Kết thúc không quá vừa lòng, tôi phát hiện mình không phải là người có thể viết ra kết thúc hay, nhưng mà chỉ cần hạnh phúc là được rồi, thế giới tràn ngập tình yêuuuu →_→
Đ ôi l ờ i c ủ a editor: Cuối cùng thì cũng HOÀN rồi, theo dự định là sẽ hoàn hôm qua nhưng đột nhiên hôm qua bị sốt bất chợt nên đến nay mới xong:>
- Cám ơn các bạn đã theo dõi, nhớ vote cho mình nhé để có động lực làm những truyện khác. <3
Cuối cùng thì Vương Kế Thành và Triệu Lan cũng thành công, Triệu Lan luôn do dự không dám tiến tới, may mà có Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An nghĩ biện pháp cho Vương Kế Thành, Vương Kế Thành là người khờ dại, kêu hắn chủ động thì không được rồi, hoặc là hắn không dám làm, vẫn là Triệu Chính An hỏi hắn có muốn nương tử hay không, Vương Kế Thành mới không thể không thoả hiệp, nhưng mà hắn không am hiểu, cho nên khi ở chung với Triệu Lan thì rất cứng ngắc, nói chuyện cũng lắp bắp, làm việc thì tay chân luống cuống.
Nhưng điều đó lại rất được lòng Triệu Lan, nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Vương Kế Thành, Triệu Lan liền muốn cười, hắn biết Vương Kế Thành là người thành thật, kêu Vương Kế Thành lấy lòng hắn thì rất khó, từ điểm này lại có thể nhìn ra được rằng Vương Kế Thành thành thật, nếu tìm người như vậy, chắc chắn sẽ không khi dễ hắn, còn rất nghe lời hắn. Nam nhân như vậy không dễ tìm.
Cho nên Triệu Lan đồng ý ở chung với Vương Kế Thành, hắn đã tổn thương một lần rồi, nếu có hạnh phúc thì hắn phải bắt lấy, nếu mà kết quả vẫn giống như lần trước, vậy chỉ có thể nói đây chính là số mệnh của hắn.
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ là chủ tử của Vương Kế Thành, cũng là người thân nhất, cho nên việc hôn sự sẽ do hai người làm chủ, Triệu Lan và Vương Kế Thành vừa ngại ngùng lại vừa cảm kích, vì để hai hài tử nhỏ tuổi hơn mình tổ chức hôn sự cho mình.
Cũng may là không cần phải tổ chức hôn sự quá long trọng, bởi vì ở chỗ này, ặc kệ là quyền quý hay bần dân, chỉ cần là tái hôn thì đều không náo nhiệt như tân hôn, thật ra hoàng đế Đại Trạch cũng không ban ra luật pháp hạn chế gì, đều là mọi người tự quyết định với nhau.
Cũng là sợ mọi người đồn đãi việc tái hôn mà còn náo nhiệt hơn tân hôn, bên cạnh cũng có không có ít người ăn no rửng mỡ mà.
Bởi vì thành thân nên Vương Kế Thành đành phải mượn của Triệu Chính An một chút bạc, xây một căn nhà bên cạnh nhà Chung Tử Kỳ, chờ đến khi trang hoàng xong thì hôn sự cũng tới rồi.
Tiệc rượu diễn ra trong nhà mới, sân nhà bọn họ cũng rộng, đặt tám hay mười bàn cũng không thành vấn đề, chỉ cần mời người trong thôn đến ăn một bữa là được rồi, còn có người nhà của Triệu Lan, nhưng mà mấy người đó rất ngại ngùng, Triệu Lan là người mà bọn họ từng chướng mắt, bây giờ vừa có tiền vừa có chỗ dựa, đúng là lợi hại mà.
Nhưng mà lúc trước bọn họ rất tuyệt tình cho nên Triệu Lan đã không còn hy vọng gì nữa rồi, bọn họ muốn làm thân lại cũng không được, bọn họ còn từng lén lút đi tìm Vương Kế Thành, nhưng mà cũng nhận lấy thất bại, đừng thấy Vương Kế Thành là người trung thực hiền lành mà lầm, ở phương diện nào đó thì hắn cũng là người rất nhanh nhạy.
Hôn lễ của Vương Kế Thành và Triệu Lan được Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ cử hành rất thuận lợi, sau khi thành thân thì quan hệ của hai người vẫn gắn bó keo sơn như trước, cùng nhau trải qua những ngày tốt đẹp.
Mùa hè cùng năm, Trầm Dục Bắc lại đến, từ khi Tiểu Thư Nhan sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu bọn họ trở lại, Trầm Dục Bắc cũng xin lỗi bởi vì bên kia bận rộn quá, cho nên bây giờ mới đến được.
Mọi người đều hiểu được, việc buôn bán mà, ai cũng không đoán được khi nào thì nó thay đổi bất ngờ.
Lần này Trầm Dục Bắc trở lại đem theo không ít thứ tốt, có ngọc tốt, vòng tay, khoá tường mệnh, quần áo và vải vóc này nọ, còn có không ít món ăn ngon hay trò vui gì đó. Đều cho Tiểu Thư Nhan.
Sắp tới sinh nhật của Tiểu Thư Nhan rồi, bây giờ bảo bảo đang tập bò, cho nên không ngoan chút nào, Chung Tử Kỳ cũng không dám rời khỏi bảo bảo vì sợ bảo bảo sẽ té ngã.
Bởi vì Chung Tử Kỳ cho Tiểu Thư Nhan ăn uống đầy đủ cho nên bảo bảo rất béo tròn, cánh tay và cẳng chân đều giống như củ sen, nhìn rất đáng yêu, dáng vẻ ú ú mập mập làm ai nhìn thấy cũng thích, chỉ hận không thể ôm vào ngực hun hít một phen.
Cao Hàn Cẩm và Trầm Dục Bắc cũng như vậy, nhìn thấy Tiểu Thư Nhan thì hai mắt liền toả sáng, Tiểu Thư Nhan nằm trong ngực người lạ, bĩu môi muốn khóc, Cao Hàn Cẩm liền nhanh tay đặt trống bỏi vào trong tay Tiểu Thư Nhan, Tiểu Thư Nhan lập tức bị hấp dẫn, cũng không để ý đến hai người xa lạ đang vây quanh mình.
Chung Tử Kỳ lắc đầu cười cười, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, sau này phải dạy bảo bảo đừng ngây thơ như thế mới được.
Giờ ngọ hôm sau, Trầm A mẫu và Trầm phụ ôm Tiểu Thư Nhan đi ngủ trưa, Triệu Chính An và Trầm Dục Bắc thì đi ra ngoài, chỉ còn Chung Tử Kỳ và Cao Hàn Cẩm.
"Tử Kỳ, ta... Muốn tìm thần y." Cao Hàn Cẩm do dự nửa ngày rồi nói.
"Thần y? Ngươi làm sao? Bị bệnh hả?" Chung Tử Kỳ kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ có chỗ nào khó chịu.
"Không có." Cao Hàn Cẩm lắc đầu.
"Vậy sao lại muốn đi tìm thần y?" Chung Tử Kỳ càng thêm khó hiểu, không có bệnh thì đi tìm thần y làm gì, xa như vậy, đi lại cũng không tiện.
"Chẳn phải là do... Ta và tiểu cữu của ngươi thành thân lâu như vậy mà bụng lại không có chút động tĩnh nào hay sao, ngươi cũng thấy đó, tiểu cữu của ngươi rất thích hài tử, nhưng một năm rồi mà không có tung tích gì, không biết có phải là do thân thể ta có vấn đề hay không."
Cao Hàn Cẩm buồn rầu, trước khi tới đây, cách mười ngày nửa tháng là hắn sẽ đến y quán một chuyến, nhưng mà lại không có tin tức gì. Trầm Dục Bắc vẫn luôn an ủi hắn rằng không sao đâu, thế nhưng gánh nặng trong lòng hắn vẫn không biến mất.
"Chuyện này à? Đừng lo, không sao đâu, có lẽ là chưa tới lúc thôi. Trong thôn có rất nhiều người thành thân hai ba năm mới có thai mà." Chung Tử Kỳ an ủi, ở hiện đại, một năm không có thai cũng rất bình thường, bởi vì người và người không giống nhau, có người có thể dính trong một lần, có người mười năm mới được, đều không thể đoán trước.
Cao Hàn Cẩm nghe thấy như thế thì yên tâm hơn một chút, hắn cũng không dám nói cho Trầm Dục Bắc nghe, sợ Trầm Dục Bắc nói hắn cứ suy nghĩ miên man. Bây giờ nói hết với Chung Tử Kỳ làm hắn rất vui vẻ.
"Nhưng mà, ta cũng không cản hai người đi tìm thần y, nếu trong lòng lo lắng thì đi khám cũng được, hỏi thần y xem có nên bốc vài thang thuốc uống bồi bổ hay không."
"Ừ... Được." Cao Hàn Cẩm gật đầu, hắn quyết định sẽ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ là chưa đến lúc!
Cứ như vậy, bọn họ ở thôn Triệu Gia một thời gian, Cao Hàn Cẩm vẫn giữ thói quen đến y quán bắt mạch, nhưng mà lần này không làm cho hắn thất vọng nữa rồi, bởi vì đại phu nói hắn có hỉ mạch.
Lúc đầu Cao Hàn Cẩm rất sửng sốt, hắn không thể tin vào hai tai của mình, hắn trừng lớn hai mắt, sau khi đại phu xác nhận lại lần nữa thì Cao Hàn Cẩm mới nhào vào ngực Trầm Dục Bắc, làm Trầm Dục Bắc vội vàng ôm hắn, không cho hắn lộn xộn nữa. Khoé miệng Trầm Dục Bắc lại không nhịn được mà nhếch lên, hắn cũng có hài tử rồi! Thật là mong chờ!!
Hai năm sau...
"Tiểu Nhan ở đây chơi với đệ đệ, không được khi dễ đệ đệ đó, biết chưa?" Chung Tử Kỳ dặn dò, trời không còn sớm nữa, hắn phải làm cơm trưa.
"Dạ A mẫu... Con... Sẽ không... Khi dễ đệ đệ." Tiểu Thư Nhan vẫn ú nu như trước ngồi trên sạp gật đầu ngoan ngoãn.
Sau đó liền bắt đầu đùa giỡn tiểu đệ đệ đang nằm bên cạnh Cao Hàn Cẩm.
Đây là hài tử của Cao Hàn Cẩm và Trầm Dục Bắc, đã được một tuổi rồi, là một ca nhi rất hoạt bát.
Bây giờ có thể bò được rồi, chỉ cần lơ là một lát là bò mất.
Trong nhà có hai ca nhi, chính là hai bảo bối, cho nên mọi người rất cưng chiều hai bảo bảo. Nhưng mà cũng không có cưng chiều đến nỗi mất đi lý trí, vẫn luôn dạy dỗ tri thức từ nhỏ.
Chung Tử Kỳ vui vẻ hừ hừ đi vào nhà bếp, Triệu Chính An thì đang ở bên ngoài thu tiền thuê, không biết khi nào mới về, đêm qua Triệu Chính An nói muốn ăn thịt kho tàu, hôm nay hắn sẽ nấu cho Triệu Chính An ăn.
Chung Tử Kỳ rửa tay bắt đầu cắt thịt thành từng khối rồi đổ mỡ vào nồi, đợi đến khi mỡ nóng thì bỏ thịt vào, sau đó Chung Tử Kỳ liền cảm thấy khó chịu, hắn chạy ra ngoài nôn mửa.
"Tử Kỳ? Sao vậy?"
Trầm A mẫu đang may vá trong phòng nghe thấy tiếng ói mửa thì liền chạy ra. Chung Tử Kỳ ói xong liền vỗ ngực lắc đầu: "Không sao đâu tổ mẫu, chỉ là có chút khó chịu, sợ là không nấu ăn được rồi."
"Cứ để ta làm, ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa Chính An về thì nhớ kêu hắn đi tìm đại phu đến khám cho ngươi đó, biết chưa?" Trầm A mẫu nói.
"Dạ... Ta biết rồi tổ mẫu."
Giữa trưa, Triệu Chính An về nhà ăn cơm, nghe tổ mẫu nói thân thể Chung Tử Kỳ không thoải mái, hắn quay sang nhìn thì thấy vẻ mặt nương tử khó chịu thì lập tức bỏ chén đũa chạy đi tìm đại phu.
Trầm A mẫu muốn gọi hắn lại cũng không kịp.
Chung Tử Kỳ cười cười, bao tử có hơi khó chịu, không muốn ăn cơm, cho nên hắn ăn một miếng rồi bỏ xuống.
Đại phu đã đến. Sau khi bắt mạch thì liền cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, các ngươi sắp làm phụ thân nữa rồi."
"Cái gì? Ý của ngươi là? Tử Kỳ lại mang thai?" Trầm A mẫu cao giọng hỏi.
"Đúng vậy, chính là hỉ mạch."
"Thật tốt quá, nhà chúng ta ngày càng náo nhiệt rồi." Trầm A mẫu rất vui, nhà bọn họ ít người, bây giờ nhiều thêm mấy hài tử thì sẽ càng thêm náo nhiệt.
Tuy rằng Chung Tử Kỳ đã có chuẩn bị nhưng mà hắn vẫn buồn bực một chút, lần trước sinh hài tử rất đau, hắn vẫn còn sợ đây nè!
Triệu Chính An cũng có chút lo lắng, nhưng mà lại rất vui vẻ, khoé miệng không nhịn được mà nâng cao.
Chung Tử Kỳ lập tức xem thường, Triệu Chính An lại bắt đầu ngớ ngẩn rồi!!
Buổi tối, Triệu Chính An ôm Chung Tử Kỳ nằm trên giường, hỏi hắn: "Nương tử, ngươi thích hài tử này không? Không thích cũng không sao, thân thể của ngươi quan trọng hơn." Hắn nhớ lần trước Chung Tử Kỳ khó sinh, bọn họ có thể không có hài tử, thân thể của Chung Tử Kỳ mới là quan trọng nhất.
"Đừng nói cái gì mà không cần cũng được, đây là hài tử của chúng ta, đương nhiên là ta thích rồi, ngươi yên tâm đi, ta còn yêu thích hài tử hơn cả ngươi."
"Thích là tốt rồi... Ta rất mong chờ được thấy hài tử của chúng ta chạy nhảy, đó là cảnh tượng hạnh phúc cỡ nào." Triệu Chính An thở dài.
"Đúng vậy!" Chung Tử Kỳ gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế, khi chỉ có một thân một mình thì hắn không có cảm giác gì, nhưng mà sau này hắn mới chính thức hiểu được cảm giác của gia đình, cho dù hài tử của mình kém cỏi đến cỡ nào, đó cũng là hài tử của hắn, hắn sẽ yêu thương hết lòng.
Hắn đã ở đây được bốn năm rồi, lúc đầu không biết nên làm gì, không có ai để dựa vào, thế nhưng bây giờ lại có thân nhân, có bằng hữu, có trượng phu, có hài tử, cuộc sống hạnh phúc như vậy, là thứ mà lúc trước hắn không dám nghĩ đến.
Nguyện vọng duy nhất của hắn chính là cuộc sống như vậy không cần phải thay đổi, cứ để bọn họ hạnh phúc như vậy đi.
Ban đêm, những ngôi sao lấp lánh mang theo ánh sáng tươi đẹp chiếu đến từng nhà, thế gian dưới ánh trăng, có cãi vã, có vui vẻ, nhưng chỉ cần hạnh phúc là được rồi.
HOÀN
(24.08 - 15.11)
Đ ôi l ờ i c ủ a t á c gi ả: Kết thúc rồi. Kết thúc không quá vừa lòng, tôi phát hiện mình không phải là người có thể viết ra kết thúc hay, nhưng mà chỉ cần hạnh phúc là được rồi, thế giới tràn ngập tình yêuuuu →_→
Đ ôi l ờ i c ủ a editor: Cuối cùng thì cũng HOÀN rồi, theo dự định là sẽ hoàn hôm qua nhưng đột nhiên hôm qua bị sốt bất chợt nên đến nay mới xong:>
- Cám ơn các bạn đã theo dõi, nhớ vote cho mình nhé để có động lực làm những truyện khác. <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook