Ngây Ngô
-
C26: Hạnh phúc
Điều bất ngờ chính là trong số bọn họ người đến Bắc Kinh nhập học sớm nhất lại chính là Du Thanh Ca. Trường đại học của cô ta cũng không khai giảng sớm, nhưng vì sinh viên năm nhất phải đi học quân sự cho nên chưa đến tháng 9 thì đã phải lên đường.
Lúc học lớp 12, Tống Doanh đã nghĩ rằng sau khi đi đại học và trước khi nhập học mọi người sẽ còn được tụ tập một lần. Nhưng sau này cô mới biết được, sau khi thi đại học thì lòng người cũng tan, không thể nào gom đủ số người trong lớp. Huống chi cũng có người thi không tốt, tốt nhất là không nên tụ tập, bởi vì người thi tốt khó khống chế sự hưng phấn của mình, người thi không tốt sẽ không thể tránh khỏi tâm lý bất mãn. Cú sốc thi đại học này cần phải có một năm mới có thể tiêu trừ, đến lúc đó thì sự đau khổ và canh cánh trong lòng này cũng sẽ vơi đi, bọn họ mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút.
Cho dù là quan hệ như Kiều Lệnh Đường Lục Kỳ Phách, cũng không khỏi thì điều này mà gây gổ mấy lần. Kiều Lệnh Đường cứ luôn cảm thấy tình yêu của bọn họ đã chiếm cứ quá nhiều thời gian của Lục Kỳ Phách, cậu ta còn phải bỏ thời gian ôn tập cho cô ta học bổ túc. Kết quả là cô ta có thể đậu ngay nguyện vọng 1, còn cậu ta lại Lưu lạc đến nguyện vọng 2, trong tiếng thở dài của cha mẹ, cậu ta cũng dần dần cảm thấy dường như mình đã sai lầm. Anh họ của cậu ta còn nói một câu đau đến tận xương: mày giúp cho con bé kia học tốt, rồi bây giờ nó vào được trường trọng điểm, còn mày thì chỉ được nguyện vọng 2. Một ngày nào đó ánh mắt của nó sẽ nhìn cao hơn, nó sẽ thấy mày không xứng với nó nữa.
Kiều Lệnh Đường không nghĩ mình sẽ tin vào những lời nói này, Nhưng không ngờ lời nói này lại bén trễ ở trong lòng. Mùa hè năm nay, cậu ta và Lục Kỳ Phách đi dạo khắp thành phố Hoa, cậu ta nhìn khuôn mặt Lục Kỳ Phách, âm thầm hy vọng những lời anh họ mình nói chỉ là vớ vẩn.
Kiều Lệnh Đường lại không biết người khác cũng ở hâm mộ bọn họ, rốt cuộc bọn họ ở cùng sở học giáo, so với những cái đó thi đậu bất đồng thành thị người yêu, bọn họ vẫn là hạnh phúc.
Nhưng mà ít nhất, Du Thanh Ca có chút hâm mộ bọn họ.
Ba mẹ Du Thanh Ca đưa cô ta đến Bắc Kinh nhập học, Tống Doanh là người bạn thân của Du Thanh Ca trong năm cuối cùng cấp 3, Tất nhiên là muốn đến đưa tiễn. Cố Hàm và cô lại như hình với bóng, hai người cùng ra ga tàu hỏa, từ lúc mua vé cho đến khi cô ta lên tàu cũng đều đi theo.
“Cậu… Không nói với Hà Đào sao? Báo cho cậu ta biết rất thuận tiện, cậu ta đã mua điện thoại di động rồi đấy.” Tống Doanh nói.
“Tôi cũng có mua.” Du Thanh Ca cho tay vào túi lấy điện thoại di động ra, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy, nếu cậu ấy có lòng đến tiễn tôi, thì nhất định sẽ đến. Nếu cậu ta không thấy thì tôi cũng không sao…”
Tống Doanh tới gần Du Thanh Ca, thấp giọng hỏi cô ta: “Tình Ca, bây giờ đã là phút cuối rồi, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là cậu có thích cậu ta không.”
“Tống Doanh, cậu cần gì cứ phải để ý đến chuyện này?” khuôn mặt Du Thanh Ca có chút hồng, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Tôi và cậu ấy, tiến thêm một bước là người yêu, lui một bước là bạn bè. Nhưng tôi nghĩ, quyền tiến hay lùi không nằm trong tay tôi.”
“Tên khốn kia!” Tống Doanh mắng một câu, “Cậu ta còn muốn nói lại tình xưa với Ngô Phi sau khi lên đại học à? Thật là tức chết!”
Du Thanh Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì có sao đâu chứ? Chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là được rồi.”
Tống Doanh trợn trắng mắt: “Đó là lòng dạ cậu rộng lớn, nhân cách cao thượng, đổi lại là tôi thì thật sự không có khí độ như cậu. Nếu tên nhóc Cố Hàm này dám thay lòng đổi dạ, tôi nhất định xé hắn thành tám mảnh!”
Cố Hàm liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Em chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, bảo đảm em sẽ trốn vào một góc mà khóc thầm.”
Tống Doanh bị hắn chế nhạo, thẹn quá thành giận: “Giỏi lắm, cho nên anh không sợ phải không?”
Cố Hàm ôm lấy vai cô: “Đương nhiên là anh sợ chứ, anh không sợ xé anh thành tám mảnh, mà anh sợ nhất là em trốn trong một góc rồi khóc thút thít. Anh nhất định sẽ không để em cô độc một mình.”
Tống Doanh lập tức đỏ mặt, Du Thanh Ca nhìn bọn họ hai người, trong lòng hâm mộ vô cùng.
Nhân viên nhà ga bắt đầu đuổi người, Tống Doanh và Cố Hàm vội vàng nhảy xuống xe, đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với Du Thanh Ca, bảo cô ta chờ một thời gian bọn họ nhất định sẽ đến tìm cô ta đi chơi. Hai bên xe lửa tràn ngập những cánh tay vẫy theo, dần dần không còn nhìn thấy Du Thanh Ca bên trong thùng xe, ta sẽ lựa cũng đã biến thành một điểm nhỏ. Cố Hàm và Tống Doanh không nhìn nữa mà xoay người đi ra bên ngoài.
Vừa ra đến sân ga hai người bọn họ đã bị Hà Đào chụp lấy. Hà Đào chạy đến mức thở hổn hển, vẻ mặt nôn nóng hỏi: “Thanh Ca đâu?”
Tống Doanh liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đi rồi.”
“Đi rồi?” Hà Đào buồn bã mất mát, “Vì sao cô ấy không đợi tôi mà đã đi rồi…”
“Cậu còn muốn cậu ấy chờ cậu thế nào nữa? Xe lửa chạy còn phải ở lại nhà ga chờ cậu hay sao? Không phải cậu ấy đã gửi tin nhắn cho cậu rồi à? Vậy mà cậu còn đến trễ như vậy, đáng đời!” Tống Doanh hung hăng mắng cậu ta. Du Thanh Ca không chờ cậu ta sao? Cô ấy đã đợi rất lâu rất lâu, cho đến khi không thể không khởi hành mới không chờ nữa.
“Tôi đã quên mở máy.” Hà Đào cắn răng, “Tôi thật là ngu ngốc!”
- - biết thì tốt rồi. Tống Doanh vốn định nói những lời này, nhưng thấy Hà Đào như vậy cuối cùng cũng im lặng. Cô có thể nhận ra Hà Đào đang rất hối hận và tiếc nuối, trong lòng bỗng nhiên cũng hiểu rõ sự đắn đo của nam sinh trước mặt này.
Hà Đào cầm lấy di động, ấn số, bấm phím trò chuyện: “Alo, Thanh Ca?”
Du Thanh Ca còn đang nhìn cây cối di chuyển bên ngoài cửa sổ, nhớ lại từng cảnh tượng ngày xưa. Di động vang lên, cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, nghe điện thoại: “Hà Đào? Là cậu sao?”
“Là tôi. Lúc nãy tôi không mở máy, sau khi nhìn thấy tin nhắn mới vội vàng chạy tới nhưng đã muộn rồi. Thực xin lỗi.” Giọng Hà Đào từ trong điện thoại nghe vừa có chút xa lạ vừa rất thân thuộc.
“Không sao, cậu đâu có bắt buộc phải đi tiễn tôi!” Du Thanh Ca chần chờ một chút, “Dù sao những gì mà tôi muốn nói với cậu cũng đã nói từ 8 tháng trước rồi.”
“Hả?” Hà Đào sửng sốt.
“Hà Đào, dù dùng thủ đoạn gì, dù làm chuyện gì, tôi cũng nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc của cậu không phải là tôi.” Du Thanh Ca khẽ mỉm cười, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt rơi xuống má, “Hà Đào, mãi… hạnh phúc nhé…”
Hà Đào nhớ lại trong buổi tiệc liên hoan mừng năm mới đó, nhớ tới Du Thanh Ca đã diễn đoạn kịch kia. Cậu ta bỗng dưng không ngại ngùng nữa, hét lên trong điện thoại: “Thanh Ca, tôi chờ cậu về! Nửa năm, một năm, hai năm ba năm bốn năm, tôi sẽ chờ cậu về!”
“Tôi rất thích cậu!”
Hà Đào nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng khóc nức nở, sau một lúc lâu, Du Thanh Ca thấp giọng trả lời: “Tôi sẽ trở về.”
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Thời gian và khoảng cách là chất phản tác dụng hay là chất xúc tác? Thời gian và khoảng cách cộng với nam nữ yêu nhau chưa chắc lần nào cũng sẽ trở thành thành ly biệt, có lẽ, thời gian và khoảng cách không phải là mấu chốt, mà mấu chốt là bản thân đôi nam nữ kia. Nếu bọn họ đủ điều kiện, thời gian và khoảng cách đúng lúc có thể thôi hóa bọn họ, phản ứng nhanh hay chậm, chỉ là thay đổi tốc độ, chứ không thể thay đổi kết quả.
Tống Doanh cùng Mạnh Xuyên Giác chính là sản phẩm thí nghiệm thất bại, nhưng cô chân thành chúc phúc cho Hà Đào và Du Thanh Ca sẽ thành công. Trong suy nghĩ của cô, nếu bọn họ không thể ở bên nhau, thật sự là chuyện khiến người ta đau lòng. Còn về cô và Cố Hàm, cô tin tưởng bọn họ sẽ mãi ở bên nhau.
Thời gian còn lại, Tống Doanh và Cố Hàm đi dạo khắp các phố lớn ngõ ở thành phố Hoa. Đối với bọn họ mà nói, vào đại học chính là rời xa quê nhà. Sau này khi nào mới có thể trở về cũng không thể nói trước được, tất nhiên là vào những kỳ nghỉ lễ thì sẽ quay về nhưng thật sự ở lại thì chưa chắc là ở nơi này. Thành phố Hoa là chỗ quá xa xôi, huống hồ Tống Doanh muốn ra nước ngoài trong tương lai.
Nhưng mà tương lai kia vẫn còn rất xa không cần phải suy nghĩ về nó quá sớm. Hai người bọn họ cùng đi ngắm nhìn thành phố mà mình đã sống suốt 19 năm, cùng đi tìm kiếm dấu chân của đối phương. Trong chuyện tình cảm cả hai người bọn họ đều chỉ là những kẻ tay mơ thật sự, nhưng sự chăm sóc dịu dàng của Cố Hàm và đại học lý luận từ kinh nghiệm thất bại của Tống Doanh khiến cho sự phát triển của hai người rất thuận lợi. Cho dù đôi khi sự kiêu ngạo của cả hai phát tát, Cố Hàm cũng không đành lòng nổi giận với Tống Doanh, trong khi đó Tống Doanh cũng đã học được cách phân biệt và xin lỗi, không còn dùng sự uất ức để tra tấn bản thân. Thậm chí cô còn biết cách làm nũng, thứ kỹ năng đã mai một kể từ khi mẹ cô ra nước ngoài năm cô năm tuổi. Đương nhiên không phải là quá thường xuyên, nhưng đối với vị tiên sinh Cố Hàm này thì thỉnh thoảng giở trò cũng có thể khiến hắn phát huy bản lĩnh đàn ông của mình, thì còn có thể nói gì với hắn nữa?
Thời gian cứ như vậy mà đến tháng chín, lúc bọn họ đi báo danh. Bệnh tình của bác cả Tống Doanh đã ổn định, những người bà con họ hàng bên phía nhà nội vì thay phiên nhau lần lượt chăm sóc cho bác cả Tống Doanh, đã sức cùng lực kiệt, không có thời gian đưa Tống Doanh đi báo danh. Bà con bên phía nhà ngoại Tống Doanh không ở gần, bình thường cũng rất ít khi lui tới. Tống Doanh từ chối lời đề nghị đưa cô đến Bắc Kinh của mọi người, quyết định tự mình đi. Thời gian Cố Hàm và cô đưa tin cũng khá gần nhau, cho nên dứt khoát đi cùng nhau. Đương nhiên, Cố Hàm có người nhà đưa đi, nhưng Cố Hàm sử dụng một chút tâm cơ nhỏ, nói học sinh phải tự mình đi đặt vé xe lửa. Bởi vì thời gian này vé xe lửa đi Bắc Kinh rất khó mua, chỉ có sinh viên dùng thông báo trúng tuyển của mình mới có thể đặt vé trước 7 ngày, ba mẹ Cố Hàm ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý cho hắn đi đặt vé. Kết quả là đặt hai vé giường nằm cho ba mẹ hắn bên cạnh nhau, vé giường hắn thì ở toa khác, đương nhiên, thật ra thì vé giường nằm của hắn cũng là mua vé hai giường bên cạnh nhau, giường kia tất nhiên là cho Tống Doanh.
Vì thế, Cố Hàm hiên ngang giả vờ tình cờ gặp Tống Doanh trước mặt ba mẹ, sau khi tắt đèn buổi tối liền tự nhiên tạm biệt ba mẹ chạy về toa xe của mình, tán gẫu với Tống Doanh từ khoảng cách giường trên giường dưới. Ngày hôm sau đến trạm, lại lấy bản đồ khu vực của hai trường Đại học tại thành phố Bắc Kinh ra đối chiếu, thì ra là cùng một khu đại học, rất gần. Cố Hàm đương nhiên là “thuận tiện” đưa "bạn học nữ yếu đuối" Tống Doanh đi cùng, lại thuận tiện đặt hành lý và ba mẹ ở nhà khách trường, còn mình thì giúp Tống Doanh báo danh trước -- trọng sắc khinh phụ mẫu, đây là minh chứng.
Tất nhiên, ba mẹ Cố Hàm không thể nào không biết chuyện bằng họ làm nhưng nếu bây giờ Cố Hàm cũng đã vào đại học, cũng coi như không phải là yêu đương quá sớm… ranh giới giữa yêu đương có sớm hay không chính là đại học, cho dù 13 tuổi đậu đại học, thì chỉ cần bước tới cổng trường, sẽ không có ai chỉ trích bạn yêu đương sớm nữa. Huống chi trong lòng hai người bạn họ cũng hiểu, thành tích hai tháng cuối cùng của Cố Hàm tiến bộ vượt bậc, chưa chắc không phải nhờ Tống Doanh, cho nên tất nhiên là không nói gì thêm, cả hai cứ giả vờ hồ đồ là được, vạch trần thì ngược lại không có lập trường. Huống chi sau khi Cố Hàm yêu đương liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời, hơn phân nửa là ảnh hưởng từ Tống Doanh. Cố Hàm học ở Bắc Kinh, ngoài tầm tay với, bọn họ không có cách nào quản thúc hắn như ở nhà. Cô bé này không tệ, cho bọn chúng ở bên nhau cũng không có gì không tốt.
Xe lửa hú vang một tiếng, chở theo Cố Hàm và Tống Doanh, chở tâm tình của bọn họ, hướng tới tương lai.
Tương lai có vô số khả năng, Cố Hàm biết, nhưng vô số khả năng thuộc về hắn, đều có cô ở bên cạnh.
Nhìn những hàng cây xanh um tươi tốt lùi về phía sau xe bên ngoài cửa sổ, Cố Hàm đọc diễn cảm một câu danh ngôn: Ngày mai lại là một ngày mới.
Tống Doanh cười với hắn: mặc kệ là ngày mới nào, em đều phải khiến anh ở bên cạnh em.
Cô cười rất đẹp, rất tự nhiên. Không còn là nụ cười kiên cường miễn cưỡng, mà là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc thực sự.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Cái gọi là hạnh phúc, thì không cần cưỡng cầu. Cái gọi là mãi mãi, thì không cần phải đuổi theo.
Hắn, sẽ mãi mãi che chở cho nụ cười rạng rỡ vui vẻ này của cô.
Cho đến hết cuộc đời…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook