Ngây Ngô
-
C18: Chương 18
Cố Hàm thấy trong tay trống vắng nhíu mày nhìn về phía Tống Doanh. Sắc mặt Tống Doanh đã không còn đỏ hồng mà trắng bệch như tro tàn.
“Tống Doanh, cậu làm sao vậy?” Hắn hoảng hốt, vội duỗi tay qua.
“Không cần!” Cô không thể cứ vô lý như vậy, mà nhận lấy sự quan tâm của hắn. Nếu cô không thể hồi báo, thì không nên tham lam sự ấm áp này.
Cô tránh khỏi hắn, trong nháy mắt cả hai người đều sửng sốt. Sắc mặt Cố Hàm từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, cáng tay cứng đờ ở giữa không trung, không thể tiến về phía trước, cũng không thể thu lại.
Tống Doanh cắn chặt môi, ngoại trừ cha mẹ mình, hắn là người quan tâm cô nhiều nhất, cũng là người hiểu cô nhất, nhưng cô lại luôn luôn tổn thương hắn.
Nước mắt đã rơi xuống, nhưng mà không nên khóc trước mặt hắn, nếu không muốn được hắn an ủi, thì không cần giả vờ đáng thương. Cô cố nặn ra một nụ cười, còn khổ sở hơn so với khóc. Là từ khi nào ở trước mặt hắn, cô đã không thể ngụy trang được nữa?
Trong ánh mắt Cố Hàm xẹt qua một chút bi thương, hắn yên lặng thở dài: “Chúng ta về thôi!”
Hắn xoay người, đi về hướng trường học. Phía sau, Tống Doanh im lặng đi theo.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Vào cổng trường, 4: 30 chuông tan học cũng đúng lúc vang lên. Tống Doanh nhẹ giọng nói: “Phích nước nóng ở dưới lầu, tôi đi múc nước.” sau đó đi về hướng phòng ngủ.
Áp lực như vậy cô không thể chịu đựng được. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ tới lần đó, đi theo phía sau Mạnh Xuyên Giác...
Sự quật cường của cô và Mạnh Xuyên Giác, chạm vào nhau sẽ giống như đồi núi, ngăn cản mọi thứ… có lẽ trong lần đó, cô nên hiểu rằng hai con sư tử không thể ở bên cạnh nhau. Cô và cậu ta ở một phương diện nào đó là quá mức giống nhau, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà cùng cực thì đẩy nhau, nếu không biết nguyên lý này, thì điểm vật lý của cô từ đâu mà có?
“Tôi đi với cậu.” Chàng trai phía trước ngừng lại, tuy là âm thanh cứng đờ, nhưng đã dừng lại.
… nếu hôm đó, cậu ta cũng có thể dừng lại, nếu hôm đó, cô có thể đuổi theo…
Cô cầm bình nước trong lúc nước mắt mông lung, vặn vòi nước trong lúc nước mắt mông lung… Không, không có liên quan tới nước mắt, là vấn đề chất lượng của phòng nước, để hơi nước bay khắp nơi. Tống Doanh cả kinh, trực tiếp duỗi tay trái ra điều chỉnh vị trí bình.
“Cậu làm gì vậy?!” Cố Hàm hô to, vội vàng chạy tới cầm tay cô lại, nhưng đã chậm một bước. Nước nóng bắn vào tau Tống Doanh tạo ra những vệt đỏ ửng, chỉ trong khoảnh khắc đã phồng rộp lên, tuyên cáo thắng lợi.
Tim như chết lặng, thì sao có thể cảm nhận được những đau đớn này? Tống Doanh trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng: “Không cần lo lắng, nước nóng trong trường từ trước đến nay đều không đạt một trăm độ.” Đương nhiên đã từng đạt, nhưng khi vào phích nước nóng, có thể đạt được 6 -70 độ đã là mức tối đa. Nước ấm luôn dễ dàng bị lạnh, bởi vì chung quanh lạnh băng.
“Cậu!” Cố Hàm dựng mi, trong lúc nhất thời tức giận gần như Không thể khống chế, tay dùng sức, Tống Doanh bị hắn siết chặt lại dường như không có bất kỳ cảm giác gì. Một lát sau, Cố Hàm phát hiện cổ tay cô bị mình siết đến sưng đỏ, liền cuống quít thả lỏng tay, lại cẩn thận kéo tay cô đến xem xét kỹ lưỡng. Cổ tay bị thương, cô bị thương và hắn cũng vậy.
Hắn ảo não thổi vết thương cho cô, Cố Hàm âm thầm trách bản thân mình không biết bao nhiêu lần. Đâu phải không biết tính tình của cô gái này, vì sao lại còn bị cô làm tức giận đến như vậy? Cô tùy hứng, nếu có thể khuyên cô và ngăn cản cô theo một cách khác thì quá tốt, vì sao lại khiến cô bị thương hơn nữa?
Ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng, dừng lại trên cổ tay cô. Trời đất như quay cuồng, chỉ một thoáng trong lòng lạnh lẽo. Cố Hàm buông tay Tống Doanh ra, giọng nói khàn khàn: “Thì ra dao trang trí của cậu, ngoại trừ có thể chuốt bút chì, còn có công dụng khác.” Hắn cười khổ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tống Doanh cảm thấy khó hiểu, giơ tay trái lên trước mặt, sau đó cắn chặt môi.
Trên cổ tay trái, có hai vết dao cắt đã thành sẹo, lẳng lặng kéo dài.
Bên ngoài phòng lấy nước bắt đầu có tiếng người, những người đi lấy nước từ lầu chính đi đến khu phòng ngủ, sẽ chậm hơn một chút so với đi trực tiếp từ cửa đến đây như bọn họ, cho nên lúc này mới tới.
“Bạn ơi, nước tràn đấy.” Người đi vào thấy nước nóng từ phích nước bắn ra, nhắc nhở Tống Doanh.
“À à, cảm ơn.” Cổ họng cứng ngắc, âm thanh trống trải, Tống Doanh đóng vòi nước, muốn cười một cái với người bạn học kia, nhưng nước mắt cứ giống như vòi phun mở ra, chảy không ngừng.
- - ba ơi, mẹ đi rồi, mẹ không cần con nữa sao?
- - Tiểu Doanh, mẹ đi làm việc kiếm tiền không phải là không cần con, mà là muốn cho con cuộc sống tốt hơn.
- - mẹ con bé cũng thật là nhẫn tâm, con gái mới 5 tuổi đã bỏ ra nước ngoài đi làm, vừa đi là hai năm, con bé này phải làm sao bây giờ? Tiểu Doanh, có nhớ mẹ không?
- - Không nhớ.
- - Tống Doanh, cậu và Mạnh Xuyên Giác lúc trước có phải quan hệ rất tốt không? A! nghe nói lúc trước cậu ta đã từng có bạn gái, không phải là cậu đó chứ?
- - Sao có thể? Quan hệ giữa tôi và cậu ta rất bình thường.
- - Cậu mua mấy quyển sách này à, không có chốt giá trị gì cả, toàn là sách vớ vẩn, sau này phải làm sao?
- - Tôi sẽ tìm chỗ nào đó mà đặt.
- - Vẫn là bạn chứ?
- - Ha ha, đương nhiên.
Cười đối với cô đã là một thói quen, đôi khi có thể giúp cô không chịu thương tổn, nhưng có rất nhiều thời điểm lại khiến cô bị tổn thương nặng nề hơn. Nhưng mà cô chỉ biết cười, cô cũng hiểu khóc ra sẽ nhẹ nhàng đến mức nào, chỉ cần cô có thể yếu đuối một chút thì sẽ không mệt mỏi như vậy nhưng cô không làm được. Giống như cô không thể chịu đựng được sự quan tâm của người khác, lúc nào cũng chỉ có thể nói câu “Không có việc gì chứ?” “Có khỏe không?”, sau đó đứng bên cạnh mà chân tay luống cuống. Cô là người thiếu thốn tình cảm,... hoặc có thể nói là, người thiếu năng lực biểu đạt tình cảm. Trong khi đó thế giới này cần phải có biểu hiện ra ngoài, thậm chí là biểu hiện một cách quá mức, nếu không sẽ không được thế giới coi trọng.
Người có thể khóc ra được là người thắng, cho nên cô đã thua lúc 18 tuổi, gần như thua mọi thứ.
Thua thì sẽ kết thúc, nhưng vì sao giờ phút này lại rơi lệ không ngừng? Giống như lúc nhìn thấy bà ngoại ở trên giường, và lúc đưa ba mình ra nước ngoài, cô cũng đã rơi lệ không ngừng như vậy? Cho dù có nỗ lực khống chế thì cũng không thay đổi được?
Tống Doanh xách bình nước, lao ra khỏi phòng.
“Người vừa rồi có phải là Tống Doanh lớp 12A3 không?”
“Cô ấy… vừa mới khóc à?”
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
Hết giờ phụ đạo, giáo viên bên trên vẫn còn lải nhải không ngừng, Tống Doanh dựa vào bàn giả chết, mặt nghiêng về hướng ngược lại với Cố Hàm.
Cô không dám nhìn hắn, cô sợ nhìn thấy anh sẽ không tự chủ được mà giải thích: “Vết thương đó không phải là vì Mạnh Xuyên Giác.”
Vết thương đó đúng là không phải vì cậu ta, chỉ là khoảng thời gian kia, cô tự chán ghét mình, cho nên đã trừng phạt bản thân, cũng chính vì khoảng thời gian chết lặng đó, cho nên cô mới muốn xem thử mình có cảm giác đau hay không...
Giống như vừa rồi khi bị phỏng nước nóng, ngày thường sẽ không cảm nhận được, nhưng lúc này lại cảm thấy đau đớn.
Nhưng mà cô không thể giải thích. Nếu giải thích ra miệng, hắn và cô sẽ đều không còn vướng bận giống như lúc đầu. Một câu này sẽ biến thành lời hứa hẹn, giống như đã từng hứa hẹn, bởi vì quá dễ dàng nói ra, cuối cùng sẽ bị thương đến tận xương cốt.
Trương Tin Triết đã từng hát rằng: Anh chưa bao giờ dám cho em bất kỳ lời hứa nào, bởi vì anh biết chúng ta còn quá trẻ. Cái em theo đuổi là tình yêu lãng mạn, là sự nhiệt tình không cần chịu trách nhiệm...
Người trong cuộc luôn nói theo đuổi tình cảm, nhưng sau khi bỏ đi, mới phát hiện chỉ là sự nhiệt tình lúc đó.
Cô không muốn ngốc nghếch, không muốn lại có người bị thương, bất kể là cô hay là hắn.
Tình yêu vườn trường ngây ngô của tuổi thanh xuân, gần như không có bất kỳ tương lai gì. Sau khi bị lừa một lần, cô không muốn mình lại chìm vào giấc mộng mờ mịt vô căn cứ. Bởi vì, tỉnh mộng nhân sinh, sẽ càng thê thảm ảm đạm hơn so với không có mơ mộng gì.
Biết rõ không có kết quả, hà tất phải bắt đầu?
Hắn hẳn là đang hận cô, như vậy, cũng tốt…
Nếu không có gió, thì sẽ không thể khiến cho mặt hồ nhăn nhúm, cũng sẽ không có một cơn sóng nào.
Chỉ là, nước mắt trên tay áo là nước từ đâu ra?
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
“Tống Doanh, không đến căn tin ăn cơm sao?” giáo viên dạy Toán cho bọn họ tan học sớm năm phút, mọi người vội vàng tăng tốc chạy đến căng tin, Địch Hoan Vân chạy qua chỗ Tống Doanh, hỏi một câu.
“Đêm nay không muốn ăn, giảm béo.” Tống Doanh lắc đầu, tuy rằng cô đã không còn gì để giảm, nhưng vẫn dùng điều này làm cớ!
Những người khác đã đi ra ngoài, bỗng nhiên trong lòng vắng vẻ. Cô cười khổ, chỉ có thể cười khổ. Từ khi nào đã quen với việc có người bên cạnh? Đây là thói quen xấu, bởi vì, một khi mất đi người kia, sẽ trống trải gấp bội.
Hắn phải đi lấy cơm. Không biết chuyện của ba ra sao rồi, mẹ nói không có việc gì, sẽ nhanh thôi, nước Pháp vẫn rất coi trọng nhân quyền.
Chỉ là trái tim treo lên thì không dễ dàng buông xuống. Hơn nữa cách xa ngàn trùng, cô thật sự có thể biết được bọn họ ổn hay không sao? Nếu cô không hỏi, có phải mẹ sẽ gạt cô, không nói điều gì? Để cô nghĩ rằng bọn họ vẫn rất tốt.
Tống Doanh ngây ngốc nhìn phía trước, ngơ ngẩn lại muốn rơi lệ. Cha mẹ, người nhà, bạn học, còn có hắn… người đã tức giận với cô, cuối cùng cũng đã rời xa mình. Từ khi nào đã quen có hắn làm bạn, quen với lúc đau buồn sẽ tìm kiếm ánh mắt hắn? Loại tình cảm này là nhiều hay ít hơn so với Mạnh Xuyên Giác lúc trước?
Cô đang xuất thần, thì trước mắt bỗng nhiên có thêm một hộp cơm. Cô ngẩng đầu, Cố Hàm xoay mặt qua, không nhìn cô, vùi đầu ăn phần cơm của mình.
Tống Doanh mở hộp, ăn cơm. Nước mắt rơi xuống, gia tăng thêm vị mặn.
Hắn, vì sao nếu là hắn… hắn như vậy, vì sao phải chen vào cuộc sống của cô, vì cô mà đau đớn?
Hắn hẳn là phải ở bên cạnh một cô gái đáng yêu, biết làm nũng, cần khóc thì sẽ khóc, cần cười thì sẽ cười, như vậy khuôn mặt bài Poker của hắn cũng sẽ có thêm một biểu hiện khác, không cần phải toàn là nhíu mày như khi ở bên cạnh cô.
Khối băng và lửa nóng, cô đã từng là nước, hiện giờ đã kết băng, vĩnh sinh vĩnh thế cũng không thể biến thành lửa.
Muốn ăn, bỗng nhiên yết hầu truyền đến một loại mùi vị kỳ lạ, đầu óc còn chưa có phản ứng, chân đã tự chủ trương chạy ra ngoài, chạy đến bồn rửa tay trong WC nữ, nôn thốc nôn tháo.
“Tống Doanh! Cậu làm sao vậy?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh nôn nóng, Cố Hàm dồn dập gõ cửa, giống như nếu cô không trả lời sẽ xông vào vậy. May mắn là thời gian này đại đa số mọi người đều đã đi ăn cơm, trong WC không có ai khác.
“Tôi không sao.” Mở cửa, người bên ngoài suýt chút nữa thì ngã nhào. Khuôn mặt Tống Doanh trắng bệch, lại không thể không gật đầu với Cố Hàm, “Nôn mãi cũng quen, không sao đâu.”
Cố Hàm không để ý tới cô đang vờ như không có việc gì, túm lấy cô kéo đến bên cầu thang. Buổi tối cầu thang không có đèn, tối đen như mực, Tống Doanh lại có thể cảm nhận được ánh mắt hắn nóng rực.
“Tôi không thể ăn gan, bị dị ứng, sẽ nôn ra.” Cô giải thích, “Vừa rồi lúc ăn không chú ý.”
“Thật sự là không chú ý sao?”
“A?” Tống Doanh ngơ ngẩn, cái gì thật hay giả, vị nhân huynh, cậu đang hỏi cái gì?
Cố Hàm thấy cô im lặng lại cho là cô cam chịu, giọng điệu càng thêm chua xót: “Nếu cậu chán ghét tôi, chê tôi nhiều chuyện, thì không cần để ý đến tôi, hà tất…” Hắn dừng một chút, sau đó nói rất nhỏ rất nhỏ, như âm thanh từ nền đất phát ra, “Hà tất phải bắt cơ thể mình chịu tội… Cậu…”
“Tôi không có…” Tống Doanh biện bạch, hắn hao tổn tinh thần khiến cô không đành lòng, trái tim càng thêm khó chịu.
“Tôi biết cậu chán ghét tôi, cậu chán ghét dây dưa với tôi, cậu sợ cậu ta nghe thấy sẽ hiểu lầm. Cậu ghét tôi cứ muốn xen vào chuyện của cậu, muốn cậu quên cậu ta. Cậu ghét tôi nhìn cậu khóc, cậu ghét tôi …” Cố Hàm im miệng, không muốn nói tình cảm của mình ra, nếu cô đã chán ghét.
Trong bóng đêm, thân ảnh Cố Hàm hiện ra mười phần tịch liêu và cô đơn, đôi tay Tống Doanh nắm chặt mới nhịn được xúc động muốn ôm chầm lấy hắn. Cô mở miệng, giọng điệu lại dường như không phải là chính mình: “Cậu nói bậy gì vậy…”
“Tôi nói bậy? Tôi nói bậy sao? Vết sẹo trên cổ tay cậu…”
“Tôi… Không phải vì cậu ta… tôi chỉ là chán ghét chính mình mà thôi…” Sau khi thất tình dùng dao trang trí tự sát, cô còn chưa đến mức ngu ngốc như vậy, “Tôi chỉ là cảm thấy mình quá thất bại, cho nên…”
Nhớ lại tâm trạng lúc ấy, Tống Doanh đột nhiên rùng mình, không thể nói tiếp: “Còn vừa rồi, tôi chỉ là đang nghĩ một việc, mới không chú ý...”
“Nghĩ việc gì?” Cố Hàm truy hỏi.
“Nghĩ về… Giá tiền.”
“Giá tiền?”
“Đúng vậy, giá tiền. Ví dụ như, vừa rồi cậu mua cơm cho tôi, tôi nhận nó, ăn luôn. Nhưng sẽ có một ngày, cậu đòi lại số tiền mua hộp cơm này, nếu đến lúc đó, tôi còn không kiếm được tiền, thì làm sao bây giờ?” Tống Doanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.
“Là tôi tự mua cho cậu, cậu không cần trả tiền.” Cố Hàm mặt hơi nghiêng đi, giọng điệu kiên quyết.
“Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu tôi bảo cậu mua thì càng tốt, cùng lắm thì là ba bốn tệ. Nhưng… tiền trả nợ vẫn còn, cái khó chính là…” Hai chữ "nợ tình" tới bên môi Tống Doanh, cuối cùng cũng không thể thốt ra miệng.
Cố Hàm trong lòng đau xót, biết ý cô, miễn cưỡng mở miệng: “ Tôi chỉ lo cậu đói bụng, mới giúp cậu mua cơm mà thôi. Cậu muốn ăn thì ăn, không muốn thì bỏ. Không cần miễn cưỡng ăn, cũng không cần lo vấn đề tiền bạc. Dù sao đi nữa, cho dù cậu có trả cho tôi, tôi cũng ăn không vô.”
“Tôi…”
“Tôi chỉ hy vọng, cậu không cần nghĩ một bữa ăn ngon lành thế nào, sau đó liền đặt hộp cơm sang một bên mà không nhìn nó. Ăn no nê từ bữa ăn trước, thì lúc này sẽ không thể đói.”
“Ngược lại, chính là bởi vì bữa ăn gần nhất vừa đắng vừa khó nuốt, cho nên tôi không muốn ăn nữa.”
“Cậu không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Không cầm lấy đũa, cậu sẽ đói chết!”
“Đói chết, cũng hơn là sặc chết. Hơn nữa, chính là bởi vì ăn no quá, mới có thể đói. Nếu vẫn luôn không ăn, thì đói hay không cũng không sao cả.”
Cố Hàm trừng cô, qua nửa ngày, mới thở dài: “Tôi nên bắt cậu làm sao bây giờ?” câu chuyện từ “Cơm hộp” “ Tiền” bỗng nhiên chuyển sang chính kịch, Tống Doanh hoảng hốt.
“Còn hơn một tháng nữa là thi đại học.” Cố Hàm bỗng nhiên đổi đề tài, đề tài này tương đối nhẹ nhàng, Tống Doanh gật gật đầu.
“Thi xong chúng ta sẽ điền nguyện vọng đại học, tôi muốn đánh cuộc một lần. Nếu cậu và tôi đi đến hai thành phố khác nhau, khoảng cách quá xa, thì tôi nhận thua. Nhưng nếu là cùng một thành phố… chúng ta thử bắt đầu được không? Dù sao thì, cậu cũng không thể vĩnh viễn không ăn cơm.”
Cố Hàm nói xong, nín thở nhìn về phía người trong bóng đêm, sau một hồi im lặng, âm thanh phán quyết vang lên.
“Tôi không biết tôi muốn thi vào trường nào, cho nên, không cần vì tôi, mà thay đổi chí nguyện của mình.”
“Được!” Dù sao đi nữa, hắn cũng chưa quyết định thi nơi nào. Quan trọng là, mục tiêu của cô chỉ có ba nơi: Bắc Kinh, Thượng Hải, thành phố này. Cô sợ nóng, thành phố này lại không có ba mẹ cô.
Cô… đã đánh giá thấp sự hiểu biết của hắn đối với cô, đây là nguyên nhân cô thua cuộc.
☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆
“Tiểu Cố và Tống Doanh… Có vấn đề … có vấn đề.” Hà Đào nhìn ra cửa, nói khẽ với Du Thanh Ca.
Du Thanh Ca cười: “Sao cậu đột nhiên lại thông minh như vậy?”
“Haiz, tôi không phải ngu ngốc, cậu đừng nói vậy được không? Lúc trước Kiều Lệnh Đường và tên nhóc Lục Kỳ Phách mắt đi mày lại, cũng là tôi phát hiện ra trước đấy!” Hà Đào biết lời này của Du Thanh Ca là có ý gì, nói, “Tiểu Cố và Tống Doanh cũng rất xứng đôi, một người ồn một người tĩnh, một người hoạt bát một người ổn trọng, bổ sung cho nhau.”
Du Thanh Ca gật đầu: “Tống Doanh rất tốt, Cố Hàm cũng rất tốt. Bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ rất tốt.”
“Không phải tốt là có thể ở bên nhau.” Hà Đào nói, “Rất nhiều tình huống hai người đều tốt, nhưng vẫn là không thể ở bên nhau.”
Du Thanh Ca nhanh chóng nhìn cậu ta một cái, thấy cậu ta thần sắc như thường, mỉm cười: “Tôi tin tưởng bọn họ sẽ không.”
“Đúng vậy, Tiểu Cố ôn hòa, Tống Doanh tuy rằng thoạt nhìn dễ dãi, nhưng cũng không tùy hứng. Hơn nữa hai người bọn họ đều là tính tình kiên quyết, đại khái là rất khó thay lòng đổi dạ!” Hà Đào tán thành.
“Hy vọng bọn họ vẫn luôn ở bên nhau.” Du Thanh Ca thấy hai người Tống Doanh Cố Hàm đã đi vào phòng học, nhẹ nhàng nói.
Đúng vậy, vẫn luôn ở bên nhau, bất kể bần cùng hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, thi đại học cũng không thể tách rời bọn họ…
Chúc phúc cho bọn họ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook