Ngây Ngô
-
C1: Đạo sĩ tiểu cố
Lớp 10 rời rạc, 11 rảnh rỗi, 12 mệt rã rời.
Người ta nói rằng kỳ thi vào cấp 2 là lần vượt rào đầu tiên trong cuộc đời học sinh, cho nên bất kỳ ai đã qua được vòng rào này thì sẽ dành cả năm trời để chơi đùa cho thỏa chí xem như là ăn mừng. Đến năm lớp 11 bởi vì đã quen thuộc với hoàn cảnh mới, lại tăng lên một bậc, bên dưới đã có thêm một đám đàn em xun xoe, cho nên hoàn toàn có thể tỏ ra thoải mái và kiêu ngạo. Đến năm lớp 12, kỳ thi đại học giống như một tòa núi lớn đè lên trên đỉnh đầu, thật sự là “Giáo khoa bài tập cùng lao tới, thức đêm học bù đứt cả hơi”, “Dồn sức sống có hạn vào những kỳ thi không giới hạn”, cho nên mới nói “12 mệt rã rời đến chết thì thôi”.
Do đó ngay cả đang ở trong mùa đông lạnh giá, chỉ cần bạn bước vào lớp 12 trường trung học phổ thông Lý Đạt ( gọi tắt là Lý Trung), thì bạn sẽ cảm nhận được không khí nóng rực ập thẳng vào trước mặt. Đó không phải là bởi vì sức nóng tỏa ra từ máy sưởi, dù sao đi nữa Mấy chục cái máy sưởi ở trong một phòng học mấy chục mét vuông cũng không phát huy được tác dụng mạnh mẽ như vậy. Sức nóng này chủ yếu là đến từ trên người đám học sinh ở trong phòng, chính là sức nóng tỏa ra từ trong lòng họ.
Lý Trung là trường trung học trọng điểm cấp tỉnh bậc trung của Thành phố Hoa. Khu dạy học trong trường đặc biệt ồn ào, đám học sinh đều thừa lúc thời gian nghỉ ngắn ngủi giữa giờ mà ra khỏi phòng học thư giãn một chút, tích góp thêm tinh lực cho tiết học kế tiếp. Những người ở lại trong phòng học cũng hết sức nhốn nháo, quét sạch toàn bộ sự nặng nề của 40 phút vừa qua. Chỉ có ở lầu 3 này là bên ngoài cửa không khí lạnh lẽo trong phòng thì khí thế ngất trời. Trong phòng học rất đông người đi tới đi lui, phần lớn là tay cầm giấy bút, sách bài tập, bàn luận về cách giải, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng cãi nhau. Những học sinh ngồi tại chỗ cũng không rảnh rỗi, có người đang múa bút thành văn, có người đang chép từ vựng, đương nhiên, cũng có người nhân lúc này mà ngủ bù.
Mùa đông phương Bắc, tất cả các cửa sổ đều đóng lại để tránh gió, không khí luân chuyển ở trong phòng học chỉ có thể dựa vào một cánh cửa sổ nhỏ và cửa chính phòng học, quan trọng là cánh cửa kia vì tránh tạp âm từ bên ngoài làm ảnh hưởng mà luôn bị đóng lại kín mít. Giáo viên dạy Hóa đã từng lắc đầu thở dài, nói rằng khí CO2 ở trong phòng này đã vượt quá quy định, cũng sắp không còn thở được nữa; nhưng những chậu hoa mà giáo viên dạy môn Sinh học bảo bọn họ mua về thì lại sinh trưởng rất tốt, từ góc độ thử nghiệm tác dụng quang hợp thực tiễn; giáo viên dạy Vật lý và giáo viên dạy Toán đã tính ra góc độ thông gió tốt nhất cho các cửa sổ và cửa chính; giáo viên dạy Văn lại nói rằng nếu không phải là bùng nổ trong im lặng, thì chính là không khí nặng nề đến không thở nổi; giáo viên tiếng Anh thì tại tự hỏi “to open or not to open (the door), it is a question.”
Cố Hàm không chịu đựng nổi không khí bên trong phòng học, thêm vào đã trải qua một loạt tiết học khiến hắn có chút mệt mỏi, nghĩ lại học tập cũng cần phải có lúc căng lúc giãn, đúng như một câu danh ngôn đã nói: “Nghỉ ngơi là để làm việc tốt hơn”, liền đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí. Hắn học ở lớp 12A3, xem như là địa điểm tốt nhất ở lầu 3, cách cầu thang chính, cầu thang phụ và WC đều không xa, học sinh lớp 12A1 và 12A2 thường đi cầu thang phụ, lớp 12A4 đa số đều đi cầu thang chính, phòng học của 12A5 đến 12A8 bị cầu thang chính tách sang cầu thang phụ phía tây. Cho nên khu vực cửa chính lớp 12A3 là yên tĩnh nhất.
Trên hành lang chỉ có lưa thưa một vài người, Cố Hàm đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửa sổ hít thở không khí giống như những người còn lại. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía dưới cửa chính và vườn hoa phía sau trường Lý Trung, trên nhánh cây tùng màu xanh lục đã có vài bông tuyết trắng, những mái ngói đỏ gạch ở bên ngoài và không trung xám xịt làm người ta có cảm giác áp lực. Áp lực… Cố Hàm cười khổ, không khí lớp 12 ô nhiễm, thế giới lớp 12 u ám. Tương lai là ánh sáng, hiện tại là áp lực, đây là cảm nhận chung của tất cả các học sinh lớp 12. Bây giờ cách kỳ thi đại học còn hơn hai trăm ngày, nếu ai đó cảm thấy nhẹ nhàng, thì người nọ là siêu nhân.
Cố Hàm ở lớp 12A3 thuộc vào dạng học sinh khá, cả lớp có hơn sáu mươi người, bỏ đi mười mấy học sinh ngoại trú không có năng lực cạnh tranh, còn lại năm mươi người thì hắn luôn xếp ở hàng top. Nhưng trường Lý Trung cũng không phải là trường cấp tỉnh tốt nhất ở thành phố Hoa này, hai năm nay điểm đầu ra và đầu vào không ngừng giảm xuống, thậm chí chỉ được xếp ở mức trường trọng điểm trung bình. Sáu lớp thuộc ban Khoa Học Tự Nhiên có gần 300 học sinh, hắn xếp hạng khoảng trên dưới 100, là một vị trí ở giữa các học sinh khá và học sinh trung bình. Lòng vòng xung quanh 540 điểm là học sinh bình thường, 550 điểm đối với Cố Hàm mà nói là mức mấu chốt, trong khi đó cha mẹ hắn lại kỳ vọng xa hơn như thế rất nhiều. Cố Hàm cũng không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sự kỳ vọng không thực tế của cha mẹ dành cho hắn cũng khiến cho hắn sinh ra phản cảm từ tận đáy lòng, hơn nữa trong việc học hắn cứ luôn kém một chút, cho nên thành tích vẫn chỉ đứng yên tại chỗ không lên không xuống, khiến hắn rất phiền lòng.
Nhưng nói cho cùng, Cố Hàm vẫn phải nỗ lực. Tuy rằng trong lòng kháng cự, nhưng hắn cũng biết thi đại học chính là con đường duy nhất của mình, đại học chính là mục tiêu trước mắt mà hắn không có sự lựa chọn. Vào trường Lý Trung, chính là đại diện cho một con đường thẳng tắp từ phổ thông lên đại học, không thể đi chệch đường, đồng thời hắn cũng không có can đảm này. Ngoại trừ chơi bóng rổ, hắn gần như không có sở trường gì đặc biệt. Trung Quốc là một xã hội xem trọng bằng cấp hơn năng lực, huống chi hắn không dám khẳng định bản thân mình có năng lực hay không. Mười tám tuổi đối với bọn họ mà nói, vẫn chỉ là giai đoạn đầu của cuộc sống. Thế giới bên ngoài đối với đám học sinh luôn được nuôi dưỡng trong tháp ngà voi mà nói, còn đáng sợ hơn kỳ thi đại học rất nhiều, dù sao đi nữa cuộc sống ở đại học vẫn là một thiên đàng khác phía sau trường phổ thông, tuy rằng nghe nói đại học cũng là một nửa xã hội, nhưng ít nhất không phải là toàn bộ. Với tâm lý hy vọng con mình thành đạt của các bậc phụ huynh, thì vào được đại học chính là lý do để học sinh có thể tiếp tục dựa dẫm vào cha mẹ.
Cố Hàm càng nghĩ càng không khỏi khinh thường bản thân mình sâu sắc. Trong sự nhìn nhận của hắn, bọn thiếu niên 13-14 tuổi phản nghịch cũng hợp lý, không cần quá nhiều lý do. Nhưng nếu đã trưởng thành đến lứa tuổi 18 tuổi mà phản nghịch, thì dù sao cũng không hợp tình hợp lý… bởi vì hắn đã ở vào một độ tuổi cần phải độc lập, nhưng vẫn vừa ỷ lại vào cha mẹ vừa oán trách bọn họ, thì nói sao cũng không đúng. Hắn càng không biết chính là lứa tuổi thanh xuân qua khỏi giai đoạn mười mấy tuổi phản nghịch, vẫn còn có một giai đoạn thanh niên hai mươi mấy tuổi chới với đang chờ đợi hắn, hắn thật sự không cần vì một chút tư tưởng phản nghịch này mà sinh lòng áy náy.
“Cố Hàm, ra ngoài hít thở không khí à?!” Còn đang miên man suy nghĩ, những ý tưởng trong đầu Cố Hàm liền biến mất trong tích tắc. Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là Hà Đào, liền cười cười trả lời: “Đúng vậy, ở trong phòng ngộp quá.”
“Đúng rồi đấy, thật sự không phải là chỗ cho người ở.” Hà Đào vung tay giãn gân cốt, “Thật sự rất muốn đi ra ngoài đánh bóng một lát, ở trong phòng mãi nhất định sẽ bị thần kinh."
“Sân thể dục động tuyết nhiều như vậy, làm sao mà đánh? Huống hồ bây giờ một tuần chỉ được chơi hai tiếng, người ở trên sân bóng rổ đông đến mức có thể giẫm chết hai chúng ta. Muốn chơi bóng cũng khó lắm!” Cố Hàm oán trách. Lên lớp 12, tiết thể dục chỉ là cái vỏ rỗng tuếch. Sân thể dục mùa đông lại đóng băng, cầm giày trượt, ra sân bóng trượt hai vòng xem như là học xong, sau đó về phòng tiếp tục học các môn văn hoá. Thậm chí có một lần giáo viên thể dục kiểm tra thành tích học tập, kết quả đến sân băng mới phát hiện chỉ có một nữ sinh vốn học thể dục không tốt lắm là có mặt, liền tức giận đến mức bảo nữ sinh kia về phòng học gọi mọi người xuống kiểm tra, đồng thời cô ta cũng không cần phải học tiếp, giáo viên trực tiếp cho cô ta điểm tuyệt đối xem như khen thưởng. Thời gian duy nhất mà đám học sinh lớp 12 có thể lười biếng một cách hợp tình hợp lý, chính là lúc tổng vệ sinh vào buổi chiều thứ sáu, không thể ở lại trong phòng học, tất cả đều chạy ra sân bóng đá và sân bóng rổ, thư giãn một chút gân cốt đã sắp rỉ sét của mình.
“Ôi… Tôi cảm thấy tất cả mọi chỗ ở đây đều không phải là trần gian…” Hà Đào thở dài một tiếng, khóe mắt liếc nhìn sang người bên cạnh, chỉ cho Cố Hàm thấy một người, “ Ủa? Tống Doanh cũng ra ngoài hít thở sao?”
Tống Doanh là truyền kỳ của học sinh lớp 12A3, gần như mỗi một lớp ban Khoa Học Tự Nhiên đều có một nhân vật truyền kỳ tồn tại, nhân vật như thế này là loại học sinh ngày thường trông rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng thành tích học tập chưa bao giờ là tệ. Có nghĩa là các nhân vật như thế này đều là nam sinh… không phải ý nói nữ sinh không thông minh, mà là các nữ sinh trông cà lơ phất phơ không nhiều như nam sinh mà thôi…nếu không phải có Tống Doanh, thì nhân vật truyền kỳ ở lớp 12A3 sẽ là Hà Đào. Cậu ta ở trong lớp nói về thành tích thì cũng là số một số hai, chỉ là không hờ hững như Tống Doanh, dấu vết chăm chỉ của cậu ta rất rõ ràng.
Các học sinh ở trường cấp 3 trọng điểm đều rất coi trọng thành tích, kỳ lạ chính là đại đa số đều cho rằng việc cố gắng một cách rõ rệt là khá xấu hổ, đại khái cho rằng bản thân mình không cần nỗ lực học tập mà vẫn đạt điểm tốt, mới có thể chứng minh IQ của mình cao hơn người khác. Tống Doanh vốn chính là một nữ sinh như vậy, cô đã đậu vào trường Lý Trung với một số điểm rất cao, trong tiết học luôn nói rằng bản thân mình rất “nhẹ nhàng”, nhưng lại thường xuyên thức đến hai ba giờ sáng để học bài. Quan trọng nhất chính là ký túc xá ở Lý Trung, việc tắt đèn không phải là kéo công tắc nguồn điện đồng loạt, mà là các cô giám thị đi đến từng tầng lầu nhắc nhở mọi người tắt đèn, nói cách khác chờ sau khi các giám thị đi ngủ thì bọn họ vẫn có thể mở đèn trở lại. Nhưng đại đa số mọi người đều không có thói quen bật đèn đi ngủ, cho nên cô gái nào đó đã bị cả phòng lên án, cuối cùng cô đã chọn phương án trả phòng về nhà học. Tuy nhiên cô vẫn nói với các bạn rằng mình đi ngủ rất sớm, chỉ là không ai tin mà thôi.
Các nữ sinh ban Khoa Học Tự Nhiên đa số đều rất chăm chỉ, Tống Doanh có thể xem là một ngoại lệ. Cô là nhân vật trung tâm của lớp 12A3, thành tích học tập rất tốt, lại thêm tính cách hướng ngoại, mối quan hệ xã giao rộng rãi. Khuyết điểm duy nhất đại khái chính là không chuyên cần, nhưng luôn xếp thứ nhất thứ nhì trong lớp. Hà Đào luôn có một loại cảm giác "Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng (*)?!" đối với Tống Doanh, cậu ta và Tống Doanh đã cạnh tranh với nhau về mặt thứ hạng bắt đầu kể từ năm lớp 10, Tống Doanh có vẻ như không hề quan tâm, nhưng lại thường xuyên là người chiến thắng. Nếu cậu ta xếp thứ hai, thì có một nửa khả năng là cô xếp thứ nhất; nếu cô xếp thứ hai, thì người xếp thứ nhất hơn phân nửa là người khác không phải cậu ta. Không biết cái này có được gọi là định mệnh không.
Nếu như Hà Đào chủ yếu là cạnh tranh với Tống Doanh, thì cảm giác của Cố Hàm đối cô phức tạp hơn rất nhiều. Hắn và Tống Doanh đã là bàn trước bàn sau kể từ năm lớp 10, nhưng mối quan hệ giữa hai người thì không được tốt lắm. Tính tình Cố Hàm có chút kiêu ngạo, Tống Doanh thì cứ luôn tươi cười khanh khách; Cố Hàm tự cho mình là cao hơn người khác, nhưng trong học tập thì lại không thắng được Tống Doanh nổi tiếng là lười biếng. Tống Doanh dường như không có bất kỳ thời điểm nào là u buồn phiền não cả, trên khuôn mặt cô luôn là nụ cười tươi vui, cười đến mức hắn cảm thấy mất cân bằng.
Cuộc sống quá mức hạnh phúc, một đứa trẻ quá mức vui vẻ, chẳng lẽ đối với cô mà nói cuộc đời này không có điều gì đáng buồn hay sao? Nụ cười tươi tắn hạnh phúc này, hắn biết, thật ra là vì mình đang ganh tị. Đều là 18 - 19 tuổi, vì sao cô có thể cười thoải mái như vậy? Còn hắn cứ luôn giãy giụa giữa phản nghịch và ngoan ngoãn?
Cố Hàm biết điều kiện gia đình của Tống Doanh rất tốt, người lớn trong nhà dường như cũng không quá nghiêm khắc trong việc quản lý con cái. Hắn biết cô thông minh, chỉ cần nói một lần là có thể hiểu rõ. Hắn cũng biết tính tình cô thoải mái phóng khoáng có rất nhiều bạn bè, làm ủy viên tuyên truyền và cán sự tiếng Anh cũng rất tốt. Cô giống như một kiểu nhân vật con cưng của ông trời, con đường tương lai thênh thang trước mặt, những gì mà hắn rất vất vả cực khổ để theo đuổi thì cô đều đã có, mà lại không hề quý trọng.
Nhưng chính là vì có kiểu người như thế này tồn tại, mới có thể sự nỗ lực cố gắng của một số người trở nên nhạt nhòa. Cố Hàm thường xuyên oán giận như thế. Bởi vậy hắn thường xuyên không cho Tống Doanh sắc mặt tốt, dù cô luôn cười nói với hắn… Thôi đi, có đối với ai mà cô không cười đâu?
Nhưng giờ phút này Tống Doanh lại không cười, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt vô hồn. Cố Hàm và Hà Đào chưa từng nhìn thấy Tống Doanh như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút sửng sốt. Biểu hiện này của cô không phải là thứ có thể nhìn thấy trong phòng học của trường Lý Trung, giống như một cô gái nhíu mày trong các quyển sách và tranh cổ, chuỗi ngọc trên mái tóc đen rũ xuống, khuôn mặt thuần tịnh có chút tương tư có chút u sầu, biểu hiện trên mỗi một cái nhăn mày nheo mắt. Sự thoải mái ngày thường bỗng hóa thành hư không, trở thành một nữ nhân u buồn trong văn học cổ.
Cố Hàm có chút nghi hoặc mơ hồ, hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tống Doanh đứng ở chỗ này, chỉ là không nhìn thấy mặt, chẳng lẽ từ trước đến nay cô đều dùng ánh mắt như thế này nhìn ra ngoài cửa sổ sao? Dùng loại ánh mắt trống rỗng, giống như có chút đau buồn này?
Tống Doanh lại dường như không hề chú ý đến ánh mắt tò mò của Cố Hàm và Hà Đào, chỉ ngơ ngác nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên, cô tỏ ra cứng đờ, hàm răng nhẹ cắn vào môi dưới, bàn tay chống cửa sổ dường như cũng tăng thêm mấy phần sức.
Cố Hàm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, Hà Đào nghe thấy phía sau có người nói cười, liền quay đầu lại nhìn lại, sau đó dùng khuỷu tay thúc thúc Cố Hàm: “A4 kìa.” Cố Hàm cũng quay đầu lại nhìn, là Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh lớp 12A4 bên cạnh, hai người họ nói nói cười cười đi qua, đại khái là lợi dụng thời gian tan học “tâm sự yêu đương” bên cầu thang... Không hổ là học sinh xuất sắc, rất biết nắm giữ thời gian, mười phút nghỉ giữa giờ cũng tận dụng để hẹn hò được.
Yêu sớm trong trường cấp ba cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, càng không phải là độc quyền của học sinh kém. Trên thực tế, đây còn là trend của học sinh xuất sắc. Các giáo viên thông thường đều không có cách nào xử lý đám học sinh 17-18 tuổi con nít không ra con nít, người lớn không ra người lớn này, gọi đi răn dạy một trận lại sợ kích thích tâm lý phản nghịch của chúng, mách phụ huynh cũng không có tác dụng gì. Theo lệ thường, chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến thành tích học tập, thì đại đa số giáo viên vẫn sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Mạnh Xuyên Giác là nhân vật phong vân ở trường, trước khi lên lớp 12 là hội trưởng câu lạc bộ tuyên truyền, lại kiêm nhiệm một đống chức vụ, hơn nữa còn là hàng top học sinh giỏi, tất nhiên trong mắt giáo viên là một học trò xuất sắc. Trong khi đó, Lưu Lị Dĩnh là hội trưởng câu lạc bộ văn nghệ, giống với Tống Doanh, đều là cán sự tiếng Anh, đa tài đa nghệ, cũng là trung tâm của lớp 12A4. Hai người kia ở bên nhau, cho dù giáo viên muốn quản thúc, cũng không có phương pháp nào hữu dụng, chỉ có thể để mặc họ.
“Hừ, có bạn gái ghê gớm lắm sao...” Hà Đào chào Mạnh Xuyên Giác, nhưng người kia không thèm liếc mắt về phía bọn họ một cái nào. Hà Đào oán giận trong lòng, thấp giọng thì thầm.
“Uống phải mấy bình dấm Trấn Giang sao? Mùi chua tận trời.” Mạnh Xuyên Giác thi được hạng nhất mấy năm nay, là một trong những đối tượng cạnh tranh của Hà Đào. Cố Hàm kém quá xa so với cậu ta, cũng không có khúc mắc gì, chỉ mỉm cười vỗ vai Hà Đào: “Đừng oán giận như vậy, ai không biết còn tưởng cậu yêu thầm Lưu Lị Dĩnh đấy!”
“Xì, cậu đừng sỉ nhục tôi.” Hà Đào liên tục xua tay, “Cho dù người ta có là hoa khôi A4, tôi cũng không có hứng thú gì. Nói thật thì nữ sinh xinh đẹp lớp chúng ta cũng không ít, kiểu như cô ta có rất nhiều. Mạnh Xuyên Giác thích, chứ tôi thì không.”
Lưu Lị Dĩnh tính cách phóng khoáng vô cùng, một phần nguyên nhân là do làm hội trưởng câu lạc bộ tuyên truyền, việc xã giao với tất cả mọi người không thể quá câu nệ chuyện nhỏ. Nhưng ở trước mặt các nam sinh, sự phóng khoáng thoải mái này lại trở thành lẳng lơ cợt nhã. Nghe nói con trai đều thích như vậy, Hà Đào và Cố Hàm thà chết cũng không nhận mình là con trai, bọn họ chỉ cảm thấy kiểu người này rất hay làm ra vẻ. Nhưng bọn họ đều là nam sinh, không phải là con trai thì là gì, bọn họ chưa từng nghĩ tới…
Nhưng mà những chuyện như có bạn gái cũng giống việc uống nước, ấm lạnh tự biết, tự cảm thấy mình tốt là được, Mạnh Xuyên Giác thoạt nhìn có vẻ rất thích thú. Cậu ta và Lưu Lị Dĩnh cười đùa đi ngang qua mấy người bọn họ, Cố Hàm không muốn nhìn nữa, quay đầu lại, cửa kính trước mặt lại phản xạ rõ ràng bóng dáng hai người, cùng với cái nhăn mày của Tống Doanh. Lúc hai người kia đi đến cửa lớp 12A4, chuông vào lớp cũng vừa vang lên. Hà Đào liếc nhìn Cố Hàm một cái, bất đắc dĩ nhún vai: “Trở về chịu khổ thôi.”
Cũng trong khoảnh khắc này, Tống Doanh xoay người lại. Nhanh chóng quét mắt liếc về phía lớp 12A4 một cái, sự khổ sở trong đáy mắt cô lập tức biến mất. Giống như có ma thuật, cánh môi vốn mím lại đã nhẹ nhàng nhếch lên, biến thành nụ cười quen thuộc. Cô cười với hai người, sau đó bước vài bước quay vào lớp, tức khắc không khí mang lại mấy phần sức sống cho phòng học nặng nề.
Cố Hàm và Hà Đào cũng theo vào, đôi khi thần kinh của Hà Đào vô cùng thô, cậu ta dường như không hề cảm nhận được điều gì không đúng, nhưng trong lòng Cố Hàm thì lại sinh ra nghi ngờ.
Nụ cười kia của Tống Doanh, cứ như khắc vào lòng Cố Hàm, không bao giờ phai nhạt.
- ---------
(*) Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng?!:
Theo như Tam Quốc Diễn Nghĩa kể lại, Chu Du từng nói: “Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng”. Cuộc chiến thống nhất Tam Quốc của Ngụy, Thục, Ngô diễn ra gần một trăm năm với sự giao tranh quyết liệt ở nhiều mặt trận. Chu Du và Gia Cát Lượng cũng là những nhân vật tiêu biểu, quân sư nổi danh nhất trong cuộc chiến Tam Quốc, để rồi trước khi mất vì bạo bệnh, Chu Du đã phải ngẩng mặt lên trời thốt câu nói trên và qua đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook