Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 70: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (14)
- Khụ khụ.
Trần Diệc Nhiên có chút mất tự nhiên ho hai tiếng, sau đó nhìn Điềm Tâm cười cười, thấp giọng nói:
- Lần sau muốn ăn gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.
Đầu Điềm Tâm lập tức đầy hắc tuyến:
- Anh Nhiên, là em đang khen anh.
- Ồ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, thật sự không biết cô đang tâng bốc mình cái gì. Sau khi đưa Điềm Tâm về nhà thì Trần Diệc Nhiên lái xe đến công ty. Buổi tối lúc Điềm Tâm đề nghị những lời kia anh cũng không để trogn lòng, chỉ cho rằng trong lúc tích tắc nhiệt huyết của cô dâng trào mà thôi.
Thẳng đến sáng chủ nhật hôm đó, Trần Diệc Nhiên đang nằm trên chiếc giường của mình. Khó mà có được một buổi chủ nhật như vậy. Tối trước tăng ca suốt một đêm. Trong lúc đang mơ mơ màng màng đột nhiên anh nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra, sau đó bước chân càng lúc càng rõ ràng.
Trần Diệc Nhiên trở ngời, lại nhìn điện thoại trên bàn, mới hơn chín giờ sáng. Lúc này nếu như không phải mẹ đại nhân đến thị sát cuộc sống của anh thì cũng chính là Lục Dật Tiêu, cái tên khốn kia đến tìm anh đi đá bóng.
Dù là tình huống nào thì chủ nhật anh cũng đều rất lười biếng chỉ tiếp tục ngủ.
Trần Diệc Nhiên có chút không tình nguyện rời giường, xốc lại chăn màn, sau đó phi thẳng đến cửa gian phòng.
"Két" một tiếng cửa phòng mở ra, Điềm Tâm nhìn cơ bụng rắn chắc trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn bỗng sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt nhìn xuống dưới... Người nào đó chỉ mang một cái quần dài.
Ài, tiếc quá, một chút nữa thôi là khỏa thân rồi. Trong đầu Điềm Tâm đột nhiên nghĩ đến điều này.
Lại "Cạch" một tiếng, cửa phòng trước mặt cô đóng chặt lại.
Trần Diệc Nhiên có chút ảo não đi vào phòng, trong đầu lại nhớ đến đôi mắt sáng rực và ngượng ngùng của Điềm Tâm, trong lúc nhất thời không nhịn được mà lên tiếng:
- Em đến làm gì?
Ồ... Anh nhiên đang xấu hổ sao?
Điềm Tâm đưa tay lên xoa gương mặt đã nóng rát của mình, đè nén lại nhịp tim ngày một nhanh lại, nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên.
- Chuyện đó... Dì Trần nói sẽ để anh trực tiếp bổ túc môn vật lý và đại số cho em.
- Mẹ của anh?
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nhớ lại cuộc điện thoại bị nhỡ vừa rồi của mẹ đại nhân, suy nghĩ một chút sau đó nhìn Điềm Tâm:
- Đợi anh một chút.
Trần Diệc Nhiên bước đến trước của sổ, lấy di động dưới gối ra, sau đó tìm số của mẹ đại nhân gọi đi, bên kia chưa kịp vang lên tiếng reo đã có người nhận.
- Diệc Nhiên. Mẹ gọi điện thoại cho mày tại sao mày lại không tiếp hả?
Giọng nói của mẹ anh ở phía bên kia đã có chút nóng vội.
Trần Diệc Nhiên có chút mất tự nhiên ho hai tiếng, sau đó nhìn Điềm Tâm cười cười, thấp giọng nói:
- Lần sau muốn ăn gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.
Đầu Điềm Tâm lập tức đầy hắc tuyến:
- Anh Nhiên, là em đang khen anh.
- Ồ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, thật sự không biết cô đang tâng bốc mình cái gì. Sau khi đưa Điềm Tâm về nhà thì Trần Diệc Nhiên lái xe đến công ty. Buổi tối lúc Điềm Tâm đề nghị những lời kia anh cũng không để trogn lòng, chỉ cho rằng trong lúc tích tắc nhiệt huyết của cô dâng trào mà thôi.
Thẳng đến sáng chủ nhật hôm đó, Trần Diệc Nhiên đang nằm trên chiếc giường của mình. Khó mà có được một buổi chủ nhật như vậy. Tối trước tăng ca suốt một đêm. Trong lúc đang mơ mơ màng màng đột nhiên anh nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra, sau đó bước chân càng lúc càng rõ ràng.
Trần Diệc Nhiên trở ngời, lại nhìn điện thoại trên bàn, mới hơn chín giờ sáng. Lúc này nếu như không phải mẹ đại nhân đến thị sát cuộc sống của anh thì cũng chính là Lục Dật Tiêu, cái tên khốn kia đến tìm anh đi đá bóng.
Dù là tình huống nào thì chủ nhật anh cũng đều rất lười biếng chỉ tiếp tục ngủ.
Trần Diệc Nhiên có chút không tình nguyện rời giường, xốc lại chăn màn, sau đó phi thẳng đến cửa gian phòng.
"Két" một tiếng cửa phòng mở ra, Điềm Tâm nhìn cơ bụng rắn chắc trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn bỗng sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt nhìn xuống dưới... Người nào đó chỉ mang một cái quần dài.
Ài, tiếc quá, một chút nữa thôi là khỏa thân rồi. Trong đầu Điềm Tâm đột nhiên nghĩ đến điều này.
Lại "Cạch" một tiếng, cửa phòng trước mặt cô đóng chặt lại.
Trần Diệc Nhiên có chút ảo não đi vào phòng, trong đầu lại nhớ đến đôi mắt sáng rực và ngượng ngùng của Điềm Tâm, trong lúc nhất thời không nhịn được mà lên tiếng:
- Em đến làm gì?
Ồ... Anh nhiên đang xấu hổ sao?
Điềm Tâm đưa tay lên xoa gương mặt đã nóng rát của mình, đè nén lại nhịp tim ngày một nhanh lại, nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên.
- Chuyện đó... Dì Trần nói sẽ để anh trực tiếp bổ túc môn vật lý và đại số cho em.
- Mẹ của anh?
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nhớ lại cuộc điện thoại bị nhỡ vừa rồi của mẹ đại nhân, suy nghĩ một chút sau đó nhìn Điềm Tâm:
- Đợi anh một chút.
Trần Diệc Nhiên bước đến trước của sổ, lấy di động dưới gối ra, sau đó tìm số của mẹ đại nhân gọi đi, bên kia chưa kịp vang lên tiếng reo đã có người nhận.
- Diệc Nhiên. Mẹ gọi điện thoại cho mày tại sao mày lại không tiếp hả?
Giọng nói của mẹ anh ở phía bên kia đã có chút nóng vội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook