Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 61: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (5)
- Giờ thế nào?
Trần Diệc Nhiên lấy lại điện thoại di động của mình, nhìn bộ dạng xám như tro của Điềm Tâm, nhỏ giọng nói.
- Ha ha.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên giật giật khóe môi, tâm lặng như nước nói:
- Bà ấy sẽ chuyển túi xách đến trường cho em.
Trần Diệc Nhiên hơi đồng tình liếc Đồng Tâm một cái, đưa cái trứng gà trước mặt mình cho cô nói:
- Đừng buồn bực quá, ăn trứng gà ốp la an ủi đi.
Điềm Tâm nhìn anh, anh trai à, có thấy ai ăn trứng gà để an ủi bao giờ chưa?
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Diệc Nhiên lái xe đưa Điềm Tâm về nhà thay đồng phục, sau đó đưa cô đến trường học. Trước lúc xuống xe, cô quay đầu tội nghiệp nhìn anh:
- Anh Nhiên, nếu hôm nay nếu như em không có cặp sách mà bị thầy giáo mời phụ huynh vậy thì anh có thể thay bố mẹ em đến không?
- Sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn cô chòng chọc:
- Sao thế? Hiện tại không gọi anh cả họ cả tê Trần Diệc Nhiên nữa hả?
Điềm Tâm ngước đôi mắt sáng trong nhìn anh như con chó bị chủ vứt bỏ vậy.
Cuối cùng Trần Diệc Nhiên cũng bị cái dáng vẻ tội nghiệp kia của cô đánh bại, không nhịn được mà lắc đầu nói:
- Đi đi, tính ra kiếp trước anh thiếu nợ em đấy.
- Thật tốt quá anh Nhiên.
Điềm Tâm lập tức vui sướng mà vung tay loạn xạ, cô nhanh chóng mở cửa xe sau đó vẫy vẫy tay với Trần Diệc Nhiên rồi lao thẳng vào trong trường học.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ thở dài một hơi, quay đầu xe lại định đi về phía công ty.
Trong phòng học chưa có nhiều người, nhưng Điềm Tâm phát hiện dù cô đi sớm cỡ nào thì cũng đều thấy Thẩm Tâm ngồi ở đó, rất nghiêm túc làm bài tập.
Điềm Tâm rón ra rón rét đi đến sau lưng Thẩm Tam sau đó "A" một tiếng hét lên sau lừng cô ấy.
Thẩm Tam cứng đờ sau đó quay người lại tóm lấy cổ áo Điềm Tâm, kéo cô đến cười hư hỏng nói:
- Cục cưng bé nhỏ, lá gan của cậu lớn thêm rồi sao, dám dọa cả tớ.
- Ha ha, nữ vương đại nhân tha mạng.
Điềm Tâm xấu hổ cười ười, thân thủ của cô bạn này lại tốt vậy, giờ cô mới biết đấy.
- Ơ, tớ thấy mặt cậu mang theo hoa đào, mắt chứa nước xuân, sao thế, làm phù dâu tốt không? Hay là gặp được phù rể soái ca, sau đó bị hắn ta bắt được rồi hả?
Thẩm Tâm buông cổ áo Điềm Tâm ra, đánh giá cô một phen.
Vừa nhắc đến chuyên làm phù dâu, bỗng nhiên Điềm Tâm đều trầm xuống.
Trần Diệc Nhiên lấy lại điện thoại di động của mình, nhìn bộ dạng xám như tro của Điềm Tâm, nhỏ giọng nói.
- Ha ha.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên giật giật khóe môi, tâm lặng như nước nói:
- Bà ấy sẽ chuyển túi xách đến trường cho em.
Trần Diệc Nhiên hơi đồng tình liếc Đồng Tâm một cái, đưa cái trứng gà trước mặt mình cho cô nói:
- Đừng buồn bực quá, ăn trứng gà ốp la an ủi đi.
Điềm Tâm nhìn anh, anh trai à, có thấy ai ăn trứng gà để an ủi bao giờ chưa?
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Diệc Nhiên lái xe đưa Điềm Tâm về nhà thay đồng phục, sau đó đưa cô đến trường học. Trước lúc xuống xe, cô quay đầu tội nghiệp nhìn anh:
- Anh Nhiên, nếu hôm nay nếu như em không có cặp sách mà bị thầy giáo mời phụ huynh vậy thì anh có thể thay bố mẹ em đến không?
- Sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn cô chòng chọc:
- Sao thế? Hiện tại không gọi anh cả họ cả tê Trần Diệc Nhiên nữa hả?
Điềm Tâm ngước đôi mắt sáng trong nhìn anh như con chó bị chủ vứt bỏ vậy.
Cuối cùng Trần Diệc Nhiên cũng bị cái dáng vẻ tội nghiệp kia của cô đánh bại, không nhịn được mà lắc đầu nói:
- Đi đi, tính ra kiếp trước anh thiếu nợ em đấy.
- Thật tốt quá anh Nhiên.
Điềm Tâm lập tức vui sướng mà vung tay loạn xạ, cô nhanh chóng mở cửa xe sau đó vẫy vẫy tay với Trần Diệc Nhiên rồi lao thẳng vào trong trường học.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ thở dài một hơi, quay đầu xe lại định đi về phía công ty.
Trong phòng học chưa có nhiều người, nhưng Điềm Tâm phát hiện dù cô đi sớm cỡ nào thì cũng đều thấy Thẩm Tâm ngồi ở đó, rất nghiêm túc làm bài tập.
Điềm Tâm rón ra rón rét đi đến sau lưng Thẩm Tam sau đó "A" một tiếng hét lên sau lừng cô ấy.
Thẩm Tam cứng đờ sau đó quay người lại tóm lấy cổ áo Điềm Tâm, kéo cô đến cười hư hỏng nói:
- Cục cưng bé nhỏ, lá gan của cậu lớn thêm rồi sao, dám dọa cả tớ.
- Ha ha, nữ vương đại nhân tha mạng.
Điềm Tâm xấu hổ cười ười, thân thủ của cô bạn này lại tốt vậy, giờ cô mới biết đấy.
- Ơ, tớ thấy mặt cậu mang theo hoa đào, mắt chứa nước xuân, sao thế, làm phù dâu tốt không? Hay là gặp được phù rể soái ca, sau đó bị hắn ta bắt được rồi hả?
Thẩm Tâm buông cổ áo Điềm Tâm ra, đánh giá cô một phen.
Vừa nhắc đến chuyên làm phù dâu, bỗng nhiên Điềm Tâm đều trầm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook