Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 56: Điềm Tâm tỏ tình (14)
- Vậy thì thật tốt, buổi tối Điềm Tâm nhà dì cũng phải về thành phố Z. Dì mới nói chuyện điện thoại với bố Điềm Tâm, ngày mai hai chúng ta phải ở lại thành phố N họp. Cháu về thành phố Z thì thuận đường đưa Điềm Tâm về giùm dì nhé, để dì với bố nó khỏi mất công chạy tới chạy lui.
Mẹ Điềm Tâm tiếp tục cười nói, bộ dáng rất hiền lành.
Trần Diệc Nhiên ngẩn người một chút, đôi mắt tĩnh mịch quét về phía Điềm Tâm.
Hiển nhiên Điềm Tâm còn kinh hãi hơn cả Trần Diệc Nhiên, cô sợ run đến nửa ngày sau mơi kịp phản ứng, cau mày hét lên:
- Mẹ. Sao hai người lại như thế!
- Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy?
Mẹ Điềm Tâm trừng mắt với cô một cái, sau đó tiếp bộ dáng tươi cười với Trần Diệc Nhiên, bà nói:
- Anh họ Trần của con cũng định về thành phố Z đấy, thuận đường đi cùng sẽ không phiền đâu, phải không?
- Vâng, không phiền ạ.
Trần Diệc Nhiên cũng cười cười.
- Con không muốn, con không ngồi xe anh ấy đâu.
Điềm Tâm tỏ vẻ quật cường nhìn Trần Diệc Nhiên. Dựa vào cái gì mà anh ấy có thể có thái độ như nước chảy bèo trôi như thế chứ, giống như có chuyện tốt gì xảy ra vậy. Cô mới tỏ tình với anh, buổi tối lại ngồi chung xe trở về thành phố Z, như vậy cô sẽ rất lúng túng.
- Đứa nhỏ này, tính tình kiểu gì vậy?
Mẹ Điềm Tâm tiếp tục trừng mắt với cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Con không ngồi xe anh Trần về thành phố Z thì phải làm sao giờ? Bố con tối nay cũng uống nhiều rồi, mẹ cũng chưa lái xe đường dài bao giờ, hay con định sáng mai bỏ học?
- Con...
Giọng nói Điềm Tâm lập tức nhỏ xuống, cô hơi buồn bực cúi đầu, nhỏ giọng phản bác:
- Dù sao thì con cũng không muốn ngồi xe anh ấy.
- Không có việc gì đâu dì nhỏ.
Điềm Tâm nghe thấy giọng nói trong trẻo của Trần Diệc Nhiên vang lên trên đinh đầu mình.
- Có thể tối nay em ấy mệt nên có chút cáu kỉnh thôi, lát nữa cháu sẽ đưa em ấy về nhà, hai người yên tâm.
- Ài, vậy thì Diệc Nhiên, dì cảm ơn cháu.
Mẹ Điềm Tâm lập tức thay đổi nét tươi cười nhìn sang phía Trần Diệc Nhien, nói tiếp:
- Vậy thì làm phiền cháu, lát nữa trở về nhớ thay dì chào hỏi mẹ cháu, Điềm Tâm đành giao cho cháu rồi.
Mẹ Điềm Tâm vừa dứt lời thì quay người đi thẳng.
- Mẹ.
Điềm Tâm phiền muộn nhìn theo hướng mẹ mình hét lên. Đáng tiếc mẹ cô lại giống như không nghe thấy vậy, bước rất nhanh về phía bố cô.
Sau khi đã tiễn hết khách khứa, đại sảnh khách sạn lại trở nên yên tĩnh. Giờ này có lẽ cô dâu và chú rể đã về phòng nghỉ ngơi, vốn buổi tối đám bạn học Trần Diệc Nhiên sẽ hô hào đi náo động phòng thế nhưng phải lái xe hơn hai giờ để trở về, vậy nên anh cũng không theo chân bọn họ.
HIện tại hai người đang đứng trong đại sảnh vắng người, giương mắt nhìn nhau.
Mẹ Điềm Tâm tiếp tục cười nói, bộ dáng rất hiền lành.
Trần Diệc Nhiên ngẩn người một chút, đôi mắt tĩnh mịch quét về phía Điềm Tâm.
Hiển nhiên Điềm Tâm còn kinh hãi hơn cả Trần Diệc Nhiên, cô sợ run đến nửa ngày sau mơi kịp phản ứng, cau mày hét lên:
- Mẹ. Sao hai người lại như thế!
- Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy?
Mẹ Điềm Tâm trừng mắt với cô một cái, sau đó tiếp bộ dáng tươi cười với Trần Diệc Nhiên, bà nói:
- Anh họ Trần của con cũng định về thành phố Z đấy, thuận đường đi cùng sẽ không phiền đâu, phải không?
- Vâng, không phiền ạ.
Trần Diệc Nhiên cũng cười cười.
- Con không muốn, con không ngồi xe anh ấy đâu.
Điềm Tâm tỏ vẻ quật cường nhìn Trần Diệc Nhiên. Dựa vào cái gì mà anh ấy có thể có thái độ như nước chảy bèo trôi như thế chứ, giống như có chuyện tốt gì xảy ra vậy. Cô mới tỏ tình với anh, buổi tối lại ngồi chung xe trở về thành phố Z, như vậy cô sẽ rất lúng túng.
- Đứa nhỏ này, tính tình kiểu gì vậy?
Mẹ Điềm Tâm tiếp tục trừng mắt với cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Con không ngồi xe anh Trần về thành phố Z thì phải làm sao giờ? Bố con tối nay cũng uống nhiều rồi, mẹ cũng chưa lái xe đường dài bao giờ, hay con định sáng mai bỏ học?
- Con...
Giọng nói Điềm Tâm lập tức nhỏ xuống, cô hơi buồn bực cúi đầu, nhỏ giọng phản bác:
- Dù sao thì con cũng không muốn ngồi xe anh ấy.
- Không có việc gì đâu dì nhỏ.
Điềm Tâm nghe thấy giọng nói trong trẻo của Trần Diệc Nhiên vang lên trên đinh đầu mình.
- Có thể tối nay em ấy mệt nên có chút cáu kỉnh thôi, lát nữa cháu sẽ đưa em ấy về nhà, hai người yên tâm.
- Ài, vậy thì Diệc Nhiên, dì cảm ơn cháu.
Mẹ Điềm Tâm lập tức thay đổi nét tươi cười nhìn sang phía Trần Diệc Nhien, nói tiếp:
- Vậy thì làm phiền cháu, lát nữa trở về nhớ thay dì chào hỏi mẹ cháu, Điềm Tâm đành giao cho cháu rồi.
Mẹ Điềm Tâm vừa dứt lời thì quay người đi thẳng.
- Mẹ.
Điềm Tâm phiền muộn nhìn theo hướng mẹ mình hét lên. Đáng tiếc mẹ cô lại giống như không nghe thấy vậy, bước rất nhanh về phía bố cô.
Sau khi đã tiễn hết khách khứa, đại sảnh khách sạn lại trở nên yên tĩnh. Giờ này có lẽ cô dâu và chú rể đã về phòng nghỉ ngơi, vốn buổi tối đám bạn học Trần Diệc Nhiên sẽ hô hào đi náo động phòng thế nhưng phải lái xe hơn hai giờ để trở về, vậy nên anh cũng không theo chân bọn họ.
HIện tại hai người đang đứng trong đại sảnh vắng người, giương mắt nhìn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook