Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 53: Điềm Tâm tỏ tình (11)
Anh cứ yên tĩnh như vậy đứng đối diện với cô, đôi mắt tĩnh mịch lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vì tức giận mà mặt cô hơi ửng hồng, một đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn cô. Trong cô bây giờ như con mèo bị chủ giẫm lên đuôi vậy, rõ ràng tức giận nhưng lại không đành lòng trách cứ.
- Không phải là đứa trẻ thì không phải là đứa trẻ đi...
Sau một hồi trầm mặc rốt cuộc anh cũng chậm rãi lên tiếng nói với cô, giống như có chút bất đắc dĩ.
- Không phải em muốn anh thừa nhận.
Điềm Tâm buồn rầu lên tiếng, lúc đang định nói với anh điều gì đó thì bỗng điện thoại anh reo lên.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn thoáng qua sau đó nhấn nút trả lời:
- Ừ. Bọn tôi sẽ về liền thôi, sắp đến cửa tiểu khi rồi, được được, lập tức đến ngay.
Sau khi nói xong câu đó thì Trần Diệc Nhiên cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Điềm Tâm hối thúc:
- Đi thôi, bọn họ vẫn đang đợi chúng ta.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại lan tỏa trong lòng, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tỏ tình tại sao lại biến thành tình cảnh như trước mắt chứ.
Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm vẫn đứng yên tại chỗ không nói gì thì vội vàng bước đến chỗ cô, bắt lấy cổ tay cô sau đó quay người vội vàng bước vào khu chung cư.
Ánh mắt Điềm Tâm rũ xuống, nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình. Ngón tay anh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm lấy tay cô vừa có lực lại vừa ấm áp.
Vì sao chứ... Rõ ràng hai người chẳng có tình cảm gì lại có thể nắm tay nhau đi trên đường.
Được rồi như vậy cũng không thể tính là nắm tay, chỉ là anh ấy đang dắt cô đi mà thôi.
Nghĩ đến đây Điềm Tâm dùng sức giãy mạnh tay mình rời khỏi tay anh, nói:
- Để em tự đi.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô, cũng không nói gì.
Nhanh chóng đi đến dưới lầu chú rẻ, Điềm Tâm lấy hết dũng khí, gọi anh:
- Trần Diệc Nhiên.
Anh có chút kinh ngạc, xoay đầu nhìn cô, đây hình như là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên anh.
- Em thích anh, anh thích em không?
Đôi mắt người thiếu nữ lấp lánh, thật giống như ánh sáng phát ra từ vô số viên ngọc vậy. Gương mặt trắng nõn của cô ửng lên, ánh mắt tuy thẹn thùng thế nhưng lại rất kiên định.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô đến nửa ngày rốt cuộc mới thở một hơi thật dài:
- Có một số việc không phải đơn giản là thích hay không thích mà nói rõ ràng được.
- Vì sao chứ?
Trong ánh mắt Điềm Tâm lộ rõ vẻ nghi ngờ nhìn anh, thích là thích mà không thích là không thích, có điều gì mà không rõ nữa đây.
- Đợi em lớn hơn chút nữa sẽ rõ thôi.
Trần Diệc Nhiên cũng lộ vẻ nghiêm túc, nói:
- Bây giờ việc quan trọng nhất chính là học thật tốt.
Vì tức giận mà mặt cô hơi ửng hồng, một đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn cô. Trong cô bây giờ như con mèo bị chủ giẫm lên đuôi vậy, rõ ràng tức giận nhưng lại không đành lòng trách cứ.
- Không phải là đứa trẻ thì không phải là đứa trẻ đi...
Sau một hồi trầm mặc rốt cuộc anh cũng chậm rãi lên tiếng nói với cô, giống như có chút bất đắc dĩ.
- Không phải em muốn anh thừa nhận.
Điềm Tâm buồn rầu lên tiếng, lúc đang định nói với anh điều gì đó thì bỗng điện thoại anh reo lên.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn thoáng qua sau đó nhấn nút trả lời:
- Ừ. Bọn tôi sẽ về liền thôi, sắp đến cửa tiểu khi rồi, được được, lập tức đến ngay.
Sau khi nói xong câu đó thì Trần Diệc Nhiên cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Điềm Tâm hối thúc:
- Đi thôi, bọn họ vẫn đang đợi chúng ta.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại lan tỏa trong lòng, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tỏ tình tại sao lại biến thành tình cảnh như trước mắt chứ.
Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm vẫn đứng yên tại chỗ không nói gì thì vội vàng bước đến chỗ cô, bắt lấy cổ tay cô sau đó quay người vội vàng bước vào khu chung cư.
Ánh mắt Điềm Tâm rũ xuống, nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình. Ngón tay anh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, nắm lấy tay cô vừa có lực lại vừa ấm áp.
Vì sao chứ... Rõ ràng hai người chẳng có tình cảm gì lại có thể nắm tay nhau đi trên đường.
Được rồi như vậy cũng không thể tính là nắm tay, chỉ là anh ấy đang dắt cô đi mà thôi.
Nghĩ đến đây Điềm Tâm dùng sức giãy mạnh tay mình rời khỏi tay anh, nói:
- Để em tự đi.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô, cũng không nói gì.
Nhanh chóng đi đến dưới lầu chú rẻ, Điềm Tâm lấy hết dũng khí, gọi anh:
- Trần Diệc Nhiên.
Anh có chút kinh ngạc, xoay đầu nhìn cô, đây hình như là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên anh.
- Em thích anh, anh thích em không?
Đôi mắt người thiếu nữ lấp lánh, thật giống như ánh sáng phát ra từ vô số viên ngọc vậy. Gương mặt trắng nõn của cô ửng lên, ánh mắt tuy thẹn thùng thế nhưng lại rất kiên định.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô đến nửa ngày rốt cuộc mới thở một hơi thật dài:
- Có một số việc không phải đơn giản là thích hay không thích mà nói rõ ràng được.
- Vì sao chứ?
Trong ánh mắt Điềm Tâm lộ rõ vẻ nghi ngờ nhìn anh, thích là thích mà không thích là không thích, có điều gì mà không rõ nữa đây.
- Đợi em lớn hơn chút nữa sẽ rõ thôi.
Trần Diệc Nhiên cũng lộ vẻ nghiêm túc, nói:
- Bây giờ việc quan trọng nhất chính là học thật tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook