Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 49: Điềm Tâm tỏ tình (7)
- Ồ…
Điềm Tâm gật đầu, nhìn món ngon trước mắt cũng không khách khí, rất tự nhiên giải quyết hết, lại cầm lấy bánh ngọt của anh bắt đầu ăn. Trần Diệc Nhiên không biết nói gì chỉ nhìn cô. Đợi đến khi Điềm Tâm đem ba cái bánh ngọt ăn hết, lúc này mới lấy lại tinh thần, chuyện này… Có phải trước mặt anh họ, cô nên rụt rè một chút không? Cô cư xử như vậy, ngộ nhỡ anh nghĩ cô không được nuôi dạy tốt thì làm sao bây giờ?
Thoáng chốc, Điềm Tâm phiền muộn đứng lên. Trần Diệc Nhiên thấy cô vừa mới ăn no trên mặt đã lộ ra vẻ ảo, nghi hoặc hỏi:
- Chưa no? Anh còn một miếng bánh ngọt, muốn ăn không?
- Không cần đâu
Điềm Tâm vuốt cái bụng nhỏ, khóc không ra nước mắt mà nói với Trần Diệc Nhiên:
- Anh họ, thật ra bình thường em không ăn như vậy.
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên không hiểu nhìn cô.
- Không có gì...
Điềm Tâm ủ rũ cắn ống hút, cảm thấy sự thật đã ở trước mặt, giải thích thế nào cũng không hiểu.
- Em gái, đồ ăn trong tiệm có ngon không?
Tiểu Như bận rộn ở bên kia, rốt cuộc cũng rãnh tới chỗ hai người bọn họ, chỉ là cô vừa mới dừng lại ở bàn, nhìn thấy chén đĩa trước mặt Điềm Tâm đã sạch láng, nhìn qua chỗ Trần Diệc Nhiên vẫn còn một cái bánh ngọt, mở miệng hỏi:
- Đều ăn xong hết rồi à?
- Haha… Bởi vì ăn rất ngon thôi.
Ai nha, chị rất thích những người thành thật như em
Tiểu Như tỷ cười đến ánh mắt đều híp lại, cô vỗ vai Điềm Tâm:
- Em đợi ở đây, chị đem qua cho vài cái bánh nữa cho em
- Không cần đâu, em không ăn được nữa…
Điềm Tâm liên tục khoát tay, vẻ mặt thành khẩn nói với Tiểu Như
- Không ăn nữa sao?
Tiểu Như có chút kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt liền chuyển sang bộ dạng ủy khuất nói:
- Có phải bánh ngọt của chị ăn không ngon?
- Không phải, là...
- Vậy vì sao em không ăn nhiều một chút?
- Em…
- Chị mang đến hai cái cho em!
- Được…
Điềm Tâm khó khăn đồng ý.
- Đợi chị đi lấy
Tiểu Như vui sướng ngay lập tức chạy đi mất.
- Em còn ăn được nữa sao?
- Trần Diệc Nhiên hơi hơi giương mắt, nhìn vẻ mặt khó xử của Điềm Tâm, cười hỏi.
-Anh họ!
Đột nhiên Điềm Tâm nghiêm túc nhìn anh, ngữ khí nghiêm nghị nói:
- Bàn về vai vế anh là anh họ em, bàn về lai lịch anh là tiền bối của em, bàn về việc ăn bánh ngọt, vừa rồi em ăn của anh một miếng, bây giờ em trả lại anh một miếng được không?
Điềm Tâm gật đầu, nhìn món ngon trước mắt cũng không khách khí, rất tự nhiên giải quyết hết, lại cầm lấy bánh ngọt của anh bắt đầu ăn. Trần Diệc Nhiên không biết nói gì chỉ nhìn cô. Đợi đến khi Điềm Tâm đem ba cái bánh ngọt ăn hết, lúc này mới lấy lại tinh thần, chuyện này… Có phải trước mặt anh họ, cô nên rụt rè một chút không? Cô cư xử như vậy, ngộ nhỡ anh nghĩ cô không được nuôi dạy tốt thì làm sao bây giờ?
Thoáng chốc, Điềm Tâm phiền muộn đứng lên. Trần Diệc Nhiên thấy cô vừa mới ăn no trên mặt đã lộ ra vẻ ảo, nghi hoặc hỏi:
- Chưa no? Anh còn một miếng bánh ngọt, muốn ăn không?
- Không cần đâu
Điềm Tâm vuốt cái bụng nhỏ, khóc không ra nước mắt mà nói với Trần Diệc Nhiên:
- Anh họ, thật ra bình thường em không ăn như vậy.
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên không hiểu nhìn cô.
- Không có gì...
Điềm Tâm ủ rũ cắn ống hút, cảm thấy sự thật đã ở trước mặt, giải thích thế nào cũng không hiểu.
- Em gái, đồ ăn trong tiệm có ngon không?
Tiểu Như bận rộn ở bên kia, rốt cuộc cũng rãnh tới chỗ hai người bọn họ, chỉ là cô vừa mới dừng lại ở bàn, nhìn thấy chén đĩa trước mặt Điềm Tâm đã sạch láng, nhìn qua chỗ Trần Diệc Nhiên vẫn còn một cái bánh ngọt, mở miệng hỏi:
- Đều ăn xong hết rồi à?
- Haha… Bởi vì ăn rất ngon thôi.
Ai nha, chị rất thích những người thành thật như em
Tiểu Như tỷ cười đến ánh mắt đều híp lại, cô vỗ vai Điềm Tâm:
- Em đợi ở đây, chị đem qua cho vài cái bánh nữa cho em
- Không cần đâu, em không ăn được nữa…
Điềm Tâm liên tục khoát tay, vẻ mặt thành khẩn nói với Tiểu Như
- Không ăn nữa sao?
Tiểu Như có chút kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt liền chuyển sang bộ dạng ủy khuất nói:
- Có phải bánh ngọt của chị ăn không ngon?
- Không phải, là...
- Vậy vì sao em không ăn nhiều một chút?
- Em…
- Chị mang đến hai cái cho em!
- Được…
Điềm Tâm khó khăn đồng ý.
- Đợi chị đi lấy
Tiểu Như vui sướng ngay lập tức chạy đi mất.
- Em còn ăn được nữa sao?
- Trần Diệc Nhiên hơi hơi giương mắt, nhìn vẻ mặt khó xử của Điềm Tâm, cười hỏi.
-Anh họ!
Đột nhiên Điềm Tâm nghiêm túc nhìn anh, ngữ khí nghiêm nghị nói:
- Bàn về vai vế anh là anh họ em, bàn về lai lịch anh là tiền bối của em, bàn về việc ăn bánh ngọt, vừa rồi em ăn của anh một miếng, bây giờ em trả lại anh một miếng được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook