Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 46: Điềm Tâm tỏ tình (4)
- À… Thật là em họ của cậu?
Người đeo kính kia thoáng chốc ngây ngẩn cả người, nhìn lại thấy bộ dạng Điềm Tâm đang không được tự nhiên liền tranh thủ thời gian dỗ dành:
- Em gái, anh hay nói giỡn em đừng để trong lòng.
Điềm Tâm ngượng ngùng gật đầu, sau đó khẩn trương đi theo Trần Diệc Nhiên. Nhà của Lý Chính Tiên ở cửa tiểu khu, cách đó không xa thì có tiệm đồ ngọt, lúc này đã đến giờ ăn trưa nên người trong tiệm cũng không nhiều. Trần Diệc Nhiên vừa đẩy cửa, chuông gió treo phía trên vang lên tiếng “ đinh đinh…” tiếp theo chính là một giọng nói phát ra:
- Chào mừng quý khách!
Trần Diệc Nhiên mặc bộ tây trang màu đen cùng với bộ lễ phục màu hồng nhạt của Điềm Tâm vừa vặn bước vào bên trong, lập tức có nhiều ánh mắt chú ý tới. Điềm Tâm có chút không quen, liền nhích lại gần bên người Trần Diệc Nhiên, ép bản thân làm ra vẻ không có chuyện gì. Tay Trần Diệc Nhiên đặt trước quầy đồ ăn ngọt, tùy tiện mở ra, thấp giọng hỏi:
- Em ăn gì?
Điềm Tâm còn chưa kịp trả lời, liền nghe được từ quầy thu ngân ở phía sau có người lên tiếng:
- Trần Diệc Nhiên? Đã lâu không gặp!
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, hướng phía đứng ở sau quầy nhìn thoáng qua cô nữ sinh, sau đó cười cười nói:
- Chị Tiểu Như, đã lâu không gặp.
Cô nữ sinh bị Trần Diệc Nhiên gọi là chị mặc bộ đồng phục màu tím nhạt, trên đầu có chiếc kẹp tóc đáng yêu, đôi mắt của cô sáng ngời đánh giá Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm, sau đó trêu đùa:
- Ơ, đây là bạn gái của cậu à? Lúc có bạn gái cũng không nói cho đám bạn bè chúng ta biết!
- Không phải.
Trần Diệc Nhiên cười hòa nhã, thản nhiên nói:
- Cô ấy là em họ, hôm nay Lý Chính Tiên kết hôn, em và cô ấy là phù rể và phù dâu.
- Em họ?
Vẻ mặt Tiểu Như đầy kinh ngạc nhìn về phía Điềm Tâm, mở hai mắt không tin nổi:
- Thật sự là em họ sao? Chị thấy không giống, trước kia cũng chưa nghe nói qua cậu có em họ, không phải nhà cậu là con út sao?
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, lại nhìn chị Tiểu Như đang đứng ở phía sau quầy, trong lòng có chút phiền muộn, cô đương nhiên không phải là em họ của anh rồi, thế nhưng là mỗi lần nghe được Trần Diệc Nhiên nói như vậy, cô đều không thể phản bác.
- Cô gái nhỏ, đừng để ý đến cậu ta, người này nhất định là xấu hổ.
Tiểu Như cười híp mắt hướng phía Điềm Tâm hỏi:
- Mau nói cho chị một chút, mưu kế nào có thể bắt được cậu ta về?
Người đeo kính kia thoáng chốc ngây ngẩn cả người, nhìn lại thấy bộ dạng Điềm Tâm đang không được tự nhiên liền tranh thủ thời gian dỗ dành:
- Em gái, anh hay nói giỡn em đừng để trong lòng.
Điềm Tâm ngượng ngùng gật đầu, sau đó khẩn trương đi theo Trần Diệc Nhiên. Nhà của Lý Chính Tiên ở cửa tiểu khu, cách đó không xa thì có tiệm đồ ngọt, lúc này đã đến giờ ăn trưa nên người trong tiệm cũng không nhiều. Trần Diệc Nhiên vừa đẩy cửa, chuông gió treo phía trên vang lên tiếng “ đinh đinh…” tiếp theo chính là một giọng nói phát ra:
- Chào mừng quý khách!
Trần Diệc Nhiên mặc bộ tây trang màu đen cùng với bộ lễ phục màu hồng nhạt của Điềm Tâm vừa vặn bước vào bên trong, lập tức có nhiều ánh mắt chú ý tới. Điềm Tâm có chút không quen, liền nhích lại gần bên người Trần Diệc Nhiên, ép bản thân làm ra vẻ không có chuyện gì. Tay Trần Diệc Nhiên đặt trước quầy đồ ăn ngọt, tùy tiện mở ra, thấp giọng hỏi:
- Em ăn gì?
Điềm Tâm còn chưa kịp trả lời, liền nghe được từ quầy thu ngân ở phía sau có người lên tiếng:
- Trần Diệc Nhiên? Đã lâu không gặp!
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, hướng phía đứng ở sau quầy nhìn thoáng qua cô nữ sinh, sau đó cười cười nói:
- Chị Tiểu Như, đã lâu không gặp.
Cô nữ sinh bị Trần Diệc Nhiên gọi là chị mặc bộ đồng phục màu tím nhạt, trên đầu có chiếc kẹp tóc đáng yêu, đôi mắt của cô sáng ngời đánh giá Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm, sau đó trêu đùa:
- Ơ, đây là bạn gái của cậu à? Lúc có bạn gái cũng không nói cho đám bạn bè chúng ta biết!
- Không phải.
Trần Diệc Nhiên cười hòa nhã, thản nhiên nói:
- Cô ấy là em họ, hôm nay Lý Chính Tiên kết hôn, em và cô ấy là phù rể và phù dâu.
- Em họ?
Vẻ mặt Tiểu Như đầy kinh ngạc nhìn về phía Điềm Tâm, mở hai mắt không tin nổi:
- Thật sự là em họ sao? Chị thấy không giống, trước kia cũng chưa nghe nói qua cậu có em họ, không phải nhà cậu là con út sao?
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, lại nhìn chị Tiểu Như đang đứng ở phía sau quầy, trong lòng có chút phiền muộn, cô đương nhiên không phải là em họ của anh rồi, thế nhưng là mỗi lần nghe được Trần Diệc Nhiên nói như vậy, cô đều không thể phản bác.
- Cô gái nhỏ, đừng để ý đến cậu ta, người này nhất định là xấu hổ.
Tiểu Như cười híp mắt hướng phía Điềm Tâm hỏi:
- Mau nói cho chị một chút, mưu kế nào có thể bắt được cậu ta về?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook