Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 37: Phù rể cùng phù dâu (7)
- Ừ, cũng không coi là nhỏ, lúc chị lớn như em đã cùng anh rể em sớm yêu rồi.
Hàn Ngọc Oánh suy nghĩ một chút, cười hì hì nói với Điềm Tâm:
- Nhưng cũng đừng học theo chị!
- Em biết rồi, có muốn học cũng học không được.
Điềm Tâm nhỏ giọng thì thầm.
- Ngoan, thời gian cũng không còn, mau đi ngủ sớm một chút, ngày mai ba giờ rưỡi còn phải thức dậy.
Hàn Ngọc Oánh nhìn xem bộ dạng có chút ảo não của Điềm Tâm, nhịn cười không được liền thúc giục cô đi ngủ.
- Chị họ, có thể kể chuyện yêu đương của chị cùng với anh rể ở trường cấp ba không?
Điềm Tâm nhảy vụt lên giường, nằm trên người Hàn Ngọc Oánh vẻ mặt đầy hiếu kì hỏi:
- Ừ… Bắt đầu nói từ chỗ nào…
Hàn Ngọc Oánh tiếp lời Điềm Tâm, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Điềm Tâm liền thấy chị họ ngủ mất rồi.
Ba giờ rưỡi sáng.
Điềm Tâm bị Hàn Ngọc Oánh lay tỉnh, trong nhà đèn đã bật sáng trưng.
- Điềm Tâm mau dậy thôi, rửa mặt một cái, thợ trang điểm sắp qua rồi.
Hàn Ngọc Oánh vỗ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm, kéo cô rời khỏi giường.
- Dạ.
Điềm Tâm dụi đôi mắt, mơ màng đứng dậy.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, đợi đến lúc cô dâu trang điểm hoàn tất, làm xong kiểu tóc, thay áo cưới. Thì thợ trang điểm bất chợt xoay người lại, nhìn Điềm Tâm cười nói:
- Em gái là phù dâu nhỏ sao? Nhanh đi thay lễ phục tới đây chị sẽ trang điểm.
- Buổi sáng sẽ phải mặc lễ phục?
Điềm Tâm như người chưa tỉnh ngủ nhìn thợ trang điểm.
- Đúng vậy, buổi sáng cũng phải chụp hình đó!
Hàn Ngọc Oánh nhìn về Điềm Tâm cười nói:
- Mau đi đi.
- Dạ.
Điềm Tâm gật đầu, cầm lấy túi quần áo Thẩm Tâm chuẩn bị cho mình đi vào phòng ngủ. Chỉ là tới lúc cô mở túi quần áo, bên trong xuất hiện bộ váy, cô không nhịn được đầu đầy vạch đen. Vốn nghĩ Thẩm Tâm sẽ chuẩn bị cho mình một bộ lễ phục bồng bềnh, nhỏ nhỏ đáng yêu, không nghĩ tới lại là một bộ váy màu hồng nhạt ôm sát cả cơ thể. Điềm Tâm đau đầu cầm lấy bộ váy kia, khóc không ra nước mắt. Sau đó bắt đầu nghiêm túc tự hỏi cô có nên mặc nó hay không. Sớm biết như vậy trước đó cô sẽ lấy ra nhìn một lần, bộ đồ này tùy nhìn qua có chút ngắn nhưng mà độ co dãn cũng rất tốt, phải nói nếu mặc lên người thì toàn bộ đường cong đều lộ rõ. Nhưng mà, bây giờ muốn đi mua bộ đồ khác cũng không kịp nữa, cũng may kiểu dáng của bộ váy này coi như kín đáo…Cuối cùng Điềm Tâm phải cắn răng mặc vào.
Thẩm Tâm! Xem tớ trở về chỉnh đốn cậu như thế nào!
Vừa lúc Điềm Tâm thay quần áo xong quay trở lại phòng khách, liền nhìn thấy đôi mắt của thợ trang điểm cùng với cô dâu sáng lên như bóng đèn.
- Điềm Tâm, bộ váy này nhìn rất đẹp! Bình thường em cũng chỉ mặc đồ đơn giản, không thể tưởng tượng được dáng người lại đẹp như vậy.
Vẻ mặt Hàn Ngọc Oánh đầy ranh mãnh nhìn Điềm Tâm nói.
Hàn Ngọc Oánh suy nghĩ một chút, cười hì hì nói với Điềm Tâm:
- Nhưng cũng đừng học theo chị!
- Em biết rồi, có muốn học cũng học không được.
Điềm Tâm nhỏ giọng thì thầm.
- Ngoan, thời gian cũng không còn, mau đi ngủ sớm một chút, ngày mai ba giờ rưỡi còn phải thức dậy.
Hàn Ngọc Oánh nhìn xem bộ dạng có chút ảo não của Điềm Tâm, nhịn cười không được liền thúc giục cô đi ngủ.
- Chị họ, có thể kể chuyện yêu đương của chị cùng với anh rể ở trường cấp ba không?
Điềm Tâm nhảy vụt lên giường, nằm trên người Hàn Ngọc Oánh vẻ mặt đầy hiếu kì hỏi:
- Ừ… Bắt đầu nói từ chỗ nào…
Hàn Ngọc Oánh tiếp lời Điềm Tâm, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Điềm Tâm liền thấy chị họ ngủ mất rồi.
Ba giờ rưỡi sáng.
Điềm Tâm bị Hàn Ngọc Oánh lay tỉnh, trong nhà đèn đã bật sáng trưng.
- Điềm Tâm mau dậy thôi, rửa mặt một cái, thợ trang điểm sắp qua rồi.
Hàn Ngọc Oánh vỗ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm, kéo cô rời khỏi giường.
- Dạ.
Điềm Tâm dụi đôi mắt, mơ màng đứng dậy.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, đợi đến lúc cô dâu trang điểm hoàn tất, làm xong kiểu tóc, thay áo cưới. Thì thợ trang điểm bất chợt xoay người lại, nhìn Điềm Tâm cười nói:
- Em gái là phù dâu nhỏ sao? Nhanh đi thay lễ phục tới đây chị sẽ trang điểm.
- Buổi sáng sẽ phải mặc lễ phục?
Điềm Tâm như người chưa tỉnh ngủ nhìn thợ trang điểm.
- Đúng vậy, buổi sáng cũng phải chụp hình đó!
Hàn Ngọc Oánh nhìn về Điềm Tâm cười nói:
- Mau đi đi.
- Dạ.
Điềm Tâm gật đầu, cầm lấy túi quần áo Thẩm Tâm chuẩn bị cho mình đi vào phòng ngủ. Chỉ là tới lúc cô mở túi quần áo, bên trong xuất hiện bộ váy, cô không nhịn được đầu đầy vạch đen. Vốn nghĩ Thẩm Tâm sẽ chuẩn bị cho mình một bộ lễ phục bồng bềnh, nhỏ nhỏ đáng yêu, không nghĩ tới lại là một bộ váy màu hồng nhạt ôm sát cả cơ thể. Điềm Tâm đau đầu cầm lấy bộ váy kia, khóc không ra nước mắt. Sau đó bắt đầu nghiêm túc tự hỏi cô có nên mặc nó hay không. Sớm biết như vậy trước đó cô sẽ lấy ra nhìn một lần, bộ đồ này tùy nhìn qua có chút ngắn nhưng mà độ co dãn cũng rất tốt, phải nói nếu mặc lên người thì toàn bộ đường cong đều lộ rõ. Nhưng mà, bây giờ muốn đi mua bộ đồ khác cũng không kịp nữa, cũng may kiểu dáng của bộ váy này coi như kín đáo…Cuối cùng Điềm Tâm phải cắn răng mặc vào.
Thẩm Tâm! Xem tớ trở về chỉnh đốn cậu như thế nào!
Vừa lúc Điềm Tâm thay quần áo xong quay trở lại phòng khách, liền nhìn thấy đôi mắt của thợ trang điểm cùng với cô dâu sáng lên như bóng đèn.
- Điềm Tâm, bộ váy này nhìn rất đẹp! Bình thường em cũng chỉ mặc đồ đơn giản, không thể tưởng tượng được dáng người lại đẹp như vậy.
Vẻ mặt Hàn Ngọc Oánh đầy ranh mãnh nhìn Điềm Tâm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook