Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
-
Chương 33: Phù rể cùng phù dâu (3)
- …
Điềm Tâm nhìn thẳng vào Thẩm Tâm hồi lâu, rốt cuộc thất bại xuống giọng:
- Aiz, cậu đừng như vậy, có chuẩn bị lễ phục phù dâu hay chưa?
Thẩm Tâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm, đôi mắt chứa đựng mong chờ.
- Làm phù dâu cũng phải mặc lễ phục?
Nét mặt Điềm Tâm hiện lên vẻ buồn bực, cô quay đầu nhìn Thẩm Tâm, thanh âm mỏng nhẹ nói:
- Không phải là tớ chỉ cần đứng ở bên cạnh cô dâu là được rồi sao?
- Cậu bị ngốc à?!
Thẩm Tâm ấn nhẹ đầu của cô một cái, khẽ nói:
- Người ta kết hôn chính là việc đại sự, đến lúc đó đều có người chụp ảnh, cậu đừng ngốc mà mặc luôn áo thun với quần Jean, cậu không sợ bị mất mặt nhưng chẳng lẽ chị họ của cậu chịu được?
- Chuyện này…
Điềm Tâm ngẩn người, khóe miệng nhịn không được giật giật, sau đó vò cái đầu của mình nói:
- Thế nhưng tớ không có lễ phục
- Haha, tớ biết rõ cậu sẽ không có để chuẩn bị, yên tâm đi chuyện này cứ giao cho mình!
Điềm Tâm có chút buồn bực nhìn Thẩm Tâm, muốn hỏi cô ấy công việc của một phù dâu là như thế nào nhưng khi nhìn Thẩm Tâm nghiêm túc nghĩ về chuyện lễ phục, đành gác lại chờ tan học rồi mới hỏi. Nhưng tiếc rằng sau khi tan học, Điềm Tâm cứ thế mà quên mất chuyện này.
Một trong những truyền thống quang vinh của thành phố Z chính là: Thứ bảy cam đoan không được nghỉ, Chủ nhật không chắc sẽ được nghỉ. Cũng may Điềm Tâm đã sớm báo với thầy chủ nhiệm, buổi chiều thứ bảy vừa tan học cô đã vội vàng thu dọn sách vở, chạy ra khỏi trường học.
- Điềm Tâm! Cậu chờ một chút.
Thẩm Tâm kịp thời bắt lấy tay Điềm Tâm, vẻ mặt như kẻ trộm cười gian xảo đưa ra một cái túi sau đó vỗ vào bả vai cô, nói:
- Trong hôn lễ cậu nhất định phải biểu hiện cho tốt, đừng để cho chị họ cậu mất mặt. Còn nữa, chú ý có phù rể nào đẹp trai nhớ bắt anh ta lại đem về một lần. Tớ chờ tin tốt của cậu!
- Đây là cái gì?
Điềm Tâm nghi ngờ nhìn chiếc túi trong tay, đang chuẩn bị mở ra xem thì Thẩm Tâm giữ tay cô lại, nói:
- Khoan hãy mở ra, đây là lễ phục tớ chuẩn bị cho cậu, đến lúc đó cậu hãy mặc, bằng không bộ váy sẽ bị nhăn, khi đó rất khó coi.
- À, được rồi!
Điềm Tâm gật đầu không chút nghi ngờ gì, ôm chầm lấy Thẩm Tâm đặt trên mặt cô ấy một nụ hôn, nói:
- Điềm Tâm bé nhỏ, yêu cậu chết mất!
- Được rồi, trong lòng cậu chỉ có Trần Diệc Nhiên thôi, đừng làm như tớ không biết!
Thẩm Tâm mắng yêu Điềm Tâm.
Điềm Tâm nhìn thẳng vào Thẩm Tâm hồi lâu, rốt cuộc thất bại xuống giọng:
- Aiz, cậu đừng như vậy, có chuẩn bị lễ phục phù dâu hay chưa?
Thẩm Tâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm, đôi mắt chứa đựng mong chờ.
- Làm phù dâu cũng phải mặc lễ phục?
Nét mặt Điềm Tâm hiện lên vẻ buồn bực, cô quay đầu nhìn Thẩm Tâm, thanh âm mỏng nhẹ nói:
- Không phải là tớ chỉ cần đứng ở bên cạnh cô dâu là được rồi sao?
- Cậu bị ngốc à?!
Thẩm Tâm ấn nhẹ đầu của cô một cái, khẽ nói:
- Người ta kết hôn chính là việc đại sự, đến lúc đó đều có người chụp ảnh, cậu đừng ngốc mà mặc luôn áo thun với quần Jean, cậu không sợ bị mất mặt nhưng chẳng lẽ chị họ của cậu chịu được?
- Chuyện này…
Điềm Tâm ngẩn người, khóe miệng nhịn không được giật giật, sau đó vò cái đầu của mình nói:
- Thế nhưng tớ không có lễ phục
- Haha, tớ biết rõ cậu sẽ không có để chuẩn bị, yên tâm đi chuyện này cứ giao cho mình!
Điềm Tâm có chút buồn bực nhìn Thẩm Tâm, muốn hỏi cô ấy công việc của một phù dâu là như thế nào nhưng khi nhìn Thẩm Tâm nghiêm túc nghĩ về chuyện lễ phục, đành gác lại chờ tan học rồi mới hỏi. Nhưng tiếc rằng sau khi tan học, Điềm Tâm cứ thế mà quên mất chuyện này.
Một trong những truyền thống quang vinh của thành phố Z chính là: Thứ bảy cam đoan không được nghỉ, Chủ nhật không chắc sẽ được nghỉ. Cũng may Điềm Tâm đã sớm báo với thầy chủ nhiệm, buổi chiều thứ bảy vừa tan học cô đã vội vàng thu dọn sách vở, chạy ra khỏi trường học.
- Điềm Tâm! Cậu chờ một chút.
Thẩm Tâm kịp thời bắt lấy tay Điềm Tâm, vẻ mặt như kẻ trộm cười gian xảo đưa ra một cái túi sau đó vỗ vào bả vai cô, nói:
- Trong hôn lễ cậu nhất định phải biểu hiện cho tốt, đừng để cho chị họ cậu mất mặt. Còn nữa, chú ý có phù rể nào đẹp trai nhớ bắt anh ta lại đem về một lần. Tớ chờ tin tốt của cậu!
- Đây là cái gì?
Điềm Tâm nghi ngờ nhìn chiếc túi trong tay, đang chuẩn bị mở ra xem thì Thẩm Tâm giữ tay cô lại, nói:
- Khoan hãy mở ra, đây là lễ phục tớ chuẩn bị cho cậu, đến lúc đó cậu hãy mặc, bằng không bộ váy sẽ bị nhăn, khi đó rất khó coi.
- À, được rồi!
Điềm Tâm gật đầu không chút nghi ngờ gì, ôm chầm lấy Thẩm Tâm đặt trên mặt cô ấy một nụ hôn, nói:
- Điềm Tâm bé nhỏ, yêu cậu chết mất!
- Được rồi, trong lòng cậu chỉ có Trần Diệc Nhiên thôi, đừng làm như tớ không biết!
Thẩm Tâm mắng yêu Điềm Tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook