Ngày Nảy Ngày Nay Có Hai Chú Muỗi Nọ
-
Chương 9: Ngày 15 tháng 6
Ê đùng hiểu lầm nghen, người ta mớm đồ ăn thôi mà:))
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Một chú chim non cất tiếng hót gọi bình minh thức giấc.
Nãi Quái mừng rỡ nhận ra, mình cũng đã lớn lên không ít. Cậu khẽ vỗ cánh, có cảm giác như đang bay lên vậy. Nhưng nhìn lại thì hoá ra vẫn chưa bay nổi sao, cậu lảo đảo một chút rồi ngã sấp xuống một chiếc lá cây. Việc đó khiến cho Dưa Hấu đang ngon giấc bị đánh thức.
“Côn trùng có hại này, cậu lại làm gì nữa vậy?” Dưa Hấu hỏi bằng giọng ngái ngủ.
“Mình không phải côn trùng có hại… Mình là muỗi…”
“Tuỳ cậu vậy muỗi ngốc, mà cậu làm sao thế?”
Nãi Quái ấm ức ngồi ủ rũ trên phiến lá, cậu đang rầu rĩ đây này.
“Bị sao vậy?”
“Mình không bay nổi…”
Nãi Quái càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Xong rồi, tên nhóc này sắp sửa hết xài được rồi… Dưa Hấu nghĩ thầm.
Nhưng rồi cậu lại toét mồm một cách đầy hào hứng: “Cái này thì đơn giản thôi”
Sau đó, cậu giang cánh bay hai vòng, rồi hạ xuống, ôm lấy Nãi Quái, một lần nữa bay lên không trung.
Cứ như vậy, khoảnh khắc đó trở thành lần đầu tiên bọn họ cùng nhau bay.
Ông mặt trời ở trên cao rất rất xa kia, ngắm nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Cũng là lần đầu tiên Dưa Hấu chủ động dính chặt lấy thân thể cậu nha, Nãi Quái lần nữa nhận thấy một cảm giác đặc biệt đang dâng tràn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Có đói không?”
Nãi Quái lúc này mới ý thức được bản thân đã vài ngày không ăn gì rồi.
“Ừm!” Cậu gật lấy gật để, hăng hái mà gật tới mức choáng váng cả đầu.
Sao lại phấn khởi như vậy nhỉ? Rõ ràng cậu đang đói lả cơ mà…
Khi bọn họ bay đến bên khóm hoa, Dưa Hấu đã có chút mỏi mệt.
Cả hai đậu trên cánh một đoá hồng, bông hoa mang màu sắc diễm lệ như bờ môi thắm, như dòng máu đỏ tươi.
“Thế chúng ta ăn cái gì?”
Bé con Nãi Quái mới vừa ngồi xuống cánh hoa đã nhanh nhảu hỏi.
“Mật hoa.”
“Mật hoa?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dưa Hấu chui tọt vào nhụy hoa.
Đến khi Dưa Hấu ra ngoài lại, Nãi Quái vẫn còn ngẩn người ra đó.
Thấy mặt Dưa Hấu, cậu liền hỏi: “Ăn gì cơ?”
Dưa Hấu không nói gì, cậu lại gần, đem miệng mình dán chặt vào miệng Nãi Quái, mớm mật cho cậu bạn nhỏ.
“Mẹ ơi, bọn họ làm gì vậy?” Một bé ong mật thắc mắc.
“Bọn họ hôn nhau đấy, con ạ.”
Đúng vậy, bọn họ hôn nhau đó nha, là nụ hôn đầu tiên.
Nụ hôn đầu tiên của hai chú muỗi.
Nãi Quái ngoan ngoãn tiếp nhận thức ăn, chẳng hiểu sao cậu thấy nóng quá, cả người đều nóng rần cả lên.
Đến khi miệng hai đứa tách khỏi nhau, cậu liền thốt lên: “Nóng quá đi.”
Dưa Hấu hỏi lại: “Nóng ở đâu?”
“Mình… Mình không biết nữa… Cậu vừa làm gì vậy chứ!”
“Đút cậu chứ làm gì.”
“Mình tự biết ăn mà!”
“Được lắm, vậy cậu xuống đất rồi bay lên lại cho mình xem.”
Dưa Hấu dỗi rồi nha.
Cái tên ăn cháo đá bát này.
Cái tên muỗi ngốc ăn cháo đá bát nhà mi, lại còn dám ở đó nhe răng ra mà cười.
Chiều nay, tiết trời có vẻ âm u quá.
Mây đen che kín bầu trời rồi, không còn thấy mảng trời xanh ngắt quen thuộc nữa, mà ông mặt trời, cũng biến đâu mất tăm luôn.
“Dưa Hấu, mình bảo cậu này.” Bé con Nãi Quái tỏ vẻ đặc biệt nghiêm trọng lên tiếng, “Xem tụi bướm bay cao chưa kìa…”
Dưa Hấu phớt lờ: “Trời muốn mưa rồi.”
Nãi Quái còn chưa kịp nghe rõ, ‘bốp’ một cái, đã bị hạt mưa đập trúng, té xỉu tại chỗ.
Con muỗi càng nhỏ bé sẽ càng yếu ớt, chưa kể, cậu còn là một con muỗi bị rối loạn sinh trưởng nữa mà.
Dưa Hấu vội vàng ôm lấy Nãi Quái bé xíu bay khỏi đó, dự định tìm một chỗ trú mưa.
Phải chở cả Nãi Quái lẫn sức nặng của lượng nước đọng trên người cậu ta, lại còn bị nước mưa quất xối xả vào mặt, Dưa Hấu đã mệt lả người rồi. Nhưng cậu vẫn ráng ôm chặt người bạn nhỏ của mình trong tay, cố gắng bay đi.
Đến khi Nãi Quái tỉnh lại, cả người hầu như đã khô ráo. Cậu thấy Dưa Hấu ngồi ngay bên cạnh, bộ dạng kiệt sức rã rời.
Cậu khẽ lay lay bạn mình: “Dưa Hấu?”
Thời điểm đó, là lần đầu tiên Nãi Quái nhìn thấy Dưa Hấu bày ra dáng vẻ bất lực như vậy.
“Làm sao đây…” Cậu lắp bắp, “Hình như mình thích cậu mất rồi, muỗi ngốc ạ!”
“Gì cơ?” Nãi Quái chẳng hiểu gì cả, “Thích mình á?”
Dưa Hấu gật đầu.
Nãi Quái vẫn luôn là đứa rất biết cách phá hoại khung cảnh mà. Cậu lập tức nghiêm túc hỏi lại: “Thích là cái gì vậy? Có ăn được không?”
“Ăn cái đầu cậu!” Dưa Hấu đã quay lại với dáng vẻ bình thường, mắng té tát.
Sau đó cậu tức tối đứng dậy, bay đi mất tiêu.
“Mình quả thật không biết mà… Dưa Hấu à!”
Nãi Quái muốn đuổi theo bạn, nhưng lực bất tòng tâm.
Cậu bất đắc dĩ đành phải ngồi tại chỗ, đếm xem mình có bao nhiêu cái chân.
Ghi chú:
Câu này nó là vầy: “我觉得蝴蝶好漂...” Mình không hiểu >“< [Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học] (Kì 7) [Để cho oai vậy chứ nói có 1 câu thôi:] Muỗi đực không đốt máu như muỗi cái, chúng chỉ hút các loại nhựa cây để tự nuôi dưỡng =))) Muỗi hút mật đây, tuy không phải hoa đỏ nhưng tấm này đẹp Tiết mục tám nhảm: chương này có nhiều tiến bộ nha, hết hun hít lại tới màn ôm ấp nhau vượt qua gian lao nha hí hí hí
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Một chú chim non cất tiếng hót gọi bình minh thức giấc.
Nãi Quái mừng rỡ nhận ra, mình cũng đã lớn lên không ít. Cậu khẽ vỗ cánh, có cảm giác như đang bay lên vậy. Nhưng nhìn lại thì hoá ra vẫn chưa bay nổi sao, cậu lảo đảo một chút rồi ngã sấp xuống một chiếc lá cây. Việc đó khiến cho Dưa Hấu đang ngon giấc bị đánh thức.
“Côn trùng có hại này, cậu lại làm gì nữa vậy?” Dưa Hấu hỏi bằng giọng ngái ngủ.
“Mình không phải côn trùng có hại… Mình là muỗi…”
“Tuỳ cậu vậy muỗi ngốc, mà cậu làm sao thế?”
Nãi Quái ấm ức ngồi ủ rũ trên phiến lá, cậu đang rầu rĩ đây này.
“Bị sao vậy?”
“Mình không bay nổi…”
Nãi Quái càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Xong rồi, tên nhóc này sắp sửa hết xài được rồi… Dưa Hấu nghĩ thầm.
Nhưng rồi cậu lại toét mồm một cách đầy hào hứng: “Cái này thì đơn giản thôi”
Sau đó, cậu giang cánh bay hai vòng, rồi hạ xuống, ôm lấy Nãi Quái, một lần nữa bay lên không trung.
Cứ như vậy, khoảnh khắc đó trở thành lần đầu tiên bọn họ cùng nhau bay.
Ông mặt trời ở trên cao rất rất xa kia, ngắm nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Cũng là lần đầu tiên Dưa Hấu chủ động dính chặt lấy thân thể cậu nha, Nãi Quái lần nữa nhận thấy một cảm giác đặc biệt đang dâng tràn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Có đói không?”
Nãi Quái lúc này mới ý thức được bản thân đã vài ngày không ăn gì rồi.
“Ừm!” Cậu gật lấy gật để, hăng hái mà gật tới mức choáng váng cả đầu.
Sao lại phấn khởi như vậy nhỉ? Rõ ràng cậu đang đói lả cơ mà…
Khi bọn họ bay đến bên khóm hoa, Dưa Hấu đã có chút mỏi mệt.
Cả hai đậu trên cánh một đoá hồng, bông hoa mang màu sắc diễm lệ như bờ môi thắm, như dòng máu đỏ tươi.
“Thế chúng ta ăn cái gì?”
Bé con Nãi Quái mới vừa ngồi xuống cánh hoa đã nhanh nhảu hỏi.
“Mật hoa.”
“Mật hoa?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dưa Hấu chui tọt vào nhụy hoa.
Đến khi Dưa Hấu ra ngoài lại, Nãi Quái vẫn còn ngẩn người ra đó.
Thấy mặt Dưa Hấu, cậu liền hỏi: “Ăn gì cơ?”
Dưa Hấu không nói gì, cậu lại gần, đem miệng mình dán chặt vào miệng Nãi Quái, mớm mật cho cậu bạn nhỏ.
“Mẹ ơi, bọn họ làm gì vậy?” Một bé ong mật thắc mắc.
“Bọn họ hôn nhau đấy, con ạ.”
Đúng vậy, bọn họ hôn nhau đó nha, là nụ hôn đầu tiên.
Nụ hôn đầu tiên của hai chú muỗi.
Nãi Quái ngoan ngoãn tiếp nhận thức ăn, chẳng hiểu sao cậu thấy nóng quá, cả người đều nóng rần cả lên.
Đến khi miệng hai đứa tách khỏi nhau, cậu liền thốt lên: “Nóng quá đi.”
Dưa Hấu hỏi lại: “Nóng ở đâu?”
“Mình… Mình không biết nữa… Cậu vừa làm gì vậy chứ!”
“Đút cậu chứ làm gì.”
“Mình tự biết ăn mà!”
“Được lắm, vậy cậu xuống đất rồi bay lên lại cho mình xem.”
Dưa Hấu dỗi rồi nha.
Cái tên ăn cháo đá bát này.
Cái tên muỗi ngốc ăn cháo đá bát nhà mi, lại còn dám ở đó nhe răng ra mà cười.
Chiều nay, tiết trời có vẻ âm u quá.
Mây đen che kín bầu trời rồi, không còn thấy mảng trời xanh ngắt quen thuộc nữa, mà ông mặt trời, cũng biến đâu mất tăm luôn.
“Dưa Hấu, mình bảo cậu này.” Bé con Nãi Quái tỏ vẻ đặc biệt nghiêm trọng lên tiếng, “Xem tụi bướm bay cao chưa kìa…”
Dưa Hấu phớt lờ: “Trời muốn mưa rồi.”
Nãi Quái còn chưa kịp nghe rõ, ‘bốp’ một cái, đã bị hạt mưa đập trúng, té xỉu tại chỗ.
Con muỗi càng nhỏ bé sẽ càng yếu ớt, chưa kể, cậu còn là một con muỗi bị rối loạn sinh trưởng nữa mà.
Dưa Hấu vội vàng ôm lấy Nãi Quái bé xíu bay khỏi đó, dự định tìm một chỗ trú mưa.
Phải chở cả Nãi Quái lẫn sức nặng của lượng nước đọng trên người cậu ta, lại còn bị nước mưa quất xối xả vào mặt, Dưa Hấu đã mệt lả người rồi. Nhưng cậu vẫn ráng ôm chặt người bạn nhỏ của mình trong tay, cố gắng bay đi.
Đến khi Nãi Quái tỉnh lại, cả người hầu như đã khô ráo. Cậu thấy Dưa Hấu ngồi ngay bên cạnh, bộ dạng kiệt sức rã rời.
Cậu khẽ lay lay bạn mình: “Dưa Hấu?”
Thời điểm đó, là lần đầu tiên Nãi Quái nhìn thấy Dưa Hấu bày ra dáng vẻ bất lực như vậy.
“Làm sao đây…” Cậu lắp bắp, “Hình như mình thích cậu mất rồi, muỗi ngốc ạ!”
“Gì cơ?” Nãi Quái chẳng hiểu gì cả, “Thích mình á?”
Dưa Hấu gật đầu.
Nãi Quái vẫn luôn là đứa rất biết cách phá hoại khung cảnh mà. Cậu lập tức nghiêm túc hỏi lại: “Thích là cái gì vậy? Có ăn được không?”
“Ăn cái đầu cậu!” Dưa Hấu đã quay lại với dáng vẻ bình thường, mắng té tát.
Sau đó cậu tức tối đứng dậy, bay đi mất tiêu.
“Mình quả thật không biết mà… Dưa Hấu à!”
Nãi Quái muốn đuổi theo bạn, nhưng lực bất tòng tâm.
Cậu bất đắc dĩ đành phải ngồi tại chỗ, đếm xem mình có bao nhiêu cái chân.
Ghi chú:
Câu này nó là vầy: “我觉得蝴蝶好漂...” Mình không hiểu >“< [Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học] (Kì 7) [Để cho oai vậy chứ nói có 1 câu thôi:] Muỗi đực không đốt máu như muỗi cái, chúng chỉ hút các loại nhựa cây để tự nuôi dưỡng =))) Muỗi hút mật đây, tuy không phải hoa đỏ nhưng tấm này đẹp Tiết mục tám nhảm: chương này có nhiều tiến bộ nha, hết hun hít lại tới màn ôm ấp nhau vượt qua gian lao nha hí hí hí
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook