Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực
-
Chương 50: Tiểu Tịch, em ghen mà cũng xinh
Biên tập: Bột
Đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, mặt đầy vẻ mệt mỏi, tất cả đều ám chỉ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tịch xoay cổ hai lần, sau đó che miệng ngáp một cái, lúc này mới không nhanh không chậm nhìn về phía người tới.
Khi thấy là Vưu Diệu Nhã, đầu tiên cô tỏ ra hơi ngạc nhiên, rồi như bất giác cúi đầu liếc nhìn món đồ mình mặc, sau đó vội vàng kéo cổ áo lên để che bả vai lộ ra, mặt lại hơi thẹn thùng: "Thì ra là Tiểu Vưu à, sớm như thế đến tìm Tiết Diễm bàn việc sao? Cố gắng thật đấy."
"Sao lại đứng ở cửa? Nếu bàn việc thì vào nhà đi." Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tiết Diễm và kéo tay anh, sau đó ngẩng lên nhìn mà trách: "Tiết Diễm, anh cũng thật là, sao lại đối xử với khách như thế?"
Tiết Diễm đã bình tĩnh trở lại sau khi ngây ngẩn, vẻ sắc lạnh trong mắt anh đã biến mất từ lâu, thay vào đó là ý cười không thể che giấu.
Anh cũng không xen vào, mà lẳng lặng xem cô tự biên tự diễn màn kịch này.
Lúc Vưu Diệu Nhã nghe thấy chữ "khách" thì ánh mắt chợt trầm xuống, người phụ nữ này đang khoe khoang với mình rằng cô ta mới là bà chủ của ngôi nhà này?
Vưu Diệu Nhã kéo khóe miệng mà nặn ra nụ cười: "Không cần đâu, em mới nhớ ra mình để quên tập tài liệu ở nhà, thôi để đến công ty em lại bàn chuyện hợp đồng với học trưởng. Em về nhà trước đây."
Cô ta nói xong thì quay đầu đi thẳng.
"Làm gì mà vội thế, đến rồi thì vào ăn sáng cùng đi!" Thẩm Tịch nói với theo bóng lưng của cô ta, đối phương không trả lời nhưng cô cũng không giận, mà còn cười tới sung sướng và sảng khoái.
Thẩm Tịch nhìn bóng lưng Vưu Diệu Nhã biến mất ở chỗ ngoặt thì cũng bỏ cánh tay kéo Tiết Diễm ra, cô vuốt lại tóc rồi đắc ý hừ nhẹ như chú công kiêu ngạo vì chiến thắng: "Hừ, còn non lắm."
Cô nói vậy xong rồi lại tự phản bác bản thân: "À không đúng, nói như thế thì thành mình già mất rồi, phải nói là không đủ đẳng cấp."
Tiết Diễm vẫn xem màn diễn này của cô từ đầu đến giờ, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà cười nhẹ rồi gọi cô một tiếng: "Tiểu Tịch."
Thẩm Tịch nghe thấy anh gọi mình, thì ngẩng đầu lườm anh một cái: "Cái gì! Em biết anh định bảo em ấu trĩ rồi!"
Tiết Diễm gật đầu: "Đúng là rất ấu trĩ."
Thẩm Tịch nghe anh nói như vậy thật thì càng tức giận hơn, cô nổi giận trừng anh: "Anh..."
Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Diễm ôm vào ngực.
Tiết Diễm cúi đầu xuống cắn môi cô một chút, sau đó đối trán với Thẩm Tịch mà cười nói: "Sao em ấu trĩ đến mức làm người ta thích thế này."
Thẩm Tịch vẫn chưa nguôi giận, cô chống tay ở ngực Tiết Diễm và đẩy anh ra một chút, sau đó còn khí phách mở miệng: "Đừng tưởng ngon ngọt thì em không giận nữa."
"Thế thì làm nhé?" Tiết Diễm cúi đầu định dùng hành động để lấy lòng cô, nhưng lại bị Thẩm Tịch đập vào miệng và ngăn trở cái hôn kia.
Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn anh rồi nghiêm túc nói: "Bạn học Tiết Diễm, hiện giờ em đang nghiêm túc nói cho anh biết: Thẩm Tịch em đang ghen với học muội họ Vưu kia, đồng thời cũng rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy."
Cô nói xong thì muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tiết Diễm, rồi xoay người về phòng tắm rửa mặt.
Dù giọng của cô có nghiêm túc, nhưng Tiết Diễm vẫn không nhịn được mà cong mặt mày.
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người nghiêm túc nói với người khác rằng mình đang ghen như thế.
Thẩm Tịch thấy mặt anh còn đầy ý cười thì sắp muốn mài răng luôn rồi, cô vứt xuống câu "Anh kiểm điểm cho tốt đi", rồi tránh ra khỏi ngực Tiết Diễm và xoay người vào phòng tắm.
Tiết Diễm không nhanh không chậm theo sau cô để "kiểm điểm".
"Tiểu Tịch, sao em lại xinh thế."
"Tiểu Tịch, em ghen mà cũng xinh."
"Tiểu Tịch, em mặc đồ này đẹp thật đấy, chân dài hai mét mốt."
"Tiểu..."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Cuối cùng Thẩm Tịch cũng cắt ngang, cô xoay người và nhón chân lên che miệng Tiết Diễm lại không cho anh nói nữa, trên mặt lại là vẻ không nhịn được cười.
Cô cố nén khóe miệng muốn cong lên của mình: "Lần này coi như xong, lần sau không tha cho anh dễ như thế đâu."
"Không có lần sau." Tiết Diễm đáp lại như vậy. Lúc nãy anh đã nói không thể rõ hơn được nữa, vì nhớ tới thể diện và tình đồng môn nên chỉ cảnh cáo đúng quy củ, nếu không...
Tiết Diễm rũ mắt để giấu vẻ sắc bén trong mắt. Anh tiện thể ôm eo của Thẩm Tịch, để cô kề sát với mình rồi dụ dỗ: "Tiểu Tịch, em không nghĩ đến việc dùng áo này làm đồ ngủ à? Anh có nhiều sơ mi kiểu này lắm, tối nay thử màu đen không?"
Thẩm Tịch: "..."
Đồ trong ngoài bất nhất, cút!
*
Thẩm Tịch hẹn với Trình Hạ ở quán cà phê "Nguyện Nhĩ" gần trường đại học của cô ấy.
Quán cà phê không lớn nhưng được điểm ở cảnh trí đẹp, ánh sáng vừa phải, xung quanh là cây xanh, âm nhạc trong trẻo khiến tinh thần thư giãn và tạo nên bầu không khí đặc biệt.
Thẩm Tịch vừa vào quán cà phê đã nghe thấy có người gọi tên mình, khi nhìn qua thì đúng là Trình Hạ.
Cô ấy đang đứng ở vị trí gần cửa sổ nào đó và vẫy tay ra hiệu với bên này.
Thẩm Tịch chợt hoảng hốt, rồi lại có cảm giác như được trở về mấy năm trước, mấy ngày nghỉ thời cấp ba các cô cũng thường hẹn ở tiệm trà sữa rồi tám chuyện về việc học và trai đẹp.
Thời gian thấm thoát trôi đi, rất nhiều thứ đã cảnh còn người mất, mà điều khó có được nhất là tình bạn của các cô vẫn lưu lại trong cuộc sống đầy bận rộn và phức tạp này.
Thẩm Tịch cong khóe miệng, rồi đang muốn nhấc chân đi qua thì lại thấy thanh niên ngồi bên cạnh Trình Hạ cũng xoay người nhìn về phía này, thế là bước chân của cô chợt sững lại.
Thẩm Tịch híp mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc cười thành Husky kia.
Đây là thế nào?
Thẩm Tịch nhíu mày rồi bước trên giày cao gót qua đó, sau là ngồi xuống đối diện với bọn họ: "Hai người..."
Đúng lúc đó cô lại dừng tra hỏi, ánh mắt đảo qua hai người như chờ họ giải thích.
"Học tỷ Thẩm Tịch, để em tự giới thiệu một chút, em là Cố Khải."
Cố Khai đưa tay nắm thành quyền giả mà để bên miệng, sau đó hắng giọng một cái và đan mười đầu ngón tay với Trình Hạ: "Là bạn... ha ha ha trai ha ha ha của Hạ Hạ ha ha ha ha ha..."
Lúc cậu ấy nói lời này còn cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng vì nhịn cười mà khóe miệng như sắp co giật cả rồi. Cuối cùng cậu ấy vẫn không nhịn được, lúc đang nói hai từ "bạn trai" thì đã cười phá lên.
Thẩm Tịch: "..."
Trình Hạ: "..."
Cậu ấy cười tới vui sướng, nhưng lại thành quá đột ngột trong quán cà phê an tĩnh này, đột ngột đến mức khiến mấy người bàn bên đều nhìn sang.
Thẩm Tịch lặng lẽ lấy tay che nửa mặt rồi nhìn về phía Trình Hạ: "Thằng nhóc này là ai?"
Trình Hạ cũng lặng lẽ thu tay đang bị nắm chặt mà che mặt, sau đó bất lực mở miệng: "Đừng hỏi tao, tao cũng không quen."
Cố Khải: "... Đừng thế mà QAQ."
"Thế nên hôm nay mày tìm tao là để cho tao ăn thức ăn chó?"
Thẩm Tịch khoanh tay và dựa lưng lên ghế, sau đó liếc nhìn đôi tình nhân này.
"Tịch của tao, đừng khách khí như thế chứ." Trình Hạ chống cằm và nháy mắt với Thẩm Tịch: "Đây chẳng là muốn cảm ơn mày làm bà mai à, thế nên muốn mời mày bữa cơm."
Thẩm Tịch mặt không đổi sắc nhìn cô ấy: "Thế sao mày không mời cả bạn học Tiết nhà tao nữa, mời mỗi mình tao đến xem hai người show ân ái, vẫn là cố tình mời tao đến ăn thức ăn chó đúng không?"
Thật ra Thẩm Tịch nói không sai, đúng là Trình Hạ muốn báo "thù" cho thời cấp 3 thường xuyên bị cô và Tiết Diễm làm mù mắt chó.
Trình Hạ bị nhìn thấu âm mưu thì cũng không xấu hổ, cô ấy cười hì hì: "Thức ăn chó phải ăn, cơm cũng nên ăn, muốn ăn gì thì tùy, hôm nay chị đây bỏ tiền túi ra mời bạn thân." Cô ấy rướn người lên phía trước: "Có điều chúng ta tâm sự và ôn chuyện đã."
Cố Khải thức thời đứng lên: "Vậy em ra sảnh gọi món trước, hai người nói chuyện đi."
Sau khi vung thức ăn chó, Cố Khải có ở đây cũng không còn tác dụng gì nữa, Trình Hạ vận dụng nguyên tắc hết tác dụng thì vứt mà khoát tay với cậu ấy: "Đi đi, đi đi."
Trong cả quá trình này, cô ấy không thèm nhìn Cố Khải dù chỉ một chút.
Cố Khải hơi bất mãn, cậu đầy tủi thân mà gọi cô ấy một tiếng: "Hạ Hạ."
Trình Hạ nghe tiếng thì bất giác ngẩng đầu lên, nhưng vừa ngẩng lên thì đã bị Cố Khải cúi đầu hôn lên mặt.
Lúc này Cố Khải mới tủm tỉm phất tay rời đi.
Trình Hạ sờ sờ mặt rồi quay đầu đã thấy Thẩm Tịch ngẩn ra, cô ấy hơi mất tự nhiên mà ho khan: "Thằng nhóc này đúng là không biết phân biệt nơi chốn gì cả." Bằng giọng ba phần phàn nàn, bảy phần hờn dỗi.
Thẩm Tịch không nhịn được mà che mắt, đôi tình nhân tỏa ra mùi yêu đương chua loét này, coi như không thấy là tốt nhất.
Trình Hạ vẫn luôn là vẻ "chuyện gì cũng muốn kể với bạn thân", lúc mới bắt đầu thì hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương, sau đó bắt đầu kể tới người yêu. Cô ấy kể hết mấy năm yêu hận dây dưa này của mình và Cố Khải, chung quy lại là đã kể từ đầu đuôi câu chuyện cho tới lúc tu thành chính quả.
Cô ấy nói lúc đầu nghĩ đoạn duyên phận này sẽ đặt dấu chấm hết lúc mình tốt nghiệp cấp 3, nhưng không ngờ Cố Khải lại thi đỗ đại học này vì mình. Sau khi lên đại học, ngày nào Cố Khải cũng chặn cô ấy lại trước lầu KTX, Cố Khải còn bình vỡ không sợ rơi nên mới xác định mối quan hệ với cô ấy trong tiệc sinh nhật của mình, Cố Khải... Tóm lại dăm ba câu nói không thể tách khỏi hai chữ "Cố Khải" này.
Thẩm Tịch không thể làm gì khác là nghe, nhưng lúc nghe đến đoạn hai người xác định mối quan hệ vào đêm hôm trước thì chợt nhíu mày. Cô nghĩ nghĩ rồi mở miệng cắt ngang: Chờ chút, mày mới bảo là... Đêm hôm trước hai người ở bên nhau?"
Trình Hạ thấy cô đột nhiên nghiêm túc thì hơi sững ra: "Ừ, có vấn đề gì à?"
"Vấn đề gì? Vấn đề rất lớn." Thẩm Tịch chợt bật cười, cười đến mức Trình Hạ thấy sống lưng phát lạnh một cách khó hiểu.
Thẩm Tịch lành lạnh mở miệng: "Hôm trước mày không đến sân bay đón tao vì uống say ngủ quên, mà hôm trước mày lại ở cạnh Cố Khải, tức là hai người..."
Cô không nói trắng ra và chỉ dừng ở đó mà mặt Trình Hạ đã đỏ lên rồi, cô ấy đảo mắt khắp nơi nhưng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch gián tiếp xác nhận được suy đoán của mình, cô vẫn không nhịn được mà hô lên: "Hai người ngủ với nhau thật đấy à? Vừa xác định mối quan hệ đã lên giường rồi... Sao tiến độ yêu đương lại nhanh thế hả chị gái?"
Trình Hạ ngập ngừng: "Thật ra bọn tao giống lên xe trước rồi mua vé bổ sung thôi."
Nếu không phải vì phát sinh quan hệ trước, cô ấy cũng sẽ không xác định quan hệ nhanh như thế với Cố Khải.
Nhưng tóm lại, dù quá trình thế nào thì kết quả chính là như vậy, đối với cô ấy mà nói thì cũng không khác gì.
Trình Hạ thấy Thẩm Tịch kinh ngạc như thế thì lại hơi nghi ngờ. Cô ấy khó hiểu nhìn bạn thân mình bị chuyện này kích động tới mức dùng tay quạt gió không ngừng: "Tịch của tao, sao phản ứng của mày dữ dội thế, mày..."
Cô ấy dừng một chút, rồi như nghĩ đến điều gì mà không thể tin được: "Chẳng nhẽ đến bây giờ mà mày với vị kia nhà mày vẫn chưa... Ừm... Giao lưu sâu sắc hơn?"
Thẩm Tịch che miệng ho khan một tiếng: "Bọn tao không vội."
Thẩm Tịch xua tay ngay: "Không, đây không phải vấn đề vội hay không. Vấn đề là bọn mày yêu nhau năm năm rồi mà bây giờ vẫn chưa làm gì, Tiết Diễm không ý kiến gì hả?"
Khóe mắt của Thẩm Tịch giật giật: "Mày tưởng đàn ông đều là động vật nửa thân dưới à?"
Cô nói xong thì lại tự phản bác trong lòng, xem biểu hiện của bạn học Tiết thì hình như đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới thật.
Mà lúc này Trình Hạ lại giải thích: "Ý của tao là nếu anh ấy không chủ động trong chuyện này, có phải mày nên nghi ngờ khả năng của anh ấy không?"
Thẩm Tịch: "..."
Không, không cần nghi ngờ.
Cô đã tự thể nghiệm bằng tay rồi, bạn học Tiết Diễm có khả năng.
Không chỉ có, mà còn rất mạnh, mạnh đến mức tay cũng phát mỏi.
Hết chương 50.
Đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, mặt đầy vẻ mệt mỏi, tất cả đều ám chỉ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tịch xoay cổ hai lần, sau đó che miệng ngáp một cái, lúc này mới không nhanh không chậm nhìn về phía người tới.
Khi thấy là Vưu Diệu Nhã, đầu tiên cô tỏ ra hơi ngạc nhiên, rồi như bất giác cúi đầu liếc nhìn món đồ mình mặc, sau đó vội vàng kéo cổ áo lên để che bả vai lộ ra, mặt lại hơi thẹn thùng: "Thì ra là Tiểu Vưu à, sớm như thế đến tìm Tiết Diễm bàn việc sao? Cố gắng thật đấy."
"Sao lại đứng ở cửa? Nếu bàn việc thì vào nhà đi." Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tiết Diễm và kéo tay anh, sau đó ngẩng lên nhìn mà trách: "Tiết Diễm, anh cũng thật là, sao lại đối xử với khách như thế?"
Tiết Diễm đã bình tĩnh trở lại sau khi ngây ngẩn, vẻ sắc lạnh trong mắt anh đã biến mất từ lâu, thay vào đó là ý cười không thể che giấu.
Anh cũng không xen vào, mà lẳng lặng xem cô tự biên tự diễn màn kịch này.
Lúc Vưu Diệu Nhã nghe thấy chữ "khách" thì ánh mắt chợt trầm xuống, người phụ nữ này đang khoe khoang với mình rằng cô ta mới là bà chủ của ngôi nhà này?
Vưu Diệu Nhã kéo khóe miệng mà nặn ra nụ cười: "Không cần đâu, em mới nhớ ra mình để quên tập tài liệu ở nhà, thôi để đến công ty em lại bàn chuyện hợp đồng với học trưởng. Em về nhà trước đây."
Cô ta nói xong thì quay đầu đi thẳng.
"Làm gì mà vội thế, đến rồi thì vào ăn sáng cùng đi!" Thẩm Tịch nói với theo bóng lưng của cô ta, đối phương không trả lời nhưng cô cũng không giận, mà còn cười tới sung sướng và sảng khoái.
Thẩm Tịch nhìn bóng lưng Vưu Diệu Nhã biến mất ở chỗ ngoặt thì cũng bỏ cánh tay kéo Tiết Diễm ra, cô vuốt lại tóc rồi đắc ý hừ nhẹ như chú công kiêu ngạo vì chiến thắng: "Hừ, còn non lắm."
Cô nói vậy xong rồi lại tự phản bác bản thân: "À không đúng, nói như thế thì thành mình già mất rồi, phải nói là không đủ đẳng cấp."
Tiết Diễm vẫn xem màn diễn này của cô từ đầu đến giờ, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà cười nhẹ rồi gọi cô một tiếng: "Tiểu Tịch."
Thẩm Tịch nghe thấy anh gọi mình, thì ngẩng đầu lườm anh một cái: "Cái gì! Em biết anh định bảo em ấu trĩ rồi!"
Tiết Diễm gật đầu: "Đúng là rất ấu trĩ."
Thẩm Tịch nghe anh nói như vậy thật thì càng tức giận hơn, cô nổi giận trừng anh: "Anh..."
Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Diễm ôm vào ngực.
Tiết Diễm cúi đầu xuống cắn môi cô một chút, sau đó đối trán với Thẩm Tịch mà cười nói: "Sao em ấu trĩ đến mức làm người ta thích thế này."
Thẩm Tịch vẫn chưa nguôi giận, cô chống tay ở ngực Tiết Diễm và đẩy anh ra một chút, sau đó còn khí phách mở miệng: "Đừng tưởng ngon ngọt thì em không giận nữa."
"Thế thì làm nhé?" Tiết Diễm cúi đầu định dùng hành động để lấy lòng cô, nhưng lại bị Thẩm Tịch đập vào miệng và ngăn trở cái hôn kia.
Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn anh rồi nghiêm túc nói: "Bạn học Tiết Diễm, hiện giờ em đang nghiêm túc nói cho anh biết: Thẩm Tịch em đang ghen với học muội họ Vưu kia, đồng thời cũng rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy."
Cô nói xong thì muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tiết Diễm, rồi xoay người về phòng tắm rửa mặt.
Dù giọng của cô có nghiêm túc, nhưng Tiết Diễm vẫn không nhịn được mà cong mặt mày.
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người nghiêm túc nói với người khác rằng mình đang ghen như thế.
Thẩm Tịch thấy mặt anh còn đầy ý cười thì sắp muốn mài răng luôn rồi, cô vứt xuống câu "Anh kiểm điểm cho tốt đi", rồi tránh ra khỏi ngực Tiết Diễm và xoay người vào phòng tắm.
Tiết Diễm không nhanh không chậm theo sau cô để "kiểm điểm".
"Tiểu Tịch, sao em lại xinh thế."
"Tiểu Tịch, em ghen mà cũng xinh."
"Tiểu Tịch, em mặc đồ này đẹp thật đấy, chân dài hai mét mốt."
"Tiểu..."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Cuối cùng Thẩm Tịch cũng cắt ngang, cô xoay người và nhón chân lên che miệng Tiết Diễm lại không cho anh nói nữa, trên mặt lại là vẻ không nhịn được cười.
Cô cố nén khóe miệng muốn cong lên của mình: "Lần này coi như xong, lần sau không tha cho anh dễ như thế đâu."
"Không có lần sau." Tiết Diễm đáp lại như vậy. Lúc nãy anh đã nói không thể rõ hơn được nữa, vì nhớ tới thể diện và tình đồng môn nên chỉ cảnh cáo đúng quy củ, nếu không...
Tiết Diễm rũ mắt để giấu vẻ sắc bén trong mắt. Anh tiện thể ôm eo của Thẩm Tịch, để cô kề sát với mình rồi dụ dỗ: "Tiểu Tịch, em không nghĩ đến việc dùng áo này làm đồ ngủ à? Anh có nhiều sơ mi kiểu này lắm, tối nay thử màu đen không?"
Thẩm Tịch: "..."
Đồ trong ngoài bất nhất, cút!
*
Thẩm Tịch hẹn với Trình Hạ ở quán cà phê "Nguyện Nhĩ" gần trường đại học của cô ấy.
Quán cà phê không lớn nhưng được điểm ở cảnh trí đẹp, ánh sáng vừa phải, xung quanh là cây xanh, âm nhạc trong trẻo khiến tinh thần thư giãn và tạo nên bầu không khí đặc biệt.
Thẩm Tịch vừa vào quán cà phê đã nghe thấy có người gọi tên mình, khi nhìn qua thì đúng là Trình Hạ.
Cô ấy đang đứng ở vị trí gần cửa sổ nào đó và vẫy tay ra hiệu với bên này.
Thẩm Tịch chợt hoảng hốt, rồi lại có cảm giác như được trở về mấy năm trước, mấy ngày nghỉ thời cấp ba các cô cũng thường hẹn ở tiệm trà sữa rồi tám chuyện về việc học và trai đẹp.
Thời gian thấm thoát trôi đi, rất nhiều thứ đã cảnh còn người mất, mà điều khó có được nhất là tình bạn của các cô vẫn lưu lại trong cuộc sống đầy bận rộn và phức tạp này.
Thẩm Tịch cong khóe miệng, rồi đang muốn nhấc chân đi qua thì lại thấy thanh niên ngồi bên cạnh Trình Hạ cũng xoay người nhìn về phía này, thế là bước chân của cô chợt sững lại.
Thẩm Tịch híp mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc cười thành Husky kia.
Đây là thế nào?
Thẩm Tịch nhíu mày rồi bước trên giày cao gót qua đó, sau là ngồi xuống đối diện với bọn họ: "Hai người..."
Đúng lúc đó cô lại dừng tra hỏi, ánh mắt đảo qua hai người như chờ họ giải thích.
"Học tỷ Thẩm Tịch, để em tự giới thiệu một chút, em là Cố Khải."
Cố Khai đưa tay nắm thành quyền giả mà để bên miệng, sau đó hắng giọng một cái và đan mười đầu ngón tay với Trình Hạ: "Là bạn... ha ha ha trai ha ha ha của Hạ Hạ ha ha ha ha ha..."
Lúc cậu ấy nói lời này còn cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng vì nhịn cười mà khóe miệng như sắp co giật cả rồi. Cuối cùng cậu ấy vẫn không nhịn được, lúc đang nói hai từ "bạn trai" thì đã cười phá lên.
Thẩm Tịch: "..."
Trình Hạ: "..."
Cậu ấy cười tới vui sướng, nhưng lại thành quá đột ngột trong quán cà phê an tĩnh này, đột ngột đến mức khiến mấy người bàn bên đều nhìn sang.
Thẩm Tịch lặng lẽ lấy tay che nửa mặt rồi nhìn về phía Trình Hạ: "Thằng nhóc này là ai?"
Trình Hạ cũng lặng lẽ thu tay đang bị nắm chặt mà che mặt, sau đó bất lực mở miệng: "Đừng hỏi tao, tao cũng không quen."
Cố Khải: "... Đừng thế mà QAQ."
"Thế nên hôm nay mày tìm tao là để cho tao ăn thức ăn chó?"
Thẩm Tịch khoanh tay và dựa lưng lên ghế, sau đó liếc nhìn đôi tình nhân này.
"Tịch của tao, đừng khách khí như thế chứ." Trình Hạ chống cằm và nháy mắt với Thẩm Tịch: "Đây chẳng là muốn cảm ơn mày làm bà mai à, thế nên muốn mời mày bữa cơm."
Thẩm Tịch mặt không đổi sắc nhìn cô ấy: "Thế sao mày không mời cả bạn học Tiết nhà tao nữa, mời mỗi mình tao đến xem hai người show ân ái, vẫn là cố tình mời tao đến ăn thức ăn chó đúng không?"
Thật ra Thẩm Tịch nói không sai, đúng là Trình Hạ muốn báo "thù" cho thời cấp 3 thường xuyên bị cô và Tiết Diễm làm mù mắt chó.
Trình Hạ bị nhìn thấu âm mưu thì cũng không xấu hổ, cô ấy cười hì hì: "Thức ăn chó phải ăn, cơm cũng nên ăn, muốn ăn gì thì tùy, hôm nay chị đây bỏ tiền túi ra mời bạn thân." Cô ấy rướn người lên phía trước: "Có điều chúng ta tâm sự và ôn chuyện đã."
Cố Khải thức thời đứng lên: "Vậy em ra sảnh gọi món trước, hai người nói chuyện đi."
Sau khi vung thức ăn chó, Cố Khải có ở đây cũng không còn tác dụng gì nữa, Trình Hạ vận dụng nguyên tắc hết tác dụng thì vứt mà khoát tay với cậu ấy: "Đi đi, đi đi."
Trong cả quá trình này, cô ấy không thèm nhìn Cố Khải dù chỉ một chút.
Cố Khải hơi bất mãn, cậu đầy tủi thân mà gọi cô ấy một tiếng: "Hạ Hạ."
Trình Hạ nghe tiếng thì bất giác ngẩng đầu lên, nhưng vừa ngẩng lên thì đã bị Cố Khải cúi đầu hôn lên mặt.
Lúc này Cố Khải mới tủm tỉm phất tay rời đi.
Trình Hạ sờ sờ mặt rồi quay đầu đã thấy Thẩm Tịch ngẩn ra, cô ấy hơi mất tự nhiên mà ho khan: "Thằng nhóc này đúng là không biết phân biệt nơi chốn gì cả." Bằng giọng ba phần phàn nàn, bảy phần hờn dỗi.
Thẩm Tịch không nhịn được mà che mắt, đôi tình nhân tỏa ra mùi yêu đương chua loét này, coi như không thấy là tốt nhất.
Trình Hạ vẫn luôn là vẻ "chuyện gì cũng muốn kể với bạn thân", lúc mới bắt đầu thì hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương, sau đó bắt đầu kể tới người yêu. Cô ấy kể hết mấy năm yêu hận dây dưa này của mình và Cố Khải, chung quy lại là đã kể từ đầu đuôi câu chuyện cho tới lúc tu thành chính quả.
Cô ấy nói lúc đầu nghĩ đoạn duyên phận này sẽ đặt dấu chấm hết lúc mình tốt nghiệp cấp 3, nhưng không ngờ Cố Khải lại thi đỗ đại học này vì mình. Sau khi lên đại học, ngày nào Cố Khải cũng chặn cô ấy lại trước lầu KTX, Cố Khải còn bình vỡ không sợ rơi nên mới xác định mối quan hệ với cô ấy trong tiệc sinh nhật của mình, Cố Khải... Tóm lại dăm ba câu nói không thể tách khỏi hai chữ "Cố Khải" này.
Thẩm Tịch không thể làm gì khác là nghe, nhưng lúc nghe đến đoạn hai người xác định mối quan hệ vào đêm hôm trước thì chợt nhíu mày. Cô nghĩ nghĩ rồi mở miệng cắt ngang: Chờ chút, mày mới bảo là... Đêm hôm trước hai người ở bên nhau?"
Trình Hạ thấy cô đột nhiên nghiêm túc thì hơi sững ra: "Ừ, có vấn đề gì à?"
"Vấn đề gì? Vấn đề rất lớn." Thẩm Tịch chợt bật cười, cười đến mức Trình Hạ thấy sống lưng phát lạnh một cách khó hiểu.
Thẩm Tịch lành lạnh mở miệng: "Hôm trước mày không đến sân bay đón tao vì uống say ngủ quên, mà hôm trước mày lại ở cạnh Cố Khải, tức là hai người..."
Cô không nói trắng ra và chỉ dừng ở đó mà mặt Trình Hạ đã đỏ lên rồi, cô ấy đảo mắt khắp nơi nhưng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch gián tiếp xác nhận được suy đoán của mình, cô vẫn không nhịn được mà hô lên: "Hai người ngủ với nhau thật đấy à? Vừa xác định mối quan hệ đã lên giường rồi... Sao tiến độ yêu đương lại nhanh thế hả chị gái?"
Trình Hạ ngập ngừng: "Thật ra bọn tao giống lên xe trước rồi mua vé bổ sung thôi."
Nếu không phải vì phát sinh quan hệ trước, cô ấy cũng sẽ không xác định quan hệ nhanh như thế với Cố Khải.
Nhưng tóm lại, dù quá trình thế nào thì kết quả chính là như vậy, đối với cô ấy mà nói thì cũng không khác gì.
Trình Hạ thấy Thẩm Tịch kinh ngạc như thế thì lại hơi nghi ngờ. Cô ấy khó hiểu nhìn bạn thân mình bị chuyện này kích động tới mức dùng tay quạt gió không ngừng: "Tịch của tao, sao phản ứng của mày dữ dội thế, mày..."
Cô ấy dừng một chút, rồi như nghĩ đến điều gì mà không thể tin được: "Chẳng nhẽ đến bây giờ mà mày với vị kia nhà mày vẫn chưa... Ừm... Giao lưu sâu sắc hơn?"
Thẩm Tịch che miệng ho khan một tiếng: "Bọn tao không vội."
Thẩm Tịch xua tay ngay: "Không, đây không phải vấn đề vội hay không. Vấn đề là bọn mày yêu nhau năm năm rồi mà bây giờ vẫn chưa làm gì, Tiết Diễm không ý kiến gì hả?"
Khóe mắt của Thẩm Tịch giật giật: "Mày tưởng đàn ông đều là động vật nửa thân dưới à?"
Cô nói xong thì lại tự phản bác trong lòng, xem biểu hiện của bạn học Tiết thì hình như đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới thật.
Mà lúc này Trình Hạ lại giải thích: "Ý của tao là nếu anh ấy không chủ động trong chuyện này, có phải mày nên nghi ngờ khả năng của anh ấy không?"
Thẩm Tịch: "..."
Không, không cần nghi ngờ.
Cô đã tự thể nghiệm bằng tay rồi, bạn học Tiết Diễm có khả năng.
Không chỉ có, mà còn rất mạnh, mạnh đến mức tay cũng phát mỏi.
Hết chương 50.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook