Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
-
Chương 37
“Cậu Tần, cậu đừng khách sáo, một người tốt như cô Mạc thì nhất định sẽ gặp phước lành. Cậu yên tâm, được phục vụ mọi người là niềm vinh hạnh của tôi. Cậu Tần, cậu và cô Mạc chắc chắn sẽ có con của mình thôi!”
“Ờ...” Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn hơi ngớ ra, hoặc giả nói những lời của bác sĩ Lý khiến anh ta thừ người ra. “Bác sĩ Lý, tôi sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy, cảm ơn cô!”
“Được! Tạm biệt!” Bác sĩ Lý nói rồi quay người bước về phía thang máy.
“Đó là...” Khi bác sĩ Lý bước đi, Tiêu Hà Hà đột nhiên xông vào hành lang của bệnh viện, hét to: “Bác sĩ, đợi đã!”
Tần Trọng Hàn ngớ ra, nhìn thấy Tiêu Hà Hà chạy về phía bên này, miệng vẫn hét lớn. ‘Bác sĩ, đợi đã, đợi chút đã!”
“Em làm gì vậy?” Tần Trọng Hàn kinh ngạc.
Tiêu Hà Hà sải bước chạy đến, không thèm để ý đến Tần Trọng Hàn mà vội chụp lấy cánh tay của bác sĩ Ly. Khi cô ta quay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên, Tiêu Hà Hà đã kích động đến mức không biết phải nói gì.
Bác sĩ Lý vừa nhìn thấy đó cô gái đang đi cùng Tần Trọng Hàn liền gật đầu, nói với vẻ rất thân thiện: “Cô à, cô có chuyện gì hả?”
“Bác sĩ, tôi muốn hỏi cô, có phải cô biết một người đàn ông họ Mao không? Năm năm trước, người đàn ông họ Mao của năm năm trước?” Tiêu Hà Hà đã nhớ ra, đây chính là bác sĩ nữ đã kiểm tra cơ thể cho cô cách đây năm năm.
“Cô à!” Bác sĩ Lý mỉm cười thân thiện. “Tôi biết nhiều người họ Mao lắm, không biết cô đang đề cập đến người nào vậy?”
“Cô có nhận ra tôi không?” Tiêu Hà Hà chỉ vào mình, hỏi một cách dè dặt.
Bác sĩ Lý nhìn vào mặt cô rồi lắc đầu. “Cô à, chúng tôi là bác sĩ, mỗi ngày tiếp đón hàng trăm bệnh nhân lận. Thành thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ cô là ai!”
Tần Trọng Hàn hình như nhận ra Tiêu Hà Hà đang định hỏi gì đó, liền lập tức đi đến, nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà. “Đi thôi, đừng làm lỡ công việc của bác sĩ Lý, cô ấy bận lắm!”
“Nhưng mà...” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài, xin anh chờ một chút, chỉ một chút thôi!”
Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà rất bức thiết, cô muốn biết lai lịch của ông Mao, có lẽ bác sĩ này quen mà. “Bác sĩ Lý, làm phiền cô suy nghĩ kỹ lại, cô có nhớ tôi không? Năm năm trước, cô đã giúp tôi kiểm tra cơ thể, cô đã quên rồi sao?”
Bác sĩ Lý cười cười, một lần nữa nhìn vào Tiêu Hà Hà, rất nghiêm túc. “Cô ơi, tôi rất xin lỗi, bệnh nhân của tôi nhiều lắm, tôi nhất thời không nhớ rõ, xin lỗi!”
“Ờ...” Trên khuôn mặt của Tiêu Hà Hà tràn ngập vẻ vô cùng thất vọng.
Tần Trọng Hàn kéo cô về phía mình rồi nói với bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, xin lỗi, chúng tôi xin phép đi trước!”
“Ừm! Tạm biệt cậu Tần!” Bác sĩ Lý đáp lại khách sáo xong rồi quay người đi vào thang máy.
Còn Tiêu Hà Hà thì đã tuyệt vọng, bác sĩ này không nhận ra mình nữa! Vậy cô phải tìm đến khi nào mới có thể tìm thấy ông Mao đây?
Nhớ về đứa con trai bị cướp đi, cô lại nhớ đến chuyện đã gặp ông Mao ở Tần thị. Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã không nhịn được, phải mở miệng hỏi lại. “Tổng tài, công ty thật sự không có giám đốc nào họ Mao hả?”
Khuôn mặt của Tần Trọng Hàn lập tức thay đổi, vội vã gật đầu. “Không có!”
“Ồ!” Cô cúi đầu xuống, trong lòng chua xót, một giọt nước mắt chảy ra.
Hết hy vọng rồi! Hết hy vọng rồi!
Tần Trọng Hàn thấy cô bước ra khỏi hành lang của bệnh viện, anh ta cũng vội vã đi theo. Tiêu Hà Hà đang ngồi trên ghế đá chỗ con đường rợp bóng cây của bệnh viện, bộ dạng hình như đang rất mệt mỏi.
Tần Trọng Hàn đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cúi đầu ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa. Châm thuốc xong, anh ta ngẩng đầu lên. Anh ta cứ đứng đó như một kẻ ngốc, nhìn cô từ xa.
Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng đi qua, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mảnh khảnh, ngồi xuống bên cạnh cô. “Em có tâm sự hả?”
“Không! Không có!” Tiêu Hà Hà nhận ra thái độ thất lễ của mình liền vội vã lắc đầu. “Có thể tôi đã nhận nhầm người!”
Cô giải thích cho hành vi vừa rồi của mình.
“Tiêu Hà Hà, con trai của tôi rất thích em!” Tần Trọng Hàn lại nói câu này.
“Hả?” Cô không hiểu.
“Làm người phụ nữ của tôi, em thấy thế nào?” Anh ta lại hút thêm một hơi thuốc.
“Tổng tài!” Tiêu Hà Hà nhìn anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết từ chối. “Không!”
Anh ta thở dài: “Đi nào! Chúng ta đi ăn!”
Bữa ăn này, hình như cả hai người đều có tâm sự, ăn không thấy ngon.
Chỉ mới ăn vài miếng, Tiêu Hà Hà đã muốn rời đi.
Tần Trọng Hàn lại mở miệng ngay vào lúc này. “Đưa em đến chỗ này!”
“Đi đâu?” Tiêu Hà Hà bối rối.
“Đi rồi sẽ biết!”
Sau đó, hai người không nói gì thêm. Tần Trọng Hàn lái xe chở cô đến một trường mẫu giáo rất sang trọng.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Tần Trọng Hàn giải thích. “Con trai tôi không có mẹ, vì vậy nó rất hướng nội, rất tự ti. Hôm nay tôi mong em có thể giúp tôi!”
Cô lúng túng và vẫn không hiểu. “Anh muốn tôi giúp gì cho anh?”
“Tạm thời làm mẹ của con trai tôi, được không?”
“Tổng tài!” Tiêu Hà Hà đã hiểu. “Nhưng làm vậy hình như không phù hợp lắm, dù gì tôi không phải là mẹ của cậu bé. Mẹ là người không thể thay thế được!”
“Đến thăm nó chắc là được chứ?” Tần Trọng Hàn hỏi.
Tiêu Hà Hà nhìn vào mặt anh ta, nhớ đến bộ dạng thất thểu của Ngữ Điền khi nói mình không có mẹ, cuối cùng cô không thể chịu được liền gật đầu. “Thôi được, tôi sẽ đến thăm cậu bé!”
Hai người xuống xe, không biết Tần Trọng Hàn đã nói gì với giáo viên của trường mẫu giáo, sau đó thấy cô giáo đó liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt say mê, rồi quay người đi về phía lớp học.
Không bao lâu sau.
Một cậu bé trong bộ vest nhỏ dễ thương rụt rè bước ra khỏi lớp học, khi nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa, trước tiên là ngây người ra, rồi trên mặt đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó chạy như bay về phía bên này.
Tần Trọng Hàn nhìn vào hình dáng nhỏ xinh đó, không nhịn được phải nhếch môi cười.
Ai ngờ, thấy con trai bổ nhào đến, Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống để chuẩn bị đón lấy cơ thể nhỏ xinh của con trai, nhưng không ngờ Ngữ Điền lại không chú ý đến anh ta mà chạy đến cạnh Tiêu Hà Hà, nói với vẻ rất vui mừng: “Dì ơi, sao dì lại đến đây?”
Tần Trọng Hàn kinh ngạc. Không phải chứ? Rốt cuộc là con trai của ai đây?
Tiêu Hà Hà nhìn thấy Ngữ Điền như vậy, trong lòng lại thấy chua xót. Đứa bé này chắc chắn là chưa bao giờ có mẹ, vì vậy được gặp dì nên rất thân thiết, mà đó còn là một người dì chỉ mới gặp mặt một lần.
Cô vốn là một người dễ mềm lòng, nhìn thấy cậu bé tội nghiệp như vậy, vành mắt cô đỏ hết lên, ngồi xổm xuống rồi ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé. “Ngữ Điền, dì đến thăm con nè. Ngữ Điền ở trường có nghe lời không?”
“Dạ có! Dì ơi, Ngữ Điền rất ngoan. Vậy lần sau, lần sau dì có cùng ba đến thăm Ngữ Điền nữa không?” Lần này mới bắt đầu thì đã tính đến lần sau rồi. Cậu bé này, thực sự làm người ta đau lòng.
Tiêu Hà Hà gật đầu với vành mắt đỏ au. “Con ngoan, sau này dì sẽ đến thăm con. Ngữ Điền ngoan!”
Tiêu Hà Hà nhìn Ngữ Điền, trong mắt đầy vẻ dịu dàng. Một đứa bé đáng yêu như vậy, đáng yêu y như Thịnh Thịnh. Cô giơ tay ra vuốt vuốt mái tóc của cậu bé, rồi giúp cậu bé kéo quần lên, sửa lại vài chỗ nhăn trên áo. Những động tác vô tình này, lại tràn ngập tình yêu thương của một người mẹ.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cảnh này liền quay mặt sang chỗ khác, trong mắt dường như cũng đã che phủ một lớp sương mù, nhưng chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình. “Ngữ Điền, có dì rồi quên ba luôn hả?”
“Ba!” Cúi đầu với vẻ ngượng ngùng, Ngữ Điền đi đến chỗ Tần Trọng Hàn. Anh ta ngồi xổm xuống rồi bồng cậu bé lên.
“Con trai, hôm nay ba đã cho con một bất ngờ lớn, con có vui không?”
Ngữ Điền lại hơi xấu hổ, ghé sát tai Tần Trọng Hàn, hỏi nhỏ: “Ba ơi, cô giáo nói ba và mẹ cùng đến thăm Ngữ Điền kìa! Ba nói với cô dì là mẹ hả ba?”
Tần Trọng Hàn gật đầu với vẻ bí hiểm, cũng nói nhỏ: “Không được nói cho dì biết đó, nếu con nói với dì, lần sau dì sẽ không đến nữa, biết chưa?”
“Nhưng tại sao ba lại nói dì là mẹ vậy?” Tần Trọng Hàn nhất thời ngớ ra, sau đó mỉm cười.
“Không phải Ngữ Điền nói thích dì hả?”
“Dạ phải!”
“Hai cha con đang thì thầm gì đó?” Tiêu Hà Hà thấy hai cha con họ đang thì thầm to nhỏ, không nhịn được muốn chọc ghẹo.
“Không có gì!”
“Không có gì!”
Hai cha con đồng thanh như rất hiểu ý nhau.
“Ờ!” Tiêu Hà Hà cười phá lên, dường như được ở bên cạnh con nít làm người ta dễ quên đi phiền não. Lúc này đang là giờ ăn trưa, không biết Thịnh Thịnh có tự chăm sóc bản thân được không.
Đứa trẻ không cha đã tội nghiệp, đứa trẻ không mẹ lại càng tội nghiệp hơn. Tiêu Hà Hà lại nhớ đến đứa con trai ruột bị bắt đi. Không biết con cô ra sao rồi? Có được người ta yêu thương không?
Ngữ Điền rời khỏi vòng tay Tần Trọng Hàn, rồi chạy đến nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà.
Tại cửa phòng học, lúc này có một đám trẻ đang vậy quanh, tất cả đều bị thu hút bởi cặp trai xinh gái đẹp này. Có bạn nhỏ còn hét lớn: “Tần Ngữ Điền, ba mẹ bạn đến thăm bạn đó hả?”
“Tần Ngữ Điền, ba bạn đẹp trai thật đó!” Một cô bé khác cũng hét lên. “Wow! Đẹp trai hơn ba của mình nữa! Tần Ngữ Điền, tặng ba của bạn cho mình được không vậy?”
“Thì ra bạn cũng có mẹ hả?”
“...”
Lắng nghe lũ trẻ la hét ríu rít, Tần Ngữ Điền ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Hà Hà. Dì thật tốt! Dì không lật tẩy của mình.
Thế là, cậu bé mạnh dạn nói: “Ai nói mình không có mẹ? Mẹ mình đang ở đây. Mẹ mình đến thăm mình nè!”
Tiêu Hà Hà ngay lập tức sững người ra, vành mắt lại đỏ lên một lần nữa.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn cô rồi bước đến gần, ôm lấy eo cô, thì thầm: “Cám ơn, tôi thay mặt con trai tôi cám ơn em hôm nay đã giúp nó có sỉ diện như vậy!”
Tuy không thích nói dối, nhưng khi nhìn thấy Ngữ Điền bé nhỏ hạnh phúc và thỏa mãn đến vậy, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập nụ cười rạng rõ và thỏa mãn, đột nhiên cô cảm thấy mình đến đây là xứng đáng.
“Con trai, chúng ta ra ngoài chơi chịu không?” Tần Trọng Hàn hăng hái.
“Ờ...” Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn hơi ngớ ra, hoặc giả nói những lời của bác sĩ Lý khiến anh ta thừ người ra. “Bác sĩ Lý, tôi sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy, cảm ơn cô!”
“Được! Tạm biệt!” Bác sĩ Lý nói rồi quay người bước về phía thang máy.
“Đó là...” Khi bác sĩ Lý bước đi, Tiêu Hà Hà đột nhiên xông vào hành lang của bệnh viện, hét to: “Bác sĩ, đợi đã!”
Tần Trọng Hàn ngớ ra, nhìn thấy Tiêu Hà Hà chạy về phía bên này, miệng vẫn hét lớn. ‘Bác sĩ, đợi đã, đợi chút đã!”
“Em làm gì vậy?” Tần Trọng Hàn kinh ngạc.
Tiêu Hà Hà sải bước chạy đến, không thèm để ý đến Tần Trọng Hàn mà vội chụp lấy cánh tay của bác sĩ Ly. Khi cô ta quay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên, Tiêu Hà Hà đã kích động đến mức không biết phải nói gì.
Bác sĩ Lý vừa nhìn thấy đó cô gái đang đi cùng Tần Trọng Hàn liền gật đầu, nói với vẻ rất thân thiện: “Cô à, cô có chuyện gì hả?”
“Bác sĩ, tôi muốn hỏi cô, có phải cô biết một người đàn ông họ Mao không? Năm năm trước, người đàn ông họ Mao của năm năm trước?” Tiêu Hà Hà đã nhớ ra, đây chính là bác sĩ nữ đã kiểm tra cơ thể cho cô cách đây năm năm.
“Cô à!” Bác sĩ Lý mỉm cười thân thiện. “Tôi biết nhiều người họ Mao lắm, không biết cô đang đề cập đến người nào vậy?”
“Cô có nhận ra tôi không?” Tiêu Hà Hà chỉ vào mình, hỏi một cách dè dặt.
Bác sĩ Lý nhìn vào mặt cô rồi lắc đầu. “Cô à, chúng tôi là bác sĩ, mỗi ngày tiếp đón hàng trăm bệnh nhân lận. Thành thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ cô là ai!”
Tần Trọng Hàn hình như nhận ra Tiêu Hà Hà đang định hỏi gì đó, liền lập tức đi đến, nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà. “Đi thôi, đừng làm lỡ công việc của bác sĩ Lý, cô ấy bận lắm!”
“Nhưng mà...” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài, xin anh chờ một chút, chỉ một chút thôi!”
Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà rất bức thiết, cô muốn biết lai lịch của ông Mao, có lẽ bác sĩ này quen mà. “Bác sĩ Lý, làm phiền cô suy nghĩ kỹ lại, cô có nhớ tôi không? Năm năm trước, cô đã giúp tôi kiểm tra cơ thể, cô đã quên rồi sao?”
Bác sĩ Lý cười cười, một lần nữa nhìn vào Tiêu Hà Hà, rất nghiêm túc. “Cô ơi, tôi rất xin lỗi, bệnh nhân của tôi nhiều lắm, tôi nhất thời không nhớ rõ, xin lỗi!”
“Ờ...” Trên khuôn mặt của Tiêu Hà Hà tràn ngập vẻ vô cùng thất vọng.
Tần Trọng Hàn kéo cô về phía mình rồi nói với bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, xin lỗi, chúng tôi xin phép đi trước!”
“Ừm! Tạm biệt cậu Tần!” Bác sĩ Lý đáp lại khách sáo xong rồi quay người đi vào thang máy.
Còn Tiêu Hà Hà thì đã tuyệt vọng, bác sĩ này không nhận ra mình nữa! Vậy cô phải tìm đến khi nào mới có thể tìm thấy ông Mao đây?
Nhớ về đứa con trai bị cướp đi, cô lại nhớ đến chuyện đã gặp ông Mao ở Tần thị. Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã không nhịn được, phải mở miệng hỏi lại. “Tổng tài, công ty thật sự không có giám đốc nào họ Mao hả?”
Khuôn mặt của Tần Trọng Hàn lập tức thay đổi, vội vã gật đầu. “Không có!”
“Ồ!” Cô cúi đầu xuống, trong lòng chua xót, một giọt nước mắt chảy ra.
Hết hy vọng rồi! Hết hy vọng rồi!
Tần Trọng Hàn thấy cô bước ra khỏi hành lang của bệnh viện, anh ta cũng vội vã đi theo. Tiêu Hà Hà đang ngồi trên ghế đá chỗ con đường rợp bóng cây của bệnh viện, bộ dạng hình như đang rất mệt mỏi.
Tần Trọng Hàn đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cúi đầu ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa. Châm thuốc xong, anh ta ngẩng đầu lên. Anh ta cứ đứng đó như một kẻ ngốc, nhìn cô từ xa.
Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng đi qua, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mảnh khảnh, ngồi xuống bên cạnh cô. “Em có tâm sự hả?”
“Không! Không có!” Tiêu Hà Hà nhận ra thái độ thất lễ của mình liền vội vã lắc đầu. “Có thể tôi đã nhận nhầm người!”
Cô giải thích cho hành vi vừa rồi của mình.
“Tiêu Hà Hà, con trai của tôi rất thích em!” Tần Trọng Hàn lại nói câu này.
“Hả?” Cô không hiểu.
“Làm người phụ nữ của tôi, em thấy thế nào?” Anh ta lại hút thêm một hơi thuốc.
“Tổng tài!” Tiêu Hà Hà nhìn anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết từ chối. “Không!”
Anh ta thở dài: “Đi nào! Chúng ta đi ăn!”
Bữa ăn này, hình như cả hai người đều có tâm sự, ăn không thấy ngon.
Chỉ mới ăn vài miếng, Tiêu Hà Hà đã muốn rời đi.
Tần Trọng Hàn lại mở miệng ngay vào lúc này. “Đưa em đến chỗ này!”
“Đi đâu?” Tiêu Hà Hà bối rối.
“Đi rồi sẽ biết!”
Sau đó, hai người không nói gì thêm. Tần Trọng Hàn lái xe chở cô đến một trường mẫu giáo rất sang trọng.
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Tần Trọng Hàn giải thích. “Con trai tôi không có mẹ, vì vậy nó rất hướng nội, rất tự ti. Hôm nay tôi mong em có thể giúp tôi!”
Cô lúng túng và vẫn không hiểu. “Anh muốn tôi giúp gì cho anh?”
“Tạm thời làm mẹ của con trai tôi, được không?”
“Tổng tài!” Tiêu Hà Hà đã hiểu. “Nhưng làm vậy hình như không phù hợp lắm, dù gì tôi không phải là mẹ của cậu bé. Mẹ là người không thể thay thế được!”
“Đến thăm nó chắc là được chứ?” Tần Trọng Hàn hỏi.
Tiêu Hà Hà nhìn vào mặt anh ta, nhớ đến bộ dạng thất thểu của Ngữ Điền khi nói mình không có mẹ, cuối cùng cô không thể chịu được liền gật đầu. “Thôi được, tôi sẽ đến thăm cậu bé!”
Hai người xuống xe, không biết Tần Trọng Hàn đã nói gì với giáo viên của trường mẫu giáo, sau đó thấy cô giáo đó liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ mặt say mê, rồi quay người đi về phía lớp học.
Không bao lâu sau.
Một cậu bé trong bộ vest nhỏ dễ thương rụt rè bước ra khỏi lớp học, khi nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa, trước tiên là ngây người ra, rồi trên mặt đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó chạy như bay về phía bên này.
Tần Trọng Hàn nhìn vào hình dáng nhỏ xinh đó, không nhịn được phải nhếch môi cười.
Ai ngờ, thấy con trai bổ nhào đến, Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống để chuẩn bị đón lấy cơ thể nhỏ xinh của con trai, nhưng không ngờ Ngữ Điền lại không chú ý đến anh ta mà chạy đến cạnh Tiêu Hà Hà, nói với vẻ rất vui mừng: “Dì ơi, sao dì lại đến đây?”
Tần Trọng Hàn kinh ngạc. Không phải chứ? Rốt cuộc là con trai của ai đây?
Tiêu Hà Hà nhìn thấy Ngữ Điền như vậy, trong lòng lại thấy chua xót. Đứa bé này chắc chắn là chưa bao giờ có mẹ, vì vậy được gặp dì nên rất thân thiết, mà đó còn là một người dì chỉ mới gặp mặt một lần.
Cô vốn là một người dễ mềm lòng, nhìn thấy cậu bé tội nghiệp như vậy, vành mắt cô đỏ hết lên, ngồi xổm xuống rồi ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé. “Ngữ Điền, dì đến thăm con nè. Ngữ Điền ở trường có nghe lời không?”
“Dạ có! Dì ơi, Ngữ Điền rất ngoan. Vậy lần sau, lần sau dì có cùng ba đến thăm Ngữ Điền nữa không?” Lần này mới bắt đầu thì đã tính đến lần sau rồi. Cậu bé này, thực sự làm người ta đau lòng.
Tiêu Hà Hà gật đầu với vành mắt đỏ au. “Con ngoan, sau này dì sẽ đến thăm con. Ngữ Điền ngoan!”
Tiêu Hà Hà nhìn Ngữ Điền, trong mắt đầy vẻ dịu dàng. Một đứa bé đáng yêu như vậy, đáng yêu y như Thịnh Thịnh. Cô giơ tay ra vuốt vuốt mái tóc của cậu bé, rồi giúp cậu bé kéo quần lên, sửa lại vài chỗ nhăn trên áo. Những động tác vô tình này, lại tràn ngập tình yêu thương của một người mẹ.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cảnh này liền quay mặt sang chỗ khác, trong mắt dường như cũng đã che phủ một lớp sương mù, nhưng chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình. “Ngữ Điền, có dì rồi quên ba luôn hả?”
“Ba!” Cúi đầu với vẻ ngượng ngùng, Ngữ Điền đi đến chỗ Tần Trọng Hàn. Anh ta ngồi xổm xuống rồi bồng cậu bé lên.
“Con trai, hôm nay ba đã cho con một bất ngờ lớn, con có vui không?”
Ngữ Điền lại hơi xấu hổ, ghé sát tai Tần Trọng Hàn, hỏi nhỏ: “Ba ơi, cô giáo nói ba và mẹ cùng đến thăm Ngữ Điền kìa! Ba nói với cô dì là mẹ hả ba?”
Tần Trọng Hàn gật đầu với vẻ bí hiểm, cũng nói nhỏ: “Không được nói cho dì biết đó, nếu con nói với dì, lần sau dì sẽ không đến nữa, biết chưa?”
“Nhưng tại sao ba lại nói dì là mẹ vậy?” Tần Trọng Hàn nhất thời ngớ ra, sau đó mỉm cười.
“Không phải Ngữ Điền nói thích dì hả?”
“Dạ phải!”
“Hai cha con đang thì thầm gì đó?” Tiêu Hà Hà thấy hai cha con họ đang thì thầm to nhỏ, không nhịn được muốn chọc ghẹo.
“Không có gì!”
“Không có gì!”
Hai cha con đồng thanh như rất hiểu ý nhau.
“Ờ!” Tiêu Hà Hà cười phá lên, dường như được ở bên cạnh con nít làm người ta dễ quên đi phiền não. Lúc này đang là giờ ăn trưa, không biết Thịnh Thịnh có tự chăm sóc bản thân được không.
Đứa trẻ không cha đã tội nghiệp, đứa trẻ không mẹ lại càng tội nghiệp hơn. Tiêu Hà Hà lại nhớ đến đứa con trai ruột bị bắt đi. Không biết con cô ra sao rồi? Có được người ta yêu thương không?
Ngữ Điền rời khỏi vòng tay Tần Trọng Hàn, rồi chạy đến nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà.
Tại cửa phòng học, lúc này có một đám trẻ đang vậy quanh, tất cả đều bị thu hút bởi cặp trai xinh gái đẹp này. Có bạn nhỏ còn hét lớn: “Tần Ngữ Điền, ba mẹ bạn đến thăm bạn đó hả?”
“Tần Ngữ Điền, ba bạn đẹp trai thật đó!” Một cô bé khác cũng hét lên. “Wow! Đẹp trai hơn ba của mình nữa! Tần Ngữ Điền, tặng ba của bạn cho mình được không vậy?”
“Thì ra bạn cũng có mẹ hả?”
“...”
Lắng nghe lũ trẻ la hét ríu rít, Tần Ngữ Điền ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Hà Hà. Dì thật tốt! Dì không lật tẩy của mình.
Thế là, cậu bé mạnh dạn nói: “Ai nói mình không có mẹ? Mẹ mình đang ở đây. Mẹ mình đến thăm mình nè!”
Tiêu Hà Hà ngay lập tức sững người ra, vành mắt lại đỏ lên một lần nữa.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn cô rồi bước đến gần, ôm lấy eo cô, thì thầm: “Cám ơn, tôi thay mặt con trai tôi cám ơn em hôm nay đã giúp nó có sỉ diện như vậy!”
Tuy không thích nói dối, nhưng khi nhìn thấy Ngữ Điền bé nhỏ hạnh phúc và thỏa mãn đến vậy, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập nụ cười rạng rõ và thỏa mãn, đột nhiên cô cảm thấy mình đến đây là xứng đáng.
“Con trai, chúng ta ra ngoài chơi chịu không?” Tần Trọng Hàn hăng hái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook