Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
-
Chương 28
“Giám đốc Tăng, thật xin lỗi, chiều nay tôi phải chuẩn bị cho cuộc họp!” Tiêu Hà Hà cầm ly mì còn dư một ít ném vào sọt giấy. “Bây giờ tôi phải xuống phòng Hành chính tìm một số tài liệu!”
Nghe nói vậy, Tần Trọng Hàn khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng lên nhìn theo bóng lưng của Tăng Ly. Tốt lắm! Cô cũng biết từ chối, nếu không, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Dám đi ăn với người đàn ông khác, trừ khi cô xem anh ta như đã chết!
Tiêu Hà Hà có thể cảm nhận được ở phía sau, ánh mắt thăm dò của Tần Trọng Hàn đang bắn về phía bên này như một con đại bàng. Mặc dù là ở sau lưng, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng đôi mắt đại bàng của anh ta sắc bén đến mức làm người ta kinh sợ.
“Hàn! Đây chắc là cuống cuồng chạy trốn phải không?” Nhìn theo bóng dáng đi như chạy của cô, Tăng Ly nói với Tần Trọng Hàn.
Chẳng lẽ anh ta là một con mãnh thú? Hà Hà cũng thật là...
“Cậu nên đi công tác thật rồi!” Đường vòng cung trên môi của Tần Trọng Hàn càng lớn hơn.
“Không muốn!” Tăng Ly quay người trở về văn phòng của mình.
Tần Trọng Hàn lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, anh ta ngả người dựa vào lưng ghế, sắp xếp lại tâm tư của mình.
Tốt lắm! Trong ba mươi năm cuộc đời của anh ta, lần đầu tiên gặp một cô gái không thèm dòm ngó đến mình như Tiêu Hà Hà.
Cô vô cùng xem thường vẻ quyến rũ cá nhân và nguồn lực tài chính mạnh mẽ của anh ta. Bây giờ chưa nói đến việc ruồng bỏ, chỉ riêng vấn đề sỉ diện của một người đàn ông thôi, anh ta cũng phải giành cô lại. Người phụ nữ chết tiệt, biểu hiện hôm nay khá lắm, đã từ chối tên háo sắc Tăng Ly kia.
Tiêu Hà Hà!
Tốt nhất em nên cam chịu số phận, chuyện mà Tần Trọng Hàn tôi muốn làm, chưa từng thất bại bao giờ, em đừng hòng thoát khỏi tôi.
Ánh sáng ảm đạm lướt qua từ trong mắt anh ta, số phận tương lai của Tiêu Hà Hà đã được định như vậy.
Anh ta muốn cô!
Tiêu Hà Hà đi thẳng đến phòng Hành chính, giữa đường có đủ loại ánh mắt nhìn theo cô. Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy rất ngượng.
Thời gian sau này, mình phải làm gì đây?
Khi lấy tài liệu, ánh mắt của Tiêu Hà Hà dừng lại ở chỗ cô nhân viên nữ đang sắp xếp tài liệu, bước tới chỗ cô ta, vỗ nhẹ lên vai cô ta. “Làm ơn giúp tôi tìm...”
“Hả? Dạ được!”
Cô nhân viên nữ đó nói rồi quay người lại. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Hà Hà, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, lộ ra một cái nhìn khinh bỉ, ngay lập tức sa sầm mặt lại.
“Bây giờ tôi đang rất bận, không có thời gian!” Ngay cả giọng điệu cũng thay đổi hẳn 360 độ.
Tiêu Hà Hà hơi sững người ra. “Tổng tài cần tài liệu để họp trong chiều nay!”
“Đem tổng tài ra ép tôi?” Cô nhân viên nữ đó hừ một tiếng lạnh lùng, đưa tài liệu qua cho cô với vẻ bực bội. “Hứ!”
Tiêu Hà Hà đưa tay ra nhận nhưng cô nhân viên nữ đó lại đột nhiên giật lại, Tiêu Hà Hà không lấy được, sau đó tập tài liệu rơi xuống đất. “Cô đúng là hơi bất cẩn rồi đó!”
Tiêu Hà Hà nhíu mày, ngồi xổm xuống để lượm lại tài liệu, vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi! Xin lỗi! Tại tôi không cẩn thận, cám ơn!”
Luống cuống nhặt tài liệu lên khỏi mặt đất, một khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Tần Trọng Hàn! Tiêu Hà Hà đang thầm chửi rủa trong lòng. Đều tại anh ta, hại cô bây giờ không thể tiếp tục ở lại công ty nữa.
Cô nhân viên nữ trừng mắt nhìn cô rồi nói với chút mỉa mai. “Thư ký Tiêu à, bây giờ cô là cục cưng của công ty chúng ta, không cần khách sáo!”
Tiêu Hà Hà cảm nhận được rõ ràng sự thù địch mạnh mẽ của cô ta, nhưng cô chỉ cúi đầu xuống. “Tôi đi lên trước đây.”
Tiêu Hà Hà cúi đầu, quay người lại định bước đi, nhưng trong chớp mắt lại đụng vào một bờ ngực rắn chắc, làm mũi cô rất đau, tài liệu đang cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Mao Chi Ngôn đang mặc một bộ vest màu xanh đậm, ăn mặc như cán bộ cấp cao. Áo sơ-mi trắng sạch sẽ, cửa tay áo cũng được giặt trắng phau, đứng gần như vậy, có thể ngửi thấy mùi vị khoan khoái trên cơ thể ông ta.
Vừa quay về công ty, chưa kịp báo cáo với tổng tài thì đã được người đẹp sà vào lòng, Mao Chi Ngôn nhìn cô bé đang cúi đầu xuống, mỉm cười. “Không có gì, để tôi nhặt lên giùm cô!”
“Dạ không cần! Tôi xin lỗi, để tôi tự nhặt được rồi!” Tiêu Hà Hà ngồi xổm xuống.
“Giám đốc Mao, chú về rồi hả?” Cô nhân viên nữ nhìn thấy Mao Chi Ngôn thì ngay lập tức thay đổi giọng điệu của mình. “Hôm nay chú mới đến công ty hả?”
Tiêu Hà Hà đang nhặt tài liệu, một đôi tay to lớn đập vào mắt, cô ngước nhìn lên theo bản năng: “Không cần, để tôi tự...”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Tiêu Hà Hà trợn to đến mức tối đa, suýt nữa rơi ra khỏi tròng mắt. Người này... Người này... Ông ta là...
“Là ông?” Vẻ mặt cô lập tức căng cứng lại.
Mao Chi Ngôn hơi sững sờ, dường như cũng đã nhận ra Tiêu Hà Hà – người đẻ mướn của năm năm trước. Một tia sáng lóe lên trong mắt Mao Chi Ngôn, ông ta ho một tiếng rồi chớp chớp mắt. “Cô gì ơi, tôi có quen biết cô không vậy?”
“Ông... Ông... Ông quên rồi sao?” Tiêu Hà Hà gần như hét lên, nắm chặt lấy cánh tay của Mao Chi Ngôn, hét lên với vẻ kích động: “Ông hãy nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu? Anh ta đang ở đâu?”
“Cô gì ơi, tôi không quen biết cô, tôi không hiểu cô đang nói gì!” Mao Chi Ngôn mỉm cười một cách gượng gạo, cố che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt mình. Ông ta không ngờ lại gặp được Tiêu Hà Hà một lần nữa.
“Thư ký Tiêu, đây chính là cách mà cô bắt chuyện với đàn ông đó hả?” Giọng điệu mỉa mai lạnh lùng của cô nhân viên nữ kia lại bay đến. “Quá kém rồi thì phải?”
Tiêu Hà Hà đâu thèm lắng nghe những lời châm chọc của người khác.
Gặp lại Mao Chi Ngôn, trong lòng của Tiêu Hà Hà rất rối loạn, như thể có một quả cầu lửa khổng lồ đang nổ tung trong tim mình. Nhưng ông ta không quen mình, ông ta là người duy nhất biết mặt người đàn ông đeo mặt nạ đó!
Con trai của cô, manh mối về con trai của cô, chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt này mới cung cấp được.
“Cô à, hình như cô nhìn nhầm người rồi!” Mao Chi Ngôn đứng lên rồi đưa xấp tài liệu cho cô. “Tôi còn chút chuyện, xin phép đi trước!”
Nói rồi, Mao Chi Ngôn kéo cánh tay kích động của Tiêu Hà Hà ra khỏi tay mình, rồi quay người đi ra ngoài.
Nhìn nhầm người rồi?
Tiêu Hà Hà ngớ người ra. “Không! Không phải! Chú gì ơi, chú chờ đã!”
Sao cô có thể buông tha cho người đàn ông duy nhất có thể biết được tung tích của con trai mình chứ? “Chú gì ơi, chú làm ơn đợi chút, xin chú đợi một chút!”
“Chi Ngôn, anh về rồi hả?” Tần Trọng Hàn nhìn thấy Mao Chi Ngôn thì ngay lập tức vui mừng đi đến, vỗ lên vai anh ta. “Được lắm, vẫn rất rắn chắc!”
“Tổng tài, tôi vừa gặp Tiêu Hà Hà!” Nếu Mao Chi Ngôn không chạy nhanh, e rằng đã bị Tiêu Hà Hà giữ lại, muốn đi cũngi không thể đi được!
“Ờ...” Tần Trọng Hàn ngớ ra, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. “Cô ấy đã nhìn thấy anh?”
Mao Chi Ngôn gật đầu. “Tổng tài, cô ấy còn muốn hỏi tôi về chuyện...”
Chưa dứt lời, Tần Trọng Hàn đã chạy như bay ra ngoài. “Tổng tài...”
Tiêu Hà Hà đi khắp công ty để tìm Mao Chi Ngôn. Ông ta đâu rồi? Ông ta đi đâu rồi hả?
Rồi sốt ruột, nước mắt lăn dài trên má, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn giờ này đang vô cùng đau đớn. “Ông Mao, ông ở đâu?”
Không tìm thấy được rồi! Không tìm thấy được!
Sâu trong đôi mắt ngấn lệ chất chứa đầy tuyệt vọng, Tiêu Hà Hà đang ngồi xổm ở một góc cầu thang, vòng tay ôm chặt hai chân và khóc. “Cho tôi biết anh ta đang ở đâu? Anh ta đang ở đâu vậy hả?”
Miệng không ngừng lẩm bẩm, suy sụp tinh thần rồi ngồi bệt xuống đất, ôm đầu rên rỉ trong đau đớn, toàn thân run rẩy, dường như không thể chịu đựng nổi áp lực.
Chuông điện thoại vang lên nhưng lại không thể kêu gọi cô gái đang ngồi khóc. Bên trong hành lang loáng thoáng vang lên tiếng hu hu nghẹn ngào, nhưng có lẽ vì cách khá xa khu vực văn phòng, nên không ai để ý những chuyện đã xảy ra ở đây.
Bên trong phòng giám sát, tay cầm điện thoại của Tần Trọng Hàn lại càng siết chặt hơn.
Anh ta đã tìm cô suốt mấy tầng nhưng đều không tìm thấy, nên sau đó mới đến phòng giám sát.
Nhìn vào cô gái nhỏ bé đang co rúm lại trong góc kia, đôi mắt của Tần Trọng Hàn càng sâu thẳm hơn, dường như có chút không nỡ dịu dàng và sự áy náy chất chứa thoáng qua, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không biết... “Tổng tài?” Nhân viênc của phòng giám sát nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc tổng tài muốn tìm cảnh quay ở đâu, sao lại kêu họ đưa ra hết tất cả các cảnh quay?
Lại giống như một cơn gió cuốn ra bên ngoài.
Khi Tần Trọng Hàn một lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Hà Hà thì đã là mười phút sau đó, nhưng cô vẫn đang ôm hai chân và khóc thút thít, có vẻ như giữ tư thế này đã lâu lắm rồi.
“Tiêu Hà Hà!” Trong giọng nói trầm ấm có lẫn chút phức tạp, Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, nâng cằm cô lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc như vỡ òa đó, Tần Trọng Hàn vừa nhìn thì trong lòng liền cảm thấy có chút xót xa.
Ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô. Tiêu Hà Hà nhợt nhạt đến đáng sợ, hoàn toàn không hay biết gì. Cô dường như đã rơi vào một thế giới tưởng tượng, thì thầm nức nở: “Không tìm được rồi... Tôi... Tôi không tìm được...”
Không biết cảm giác gì đang vướng víu trong tim, Tần Trọng Hàn thở dài.
“Tiêu Hà Hà!” Anh ta hét lên với cô rất dịu dàng, nắm chặt lấy tay cô. “Này, Tiêu Hà Hà!”
Chết tiệt! Cô ấy đã khóc đến ngất xỉu luôn rồi!
Tần Trọng Hàn bồng cô lên, đi thẳng đến chỗ thang máy riêng.
Bốn giờ chiều.
“Tổng tài và thư ký Tiêu sao vẫn chưa đến? Không phải cần họp à?” Tăng Ly và tất cả mọi người đang ngồi chờ ở phòng họp, nhưng vẫn chưa chờ được hai nhân vật chính xuất hiện.
Lẽ nào đã rủ nhau bỏ trốn rồi? Tăng Ly liếm miệng. Không thể nào! Với tính khí của Hàn, chắc là không đâu!
Ở khu căn hộ Minh Hạo.
Ánh mặt trời chiều chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, rọi trên khuôn mặt của cô gái đang ngủ một cách không yên này. Đôi lông mi dài của cô khẽ run lên.
Tần Trọng Hàn biết cô lại đang mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Trong bóng tối, có một khuôn mặt đeo mặt nạ cáo, anh ta cười chế nhạo, ôm một đứa bé rồi bất thình lình biến mất! Không thấy đâu nữa!
“Đừng đi!” Cô cố với tay ra chụp, nhưng không chụp được gì cả.
Đột nhiên, có một người khác đi đến. Khuôn mặt nghiêm khắc, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén như chim đại bàng, nồng nhiệt nắm lấy tay cô và nói: “Em là người của tôi...”
Nghe nói vậy, Tần Trọng Hàn khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng lên nhìn theo bóng lưng của Tăng Ly. Tốt lắm! Cô cũng biết từ chối, nếu không, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Dám đi ăn với người đàn ông khác, trừ khi cô xem anh ta như đã chết!
Tiêu Hà Hà có thể cảm nhận được ở phía sau, ánh mắt thăm dò của Tần Trọng Hàn đang bắn về phía bên này như một con đại bàng. Mặc dù là ở sau lưng, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng đôi mắt đại bàng của anh ta sắc bén đến mức làm người ta kinh sợ.
“Hàn! Đây chắc là cuống cuồng chạy trốn phải không?” Nhìn theo bóng dáng đi như chạy của cô, Tăng Ly nói với Tần Trọng Hàn.
Chẳng lẽ anh ta là một con mãnh thú? Hà Hà cũng thật là...
“Cậu nên đi công tác thật rồi!” Đường vòng cung trên môi của Tần Trọng Hàn càng lớn hơn.
“Không muốn!” Tăng Ly quay người trở về văn phòng của mình.
Tần Trọng Hàn lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, anh ta ngả người dựa vào lưng ghế, sắp xếp lại tâm tư của mình.
Tốt lắm! Trong ba mươi năm cuộc đời của anh ta, lần đầu tiên gặp một cô gái không thèm dòm ngó đến mình như Tiêu Hà Hà.
Cô vô cùng xem thường vẻ quyến rũ cá nhân và nguồn lực tài chính mạnh mẽ của anh ta. Bây giờ chưa nói đến việc ruồng bỏ, chỉ riêng vấn đề sỉ diện của một người đàn ông thôi, anh ta cũng phải giành cô lại. Người phụ nữ chết tiệt, biểu hiện hôm nay khá lắm, đã từ chối tên háo sắc Tăng Ly kia.
Tiêu Hà Hà!
Tốt nhất em nên cam chịu số phận, chuyện mà Tần Trọng Hàn tôi muốn làm, chưa từng thất bại bao giờ, em đừng hòng thoát khỏi tôi.
Ánh sáng ảm đạm lướt qua từ trong mắt anh ta, số phận tương lai của Tiêu Hà Hà đã được định như vậy.
Anh ta muốn cô!
Tiêu Hà Hà đi thẳng đến phòng Hành chính, giữa đường có đủ loại ánh mắt nhìn theo cô. Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy rất ngượng.
Thời gian sau này, mình phải làm gì đây?
Khi lấy tài liệu, ánh mắt của Tiêu Hà Hà dừng lại ở chỗ cô nhân viên nữ đang sắp xếp tài liệu, bước tới chỗ cô ta, vỗ nhẹ lên vai cô ta. “Làm ơn giúp tôi tìm...”
“Hả? Dạ được!”
Cô nhân viên nữ đó nói rồi quay người lại. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Hà Hà, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, lộ ra một cái nhìn khinh bỉ, ngay lập tức sa sầm mặt lại.
“Bây giờ tôi đang rất bận, không có thời gian!” Ngay cả giọng điệu cũng thay đổi hẳn 360 độ.
Tiêu Hà Hà hơi sững người ra. “Tổng tài cần tài liệu để họp trong chiều nay!”
“Đem tổng tài ra ép tôi?” Cô nhân viên nữ đó hừ một tiếng lạnh lùng, đưa tài liệu qua cho cô với vẻ bực bội. “Hứ!”
Tiêu Hà Hà đưa tay ra nhận nhưng cô nhân viên nữ đó lại đột nhiên giật lại, Tiêu Hà Hà không lấy được, sau đó tập tài liệu rơi xuống đất. “Cô đúng là hơi bất cẩn rồi đó!”
Tiêu Hà Hà nhíu mày, ngồi xổm xuống để lượm lại tài liệu, vội vàng xin lỗi. “Xin lỗi! Xin lỗi! Tại tôi không cẩn thận, cám ơn!”
Luống cuống nhặt tài liệu lên khỏi mặt đất, một khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Tần Trọng Hàn! Tiêu Hà Hà đang thầm chửi rủa trong lòng. Đều tại anh ta, hại cô bây giờ không thể tiếp tục ở lại công ty nữa.
Cô nhân viên nữ trừng mắt nhìn cô rồi nói với chút mỉa mai. “Thư ký Tiêu à, bây giờ cô là cục cưng của công ty chúng ta, không cần khách sáo!”
Tiêu Hà Hà cảm nhận được rõ ràng sự thù địch mạnh mẽ của cô ta, nhưng cô chỉ cúi đầu xuống. “Tôi đi lên trước đây.”
Tiêu Hà Hà cúi đầu, quay người lại định bước đi, nhưng trong chớp mắt lại đụng vào một bờ ngực rắn chắc, làm mũi cô rất đau, tài liệu đang cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Mao Chi Ngôn đang mặc một bộ vest màu xanh đậm, ăn mặc như cán bộ cấp cao. Áo sơ-mi trắng sạch sẽ, cửa tay áo cũng được giặt trắng phau, đứng gần như vậy, có thể ngửi thấy mùi vị khoan khoái trên cơ thể ông ta.
Vừa quay về công ty, chưa kịp báo cáo với tổng tài thì đã được người đẹp sà vào lòng, Mao Chi Ngôn nhìn cô bé đang cúi đầu xuống, mỉm cười. “Không có gì, để tôi nhặt lên giùm cô!”
“Dạ không cần! Tôi xin lỗi, để tôi tự nhặt được rồi!” Tiêu Hà Hà ngồi xổm xuống.
“Giám đốc Mao, chú về rồi hả?” Cô nhân viên nữ nhìn thấy Mao Chi Ngôn thì ngay lập tức thay đổi giọng điệu của mình. “Hôm nay chú mới đến công ty hả?”
Tiêu Hà Hà đang nhặt tài liệu, một đôi tay to lớn đập vào mắt, cô ngước nhìn lên theo bản năng: “Không cần, để tôi tự...”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Tiêu Hà Hà trợn to đến mức tối đa, suýt nữa rơi ra khỏi tròng mắt. Người này... Người này... Ông ta là...
“Là ông?” Vẻ mặt cô lập tức căng cứng lại.
Mao Chi Ngôn hơi sững sờ, dường như cũng đã nhận ra Tiêu Hà Hà – người đẻ mướn của năm năm trước. Một tia sáng lóe lên trong mắt Mao Chi Ngôn, ông ta ho một tiếng rồi chớp chớp mắt. “Cô gì ơi, tôi có quen biết cô không vậy?”
“Ông... Ông... Ông quên rồi sao?” Tiêu Hà Hà gần như hét lên, nắm chặt lấy cánh tay của Mao Chi Ngôn, hét lên với vẻ kích động: “Ông hãy nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu? Anh ta đang ở đâu?”
“Cô gì ơi, tôi không quen biết cô, tôi không hiểu cô đang nói gì!” Mao Chi Ngôn mỉm cười một cách gượng gạo, cố che giấu ánh sáng lóe lên trong mắt mình. Ông ta không ngờ lại gặp được Tiêu Hà Hà một lần nữa.
“Thư ký Tiêu, đây chính là cách mà cô bắt chuyện với đàn ông đó hả?” Giọng điệu mỉa mai lạnh lùng của cô nhân viên nữ kia lại bay đến. “Quá kém rồi thì phải?”
Tiêu Hà Hà đâu thèm lắng nghe những lời châm chọc của người khác.
Gặp lại Mao Chi Ngôn, trong lòng của Tiêu Hà Hà rất rối loạn, như thể có một quả cầu lửa khổng lồ đang nổ tung trong tim mình. Nhưng ông ta không quen mình, ông ta là người duy nhất biết mặt người đàn ông đeo mặt nạ đó!
Con trai của cô, manh mối về con trai của cô, chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt này mới cung cấp được.
“Cô à, hình như cô nhìn nhầm người rồi!” Mao Chi Ngôn đứng lên rồi đưa xấp tài liệu cho cô. “Tôi còn chút chuyện, xin phép đi trước!”
Nói rồi, Mao Chi Ngôn kéo cánh tay kích động của Tiêu Hà Hà ra khỏi tay mình, rồi quay người đi ra ngoài.
Nhìn nhầm người rồi?
Tiêu Hà Hà ngớ người ra. “Không! Không phải! Chú gì ơi, chú chờ đã!”
Sao cô có thể buông tha cho người đàn ông duy nhất có thể biết được tung tích của con trai mình chứ? “Chú gì ơi, chú làm ơn đợi chút, xin chú đợi một chút!”
“Chi Ngôn, anh về rồi hả?” Tần Trọng Hàn nhìn thấy Mao Chi Ngôn thì ngay lập tức vui mừng đi đến, vỗ lên vai anh ta. “Được lắm, vẫn rất rắn chắc!”
“Tổng tài, tôi vừa gặp Tiêu Hà Hà!” Nếu Mao Chi Ngôn không chạy nhanh, e rằng đã bị Tiêu Hà Hà giữ lại, muốn đi cũngi không thể đi được!
“Ờ...” Tần Trọng Hàn ngớ ra, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. “Cô ấy đã nhìn thấy anh?”
Mao Chi Ngôn gật đầu. “Tổng tài, cô ấy còn muốn hỏi tôi về chuyện...”
Chưa dứt lời, Tần Trọng Hàn đã chạy như bay ra ngoài. “Tổng tài...”
Tiêu Hà Hà đi khắp công ty để tìm Mao Chi Ngôn. Ông ta đâu rồi? Ông ta đi đâu rồi hả?
Rồi sốt ruột, nước mắt lăn dài trên má, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn giờ này đang vô cùng đau đớn. “Ông Mao, ông ở đâu?”
Không tìm thấy được rồi! Không tìm thấy được!
Sâu trong đôi mắt ngấn lệ chất chứa đầy tuyệt vọng, Tiêu Hà Hà đang ngồi xổm ở một góc cầu thang, vòng tay ôm chặt hai chân và khóc. “Cho tôi biết anh ta đang ở đâu? Anh ta đang ở đâu vậy hả?”
Miệng không ngừng lẩm bẩm, suy sụp tinh thần rồi ngồi bệt xuống đất, ôm đầu rên rỉ trong đau đớn, toàn thân run rẩy, dường như không thể chịu đựng nổi áp lực.
Chuông điện thoại vang lên nhưng lại không thể kêu gọi cô gái đang ngồi khóc. Bên trong hành lang loáng thoáng vang lên tiếng hu hu nghẹn ngào, nhưng có lẽ vì cách khá xa khu vực văn phòng, nên không ai để ý những chuyện đã xảy ra ở đây.
Bên trong phòng giám sát, tay cầm điện thoại của Tần Trọng Hàn lại càng siết chặt hơn.
Anh ta đã tìm cô suốt mấy tầng nhưng đều không tìm thấy, nên sau đó mới đến phòng giám sát.
Nhìn vào cô gái nhỏ bé đang co rúm lại trong góc kia, đôi mắt của Tần Trọng Hàn càng sâu thẳm hơn, dường như có chút không nỡ dịu dàng và sự áy náy chất chứa thoáng qua, nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không biết... “Tổng tài?” Nhân viênc của phòng giám sát nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc tổng tài muốn tìm cảnh quay ở đâu, sao lại kêu họ đưa ra hết tất cả các cảnh quay?
Lại giống như một cơn gió cuốn ra bên ngoài.
Khi Tần Trọng Hàn một lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Hà Hà thì đã là mười phút sau đó, nhưng cô vẫn đang ôm hai chân và khóc thút thít, có vẻ như giữ tư thế này đã lâu lắm rồi.
“Tiêu Hà Hà!” Trong giọng nói trầm ấm có lẫn chút phức tạp, Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, nâng cằm cô lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc như vỡ òa đó, Tần Trọng Hàn vừa nhìn thì trong lòng liền cảm thấy có chút xót xa.
Ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô. Tiêu Hà Hà nhợt nhạt đến đáng sợ, hoàn toàn không hay biết gì. Cô dường như đã rơi vào một thế giới tưởng tượng, thì thầm nức nở: “Không tìm được rồi... Tôi... Tôi không tìm được...”
Không biết cảm giác gì đang vướng víu trong tim, Tần Trọng Hàn thở dài.
“Tiêu Hà Hà!” Anh ta hét lên với cô rất dịu dàng, nắm chặt lấy tay cô. “Này, Tiêu Hà Hà!”
Chết tiệt! Cô ấy đã khóc đến ngất xỉu luôn rồi!
Tần Trọng Hàn bồng cô lên, đi thẳng đến chỗ thang máy riêng.
Bốn giờ chiều.
“Tổng tài và thư ký Tiêu sao vẫn chưa đến? Không phải cần họp à?” Tăng Ly và tất cả mọi người đang ngồi chờ ở phòng họp, nhưng vẫn chưa chờ được hai nhân vật chính xuất hiện.
Lẽ nào đã rủ nhau bỏ trốn rồi? Tăng Ly liếm miệng. Không thể nào! Với tính khí của Hàn, chắc là không đâu!
Ở khu căn hộ Minh Hạo.
Ánh mặt trời chiều chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, rọi trên khuôn mặt của cô gái đang ngủ một cách không yên này. Đôi lông mi dài của cô khẽ run lên.
Tần Trọng Hàn biết cô lại đang mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Trong bóng tối, có một khuôn mặt đeo mặt nạ cáo, anh ta cười chế nhạo, ôm một đứa bé rồi bất thình lình biến mất! Không thấy đâu nữa!
“Đừng đi!” Cô cố với tay ra chụp, nhưng không chụp được gì cả.
Đột nhiên, có một người khác đi đến. Khuôn mặt nghiêm khắc, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén như chim đại bàng, nồng nhiệt nắm lấy tay cô và nói: “Em là người của tôi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook