Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
-
Chương 192
Cô gật đầu, lạnh nhạt nói: “Không kết hôn cũng có thể cho con được hạnh phúc!”
Anh ta ngạc nhiên: “Em không muốn lấy anh?”
Cô trầm ngâm. Anh ta đang chờ câu trả lời của cô, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rất lâu sau cô mới buồn bã nói: “Em từng nghĩ sẽ kết hôn, cũng từng nghĩ sẽ kết hôn với anh, nhưng bây giờ, thật sự không muốn nữa!”
“Tại sao?” Anh ta hỏi.
Còn hỏi tại sao nữa à? Không yêu nhau thì làm sao kết hôn?
“Nói tóm lại là em sẽ không kết hôn với anh, anh và em chỉ muốn cho con có một gia đình, em phối hợp với anh là được rồi. Còn về chuyện kết hôn, em không muốn.” Cô nói rất kiên quyết.
Hôn nhân mà không có tình yêu thì cô không muốn, bởi vì trái tim con người rất tham lam, cô không muốn dùng hôn nhân để trói buộc thân xác một người đàn ông, vì không có linh hồn thì cần một thân xác có ích gì. “Anh có thể có bạn gái, nhưng tạm thời đừng đưa về nhà, anh cũng có thể sống cùng người ta ở bên ngoài. Còn sau khi kết hôn, anh không được làm như vậy nữa!”
“Dương Dương? Tại sao anh phải có bạn gái chứ?” Tăng Ly vô cùng khó hiểu.
Tăng Dương Dương khó chịu nói: “Chẳng phải anh không thiếu phụ nữ được à? Chẳng phải không có phụ nữ thì anh không thể sống nổi hay sao? Anh yên tâm, em sẽ không ngăn cản anh sống cuộc sống bình thường của một người đàn ông đâu. Anh cứ việc tìm bạn gái, chỉ cần đừng làm tổn thương đến con là được, anh ở bên ngoài ăn chơi rượu chè thế nào cũng không sao cả!”
“Chết tiệt!” Tăng Ly chửi thầm. “Anh làm gì phải tìm phụ nữ? Anh không thể sống thiếu phụ nữ hồi nào? Anh làm gì có ăn chơi rượu chè?”
Tăng Ly tức giận.
Tăng Dương Dương thì thờ ơ không nói gì. Mấy năm nay, chẳng phải anh ta đều như vậy hay sao?
Tăng Dương Dương quay người và bước ra ngoài. “Nếu anh không muốn ra ngoài, vậy thì em sẽ đi!”
Cô rất khó chịu, bây giờ cô không thể đến gặp Ngữ Điền, không thể ở cạnh cậu bé mỗi ngày, đây chính là nỗi khổ của cô, cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dương Dương!” Tăng Ly cũng đuổi theo ra ngoài.
Nhưng, Tăng Dương Dương đã lao ra và leo lên xe taxi, và chiếc xe đã phóng đi mất dạng.
Tăng Ly cũng kêu một chiếc xe rồi đuổi theo. Chiếc taxi cứ chạy mãi, còn anh ta ngồi ở hàng ghế sau chỉ huy tài xế: “Bác tài, nhanh lên, đừng để mất dấu chiếc xe phía trước!”
Tăng Dương Dương đã xuống xe tại một quá cà phê, Tăng Ly cũng xuống theo. Sau đó, anh ta nhìn thấy Cung Luyến Nhi cũng lái xe tới, hai người họ cùng đi vào quán cà phê.
Anh ta không theo vào mà chỉ xuống xe và đứng bên ngoài quán cà phê, lặng lẽ hút thuốc.
Sau đó, anh ta gọi điện cho Mễ Kiệt: “Mễ Kiệt, mau đến đây! Luyến Nhi đang ở đây. Địa chỉ là...”
Vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên, anh ta liếc mắt nhìn, là số của Tần Trọng Hàn. “Hàn hả?”
“Nói cho ba mẹ cậu biết đi, tôi nghĩ chắc là họ đang rất lo lắng. Hà Hà nói cứ nói cho ba mẹ cậu biết trước, để họ biết đã tìm thấy đứa bé rồi, cũng để người của ba cậu tìm giùm con của tôi và Hà Hà.”
“Hàn! Cám ơn anh!” Tăng Ly cảm động đến suýt nữa thì nghẹn lời. “Cám ơn anh, cám ơn Hà Hà!”
“Cám ơn cái gì, giữa cậu và tôi không cần hai từ này!” Tần Trọng Hàn nói.
“Ừm! Tôi sẽ nói với họ!” Mắt Tăng Ly cũng đỏ lên.
Cúp điện thoại rồi anh ta liếc nhìn hai người phụ nữ đang ngồi phía sau cửa kính, rồi nhìn sang Dương Dương, trong lòng vẫn rất buồn, cũng rất bối rối, không hiểu tại sao Dương Dương lại không muốn kết hôn với mình. Đó chẳng phải là điều mà cô ấy luôn ước mơ hay sao? Anh ta có chút buồn bực, rít một hơi thuốc thật dài, khói thuốc chui vào trong phổi, trấn tĩnh suy tư.
Người ra vào quán cà phê liên tục, rất nhiều người nhìn vào anh ta, nhất là các cô gái, và đúng là đã có những cô gái đến bắt chuyện với anh ta.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ đã sải bước đến chỗ anh ta sau khi quan sát anh ta một hồi lâu, mùi nước hoa nồng nặc ập đến, rất gắt mũi. Đúng lúc Tăng Ly cau mày lại thì người phụ nữ kia đã bắt chuyện: “Cưng đi có một mình à?”
Tăng Ly hơi ngớ ra: “Tôi quen cô sao?”
“Cưng à, làm nghề này mà còn giả vờ giả vịt gì nữa? Mỗi ngày đều có rất nhiều anh chàng đứng chờ bên ngoài quán cà phê này. Nói đi, cưng muốn bao nhiêu?” Người phụ nữ đó hỏi, có vẻ hào phóng đến lạ thường.
Tăng Ly ngơ ngác: “Là ý gì?”
Anh ta đứng ở đây và hút thuốc, chờ người phụ nữ mà anh ta yêu ra đây, anh ta có đụng đến ai đâu chứ?
“Một đêm bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ đó lại hỏi.
“Hả! Cô nghĩ tôi là trai bao à?” Tăng Ly chỉ vào mũi mình rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ cưng không phải hay sao?” Người phụ nữ đó nhướn mày lên. “Còn giả vờ gì nữa, muốn giá cao thì cứ nói thẳng đi, chị đây đã gặp quá nhiều người thanh cao rồi. Nói đi, nhiều một chút cũng không sao, chỉ cần cưng phục vụ thật tốt, chị sẽ trả cưng gấp đôi!”
“Ọe...” Tăng Ly muốn nôn mửa, anh ta thật sự muốn khóc nhưng không có nước mắt, anh ta trông giống trai bao lắm sao?
Trong quán cà phê, Cung Luyến Nhi liếc mắt qua thì liền nhìn thấy Tăng Ly đang đứng bên ngoài. “Dương Dương à, người đó chẳng phải là Tăng Ly à? Hai người cãi nhau hả?”
Tăng Dương Dương nhìn qua, liền thấy anh ta đang lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ, trong lòng càng tức giận hơn. Đúng là tật xấu khó bỏ, thiếu phụ nữ một lúc cũng không chịu được.
“Hình như người phụ nữ đó đang kéo anh ấy, chúng ta ra xem thử đi!” Cung Luyến Nhi nói rồi đứng dậy. “Chẳng lẽ chị ta đang muốn cua anh của chị?”
“Này! Xem gì mà xem? Chúng ta cứ ngồi đây!” Dương Dương tức giận nói. Gã đàn ông đáng chết, một ngày không có phụ nữ cũng không được sao? Sẽ chết à?
Lúc Cung Luyến Nhi chạy ra thì nghe thấy Tăng Ly đang lý luận với người phụ nữ kia. “Cô ơi, có phải cô quá độc đoán rồi không? Muốn đàn ông đến phát điên rồi hả?”
Vốn dĩ anh ta đang rất tức giận, bây giờ đã tìm được người để cãi nhau, đem những bực tức tích tụ trong lòng trút hết ra ngoài, đổ lên đầu người phụ nữ xa lạ này. Đáng chết! Dám nói anh ta là trai bao, bộ anh ta đẹp trai thì là trai bao sao?
“Cưng cứ giả vờ đi, chị nhìn cưng là biết rồi!” Người phụ nữ đó cũng không vừa vặn gì. “Đi thôi, chị thích cái tính mạnh mẽ này của cưng! Tính cách mạnh mẽ thì chuyện đó cũng giỏi, chị không thích đàn ông mềm yếu!”
“Đi cái con khỉ! Trên mặt tôi có viết chữ trai bao hả? Chỗ nào viết trai bao? Cô muốn đàn ông đến điên rồi thì đến nhà chứa đó, tự nhiên ra ngoài đường kiếm trai bao? Chết tiệt! Tôi nói tôi không phải!”
“Trời! Mắc cỡ à? Chị từng nhìn thấy cưng trong nhà chứa mà!” Người phụ nữ mặc áo đỏ đó thật sự đã phải lòng người đàn ông như Tăng Ly rồi.
“Từng nhìn thấy tôi?” Tăng Ly chỉ vào mũi mình và la lớn. “Tôi đến những nơi đó hồi nào? Tôi đâu phải người đồng tính! Đúng thật là, thế giới này điên loạn hết rồi. Loại phụ nữ như cô cần tìm đàn ông cũng không cần phải thèm thuồng như vậy chứ? Thấy đàn ông là muốn cưỡi lên à? Bệnh hoạn vừa thôi chứ!”
Lúc này, Tăng Dương Dương cũng đã chạy ra, từ xa đã nghe thấy lời nói của Tăng Ly, nhất thời khó tưởng tượng ra được. Anh ta đã bị người ta xem là trai bao, đúng là mắc cười.
Tăng Ly vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai người họ, mặt anh ta bỗng đỏ lên. Chết tiệt! Anh ta không muốn bị họ nhìn thấy bộ dạng cãi nhau không văn hóa của anh ta. “Luyến Nhi, sao cô cũng ở đây?”
Anh ta ngạc nhiên: “Em không muốn lấy anh?”
Cô trầm ngâm. Anh ta đang chờ câu trả lời của cô, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rất lâu sau cô mới buồn bã nói: “Em từng nghĩ sẽ kết hôn, cũng từng nghĩ sẽ kết hôn với anh, nhưng bây giờ, thật sự không muốn nữa!”
“Tại sao?” Anh ta hỏi.
Còn hỏi tại sao nữa à? Không yêu nhau thì làm sao kết hôn?
“Nói tóm lại là em sẽ không kết hôn với anh, anh và em chỉ muốn cho con có một gia đình, em phối hợp với anh là được rồi. Còn về chuyện kết hôn, em không muốn.” Cô nói rất kiên quyết.
Hôn nhân mà không có tình yêu thì cô không muốn, bởi vì trái tim con người rất tham lam, cô không muốn dùng hôn nhân để trói buộc thân xác một người đàn ông, vì không có linh hồn thì cần một thân xác có ích gì. “Anh có thể có bạn gái, nhưng tạm thời đừng đưa về nhà, anh cũng có thể sống cùng người ta ở bên ngoài. Còn sau khi kết hôn, anh không được làm như vậy nữa!”
“Dương Dương? Tại sao anh phải có bạn gái chứ?” Tăng Ly vô cùng khó hiểu.
Tăng Dương Dương khó chịu nói: “Chẳng phải anh không thiếu phụ nữ được à? Chẳng phải không có phụ nữ thì anh không thể sống nổi hay sao? Anh yên tâm, em sẽ không ngăn cản anh sống cuộc sống bình thường của một người đàn ông đâu. Anh cứ việc tìm bạn gái, chỉ cần đừng làm tổn thương đến con là được, anh ở bên ngoài ăn chơi rượu chè thế nào cũng không sao cả!”
“Chết tiệt!” Tăng Ly chửi thầm. “Anh làm gì phải tìm phụ nữ? Anh không thể sống thiếu phụ nữ hồi nào? Anh làm gì có ăn chơi rượu chè?”
Tăng Ly tức giận.
Tăng Dương Dương thì thờ ơ không nói gì. Mấy năm nay, chẳng phải anh ta đều như vậy hay sao?
Tăng Dương Dương quay người và bước ra ngoài. “Nếu anh không muốn ra ngoài, vậy thì em sẽ đi!”
Cô rất khó chịu, bây giờ cô không thể đến gặp Ngữ Điền, không thể ở cạnh cậu bé mỗi ngày, đây chính là nỗi khổ của cô, cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dương Dương!” Tăng Ly cũng đuổi theo ra ngoài.
Nhưng, Tăng Dương Dương đã lao ra và leo lên xe taxi, và chiếc xe đã phóng đi mất dạng.
Tăng Ly cũng kêu một chiếc xe rồi đuổi theo. Chiếc taxi cứ chạy mãi, còn anh ta ngồi ở hàng ghế sau chỉ huy tài xế: “Bác tài, nhanh lên, đừng để mất dấu chiếc xe phía trước!”
Tăng Dương Dương đã xuống xe tại một quá cà phê, Tăng Ly cũng xuống theo. Sau đó, anh ta nhìn thấy Cung Luyến Nhi cũng lái xe tới, hai người họ cùng đi vào quán cà phê.
Anh ta không theo vào mà chỉ xuống xe và đứng bên ngoài quán cà phê, lặng lẽ hút thuốc.
Sau đó, anh ta gọi điện cho Mễ Kiệt: “Mễ Kiệt, mau đến đây! Luyến Nhi đang ở đây. Địa chỉ là...”
Vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên, anh ta liếc mắt nhìn, là số của Tần Trọng Hàn. “Hàn hả?”
“Nói cho ba mẹ cậu biết đi, tôi nghĩ chắc là họ đang rất lo lắng. Hà Hà nói cứ nói cho ba mẹ cậu biết trước, để họ biết đã tìm thấy đứa bé rồi, cũng để người của ba cậu tìm giùm con của tôi và Hà Hà.”
“Hàn! Cám ơn anh!” Tăng Ly cảm động đến suýt nữa thì nghẹn lời. “Cám ơn anh, cám ơn Hà Hà!”
“Cám ơn cái gì, giữa cậu và tôi không cần hai từ này!” Tần Trọng Hàn nói.
“Ừm! Tôi sẽ nói với họ!” Mắt Tăng Ly cũng đỏ lên.
Cúp điện thoại rồi anh ta liếc nhìn hai người phụ nữ đang ngồi phía sau cửa kính, rồi nhìn sang Dương Dương, trong lòng vẫn rất buồn, cũng rất bối rối, không hiểu tại sao Dương Dương lại không muốn kết hôn với mình. Đó chẳng phải là điều mà cô ấy luôn ước mơ hay sao? Anh ta có chút buồn bực, rít một hơi thuốc thật dài, khói thuốc chui vào trong phổi, trấn tĩnh suy tư.
Người ra vào quán cà phê liên tục, rất nhiều người nhìn vào anh ta, nhất là các cô gái, và đúng là đã có những cô gái đến bắt chuyện với anh ta.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ đã sải bước đến chỗ anh ta sau khi quan sát anh ta một hồi lâu, mùi nước hoa nồng nặc ập đến, rất gắt mũi. Đúng lúc Tăng Ly cau mày lại thì người phụ nữ kia đã bắt chuyện: “Cưng đi có một mình à?”
Tăng Ly hơi ngớ ra: “Tôi quen cô sao?”
“Cưng à, làm nghề này mà còn giả vờ giả vịt gì nữa? Mỗi ngày đều có rất nhiều anh chàng đứng chờ bên ngoài quán cà phê này. Nói đi, cưng muốn bao nhiêu?” Người phụ nữ đó hỏi, có vẻ hào phóng đến lạ thường.
Tăng Ly ngơ ngác: “Là ý gì?”
Anh ta đứng ở đây và hút thuốc, chờ người phụ nữ mà anh ta yêu ra đây, anh ta có đụng đến ai đâu chứ?
“Một đêm bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ đó lại hỏi.
“Hả! Cô nghĩ tôi là trai bao à?” Tăng Ly chỉ vào mũi mình rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ cưng không phải hay sao?” Người phụ nữ đó nhướn mày lên. “Còn giả vờ gì nữa, muốn giá cao thì cứ nói thẳng đi, chị đây đã gặp quá nhiều người thanh cao rồi. Nói đi, nhiều một chút cũng không sao, chỉ cần cưng phục vụ thật tốt, chị sẽ trả cưng gấp đôi!”
“Ọe...” Tăng Ly muốn nôn mửa, anh ta thật sự muốn khóc nhưng không có nước mắt, anh ta trông giống trai bao lắm sao?
Trong quán cà phê, Cung Luyến Nhi liếc mắt qua thì liền nhìn thấy Tăng Ly đang đứng bên ngoài. “Dương Dương à, người đó chẳng phải là Tăng Ly à? Hai người cãi nhau hả?”
Tăng Dương Dương nhìn qua, liền thấy anh ta đang lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ, trong lòng càng tức giận hơn. Đúng là tật xấu khó bỏ, thiếu phụ nữ một lúc cũng không chịu được.
“Hình như người phụ nữ đó đang kéo anh ấy, chúng ta ra xem thử đi!” Cung Luyến Nhi nói rồi đứng dậy. “Chẳng lẽ chị ta đang muốn cua anh của chị?”
“Này! Xem gì mà xem? Chúng ta cứ ngồi đây!” Dương Dương tức giận nói. Gã đàn ông đáng chết, một ngày không có phụ nữ cũng không được sao? Sẽ chết à?
Lúc Cung Luyến Nhi chạy ra thì nghe thấy Tăng Ly đang lý luận với người phụ nữ kia. “Cô ơi, có phải cô quá độc đoán rồi không? Muốn đàn ông đến phát điên rồi hả?”
Vốn dĩ anh ta đang rất tức giận, bây giờ đã tìm được người để cãi nhau, đem những bực tức tích tụ trong lòng trút hết ra ngoài, đổ lên đầu người phụ nữ xa lạ này. Đáng chết! Dám nói anh ta là trai bao, bộ anh ta đẹp trai thì là trai bao sao?
“Cưng cứ giả vờ đi, chị nhìn cưng là biết rồi!” Người phụ nữ đó cũng không vừa vặn gì. “Đi thôi, chị thích cái tính mạnh mẽ này của cưng! Tính cách mạnh mẽ thì chuyện đó cũng giỏi, chị không thích đàn ông mềm yếu!”
“Đi cái con khỉ! Trên mặt tôi có viết chữ trai bao hả? Chỗ nào viết trai bao? Cô muốn đàn ông đến điên rồi thì đến nhà chứa đó, tự nhiên ra ngoài đường kiếm trai bao? Chết tiệt! Tôi nói tôi không phải!”
“Trời! Mắc cỡ à? Chị từng nhìn thấy cưng trong nhà chứa mà!” Người phụ nữ mặc áo đỏ đó thật sự đã phải lòng người đàn ông như Tăng Ly rồi.
“Từng nhìn thấy tôi?” Tăng Ly chỉ vào mũi mình và la lớn. “Tôi đến những nơi đó hồi nào? Tôi đâu phải người đồng tính! Đúng thật là, thế giới này điên loạn hết rồi. Loại phụ nữ như cô cần tìm đàn ông cũng không cần phải thèm thuồng như vậy chứ? Thấy đàn ông là muốn cưỡi lên à? Bệnh hoạn vừa thôi chứ!”
Lúc này, Tăng Dương Dương cũng đã chạy ra, từ xa đã nghe thấy lời nói của Tăng Ly, nhất thời khó tưởng tượng ra được. Anh ta đã bị người ta xem là trai bao, đúng là mắc cười.
Tăng Ly vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai người họ, mặt anh ta bỗng đỏ lên. Chết tiệt! Anh ta không muốn bị họ nhìn thấy bộ dạng cãi nhau không văn hóa của anh ta. “Luyến Nhi, sao cô cũng ở đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook