Ngày Mai Liền Hòa Ly
-
Chương 49: Cẩu tử trung thần (2)
“Ai nha, bệnh nhẹ, không phải uống thuốc càng tốt chứ sao?”
Trần Như Vân thấy nàng như vậy tức khắc minh bạch, trong lòng phỉ nhổ Thời Phái, cùng Tần La Y lôi kéo Trương Nhị cái gì cũng không hiểu rời đi.
Thời Phái quấn Giang Nhã Phù nửa ngày mới chịu buông tha nàng, sau đó Giang Nhã Phù xem chàng như giấy vệ sinh đã dùng xong, mặt đen sì thẳng chân đá xuống giường “Cút đi! Về nhà chàng tiếp tục ngủ phòng khách cho ta! Đều tại chàng, giờ sao ta có thể ra ngoài gặp người chứ!”
Càng nghĩ nàng càng ủy khuất, nước mắt lặng yên rơi, thật quá mất mặt, khẳng định các nàng đã đoán được, ngày mai đối mặt với bọn họ như thế nào đây?
Thời Phái thấp thỏm đi qua “Nương tử đừng khóc, làm sao các nàng phát hiện được, khi chúng ta không dưỡng bệnh trong phòng? Nàng nghĩ thoáng một chút đi mà.”
Giang Nhã Phù xoay người đi, không để ý tới chàng.
“Nương tử, nàng không phải rất nhớ tiểu Viên thạch cùng Ngọc Nhi sao? Không nghĩ muốn bọn họ nhanh tới sao?”
Quả nhiên nước mắt Giang Nhã Phù ngừng rơi, trả lời giọng mũi “Không phải ta gả tới Quốc công phủ chỉ để sinh hài tử, lại nói muốn gấp cũng vô dụng, vài năm sau mới có tiểu Viên thạch, mà Ngọc Nhi còn lâu hơn nữa.”
Rốt cuộc thành công dời đề tài, Thời Phái nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn lau mặt cho nàng “Chuyện đó không nhất định đúng như vậy, không chừng mau đến rồi sao?”
“Khẳng định sẽ không, chàng xem tiểu Đầu nhất ấy, vẫn được sinh ra đúng ngày đúng tháng đó sao, canh giờ cũng giống nhau như đúc… Uy! Ai muốn nói chuyện này cùng chàng chứ? Không phải đã bảo chàng cách xa ta sao? Sao lại đến gần như vậy chứ?”
“Tiểu Bảo ~ ta sai rồi, đừng tức giận sẽ hỏng thân mình, cho nàng gọi ta là chó con được không? Chó con ~”
Rốt cuộc Giang Nhã Phù nín khóc mỉm cười “Lão bất tử, được rồi! Tuổi đã lớn mà còn tác quái, không sợ mất mặt sao.”
Hoàng Thượng chơi tận hứng chuẩn bị hồi cung. Thời điểm mọi người tới chờ khởi hành, gặp lại bọn Trần Như Vân, Giang Nhã Phù đã điều chỉnh tốt tâm trạng, thể hiện bộ dáng đoan chính nói dối lừa gạt các nàng.
Thời Phái ở bên cạnh cách đó không xa, chờ nàng nói xong cùng lên xe trở về.
Khi chàng lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy nơi xa một đạo ánh mắt thảm thiết nhìn mình, bên này Hứa Triển Nhan đi tới.
Giang Nhã Phù cùng các nàng cũng thấy được, Trần Như Vân khó chịu “Nàng ta tới đây làm gì?”
Giang Nhã Phù kéo nàng lại “Từ!”
Trước mắt Giang Nhã Phù, Hứa Triển Nhan đi lướt qua bọn họ, không nhìn ai mà trực tiếp hướng Thời Phái đi.
Thời Phái không nghĩ nàng tới tìm mình, theo bản năng thoáng nhìn qua Giang Nhã Phù, ý nói không phải ý của ta, chờ nàng nói xong gì đó rồi nàng cũng đừng tìm ta tính sổ đó.
Cũng không biết nàng có thể cảm nhận được hay không nữa.
“Có thể cùng ta nói mấy câu không?” Hứa Triển Nhan từ từ mở miệng, giọng điệu yếu ớt như là không ai để ý tới liền liệt tội danh cho nàng vậy.
Thời Phái nâng mi, nhìn nữ nhân trước mặt không chút để ý nói “Hứa tiểu thư muốn cùng ta nói chuyện gì? Là chuyện của ngày hôm qua sao?”
Trong lòng Hứa Triển Nhan phát khổ “Ta là muốn giải thích, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, không nghĩ tới…”
Thời Phái đánh gãy lời nàng “A! Vốn dĩ ta không tính truy cứu, tiểu thư nhắc lại chuyện, không phải xem ta là kẻ ngốc sao? Hứa tiểu thư, chuyện gì cũng phải chừng mực, bằng không hậu quả tiểu thư không thể nhận nổi đâu.”
“Hậu quả?” Hứa Triển Nhan hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn chàng.
“Giới hạn chính là an nguy người nhà ta, nói đến đây đủ rồi. Đã đến giờ xuất phát, tiểu thư cũng mau trở về, để người khác hiểu lầm liền không tốt.”
Quả nhiên, Tam hoàng tử cùng hai thế gia công tử đi tới.
“Hứa tiểu thư, ngươi cùng Thời Phái nói chuyện gì thế?”
“À, ta, hôm trước phạm sai lầm, xém chút làm muội muội Nhã Phù bị thương, nên hôm nay hướng phu thê bọn họ xin lỗi.” Nói xong nàng thi lễ thật sâu với Giang Nhã Phù cùng Thời Phái “Còn thỉnh nhị vị tha thứ, không chấp nhất bỏ qua.”
Thời Phái cùng Giang Nhã Phù đều không lên tiếng.
Ánh mắt tam hoàng tử vừa chuyển liền bật cười “Thì ra là thế, chuyện hôm trước cũng không trách được Hứa tiểu thư, nếu không phải cửu muội đột nhiên đưa ra chủ ý đổi lộ tuyến chơi, chúng ta cũng sẽ không đi đến con đường kia. Vợ chồng thế tử đại nhân đại lượng, sẽ không trách tội có phải không?”
Thời Phái muốn nói gì, Giang Nhã Phù nhanh đè cánh tay chàng lại trả lời “Tam hoàng tử nói chí phải, chuyện hôm trước làm Hứa tiểu thư kinh hách không nhẹ, đều là ngoài ý muốn cả thôi.”
“Ha ha, vẫn là thế tử phu nhân độ lượng rộng rãi, Hứa tiểu thư, chúng ta đi thôi, Quý Phi nương nương còn đang đợi ngươi đó.”
“Vâng.” Hứa Triển Nhan vừa đi vừa ngoái đầu nhìn thoáng qua Thời Phái, thấy ánh mắt chàng băng hàn khiến người lạnh lẽo, không rét mà run.
Lên xe ngựa ngồi, cả buổi Thời Phái không nói gì, Giang Nhã Phù cảm thấy buồn cười “Ta không sinh khí, chàng còn muốn giận dỗi cái gì? Về sau ta không bao giờ để tâm đến nàng là được. Kết cục phía trước đang chờ nàng, hà tất lúc này nói nhiều lời mà đắc tội bọn họ? Đừng quên hiện tại chàng chỉ là thế tử mà thôi, muốn hô mưa gọi gió còn quá sớm đó.”
Lúc này Thời Phái mới cầm bàn tay không xương của nàng, trả lời không vui “Không nói ra ta thật nghẹn khuất. Xem hắn đắc ý được bao lâu? Sau này còn không đủ tư cách xách giày cho lão tử.”
Giang Nhã Phù liếc chàng “Thật không nói được chàng. Tuổi còn trẻ lại mang tâm tính ngông cuồng kia, cẩn thận một chút không được sao?”
“Được được, ta đã biết, đã biết.”
“Chúng ta nhanh về nhà đi, thật nhớ tiểu Đầu nhất quá, từ khi sinh nó, lần đầu tiên rời đi lâu như vậy, tối qua trong mộng thấy nó khóc ta đau lòng ngủ không yên.”
Thời Phái biến sắc, hai ngày này quá tiêu dao, cho nên quên mất trong nhà còn có tiểu ma tinh. Về đến nhà, ngày lành của chàng chẳng phải kết thúc rồi sao?
“Nhã Phù, đối với nam hài cưng chiều quá không tốt, nàng quá dụng tâm với tiểu Đầu nhất rồi…”
Ánh mắt Giang Nhã Phù không tốt “Ý chàng là đời trước tiểu Đầu nhất bị ta giáo dưỡng sai?”
“Không phải, tuyệt đối ta không có ý tứ này. Ta muốn nói là, đời này nó có một đoàn bà vú và nha hoàn, ban đêm còn muốn theo nàng làm gì…”
“Đó là ta nguyện ý, là chàng chướng mắt nó đúng không? Ta thà đuổi chàng cũng không đuổi nó ra ngoài ngủ!”
Vừa thấy nàng lại muốn sinh khí, chàng nhanh ra đòn sát thủ “Nhã Phù, nàng có phát hiện tiểu Đầu nhất khác thường hay không?”
Giang Nhã Phù há mồm, tay đâm vào người chàng “Chàng mới không bình thường, có người cha nào lại nói nhi tử mình như vậy? Chàng nói bậy về tiểu Đầu nhất ta không tha cho chàng đâu!”
“Không phải, nàng đừng nóng! Là ta muốn nói, nàng không cảm thấy tiểu Đầu nhất…” Chàng dán vào lỗ tai nàng “Như là trùng sinh sao?”
Giang Nhã Phù kinh ngạc nhìn chàng “Chàng nói nó cũng…”
Thời Phái trịnh trọng gật đầu, nửa điểm không giống nói giỡn “Ta đã xác nhận qua, cùng nói chuyện nó đều hiểu, không tin nàng về xác minh xem, cam đoan là Thời Công Khóa đã thành niên, không biết vì sao cùng chúng ta trở lại, nàng ngẫm lại mấy ngày này, lời nói cùng hành xử trước mặt nó, đều bị nó thu hết vào trong mắt?”
Giang Nhã Phù nhất thời không tiếp thu được tin tức này “Trước chàng từ từ, sao có thể? Chuyện này không có khả năng!”
“Nàng và ta có thể, vì sao nó không có khả năng được? Khẳng định nàng cũng phát hiện vài chỗ không đúng, chỉ là không nghĩ đến hướng đó thôi.”
Lời này làm Giang Nhã Phù giật mình, đích xác, tiểu Đầu nhất cùng trẻ con khác không giống nhau, nó có chút quá mức hiểu chuyện, nghĩ lại trong lúc vô tình làm hỏng chuyện tốt của Thời Phái, chẳng lẽ đều là là do nó cố ý sao?
Trong lòng nàng bỗng nhiên vội vàng, nghĩ mau chóng nhìn thấy con trai, không phải trẻ mới sinh nho nhỏ kia, mà là thiếu niên một tay nàng nuôi lớn của kiếp trước.
“Xe ngựa này đi quá chậm, ta muốn nhanh trở về, Thời Phái, ta nghĩ trở về…”
Suy nghĩ của người cha cùng người mẹ khác nhau, ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải là chuyện xấu hổ ở khuê phòng, mà là lần thứ hai nhìn thấy linh hồn kia làm bạn bên mình nhiều năm mà vui sướng.
Xem nàng kích động, Thời Phái ôm vào lòng “Đừng có gấp, chúng ta đều ở bên cạnh nàng.”
Tần La Y cùng mẫu thân Ninh Vương phi đi chung xe ngựa, Ninh Vương phi thấy nữ nhi ngốc của mình ngưng mi suy tư cái gì, cảm giác vui mừng sâu sắc, trong khoảng thời gian này, đứa nhỏ này như là đột nhiên trưởng thành không ít.
“La Y? Con đang suy nghĩ cái gì?”
“Không nghĩ cái gì ạ.”
Ninh Vương phi từ ái cười nói “Còn muốn lừa gạt đôi mắt nương sao? Con có tâm sự đều viết ở trên mặt, hôm trước con mặc bộ nam trang kia về là của ai? Ta chưa từng nhìn thấy qua con có quần áo như vậy.”
“Nương ~ nữ nhi không muốn nói.”
“Không muốn nói ta cũng biết, là Chu công tử phải không? Gần đây mỗi ngày con cùng Trần tiểu thư đi chơi, tuy rằng Trần tiểu thư hành sự có chút hoang đường, nhưng tâm địa nàng bằng phẳng như hài tử, nương khá là yên tâm. Ta không hỏi các con làm mấy chuyện quỷ gì, vốn dĩ tôn thất nữ tử chúng ta không cần quá câu nệ tục lễ. Nương chỉ hỏi con, có phải vẫn ái mộ Chu Hi không? Nương sẽ thương lượng cùng phụ vương, tuy rằng xuất thân hắn phức tạp, tâm cơ pha trọng, nhưng tâm thiện là được, cùng tính tình của con cũng xứng đôi. Chúng ta có gia thế làm hậu thuẫn, ngày sau hắn không dám khi dễ con.”
Tần La Y nghe xong lời này lại không thấy cao hứng “Hừ! Chỉ sợ đối với chúng ta thì hắn xứng, nhưng đối với hắn chúng ta lại không xứng! Tâm người nọ thực cao, phụ vương là thích làm một Vương gia nhàn tản, không vào được mắt hắn đâu.”
Ninh Vương phi kinh ngạc “Sao con nói như vậy? Chúng ta làm sao để hắn tùy ý chọn lựa chứ?”
“Nương, chuyện này người cũng đừng quản, trong lòng nữ nhi thực loạn, chờ con suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau. Trước kia con chỉ cảm thấy hắn tốt, hiện tại có chút suy nghĩ khác. Tưởng tượng hắn vì quyền thế tiếp cận Diệp Tri Tri, trong lòng con liền không thoải mái.”
Điểm này Ninh Vương phi không đặc biệt để ý, nàng trải qua sóng to gió lớn có thể hiểu, tuổi nhỏ Chu Hi trải qua nhiều suy sụp như vậy, vì muốn nổi bật mà không từ thủ đoạn nàng ít nhiều có thể lý giải.
“Cũng được, nữ nhi ta cuối cùng cũng trưởng thành, nương tin tưởng con có quyết đoán. Nghe nương một câu, mọi việc không thể đen lập tức trắng, bên phải liền sang trái, chỉ là đừng rúc sâu trong sừng trâu là tốt.”
“Nương, nữ nhi đã biết.” Tần La Y rúc vào người nương mình làm nũng.
Về tới nhà, vừa xuống xe Giang Nhã Phù gấp không chờ nổi đi gặp quốc công phu nhân, mấy ngày nay tiểu Đầu nhất đều ở bên này.
Vốn dĩ tiểu Đầu nhất ở trong lòng ngực quốc công phu nhân hảo hảo, tổ tôn hai người hoà thuận vui vẻ.
Vừa thấy Giang Nhã Phù, tiểu Đầu nhất lập tức há mồm khóc lớn, vươn cánh tay nhỏ muốn Giang Nhã Phù ôm, lại xem nhẹ gương mặt phức tạp lão cha bên cạnh.
Quốc công phu nhân cười nói “Tiểu gia hỏa này, vừa thấy mẹ ruột liền khóc thành như vậy, không biết còn tưởng là ta bạc đãi nó đấy.”
Giang Nhã Phù hành lễ “Mấy ngày này làm phiền mẫu thân rồi.”
“Sao con nói vậy? Nếu con bỏ được, mỗi ngày ta đều giúp con trông nó cho.”
Ngồi lại chốc lát, một nhà ba người mới trở về sân viện mình, đi vào phòng, đem cửa đóng lại.
Tiểu Đầu nhất tức khắc cảm thấy không khí có chút không tầm thường, cảm thấy mình như con sơn dương đợi bị làm thịt.
Ánh mắt Giang Nhã Phù phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm, nàng không chớp, không nháy chăm chú nhìn tiểu Đầu nhất, thật cẩn thận hỏi “Nhi tử, là con sao? Con theo chúng ta cùng trở lại sao?”
Tiểu Đầu nhất lập tức minh bạch, có người ngại hắn chướng mắt, hắn liền mở mắt to ngây thơ, hướng Giang Nhã Phù gọi bậy ô ô nha y.
Giang Nhã Phù thất vọng rất nhiều, nhẹ nhàng thở ra, xem ra Thời Phái suy nghĩ nhiều, sao cũng được, con đều là nhi tử của mình.
Thời Phái sửng sốt một lát, tiểu tử này! Đây là muốn đối kháng cùng mình sao?
Chàng nói “Tiểu tử, con từ bỏ tiểu tức phụ được sao? Chờ nàng vừa sinh ra ta liền bán nàng đi!”
“Nha y y ~” nhi tử vô xỉ cười.
Giang Nhã Phù nhìn Thời Phái nghĩ chàng lên cơn bệnh tâm thần “Chàng đủ rồi đó?”
Thời Phái không phục “Thời Công Khóa, con tốt lắm, chờ hai năm nữa ta nghĩ cách đem nàng tới trong phủ, con cảm thấy thế nào?”
Lời này so với linh đan diệu dược thật sự hiệu quả, nguyên bản trẻ con đang nói mớ, đột nhiên tiểu Đầu nhất không lên tiếng, nhìn về phía Thời Phái mắt to phát sáng đầy kinh hỷ, làm Giang Nhã Phù ngây dại.
Thấy vậy, so với Thượng Phương Bảo Kiếm Thời Phái tận lực cao hứng “Xem đi! Ta không lừa gạt nàng chứ? Vừa rồi tiểu tử này cùng chúng ta giả ngu đó! Đầu nhất, cha nói sẽ giữ lời, con đừng vì tiểu tức phụ mà nhọc lòng, thân thể này còn quá nhỏ, quá nhọc lòng tương lai không cao đâu, cha giúp con an bài hết thảy, bảo đảm không để nàng chịu một chút khổ nào.”
Giang Nhã Phù nửa tin nửa ngờ nhìn hết thảy, tiếp theo nàng liền khiếp sợ thấy tiểu Đầu nhất yên lặng chảy nước mắt, không phải kiểu khóc tùy ý của trẻ con, mà là một câu nói của cha mẹ, hài tử cao hứng hoặc ủy khuất thút thít khóc.
Giang Nhã Phù trong lòng đau xót, ôm con lên, kề mặt mình, nàng tin, con trai thật sự đã trở lại!
Từ lúc này, tiểu Đầu nhất thay đổi nghe lời, buổi tối không hề quấn lấy Giang Nhã Phù, cố ý phá hư chuyện tốt của cha mình.
Rốt cuộc Thời Phái quang minh chính đại khôi phục chủ quyền về phòng ngủ chính, bọn hạ nhân cũng không hoài nghi thân thiếu gia mình nghẹn mất tính năng.
Buổi tối, trong lúc Giang Nhã Phù mơ màng muốn cùng Chu Công gặp gỡ.
Thần thái Thời Phái sáng láng, chọn ngay lúc này hỏi bên tai nàng “Tiểu Bảo, lời nói hòa li kia liền không tính đi? Về sau chúng ta đừng ai nhắc lại chuyện này nhé?”
Lại thấy Giang Nhã Phù đang ngủ bỗng nhiên mở mắt “Không được! Ta phát hiện chiêu hòa li này dùng khá tốt, cẩu tử trung thần còn chờ khảo nghiệm. Chuyện hòa li tạm thời gác lại, về sau chàng khiến ta có một chút không hài lòng, lập tức sẽ nhắc lại!”
“A? Tiểu Bảo, này không công bằng nha…”
Lúc này Giang Nhã Phù nhắm mắt lại, mặc chàng năn nỉ ỉ ôi cũng không mở miệng, chỉ có khóe miệng hơi cong tiết lộ tâm tình của nàng mà thôi.
Ban ngày, Giang Nhã Phù ôm tiểu Đầu nhất ở trong sân xem hoa, Xuân Hạnh chạy tới “Thiếu phu nhân, người đoán vừa rồi ở trong phủ nô tỳ thấy ai không?”
“Thấy ai? Ta đoán không được.”
“Là Tư Minh.”
“Tư Minh lại có gì kỳ quái đâu, có thể cha hoặc đại tẩu lại đưa thứ gì tới chứ gì?”
Vẻ mặt Xuân Hạnh trịnh trọng “Điểm quái ở chỗ này, Tư Minh không phải tới tìm người, mà là đặc biệt tới tìm thiếu gia, nhìn dáng vẻ thần thần bí bí, giống như không muốn người biết đó. Ở cách xa nô tỳ nghe hắn cùng Trương Bình nói, như là về đại thiếu gia, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì, có vẻ rất cấp bách.”
Đại ca đã xảy ra chuyện?
Khi nàng phái người đi tìm Tư Minh cùng Trương Bình, bọn họ không còn ở trong phủ.
Trong lòng Giang Nhã Phù rơi lộp bộp, thật sốt ruột, khả năng chuyện này không nhỏ. Tính cách đại ca rộng rãi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu? Hơn nữa kiếp trước đại ca cũng không có xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ bởi nàng cùng Thời Phái trùng sinh khiến cho sự việc biến hóa sao?
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Không dám lái xe, đại gia điệu thấp ha
Trần Như Vân thấy nàng như vậy tức khắc minh bạch, trong lòng phỉ nhổ Thời Phái, cùng Tần La Y lôi kéo Trương Nhị cái gì cũng không hiểu rời đi.
Thời Phái quấn Giang Nhã Phù nửa ngày mới chịu buông tha nàng, sau đó Giang Nhã Phù xem chàng như giấy vệ sinh đã dùng xong, mặt đen sì thẳng chân đá xuống giường “Cút đi! Về nhà chàng tiếp tục ngủ phòng khách cho ta! Đều tại chàng, giờ sao ta có thể ra ngoài gặp người chứ!”
Càng nghĩ nàng càng ủy khuất, nước mắt lặng yên rơi, thật quá mất mặt, khẳng định các nàng đã đoán được, ngày mai đối mặt với bọn họ như thế nào đây?
Thời Phái thấp thỏm đi qua “Nương tử đừng khóc, làm sao các nàng phát hiện được, khi chúng ta không dưỡng bệnh trong phòng? Nàng nghĩ thoáng một chút đi mà.”
Giang Nhã Phù xoay người đi, không để ý tới chàng.
“Nương tử, nàng không phải rất nhớ tiểu Viên thạch cùng Ngọc Nhi sao? Không nghĩ muốn bọn họ nhanh tới sao?”
Quả nhiên nước mắt Giang Nhã Phù ngừng rơi, trả lời giọng mũi “Không phải ta gả tới Quốc công phủ chỉ để sinh hài tử, lại nói muốn gấp cũng vô dụng, vài năm sau mới có tiểu Viên thạch, mà Ngọc Nhi còn lâu hơn nữa.”
Rốt cuộc thành công dời đề tài, Thời Phái nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn lau mặt cho nàng “Chuyện đó không nhất định đúng như vậy, không chừng mau đến rồi sao?”
“Khẳng định sẽ không, chàng xem tiểu Đầu nhất ấy, vẫn được sinh ra đúng ngày đúng tháng đó sao, canh giờ cũng giống nhau như đúc… Uy! Ai muốn nói chuyện này cùng chàng chứ? Không phải đã bảo chàng cách xa ta sao? Sao lại đến gần như vậy chứ?”
“Tiểu Bảo ~ ta sai rồi, đừng tức giận sẽ hỏng thân mình, cho nàng gọi ta là chó con được không? Chó con ~”
Rốt cuộc Giang Nhã Phù nín khóc mỉm cười “Lão bất tử, được rồi! Tuổi đã lớn mà còn tác quái, không sợ mất mặt sao.”
Hoàng Thượng chơi tận hứng chuẩn bị hồi cung. Thời điểm mọi người tới chờ khởi hành, gặp lại bọn Trần Như Vân, Giang Nhã Phù đã điều chỉnh tốt tâm trạng, thể hiện bộ dáng đoan chính nói dối lừa gạt các nàng.
Thời Phái ở bên cạnh cách đó không xa, chờ nàng nói xong cùng lên xe trở về.
Khi chàng lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy nơi xa một đạo ánh mắt thảm thiết nhìn mình, bên này Hứa Triển Nhan đi tới.
Giang Nhã Phù cùng các nàng cũng thấy được, Trần Như Vân khó chịu “Nàng ta tới đây làm gì?”
Giang Nhã Phù kéo nàng lại “Từ!”
Trước mắt Giang Nhã Phù, Hứa Triển Nhan đi lướt qua bọn họ, không nhìn ai mà trực tiếp hướng Thời Phái đi.
Thời Phái không nghĩ nàng tới tìm mình, theo bản năng thoáng nhìn qua Giang Nhã Phù, ý nói không phải ý của ta, chờ nàng nói xong gì đó rồi nàng cũng đừng tìm ta tính sổ đó.
Cũng không biết nàng có thể cảm nhận được hay không nữa.
“Có thể cùng ta nói mấy câu không?” Hứa Triển Nhan từ từ mở miệng, giọng điệu yếu ớt như là không ai để ý tới liền liệt tội danh cho nàng vậy.
Thời Phái nâng mi, nhìn nữ nhân trước mặt không chút để ý nói “Hứa tiểu thư muốn cùng ta nói chuyện gì? Là chuyện của ngày hôm qua sao?”
Trong lòng Hứa Triển Nhan phát khổ “Ta là muốn giải thích, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, không nghĩ tới…”
Thời Phái đánh gãy lời nàng “A! Vốn dĩ ta không tính truy cứu, tiểu thư nhắc lại chuyện, không phải xem ta là kẻ ngốc sao? Hứa tiểu thư, chuyện gì cũng phải chừng mực, bằng không hậu quả tiểu thư không thể nhận nổi đâu.”
“Hậu quả?” Hứa Triển Nhan hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn chàng.
“Giới hạn chính là an nguy người nhà ta, nói đến đây đủ rồi. Đã đến giờ xuất phát, tiểu thư cũng mau trở về, để người khác hiểu lầm liền không tốt.”
Quả nhiên, Tam hoàng tử cùng hai thế gia công tử đi tới.
“Hứa tiểu thư, ngươi cùng Thời Phái nói chuyện gì thế?”
“À, ta, hôm trước phạm sai lầm, xém chút làm muội muội Nhã Phù bị thương, nên hôm nay hướng phu thê bọn họ xin lỗi.” Nói xong nàng thi lễ thật sâu với Giang Nhã Phù cùng Thời Phái “Còn thỉnh nhị vị tha thứ, không chấp nhất bỏ qua.”
Thời Phái cùng Giang Nhã Phù đều không lên tiếng.
Ánh mắt tam hoàng tử vừa chuyển liền bật cười “Thì ra là thế, chuyện hôm trước cũng không trách được Hứa tiểu thư, nếu không phải cửu muội đột nhiên đưa ra chủ ý đổi lộ tuyến chơi, chúng ta cũng sẽ không đi đến con đường kia. Vợ chồng thế tử đại nhân đại lượng, sẽ không trách tội có phải không?”
Thời Phái muốn nói gì, Giang Nhã Phù nhanh đè cánh tay chàng lại trả lời “Tam hoàng tử nói chí phải, chuyện hôm trước làm Hứa tiểu thư kinh hách không nhẹ, đều là ngoài ý muốn cả thôi.”
“Ha ha, vẫn là thế tử phu nhân độ lượng rộng rãi, Hứa tiểu thư, chúng ta đi thôi, Quý Phi nương nương còn đang đợi ngươi đó.”
“Vâng.” Hứa Triển Nhan vừa đi vừa ngoái đầu nhìn thoáng qua Thời Phái, thấy ánh mắt chàng băng hàn khiến người lạnh lẽo, không rét mà run.
Lên xe ngựa ngồi, cả buổi Thời Phái không nói gì, Giang Nhã Phù cảm thấy buồn cười “Ta không sinh khí, chàng còn muốn giận dỗi cái gì? Về sau ta không bao giờ để tâm đến nàng là được. Kết cục phía trước đang chờ nàng, hà tất lúc này nói nhiều lời mà đắc tội bọn họ? Đừng quên hiện tại chàng chỉ là thế tử mà thôi, muốn hô mưa gọi gió còn quá sớm đó.”
Lúc này Thời Phái mới cầm bàn tay không xương của nàng, trả lời không vui “Không nói ra ta thật nghẹn khuất. Xem hắn đắc ý được bao lâu? Sau này còn không đủ tư cách xách giày cho lão tử.”
Giang Nhã Phù liếc chàng “Thật không nói được chàng. Tuổi còn trẻ lại mang tâm tính ngông cuồng kia, cẩn thận một chút không được sao?”
“Được được, ta đã biết, đã biết.”
“Chúng ta nhanh về nhà đi, thật nhớ tiểu Đầu nhất quá, từ khi sinh nó, lần đầu tiên rời đi lâu như vậy, tối qua trong mộng thấy nó khóc ta đau lòng ngủ không yên.”
Thời Phái biến sắc, hai ngày này quá tiêu dao, cho nên quên mất trong nhà còn có tiểu ma tinh. Về đến nhà, ngày lành của chàng chẳng phải kết thúc rồi sao?
“Nhã Phù, đối với nam hài cưng chiều quá không tốt, nàng quá dụng tâm với tiểu Đầu nhất rồi…”
Ánh mắt Giang Nhã Phù không tốt “Ý chàng là đời trước tiểu Đầu nhất bị ta giáo dưỡng sai?”
“Không phải, tuyệt đối ta không có ý tứ này. Ta muốn nói là, đời này nó có một đoàn bà vú và nha hoàn, ban đêm còn muốn theo nàng làm gì…”
“Đó là ta nguyện ý, là chàng chướng mắt nó đúng không? Ta thà đuổi chàng cũng không đuổi nó ra ngoài ngủ!”
Vừa thấy nàng lại muốn sinh khí, chàng nhanh ra đòn sát thủ “Nhã Phù, nàng có phát hiện tiểu Đầu nhất khác thường hay không?”
Giang Nhã Phù há mồm, tay đâm vào người chàng “Chàng mới không bình thường, có người cha nào lại nói nhi tử mình như vậy? Chàng nói bậy về tiểu Đầu nhất ta không tha cho chàng đâu!”
“Không phải, nàng đừng nóng! Là ta muốn nói, nàng không cảm thấy tiểu Đầu nhất…” Chàng dán vào lỗ tai nàng “Như là trùng sinh sao?”
Giang Nhã Phù kinh ngạc nhìn chàng “Chàng nói nó cũng…”
Thời Phái trịnh trọng gật đầu, nửa điểm không giống nói giỡn “Ta đã xác nhận qua, cùng nói chuyện nó đều hiểu, không tin nàng về xác minh xem, cam đoan là Thời Công Khóa đã thành niên, không biết vì sao cùng chúng ta trở lại, nàng ngẫm lại mấy ngày này, lời nói cùng hành xử trước mặt nó, đều bị nó thu hết vào trong mắt?”
Giang Nhã Phù nhất thời không tiếp thu được tin tức này “Trước chàng từ từ, sao có thể? Chuyện này không có khả năng!”
“Nàng và ta có thể, vì sao nó không có khả năng được? Khẳng định nàng cũng phát hiện vài chỗ không đúng, chỉ là không nghĩ đến hướng đó thôi.”
Lời này làm Giang Nhã Phù giật mình, đích xác, tiểu Đầu nhất cùng trẻ con khác không giống nhau, nó có chút quá mức hiểu chuyện, nghĩ lại trong lúc vô tình làm hỏng chuyện tốt của Thời Phái, chẳng lẽ đều là là do nó cố ý sao?
Trong lòng nàng bỗng nhiên vội vàng, nghĩ mau chóng nhìn thấy con trai, không phải trẻ mới sinh nho nhỏ kia, mà là thiếu niên một tay nàng nuôi lớn của kiếp trước.
“Xe ngựa này đi quá chậm, ta muốn nhanh trở về, Thời Phái, ta nghĩ trở về…”
Suy nghĩ của người cha cùng người mẹ khác nhau, ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải là chuyện xấu hổ ở khuê phòng, mà là lần thứ hai nhìn thấy linh hồn kia làm bạn bên mình nhiều năm mà vui sướng.
Xem nàng kích động, Thời Phái ôm vào lòng “Đừng có gấp, chúng ta đều ở bên cạnh nàng.”
Tần La Y cùng mẫu thân Ninh Vương phi đi chung xe ngựa, Ninh Vương phi thấy nữ nhi ngốc của mình ngưng mi suy tư cái gì, cảm giác vui mừng sâu sắc, trong khoảng thời gian này, đứa nhỏ này như là đột nhiên trưởng thành không ít.
“La Y? Con đang suy nghĩ cái gì?”
“Không nghĩ cái gì ạ.”
Ninh Vương phi từ ái cười nói “Còn muốn lừa gạt đôi mắt nương sao? Con có tâm sự đều viết ở trên mặt, hôm trước con mặc bộ nam trang kia về là của ai? Ta chưa từng nhìn thấy qua con có quần áo như vậy.”
“Nương ~ nữ nhi không muốn nói.”
“Không muốn nói ta cũng biết, là Chu công tử phải không? Gần đây mỗi ngày con cùng Trần tiểu thư đi chơi, tuy rằng Trần tiểu thư hành sự có chút hoang đường, nhưng tâm địa nàng bằng phẳng như hài tử, nương khá là yên tâm. Ta không hỏi các con làm mấy chuyện quỷ gì, vốn dĩ tôn thất nữ tử chúng ta không cần quá câu nệ tục lễ. Nương chỉ hỏi con, có phải vẫn ái mộ Chu Hi không? Nương sẽ thương lượng cùng phụ vương, tuy rằng xuất thân hắn phức tạp, tâm cơ pha trọng, nhưng tâm thiện là được, cùng tính tình của con cũng xứng đôi. Chúng ta có gia thế làm hậu thuẫn, ngày sau hắn không dám khi dễ con.”
Tần La Y nghe xong lời này lại không thấy cao hứng “Hừ! Chỉ sợ đối với chúng ta thì hắn xứng, nhưng đối với hắn chúng ta lại không xứng! Tâm người nọ thực cao, phụ vương là thích làm một Vương gia nhàn tản, không vào được mắt hắn đâu.”
Ninh Vương phi kinh ngạc “Sao con nói như vậy? Chúng ta làm sao để hắn tùy ý chọn lựa chứ?”
“Nương, chuyện này người cũng đừng quản, trong lòng nữ nhi thực loạn, chờ con suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau. Trước kia con chỉ cảm thấy hắn tốt, hiện tại có chút suy nghĩ khác. Tưởng tượng hắn vì quyền thế tiếp cận Diệp Tri Tri, trong lòng con liền không thoải mái.”
Điểm này Ninh Vương phi không đặc biệt để ý, nàng trải qua sóng to gió lớn có thể hiểu, tuổi nhỏ Chu Hi trải qua nhiều suy sụp như vậy, vì muốn nổi bật mà không từ thủ đoạn nàng ít nhiều có thể lý giải.
“Cũng được, nữ nhi ta cuối cùng cũng trưởng thành, nương tin tưởng con có quyết đoán. Nghe nương một câu, mọi việc không thể đen lập tức trắng, bên phải liền sang trái, chỉ là đừng rúc sâu trong sừng trâu là tốt.”
“Nương, nữ nhi đã biết.” Tần La Y rúc vào người nương mình làm nũng.
Về tới nhà, vừa xuống xe Giang Nhã Phù gấp không chờ nổi đi gặp quốc công phu nhân, mấy ngày nay tiểu Đầu nhất đều ở bên này.
Vốn dĩ tiểu Đầu nhất ở trong lòng ngực quốc công phu nhân hảo hảo, tổ tôn hai người hoà thuận vui vẻ.
Vừa thấy Giang Nhã Phù, tiểu Đầu nhất lập tức há mồm khóc lớn, vươn cánh tay nhỏ muốn Giang Nhã Phù ôm, lại xem nhẹ gương mặt phức tạp lão cha bên cạnh.
Quốc công phu nhân cười nói “Tiểu gia hỏa này, vừa thấy mẹ ruột liền khóc thành như vậy, không biết còn tưởng là ta bạc đãi nó đấy.”
Giang Nhã Phù hành lễ “Mấy ngày này làm phiền mẫu thân rồi.”
“Sao con nói vậy? Nếu con bỏ được, mỗi ngày ta đều giúp con trông nó cho.”
Ngồi lại chốc lát, một nhà ba người mới trở về sân viện mình, đi vào phòng, đem cửa đóng lại.
Tiểu Đầu nhất tức khắc cảm thấy không khí có chút không tầm thường, cảm thấy mình như con sơn dương đợi bị làm thịt.
Ánh mắt Giang Nhã Phù phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm, nàng không chớp, không nháy chăm chú nhìn tiểu Đầu nhất, thật cẩn thận hỏi “Nhi tử, là con sao? Con theo chúng ta cùng trở lại sao?”
Tiểu Đầu nhất lập tức minh bạch, có người ngại hắn chướng mắt, hắn liền mở mắt to ngây thơ, hướng Giang Nhã Phù gọi bậy ô ô nha y.
Giang Nhã Phù thất vọng rất nhiều, nhẹ nhàng thở ra, xem ra Thời Phái suy nghĩ nhiều, sao cũng được, con đều là nhi tử của mình.
Thời Phái sửng sốt một lát, tiểu tử này! Đây là muốn đối kháng cùng mình sao?
Chàng nói “Tiểu tử, con từ bỏ tiểu tức phụ được sao? Chờ nàng vừa sinh ra ta liền bán nàng đi!”
“Nha y y ~” nhi tử vô xỉ cười.
Giang Nhã Phù nhìn Thời Phái nghĩ chàng lên cơn bệnh tâm thần “Chàng đủ rồi đó?”
Thời Phái không phục “Thời Công Khóa, con tốt lắm, chờ hai năm nữa ta nghĩ cách đem nàng tới trong phủ, con cảm thấy thế nào?”
Lời này so với linh đan diệu dược thật sự hiệu quả, nguyên bản trẻ con đang nói mớ, đột nhiên tiểu Đầu nhất không lên tiếng, nhìn về phía Thời Phái mắt to phát sáng đầy kinh hỷ, làm Giang Nhã Phù ngây dại.
Thấy vậy, so với Thượng Phương Bảo Kiếm Thời Phái tận lực cao hứng “Xem đi! Ta không lừa gạt nàng chứ? Vừa rồi tiểu tử này cùng chúng ta giả ngu đó! Đầu nhất, cha nói sẽ giữ lời, con đừng vì tiểu tức phụ mà nhọc lòng, thân thể này còn quá nhỏ, quá nhọc lòng tương lai không cao đâu, cha giúp con an bài hết thảy, bảo đảm không để nàng chịu một chút khổ nào.”
Giang Nhã Phù nửa tin nửa ngờ nhìn hết thảy, tiếp theo nàng liền khiếp sợ thấy tiểu Đầu nhất yên lặng chảy nước mắt, không phải kiểu khóc tùy ý của trẻ con, mà là một câu nói của cha mẹ, hài tử cao hứng hoặc ủy khuất thút thít khóc.
Giang Nhã Phù trong lòng đau xót, ôm con lên, kề mặt mình, nàng tin, con trai thật sự đã trở lại!
Từ lúc này, tiểu Đầu nhất thay đổi nghe lời, buổi tối không hề quấn lấy Giang Nhã Phù, cố ý phá hư chuyện tốt của cha mình.
Rốt cuộc Thời Phái quang minh chính đại khôi phục chủ quyền về phòng ngủ chính, bọn hạ nhân cũng không hoài nghi thân thiếu gia mình nghẹn mất tính năng.
Buổi tối, trong lúc Giang Nhã Phù mơ màng muốn cùng Chu Công gặp gỡ.
Thần thái Thời Phái sáng láng, chọn ngay lúc này hỏi bên tai nàng “Tiểu Bảo, lời nói hòa li kia liền không tính đi? Về sau chúng ta đừng ai nhắc lại chuyện này nhé?”
Lại thấy Giang Nhã Phù đang ngủ bỗng nhiên mở mắt “Không được! Ta phát hiện chiêu hòa li này dùng khá tốt, cẩu tử trung thần còn chờ khảo nghiệm. Chuyện hòa li tạm thời gác lại, về sau chàng khiến ta có một chút không hài lòng, lập tức sẽ nhắc lại!”
“A? Tiểu Bảo, này không công bằng nha…”
Lúc này Giang Nhã Phù nhắm mắt lại, mặc chàng năn nỉ ỉ ôi cũng không mở miệng, chỉ có khóe miệng hơi cong tiết lộ tâm tình của nàng mà thôi.
Ban ngày, Giang Nhã Phù ôm tiểu Đầu nhất ở trong sân xem hoa, Xuân Hạnh chạy tới “Thiếu phu nhân, người đoán vừa rồi ở trong phủ nô tỳ thấy ai không?”
“Thấy ai? Ta đoán không được.”
“Là Tư Minh.”
“Tư Minh lại có gì kỳ quái đâu, có thể cha hoặc đại tẩu lại đưa thứ gì tới chứ gì?”
Vẻ mặt Xuân Hạnh trịnh trọng “Điểm quái ở chỗ này, Tư Minh không phải tới tìm người, mà là đặc biệt tới tìm thiếu gia, nhìn dáng vẻ thần thần bí bí, giống như không muốn người biết đó. Ở cách xa nô tỳ nghe hắn cùng Trương Bình nói, như là về đại thiếu gia, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì, có vẻ rất cấp bách.”
Đại ca đã xảy ra chuyện?
Khi nàng phái người đi tìm Tư Minh cùng Trương Bình, bọn họ không còn ở trong phủ.
Trong lòng Giang Nhã Phù rơi lộp bộp, thật sốt ruột, khả năng chuyện này không nhỏ. Tính cách đại ca rộng rãi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu? Hơn nữa kiếp trước đại ca cũng không có xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ bởi nàng cùng Thời Phái trùng sinh khiến cho sự việc biến hóa sao?
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Không dám lái xe, đại gia điệu thấp ha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook