Ngày Mai Liền Hòa Ly
-
Chương 30: Đồ đạc bày đầy trên nền (2)
Quốc công phu nhân không giống những bà bà thích gây hấn khó dễ, chỉ có một nhi tử, một cô con dâu, bà thực sự đau lòng vì nàng. Mỗi ngày đều tới cửa thăm Giang Nhã Phù, ngồi bồi nàng, hỏi han sức khỏe nàng.
Giang Nhã Phù chưa bao giờ ngại bà dong dài, mỗi lần còn cùng bà nói rất nhiều chuyện. Bà thường xuyên oán giận quốc công gia hay cẩu thả, hay chọc giận bà, hoặc kể chuyện trước kia của Thời Phái cho nàng nghe, tựa hai mẹ con ngồi tâm tình vậy.
Xuân Hạnh không phải đứa ngốc, chỉ là tuổi còn nhỏ nên xử lý sự việc chưa được ổn thỏa. Mấy ngày nay Thiếu phu nhân tuy chưa nói cái gì với nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Thiếu phu nhân đối với nàng cùng trước kia không có giống nhau.
Tỷ như trước kia nàng cùng Xuân Nguyệt làm việc đều như nhau, nhưng hiện tại số lần Thiếu phu nhân gọi Xuân Nguyệt làm việc rõ ràng so với nàng thì nhiều hơn, trước Thiếu phu nhân gọi nàng nhiều hơn hẳn, nàng ý thức khẳng định mình đã làm gì khiến Thiếu phu nhân không cao hứng, đã bị thất sủng.
Nàng từng nghĩ có phải hay không chuyện mình đổi sách, nhưng tâm lý luôn cho là may mắn, Thiếu phu nhân không có khả năng phát hiện, bởi không thấy vợ chồng chủ tử nói qua nữa chữ về chuyện đó. Nàng thật sự hối hận, về sau mặc kệ vì cái gì, nàng không dám làm việc có lỗi với Thiếu phu, không làm chuyện trái lương tâm lòng sẽ không sợ quỷ gõ cửa.
Thời điểm lần thứ năm nàng làm việc ngây người, Mộc Lưu Phi gọi nàng vào phòng nói chuyện. Mấy ngày này nhìn bộ dáng nàng tất cả mọi người đều thấy cả, cũng có đau lòng, mà ý tứ Thiếu phu nhân là muốn giáo huấn nàng không tiếng động, người thực tâm sẽ tự ăn năn hối lỗi.
Xuân Hạnh khóc lóc với Mộc Lưu Phi, cùng nàng ra khỏi phòng, lau khô nước mắt liền trực tiếp đi gặp Giang Nhã Phù, quỳ xuống nhận sai. Nàng sụt sịt nói “Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám giúp người khác lừa gạt người nữa, người tha thứ cho nô tỳ một lần này đi.”
Giang Nhã Phù bị nàng hành lễ, ý bảo Xuân Nguyệt nâng nàng dậy “Biết sai thì tốt, tuy rằng ta cùng thiếu gia là người một nhà, nhưng người bên cạnh ta, trước hết phải nghe ta rồi mới có thể nghe chàng, đã hiểu rồi chứ?”
“Nô tỳ đã hiểu.” Xuân Hạnh vẫn sụt sịt, Thiếu phu nhân không đánh không mắng nàng, so với đánh mắng nàng còn dễ chịu hơn.
“Không khóc, nhớ rõ giáo huấn lần này. Người nhà ngươi cũng không cần nhọc lòng, thiếu gia chỉ là hù dọa thôi, nếu chàng thật muốn động đến bọn họ cũng phải qua tay ta mới được. Ngươi đó, về sau gặp chuyện nhớ vận động nhiều đầu óc một chút.”
Một chủ một tớ cứ như vậy giải hòa.
Trương Bình ở bên ngoài đợi trong chốc lát, chờ bên trong nói xong mới nói lời cầu kiến.
Thời điểm vào cửa nhìn mắt Xuân Hạnh hắn ngượng ngùng, như thể thấy nàng muốn đến hung hăng giẫm đạp mình cho hả giận.
“Thiếu phu nhân, quốc công gia từ biên quan gởi thư, nghe nói không trở lại ăn tết được, còn gửi theo không ít thứ tốt về nữa, mọi thứ đều đặt ở chỗ phu nhân, thiếu gia cũng ở bên kia. Phu nhân nói hôm nay thời tiết tốt, thân mình ngài nặng nề cần tản bộ nhiều, muốn qua xem thì bảo bọn nha hoàn đỡ đi qua.”
Ngốc lâu trong phòng có chút bị đè nén, đi ra ngoài một chút cũng tốt, Giang Nhã Phù liền kêu Xuân Hạnh bồi mình đi một chuyến.
Nàng chưa vào đến cửa đã nghe tiếng quốc công phu nhân nói cười vui vẻ. Thấy nàng tới càng cao hứng hơn, nhiệt tình tiếp đón nàng ngồi, trên bàn bày đầy đồ đạc, dưới nền còn đặt hai thùng đồ lớn.
Đúng là không ít thứ, đặc sản phía tây có da lông động vật, đặc biệt là quả khô điểm tâm, cho Thời Phái kiện binh thư, cho Giang Nhã Phù cuộn gấm nổi danh của địa phương, ngoài ra còn thật nhiều đồ vật cho hài tử chưa ra đời nữa.
“Phụ thân ngươi cũng thật là, đưa nhiều đồ vật về như vậy làm gì? Ta tình nguyện thấy ông ấy chứ không lấy mấy thứ này, mãi ngóng trông khi nào trở về, chúng ta một nhà yên ổn sinh hoạt.”
Ai, nhắc tới chuyện này Giang Nhã Phù cùng đồng cảm với bà “Mẫu thân, ngài đừng nghĩ như vậy, dù sao phụ thân cũng ở trên chiến trường, biết ngài lúc nào cũng vướng bận như vậy phụ thân sẽ bị phân tâm, chỉ cần người luôn bình an, ăn tết ở nơi nào cũng đều giống nhau cả.”
Thời Phái nghe vậy nhìn nàng một cái thật sâu, chàng nhớ tới mình ở biên quan mười mấy năm, khi đó nàng phải lo liệu cả nhà, có phải hay không cũng tự an ủi chính mình như vậy?
Nàng nhìn ánh mắt mẫu thân, giống như thấy một người khác là mình, tâm chàng nổi lên ẩn ẩn đau. Kiếp trước nàng luôn hiểu chuyện làm người vừa ý, tuy rằng ngẫu nhiên một mình cảm thấy nàng không đủ săn sóc ôn tồn, nhưng khi ra trận giết địch, lòng chàng luôn không phải lo lắng gì.
Nghe Giang Nhã Phù nói quốc công phu nhân nghĩ thoáng hơn “Con nói cũng đúng, xác thật ông ấy bình an so với mọi thứ đều quan trọng nhất. Nhưng hai con vẫn còn quá nhỏ, nghĩa đạo phu thê ở chung còn biết quá ít. Cả hai phải cùng tâm, cùng nắm chặt tay nhau thế mới là người một nhà.”
Lời này như một cái chùy nhỏ đập vào lòng Giang Nhã Phù cùng Thời Phái, hai người cùng nhìn thoáng qua nhau, không có lên tiếng.
Đồ vật đều xem như đã xong, Giang Nhã Phù phát hiện không có đồ vật tặng riêng cho mẫu thân, liền tò mò hỏi “Mẫu thân, phụ thân có đưa ngài cái gì đặc biệt hơn đúng không?”
Thời Phái cũng tò mò, nơi ở của phụ thân toàn một giới vũ phu, có thể đưa thứ gì tốt cho mẫu thân. Nhớ thời điểm kiếp trước của mình, một năm gửi về nhà hai thùng đồ vật, chỉ là khi đó chưa có gửi về bộ gấm này.
Nhắc tới điều này, đáy mắt quốc công phu nhân tản ra ngọt ngào “Các con muốn biết sao? Cũng được, xem như nương cho các con mở rộng chút kiến thức.”
Nói xong thấy bà mang một chút đắc ý, lấy trong một cái hộp để lên bàn hai đồ vật nhỏ.
“Trong tin phụ thân các con nói, thanh thủ lúc rỗi ông điêu khắc ra, một cái là ta một cái là ông ấy, đừng nói khắc ra có điểm giống, cái bàn tay to kia cũng thật làm khó ông ấy rồi. Đúng rồi, chờ ông ấy trở về, các con ngàn vạn lần đừng cho ông ấy biết là ta nói cho nghe biết chưa.”
Cả hai liên tục gật đầu, cầm lên thưởng thức xem, một cái đồ vật nho nhỏ đầy chi tiết phong phú, có thể thấy lúc ngồi điêu khắc người chế tác dụng tâm cỡ nào.
Chính là dụng tâm, một khi dùng tâm, hai khối đầu gỗ so với tơ lụa, vàng bạc châu báu thực tốt hơn!
Thời Phái liếc nhìn Giang Nhã Phù một cái, thấy nàng cầm đồ vật trong tay không nói, trong lòng đột nhiên nhảy dựng thật mạnh.
Ây cha ơi! Từ khi nào ngài luyện ra chiêu thức này? Không phải người hố nhi tử sao? Cùng lấy lòng nương tử, thủ đoạn của nhi tử chẳng khác nào tro than!
Giang Nhã Phù khen vài câu, trả đồ vật trở về, xem mẫu thân đem đồ vật trân trọng thu lại cất, trong lòng bùng sôi một cỗ sóng ngầm.
So người với người, vật với vật, chỉ có nước đen ném hết đi, hôm nay nàng lĩnh ngộ như thế nào là chân lý...
- -- ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay kết thúc, cảm tạ các vị tiểu khả ái duy trì ~ ta sẽ tiếp tục bạch bạch bạch! Không cần hiểu lầm, là gõ bàn phím gõ chữ.
Giang Nhã Phù chưa bao giờ ngại bà dong dài, mỗi lần còn cùng bà nói rất nhiều chuyện. Bà thường xuyên oán giận quốc công gia hay cẩu thả, hay chọc giận bà, hoặc kể chuyện trước kia của Thời Phái cho nàng nghe, tựa hai mẹ con ngồi tâm tình vậy.
Xuân Hạnh không phải đứa ngốc, chỉ là tuổi còn nhỏ nên xử lý sự việc chưa được ổn thỏa. Mấy ngày nay Thiếu phu nhân tuy chưa nói cái gì với nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Thiếu phu nhân đối với nàng cùng trước kia không có giống nhau.
Tỷ như trước kia nàng cùng Xuân Nguyệt làm việc đều như nhau, nhưng hiện tại số lần Thiếu phu nhân gọi Xuân Nguyệt làm việc rõ ràng so với nàng thì nhiều hơn, trước Thiếu phu nhân gọi nàng nhiều hơn hẳn, nàng ý thức khẳng định mình đã làm gì khiến Thiếu phu nhân không cao hứng, đã bị thất sủng.
Nàng từng nghĩ có phải hay không chuyện mình đổi sách, nhưng tâm lý luôn cho là may mắn, Thiếu phu nhân không có khả năng phát hiện, bởi không thấy vợ chồng chủ tử nói qua nữa chữ về chuyện đó. Nàng thật sự hối hận, về sau mặc kệ vì cái gì, nàng không dám làm việc có lỗi với Thiếu phu, không làm chuyện trái lương tâm lòng sẽ không sợ quỷ gõ cửa.
Thời điểm lần thứ năm nàng làm việc ngây người, Mộc Lưu Phi gọi nàng vào phòng nói chuyện. Mấy ngày này nhìn bộ dáng nàng tất cả mọi người đều thấy cả, cũng có đau lòng, mà ý tứ Thiếu phu nhân là muốn giáo huấn nàng không tiếng động, người thực tâm sẽ tự ăn năn hối lỗi.
Xuân Hạnh khóc lóc với Mộc Lưu Phi, cùng nàng ra khỏi phòng, lau khô nước mắt liền trực tiếp đi gặp Giang Nhã Phù, quỳ xuống nhận sai. Nàng sụt sịt nói “Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám giúp người khác lừa gạt người nữa, người tha thứ cho nô tỳ một lần này đi.”
Giang Nhã Phù bị nàng hành lễ, ý bảo Xuân Nguyệt nâng nàng dậy “Biết sai thì tốt, tuy rằng ta cùng thiếu gia là người một nhà, nhưng người bên cạnh ta, trước hết phải nghe ta rồi mới có thể nghe chàng, đã hiểu rồi chứ?”
“Nô tỳ đã hiểu.” Xuân Hạnh vẫn sụt sịt, Thiếu phu nhân không đánh không mắng nàng, so với đánh mắng nàng còn dễ chịu hơn.
“Không khóc, nhớ rõ giáo huấn lần này. Người nhà ngươi cũng không cần nhọc lòng, thiếu gia chỉ là hù dọa thôi, nếu chàng thật muốn động đến bọn họ cũng phải qua tay ta mới được. Ngươi đó, về sau gặp chuyện nhớ vận động nhiều đầu óc một chút.”
Một chủ một tớ cứ như vậy giải hòa.
Trương Bình ở bên ngoài đợi trong chốc lát, chờ bên trong nói xong mới nói lời cầu kiến.
Thời điểm vào cửa nhìn mắt Xuân Hạnh hắn ngượng ngùng, như thể thấy nàng muốn đến hung hăng giẫm đạp mình cho hả giận.
“Thiếu phu nhân, quốc công gia từ biên quan gởi thư, nghe nói không trở lại ăn tết được, còn gửi theo không ít thứ tốt về nữa, mọi thứ đều đặt ở chỗ phu nhân, thiếu gia cũng ở bên kia. Phu nhân nói hôm nay thời tiết tốt, thân mình ngài nặng nề cần tản bộ nhiều, muốn qua xem thì bảo bọn nha hoàn đỡ đi qua.”
Ngốc lâu trong phòng có chút bị đè nén, đi ra ngoài một chút cũng tốt, Giang Nhã Phù liền kêu Xuân Hạnh bồi mình đi một chuyến.
Nàng chưa vào đến cửa đã nghe tiếng quốc công phu nhân nói cười vui vẻ. Thấy nàng tới càng cao hứng hơn, nhiệt tình tiếp đón nàng ngồi, trên bàn bày đầy đồ đạc, dưới nền còn đặt hai thùng đồ lớn.
Đúng là không ít thứ, đặc sản phía tây có da lông động vật, đặc biệt là quả khô điểm tâm, cho Thời Phái kiện binh thư, cho Giang Nhã Phù cuộn gấm nổi danh của địa phương, ngoài ra còn thật nhiều đồ vật cho hài tử chưa ra đời nữa.
“Phụ thân ngươi cũng thật là, đưa nhiều đồ vật về như vậy làm gì? Ta tình nguyện thấy ông ấy chứ không lấy mấy thứ này, mãi ngóng trông khi nào trở về, chúng ta một nhà yên ổn sinh hoạt.”
Ai, nhắc tới chuyện này Giang Nhã Phù cùng đồng cảm với bà “Mẫu thân, ngài đừng nghĩ như vậy, dù sao phụ thân cũng ở trên chiến trường, biết ngài lúc nào cũng vướng bận như vậy phụ thân sẽ bị phân tâm, chỉ cần người luôn bình an, ăn tết ở nơi nào cũng đều giống nhau cả.”
Thời Phái nghe vậy nhìn nàng một cái thật sâu, chàng nhớ tới mình ở biên quan mười mấy năm, khi đó nàng phải lo liệu cả nhà, có phải hay không cũng tự an ủi chính mình như vậy?
Nàng nhìn ánh mắt mẫu thân, giống như thấy một người khác là mình, tâm chàng nổi lên ẩn ẩn đau. Kiếp trước nàng luôn hiểu chuyện làm người vừa ý, tuy rằng ngẫu nhiên một mình cảm thấy nàng không đủ săn sóc ôn tồn, nhưng khi ra trận giết địch, lòng chàng luôn không phải lo lắng gì.
Nghe Giang Nhã Phù nói quốc công phu nhân nghĩ thoáng hơn “Con nói cũng đúng, xác thật ông ấy bình an so với mọi thứ đều quan trọng nhất. Nhưng hai con vẫn còn quá nhỏ, nghĩa đạo phu thê ở chung còn biết quá ít. Cả hai phải cùng tâm, cùng nắm chặt tay nhau thế mới là người một nhà.”
Lời này như một cái chùy nhỏ đập vào lòng Giang Nhã Phù cùng Thời Phái, hai người cùng nhìn thoáng qua nhau, không có lên tiếng.
Đồ vật đều xem như đã xong, Giang Nhã Phù phát hiện không có đồ vật tặng riêng cho mẫu thân, liền tò mò hỏi “Mẫu thân, phụ thân có đưa ngài cái gì đặc biệt hơn đúng không?”
Thời Phái cũng tò mò, nơi ở của phụ thân toàn một giới vũ phu, có thể đưa thứ gì tốt cho mẫu thân. Nhớ thời điểm kiếp trước của mình, một năm gửi về nhà hai thùng đồ vật, chỉ là khi đó chưa có gửi về bộ gấm này.
Nhắc tới điều này, đáy mắt quốc công phu nhân tản ra ngọt ngào “Các con muốn biết sao? Cũng được, xem như nương cho các con mở rộng chút kiến thức.”
Nói xong thấy bà mang một chút đắc ý, lấy trong một cái hộp để lên bàn hai đồ vật nhỏ.
“Trong tin phụ thân các con nói, thanh thủ lúc rỗi ông điêu khắc ra, một cái là ta một cái là ông ấy, đừng nói khắc ra có điểm giống, cái bàn tay to kia cũng thật làm khó ông ấy rồi. Đúng rồi, chờ ông ấy trở về, các con ngàn vạn lần đừng cho ông ấy biết là ta nói cho nghe biết chưa.”
Cả hai liên tục gật đầu, cầm lên thưởng thức xem, một cái đồ vật nho nhỏ đầy chi tiết phong phú, có thể thấy lúc ngồi điêu khắc người chế tác dụng tâm cỡ nào.
Chính là dụng tâm, một khi dùng tâm, hai khối đầu gỗ so với tơ lụa, vàng bạc châu báu thực tốt hơn!
Thời Phái liếc nhìn Giang Nhã Phù một cái, thấy nàng cầm đồ vật trong tay không nói, trong lòng đột nhiên nhảy dựng thật mạnh.
Ây cha ơi! Từ khi nào ngài luyện ra chiêu thức này? Không phải người hố nhi tử sao? Cùng lấy lòng nương tử, thủ đoạn của nhi tử chẳng khác nào tro than!
Giang Nhã Phù khen vài câu, trả đồ vật trở về, xem mẫu thân đem đồ vật trân trọng thu lại cất, trong lòng bùng sôi một cỗ sóng ngầm.
So người với người, vật với vật, chỉ có nước đen ném hết đi, hôm nay nàng lĩnh ngộ như thế nào là chân lý...
- -- ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay kết thúc, cảm tạ các vị tiểu khả ái duy trì ~ ta sẽ tiếp tục bạch bạch bạch! Không cần hiểu lầm, là gõ bàn phím gõ chữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook