Ngày Mai Liền Hòa Ly
-
Chương 26: Một loại bệnh tên là phạm tiện (3)
Trương Bình hướng nàng hiền lành vẫy tay “Xuân Hạnh, mau tới đây, thiếu gia tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Xuân Hạnh không nghĩ nhiều, nhảy nhót chạy đi qua.
“Thiếu gia tìm ta có chuyện gì? Sao không về trong viện rồi nói?”
Lòng Trương Bình thầm nói, đương nhiên không thể hồi sân rồi, như vậy bị Thiếu phu nhân nhìn thấy sao?
“Ha ha, ta cũng không biết, mau cùng ta đi gặp thiếu gia rồi ngươi sẽ biết thôi.”
Rất nhanh Trương Bình dẫn Xuân Hạnh tới phủ phía Đông Bắc, phủ Quốc công khá lớn nhưng người lại không nhiều, bởi vậy thật nhiều nơi cũng chưa được dùng thường xuyên.
Trương Bình mang nàng vào một gian trong đó, bên trong Thời Phái đang ngồi chờ.
Trực giác nói cho Xuân Hạnh biết có gì đó không thích hợp, nàng cảm giác sau gáy mình rét lạnh “Nô tỳ gặp qua thiếu gia.”
Gương mặt Thời Phái xụ xuống, khí thế như vậy đối với một tiểu cô nương chính là muốn dọa người “Xuân Hạnh, Quốc công phủ đối đãi một nhà ngươi thế nào?”
“Quốc công phủ đối đãi gia đình nô tì ân trọng như núi, thiếu gia, ngài là muốn nô tỳ làm chuyện gì sao?”
Nàng chớp mắt, hồn nhiên hỏi ra ý đồ của chàng, mạc danh Thời Phái chột dạ “Biết là tốt rồi, ta có chuyện hỏi ngươi, phải ăn ngay nói thật nếu không biết hậu quả thế nào rồi đó.”
Xuân Hạnh trịnh trọng gật đầu “Nô tỳ đã biết, ngài hỏi đi.”
“Ta hỏi ngươi, Thiếu phu nhân có phải thường xuyên mượn sách từ nhà mẹ đẻ xem không? Mỗi lần về Giang gia là ai đi lấy?”
Thì ra là chuyện này, Xuân Hạnh lập tức thở dài nhẹ nhõm, nàng nào biết trong đó cả trai lẫn gái bí ẩn cong cong vòng vòng? “Đúng vậy, cũng không tính là thường xuyên, nửa tháng đi một lần, thời gian cũng không cố định. Đôi khi là hạ nhân Giang gia chủ động đưa tới, đôi khi là Thiếu phu nhân xem xong hết phái Mộc Lưu Phi tỷ tỷ về lấy, nhưng thường hạ nhân Giang gia đưa tới là nhiều hơn.”
“Mỗi lần nhận sách, Thiếu phu nhân có tránh người không? Trong sách có mang theo cái gì bí mật không? Hay có người tiện thể nhắn gì đó?”
Từ lời này Xuân Hạnh phát hiện ra một tia khác thường “Tuyệt đối không có! Thiếu phu nhân cũng không tránh người, cũng không có mang theo bí mật gì. Mới vừa rồi sách lấy về, Thiếu phu nhân còn ở trước mặt chúng nô tỳ mở tay nải ra, lúc ấy nô tỳ thấy có một quyển sách thú vị, Thiếu phu nhân còn hào phóng cho nô tỳ cùng Xuân Nguyệt mượn xem trước nữa!”
Lòng dạ Thời Phái bình tĩnh “Lời này là thật sự?”
“Thiên chân vạn xác, nô tỳ có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt ngài.”
Hai mắt tiểu cô nương đẫm lệ vì lo sợ, để đạt mục đích khiến nàng sợ hãi, thực ra Thời Phái không cố ý muốn hù dọa nàng như thế đâu. Chàng tin tưởng tác phong Giang Nhã Phù, trừ bỏ sách lấy về sẽ không có những thứ khác, nếu muốn hồng hạnh xuất tường, sẽ không dùng biện pháp không đầu óc như vậy.
“Được, ta tạm thời tin tưởng lời ngươi nói. Cha mẹ cùng ca ca ngươi đều làm việc trong phủ, đặc biệt ca ca ngươi là một kẻ khá có tài…”
Xuân Hạnh thẳng eo, rấm rức khóc “Thiếu gia ngài nói đi, muốn nô tỳ làm cái gì?”
Bị nàng đánh gãy lời nói chuyện, trong lòng Thời Phái không vui, nàng bồi dưỡng đám nha hoàn này thành cái dạng gì thế này? Dường như một đám đều không đáng tin.
“Ngươi đã biết lợi hại trong đó là tốt. Trở về nhớ chú ý chặt chẽ sách Giang gia đưa, tận lực nghĩ cách đem việc này để ngươi làm, dùng biện pháp gì ta mặc kệ, tóm lại mỗi lần lấy được phải đưa ta xem trước.”
“…vâng, nô tỳ đã biết.”
“Tốt, đi xuống đi, phải chiếu cố Thiếu phu nhân cẩn thận, ta sẽ không bạc đãi cả nhà ngươi.”
Ô ô ô ~ Xuân Hạnh cơ hồ là vội chạy đi, khi trở về tâm tình rất tốt ngược lại lúc này toàn bộ đã bay biến mất, nàng không muốn làm kẻ phản đồ, nàng không muốn…
Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt cùng ngủ một phòng, cả hai thân thiết hơn các nha hoàn khác, nàng phát hiện cảm xúc Xuân Hạnh có chút dị thường hỏi. Xuân Hạnh giải thích chỉ là việc nhỏ trong nhà, nghe vậy Xuân Nguyệt không hỏi đến nữa.
Thời tiết ngày càng lạnh, ban ngày có ánh nắng đỡ một chút, hôm nay Thời Phái không đi quân doanh, mang theo Trương Bình đi dạo phố, dạo phố để làm gì? Là đi đến tiệm sách phố.
Hai người đi chừng hai canh giờ, qua hơn phân nửa con phố, mua một hơi mấy chục quyển sách, thơ ca, địa lý bản địa, thần thoại, quỷ thần quái vật… Cái gì cần đều lấy hết.
Hai người trở về liền mang theo sách vào gian phòng kia.
Thời Phái nhanh chóng lật xem từng cuốn sách trong tay, tỉ mỉ phối hợp lại, trong miệng còn lẩm bẩm “Này là đôi quỷ quái, hồ yêu, lang yêu, chồn yêu, gà yêu…”
Muốn cái gì có cái đó, chàng không tin sách mình chọn so với Chu Hi kém hơn! Chàng là con trai độc nhất trong nhà, không thể không tiếp thu sự nghiêp của phụ thân. Nếu từ nhỏ học văn, chàng nhất định không thua kém gì Chu Hi, xem như đi thi không đậu Trạng Nguyên, chí ít cũng đậu được thám hoa cơ mà.
Không bao lâu, việc chàng giao Xuân Hạnh đã có cơ hội thực hiện. Gã sai vặt Giang gia lại đây đưa sách, thuận tiện lấy lại sách lần trước đưa mượn lấy về.
Mộc Lưu Phi đem sách cũ sắp xếp lại tốt, định tự mình đưa ra ngoài cửa, Xuân Hạnh nhiệt tình chạy tới, lấy tay nải trong tay nàng “Hì hì, Mộc Lưu Phi tỷ tỷ, về sau người chạy việc này tỷ giao cho ta đi.”
“Cái nha đầu này, hôm nay thế nào cần mẫn như vậy?”
“Ta vốn là người cần mẫn mà! Lại nói không phải ta vì tỷ tỷ phân ưu sao.”
Mộc Lưu Phi không nghĩ nhiều, mấy ngày nay nàng giúp Thiếu phu nhân nhiều việc xác thật có chút mệt mỏi “Miệng ngươi thật ngọt, mau đi đi, đối phương nếu hỏi đến Thiếu phu nhân, liền nói hết thảy đều tốt. Nếu hỏi chuyện khác, ngàn vạn lần đừng có nói bừa biết chưa.”
“Đã biết! Ta đây đi.”
Xuân Hạnh thực mau liền đến chỗ gã sai vặt Tư Minh Giang gia phái tới, người này trước kia có gặp qua. Hạ nhân Giang gia thiếu người, Tư Minh không câu nệ làm sai vặt cho ai, ai có việc đều có thể tìm hắn.
“Chỗ này có ba quyển sách, trong đó có hai cuốn là đại thiếu gia tìm, một cuốn khác là Chu thiếu gia tìm. Khi đi Thiếu phu nhân có dặn dò ta tiện thể nhắn cho tiểu thư, nói thân mình nàng đã khá hơn nhiều, mỗi ngày có thể ra ngoài tản bộ.”
Xuân Hạnh cùng hắn trao đổi tay nải “Được, ta nhớ kỹ, nhất định chuyển cáo. Thiếu phu nhân chúng ta mọi việc đều tốt, nói cho trong nhà không cần nhớ mong người.”
Sau khi hai người cáo biệt, Xuân Hạnh nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, thấp thỏm đi qua cửa phòng Trương Bình, lần trước gặp thiếu gia tại căn nhà kia, nàng không thể không thực hiện.
Thường Trương Bình mấy ngày mới về đây, may mắn hôm nay hắn bỗng nhiên cảm phong hàn, không cùng thiếu gia ra cửa, bằng không phải bỏ qua rồi.
Thực mau hai người nhanh nhẹn đem sách trước đó chuẩn bị tốt đổi ba cuốn trong tay nải, bao lại cẩn thận Xuân Hạnh cầm đi.
Nàng mang theo sách trở về không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi, chỉ có Mộc Lưu Phi thuận miệng hỏi một câu, sao đi lâu thế? Nàng tìm một lý do qua loa lấy lệ trả lời.
Thời Phái tự mình chọn sách tương đối hoàn mỹ, cũng phù hợp yêu thích Giang Nhã Phù, bởi vậy không có bị nàng phát hiện ra cái gì.
Có một số việc, chỉ cần thành công lần đầu, lại quen đường liền thấy nhẹ nhàn, Xuân Hạnh giúp Thời Phái thay đổi hai lần sách thành công, làm chuyện này trong lòng không khẩn trương nhiều nữa, thời điểm Trương Bình cùng thiếu gia đều không ở phủ, nàng tự mình đi đổi, mỗi lần đưa sách cũng không phát hiện ra cái gì dị thường.
Rốt cuộc tuổi nàng còn nhỏ, một khi thả lỏng xem không quan trọng, liền mau lộ ra dấu vết.
Lần trước Xuân Hạnh về lấy khoai lang khô Giang Nhã Phù thực thích, ăn hết rồi liền kêu nàng về nhà lấy thêm ít nữa, Xuân Hạnh nghĩ thầm, sách lần trước ngày hôm qua đã đổi trả Giang gia, nếu có quay lại cũng kịp nàng trở lại nên yên tâm về nhà.
Xuân Hạnh không nghĩ tới, chân trước nàng vừa đi, sau lưng Tư Minh đến Quốc công phủ, nghe nói Xuân Hạnh không ở phủ, hắn kêu người tìm Mộc Lưu Phi.
Vừa lúc Mộc Lưu Phi đang ở bên nhau Giang Nhã Phù, lời này bị nàng nghe được.
“Tư Minh ngày hôm qua không phải đã tới sao? Hỏi xem có chuyện gì không?”
Ngoài cửa gã sai vặt đáp “Tiểu nhân thấy hắn cầm tay nải, liền nhiều miệng hỏi một câu, hắn nói cái gì mà sách lấy sai rồi.”
Mộc Lưu Phi nghi hoặc nói “Sai rồi? Như thế nào bị sai? Là tự ta thu thập, trước đó Thiếu phu nhân còn đối chiếu qua đúng mà.”
Giang Nhã Phù nhất thời cũng không nghĩ thông suốt, sao lại thế này “Mộc Lưu Phi ra bảo người đem Tư Minh tiến vào, chúng ta giáp mặt hỏi một câu sẽ biết.”
Thực mau, Tư Minh tiến vào, đem tay nải đẩy tới “Tiểu thư, sách này không phải lần trước tiểu nhân mang qua, ba quyển có hai quyển không đúng, có phải hay không vị tỷ tỷ nào thu thập nhớ sai rồi? Sách khác không quan trọng, nhưng cuốn 《 kiều ông truyện 》 là lão gia muốn lấy xem.”
Mặt Giang Nhã Phù lập tức trầm xuống, căn bản là nàng không thấy cuốn 《 kiều ông truyện 》, nàng xem chính là 《 thái công truyện 》!
“Ngươi nói lại, lần trước tới lấy còn có sách gì?”
“Còn có một quyển《 phong nhã tập 》và 《 lô am bút ký 》.”
“Còn những lần trả sách trước đó?”
Trong lòng Tư Minh cùng Mộc Lưu Phi đều cả kinh, bất an nhìn nàng, mơ hồ cảm thấy cái gì đó không đúng.
Tư Minh nhanh nhạy báo lại danh sách của hai lần trước cho nàng nghe.
Nghe xong ngực Giang Nhã Phù phập phồng lên xuống, thật tốt! Thời Phái lại dùng chiêu thức ấy! Đây là không dám trực tiếp quản nàng cùng Giang gia liên hệ thư tịch, sợ trong sách bọn họ có mang theo bí mật gì, không cam lòng thấy nàng ‘hồng hạnh xuất tường’ sao.
Trải qua dò hỏi phát hiện sách chỉ bị đổi ba lần, hiển nhiên chính là thời điểm họ từ Giang gia trở về. Ngoài mặt ở Giang gia Thời Phái tỏ ra hào phóng, thì ra tất cả đều là giả vờ.
Xem nàng đối phó chàng như thế nào!
“Tư Minh, ngươi hãy nghe cho kỹ, làm thế này…”
Thời điểm chạng vạng Xuân Hạnh mang theo một bao khoai lang khô lớn trở lại, kể chuyện tình thú vị trong thôn trang cho Giang Nhã Phù nghe, nói không dừng được. Nàng đối đãi nàng ta bình thường giống nhau, không ai nói chuyện hôm nay Tư Minh có tới.
Giang Nhã Phù chỉ giận Thời Phái chứ không giận nàng. Tiểu nha đầu này bản tính thuần lương, còn thiếu dạy dỗ, nàng nhất định bị Thời Phái uy hiếp, hơn nữa cảm thấy việc này không nghiêm trọng.
Nha hoàn lanh lợi nàng có nhiều, nhưng chịu lấy thân chắn tai nạn cho hài tử nàng thì khó có được.
Tiểu Viên thạch từ nhỏ nghịch ngợm, biết bò liền gây sự, nàng khó yên tâm về nó, thời điểm xử lý gia sự cũng mang theo nó. Có một lần nàng giáo huấn một bà tử quản sự tham ô nghiêm trọng, lúc ấy nàng làm trò trước mặt mọi người muốn giết gà dọa khỉ, không lưu tình cách chức nàng, cưỡng chế đuổi ra phủ.
Nhưng nàng không nghĩ tới bà tử kia âm ngoan ác độc, nhất thời nổi tâm tư cá chết lưới rách, đứng dậy hất ly trà nóng vào nàng, trà nóng hướng phía giường Viên thạch đang chơi đùa bò tới dội vào.
Mọi người đều bị kinh hồn, đó là một ly trà mới vừa nóng hổi, nếu đổ trên người tiểu hài tử, hơn phân nửa làn da đều bị phỏng. Hài tử chịu đau đớn, bị lưu sẹo còn tốt, vạn nhất miệng vết thương dưỡng không tốt, mệnh không khả năng giữ nổi.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Xuân Hạnh cực nhanh vọt ra, không hề nghĩ ngợi lấy thân mình chặn giúp tiểu Viên thạch, một ly trà nóng đều hắt vào sau lưng nàng, mùa hè xiêm y mặc mỏng, nàng lập tức a một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mà khi đó Xuân Hạnh còn có nửa tháng phải thành thân… bởi vì việc này Giang Nhã Phù nhớ đến ân nàng.
Ngày hôm sau Tư Minh mang theo sách mới tới phủ, Xuân Hạnh lại một lần không chối từ vất vả làm người chạy việc này. Nàng chạy quá nhanh, cho nên không thấy được trên mặt Mộc Lưu Phi ẩn nhẫn ý cười.
Bổn nha đầu, lúc này ngươi thảm rồi, chờ khóc đi.
Không biết khi nào, Giang Nhã Phù đi tới bên người nàng “Đừng nhìn, kêu ngươi tra sự tra được sao rồi?”
“Hồi Thiếu phu nhân, tra ra được, ở vườn lớn bên kia, Xuân Hạnh cùng Trương Bình ở trong một gian phòng Đông Bắc thay đổi sách, nói vậy sách của Thiếu gia đều để ở đó.”
Xuy! Cái lão đông tây này, còn bày nhiều chuyện như vậy, cổ bực mình Giang Nhã Phù đã đi qua, hiện tại nghĩ tới chỉ bật cười, Thời Phái lột xác thành một người nàng hoàn toàn không quen biết, so với tiểu hài tử còn ấu trĩ hơn.
Không nghĩ tới trong mắt nàng Thời Phái đều là giống nhau, để xem ai so chiêu cao hơn.
- -- ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chủ tao thao tác đại thích hợp, mau tới đầu phiếu ha ha ha, ta trạm nữ chủ!
“Tìm ta?” Xuân Hạnh không nghĩ nhiều, nhảy nhót chạy đi qua.
“Thiếu gia tìm ta có chuyện gì? Sao không về trong viện rồi nói?”
Lòng Trương Bình thầm nói, đương nhiên không thể hồi sân rồi, như vậy bị Thiếu phu nhân nhìn thấy sao?
“Ha ha, ta cũng không biết, mau cùng ta đi gặp thiếu gia rồi ngươi sẽ biết thôi.”
Rất nhanh Trương Bình dẫn Xuân Hạnh tới phủ phía Đông Bắc, phủ Quốc công khá lớn nhưng người lại không nhiều, bởi vậy thật nhiều nơi cũng chưa được dùng thường xuyên.
Trương Bình mang nàng vào một gian trong đó, bên trong Thời Phái đang ngồi chờ.
Trực giác nói cho Xuân Hạnh biết có gì đó không thích hợp, nàng cảm giác sau gáy mình rét lạnh “Nô tỳ gặp qua thiếu gia.”
Gương mặt Thời Phái xụ xuống, khí thế như vậy đối với một tiểu cô nương chính là muốn dọa người “Xuân Hạnh, Quốc công phủ đối đãi một nhà ngươi thế nào?”
“Quốc công phủ đối đãi gia đình nô tì ân trọng như núi, thiếu gia, ngài là muốn nô tỳ làm chuyện gì sao?”
Nàng chớp mắt, hồn nhiên hỏi ra ý đồ của chàng, mạc danh Thời Phái chột dạ “Biết là tốt rồi, ta có chuyện hỏi ngươi, phải ăn ngay nói thật nếu không biết hậu quả thế nào rồi đó.”
Xuân Hạnh trịnh trọng gật đầu “Nô tỳ đã biết, ngài hỏi đi.”
“Ta hỏi ngươi, Thiếu phu nhân có phải thường xuyên mượn sách từ nhà mẹ đẻ xem không? Mỗi lần về Giang gia là ai đi lấy?”
Thì ra là chuyện này, Xuân Hạnh lập tức thở dài nhẹ nhõm, nàng nào biết trong đó cả trai lẫn gái bí ẩn cong cong vòng vòng? “Đúng vậy, cũng không tính là thường xuyên, nửa tháng đi một lần, thời gian cũng không cố định. Đôi khi là hạ nhân Giang gia chủ động đưa tới, đôi khi là Thiếu phu nhân xem xong hết phái Mộc Lưu Phi tỷ tỷ về lấy, nhưng thường hạ nhân Giang gia đưa tới là nhiều hơn.”
“Mỗi lần nhận sách, Thiếu phu nhân có tránh người không? Trong sách có mang theo cái gì bí mật không? Hay có người tiện thể nhắn gì đó?”
Từ lời này Xuân Hạnh phát hiện ra một tia khác thường “Tuyệt đối không có! Thiếu phu nhân cũng không tránh người, cũng không có mang theo bí mật gì. Mới vừa rồi sách lấy về, Thiếu phu nhân còn ở trước mặt chúng nô tỳ mở tay nải ra, lúc ấy nô tỳ thấy có một quyển sách thú vị, Thiếu phu nhân còn hào phóng cho nô tỳ cùng Xuân Nguyệt mượn xem trước nữa!”
Lòng dạ Thời Phái bình tĩnh “Lời này là thật sự?”
“Thiên chân vạn xác, nô tỳ có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt ngài.”
Hai mắt tiểu cô nương đẫm lệ vì lo sợ, để đạt mục đích khiến nàng sợ hãi, thực ra Thời Phái không cố ý muốn hù dọa nàng như thế đâu. Chàng tin tưởng tác phong Giang Nhã Phù, trừ bỏ sách lấy về sẽ không có những thứ khác, nếu muốn hồng hạnh xuất tường, sẽ không dùng biện pháp không đầu óc như vậy.
“Được, ta tạm thời tin tưởng lời ngươi nói. Cha mẹ cùng ca ca ngươi đều làm việc trong phủ, đặc biệt ca ca ngươi là một kẻ khá có tài…”
Xuân Hạnh thẳng eo, rấm rức khóc “Thiếu gia ngài nói đi, muốn nô tỳ làm cái gì?”
Bị nàng đánh gãy lời nói chuyện, trong lòng Thời Phái không vui, nàng bồi dưỡng đám nha hoàn này thành cái dạng gì thế này? Dường như một đám đều không đáng tin.
“Ngươi đã biết lợi hại trong đó là tốt. Trở về nhớ chú ý chặt chẽ sách Giang gia đưa, tận lực nghĩ cách đem việc này để ngươi làm, dùng biện pháp gì ta mặc kệ, tóm lại mỗi lần lấy được phải đưa ta xem trước.”
“…vâng, nô tỳ đã biết.”
“Tốt, đi xuống đi, phải chiếu cố Thiếu phu nhân cẩn thận, ta sẽ không bạc đãi cả nhà ngươi.”
Ô ô ô ~ Xuân Hạnh cơ hồ là vội chạy đi, khi trở về tâm tình rất tốt ngược lại lúc này toàn bộ đã bay biến mất, nàng không muốn làm kẻ phản đồ, nàng không muốn…
Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt cùng ngủ một phòng, cả hai thân thiết hơn các nha hoàn khác, nàng phát hiện cảm xúc Xuân Hạnh có chút dị thường hỏi. Xuân Hạnh giải thích chỉ là việc nhỏ trong nhà, nghe vậy Xuân Nguyệt không hỏi đến nữa.
Thời tiết ngày càng lạnh, ban ngày có ánh nắng đỡ một chút, hôm nay Thời Phái không đi quân doanh, mang theo Trương Bình đi dạo phố, dạo phố để làm gì? Là đi đến tiệm sách phố.
Hai người đi chừng hai canh giờ, qua hơn phân nửa con phố, mua một hơi mấy chục quyển sách, thơ ca, địa lý bản địa, thần thoại, quỷ thần quái vật… Cái gì cần đều lấy hết.
Hai người trở về liền mang theo sách vào gian phòng kia.
Thời Phái nhanh chóng lật xem từng cuốn sách trong tay, tỉ mỉ phối hợp lại, trong miệng còn lẩm bẩm “Này là đôi quỷ quái, hồ yêu, lang yêu, chồn yêu, gà yêu…”
Muốn cái gì có cái đó, chàng không tin sách mình chọn so với Chu Hi kém hơn! Chàng là con trai độc nhất trong nhà, không thể không tiếp thu sự nghiêp của phụ thân. Nếu từ nhỏ học văn, chàng nhất định không thua kém gì Chu Hi, xem như đi thi không đậu Trạng Nguyên, chí ít cũng đậu được thám hoa cơ mà.
Không bao lâu, việc chàng giao Xuân Hạnh đã có cơ hội thực hiện. Gã sai vặt Giang gia lại đây đưa sách, thuận tiện lấy lại sách lần trước đưa mượn lấy về.
Mộc Lưu Phi đem sách cũ sắp xếp lại tốt, định tự mình đưa ra ngoài cửa, Xuân Hạnh nhiệt tình chạy tới, lấy tay nải trong tay nàng “Hì hì, Mộc Lưu Phi tỷ tỷ, về sau người chạy việc này tỷ giao cho ta đi.”
“Cái nha đầu này, hôm nay thế nào cần mẫn như vậy?”
“Ta vốn là người cần mẫn mà! Lại nói không phải ta vì tỷ tỷ phân ưu sao.”
Mộc Lưu Phi không nghĩ nhiều, mấy ngày nay nàng giúp Thiếu phu nhân nhiều việc xác thật có chút mệt mỏi “Miệng ngươi thật ngọt, mau đi đi, đối phương nếu hỏi đến Thiếu phu nhân, liền nói hết thảy đều tốt. Nếu hỏi chuyện khác, ngàn vạn lần đừng có nói bừa biết chưa.”
“Đã biết! Ta đây đi.”
Xuân Hạnh thực mau liền đến chỗ gã sai vặt Tư Minh Giang gia phái tới, người này trước kia có gặp qua. Hạ nhân Giang gia thiếu người, Tư Minh không câu nệ làm sai vặt cho ai, ai có việc đều có thể tìm hắn.
“Chỗ này có ba quyển sách, trong đó có hai cuốn là đại thiếu gia tìm, một cuốn khác là Chu thiếu gia tìm. Khi đi Thiếu phu nhân có dặn dò ta tiện thể nhắn cho tiểu thư, nói thân mình nàng đã khá hơn nhiều, mỗi ngày có thể ra ngoài tản bộ.”
Xuân Hạnh cùng hắn trao đổi tay nải “Được, ta nhớ kỹ, nhất định chuyển cáo. Thiếu phu nhân chúng ta mọi việc đều tốt, nói cho trong nhà không cần nhớ mong người.”
Sau khi hai người cáo biệt, Xuân Hạnh nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, thấp thỏm đi qua cửa phòng Trương Bình, lần trước gặp thiếu gia tại căn nhà kia, nàng không thể không thực hiện.
Thường Trương Bình mấy ngày mới về đây, may mắn hôm nay hắn bỗng nhiên cảm phong hàn, không cùng thiếu gia ra cửa, bằng không phải bỏ qua rồi.
Thực mau hai người nhanh nhẹn đem sách trước đó chuẩn bị tốt đổi ba cuốn trong tay nải, bao lại cẩn thận Xuân Hạnh cầm đi.
Nàng mang theo sách trở về không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi, chỉ có Mộc Lưu Phi thuận miệng hỏi một câu, sao đi lâu thế? Nàng tìm một lý do qua loa lấy lệ trả lời.
Thời Phái tự mình chọn sách tương đối hoàn mỹ, cũng phù hợp yêu thích Giang Nhã Phù, bởi vậy không có bị nàng phát hiện ra cái gì.
Có một số việc, chỉ cần thành công lần đầu, lại quen đường liền thấy nhẹ nhàn, Xuân Hạnh giúp Thời Phái thay đổi hai lần sách thành công, làm chuyện này trong lòng không khẩn trương nhiều nữa, thời điểm Trương Bình cùng thiếu gia đều không ở phủ, nàng tự mình đi đổi, mỗi lần đưa sách cũng không phát hiện ra cái gì dị thường.
Rốt cuộc tuổi nàng còn nhỏ, một khi thả lỏng xem không quan trọng, liền mau lộ ra dấu vết.
Lần trước Xuân Hạnh về lấy khoai lang khô Giang Nhã Phù thực thích, ăn hết rồi liền kêu nàng về nhà lấy thêm ít nữa, Xuân Hạnh nghĩ thầm, sách lần trước ngày hôm qua đã đổi trả Giang gia, nếu có quay lại cũng kịp nàng trở lại nên yên tâm về nhà.
Xuân Hạnh không nghĩ tới, chân trước nàng vừa đi, sau lưng Tư Minh đến Quốc công phủ, nghe nói Xuân Hạnh không ở phủ, hắn kêu người tìm Mộc Lưu Phi.
Vừa lúc Mộc Lưu Phi đang ở bên nhau Giang Nhã Phù, lời này bị nàng nghe được.
“Tư Minh ngày hôm qua không phải đã tới sao? Hỏi xem có chuyện gì không?”
Ngoài cửa gã sai vặt đáp “Tiểu nhân thấy hắn cầm tay nải, liền nhiều miệng hỏi một câu, hắn nói cái gì mà sách lấy sai rồi.”
Mộc Lưu Phi nghi hoặc nói “Sai rồi? Như thế nào bị sai? Là tự ta thu thập, trước đó Thiếu phu nhân còn đối chiếu qua đúng mà.”
Giang Nhã Phù nhất thời cũng không nghĩ thông suốt, sao lại thế này “Mộc Lưu Phi ra bảo người đem Tư Minh tiến vào, chúng ta giáp mặt hỏi một câu sẽ biết.”
Thực mau, Tư Minh tiến vào, đem tay nải đẩy tới “Tiểu thư, sách này không phải lần trước tiểu nhân mang qua, ba quyển có hai quyển không đúng, có phải hay không vị tỷ tỷ nào thu thập nhớ sai rồi? Sách khác không quan trọng, nhưng cuốn 《 kiều ông truyện 》 là lão gia muốn lấy xem.”
Mặt Giang Nhã Phù lập tức trầm xuống, căn bản là nàng không thấy cuốn 《 kiều ông truyện 》, nàng xem chính là 《 thái công truyện 》!
“Ngươi nói lại, lần trước tới lấy còn có sách gì?”
“Còn có một quyển《 phong nhã tập 》và 《 lô am bút ký 》.”
“Còn những lần trả sách trước đó?”
Trong lòng Tư Minh cùng Mộc Lưu Phi đều cả kinh, bất an nhìn nàng, mơ hồ cảm thấy cái gì đó không đúng.
Tư Minh nhanh nhạy báo lại danh sách của hai lần trước cho nàng nghe.
Nghe xong ngực Giang Nhã Phù phập phồng lên xuống, thật tốt! Thời Phái lại dùng chiêu thức ấy! Đây là không dám trực tiếp quản nàng cùng Giang gia liên hệ thư tịch, sợ trong sách bọn họ có mang theo bí mật gì, không cam lòng thấy nàng ‘hồng hạnh xuất tường’ sao.
Trải qua dò hỏi phát hiện sách chỉ bị đổi ba lần, hiển nhiên chính là thời điểm họ từ Giang gia trở về. Ngoài mặt ở Giang gia Thời Phái tỏ ra hào phóng, thì ra tất cả đều là giả vờ.
Xem nàng đối phó chàng như thế nào!
“Tư Minh, ngươi hãy nghe cho kỹ, làm thế này…”
Thời điểm chạng vạng Xuân Hạnh mang theo một bao khoai lang khô lớn trở lại, kể chuyện tình thú vị trong thôn trang cho Giang Nhã Phù nghe, nói không dừng được. Nàng đối đãi nàng ta bình thường giống nhau, không ai nói chuyện hôm nay Tư Minh có tới.
Giang Nhã Phù chỉ giận Thời Phái chứ không giận nàng. Tiểu nha đầu này bản tính thuần lương, còn thiếu dạy dỗ, nàng nhất định bị Thời Phái uy hiếp, hơn nữa cảm thấy việc này không nghiêm trọng.
Nha hoàn lanh lợi nàng có nhiều, nhưng chịu lấy thân chắn tai nạn cho hài tử nàng thì khó có được.
Tiểu Viên thạch từ nhỏ nghịch ngợm, biết bò liền gây sự, nàng khó yên tâm về nó, thời điểm xử lý gia sự cũng mang theo nó. Có một lần nàng giáo huấn một bà tử quản sự tham ô nghiêm trọng, lúc ấy nàng làm trò trước mặt mọi người muốn giết gà dọa khỉ, không lưu tình cách chức nàng, cưỡng chế đuổi ra phủ.
Nhưng nàng không nghĩ tới bà tử kia âm ngoan ác độc, nhất thời nổi tâm tư cá chết lưới rách, đứng dậy hất ly trà nóng vào nàng, trà nóng hướng phía giường Viên thạch đang chơi đùa bò tới dội vào.
Mọi người đều bị kinh hồn, đó là một ly trà mới vừa nóng hổi, nếu đổ trên người tiểu hài tử, hơn phân nửa làn da đều bị phỏng. Hài tử chịu đau đớn, bị lưu sẹo còn tốt, vạn nhất miệng vết thương dưỡng không tốt, mệnh không khả năng giữ nổi.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Xuân Hạnh cực nhanh vọt ra, không hề nghĩ ngợi lấy thân mình chặn giúp tiểu Viên thạch, một ly trà nóng đều hắt vào sau lưng nàng, mùa hè xiêm y mặc mỏng, nàng lập tức a một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mà khi đó Xuân Hạnh còn có nửa tháng phải thành thân… bởi vì việc này Giang Nhã Phù nhớ đến ân nàng.
Ngày hôm sau Tư Minh mang theo sách mới tới phủ, Xuân Hạnh lại một lần không chối từ vất vả làm người chạy việc này. Nàng chạy quá nhanh, cho nên không thấy được trên mặt Mộc Lưu Phi ẩn nhẫn ý cười.
Bổn nha đầu, lúc này ngươi thảm rồi, chờ khóc đi.
Không biết khi nào, Giang Nhã Phù đi tới bên người nàng “Đừng nhìn, kêu ngươi tra sự tra được sao rồi?”
“Hồi Thiếu phu nhân, tra ra được, ở vườn lớn bên kia, Xuân Hạnh cùng Trương Bình ở trong một gian phòng Đông Bắc thay đổi sách, nói vậy sách của Thiếu gia đều để ở đó.”
Xuy! Cái lão đông tây này, còn bày nhiều chuyện như vậy, cổ bực mình Giang Nhã Phù đã đi qua, hiện tại nghĩ tới chỉ bật cười, Thời Phái lột xác thành một người nàng hoàn toàn không quen biết, so với tiểu hài tử còn ấu trĩ hơn.
Không nghĩ tới trong mắt nàng Thời Phái đều là giống nhau, để xem ai so chiêu cao hơn.
- -- ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chủ tao thao tác đại thích hợp, mau tới đầu phiếu ha ha ha, ta trạm nữ chủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook