Ngày Mai Cũng Thích Anh
35: Nhân Chứng Thấy Tận Mắt


“….”
Đệch.
Vị cặn bã hàng đầu này đúng là biết thật đấy.
Lục Kinh Yến đang uống nước xuýt thì bị sặc, cô nuốt ngụm nước bọt, rồi lại nhìn tin nhắn anh gửi đến lần nữa.
Trái tim không chịu nghe sai bảo đập nhanh thình thịch.
Đây là tình trạng mà cô chưa từng gặp phải.
Cô cố gắng khiến trái tim của mình trở nên bình tĩnh hơn một chút, nhưng không những không giảm mà còn đập nhanh hơn.
Lục Kinh Yến, mày bị gì thế hả.
Rõ ràng lửa là mày đưa tới trước, người ta mới nói hai chữ, mày đã kích động như thế làm gì.
Mới có thế này mà mày còn muốn làm cho người ta khóc à?
Đậu má….
Lục Kinh Yến buông điện thoại xuống, đi vào phòng vệ sinh.
Cô mở vòi nước, dùng nước lạnh táp lên mặt, cuối cùng cả người cô cũng bình thường hơn chút xíu.
Người đã đứng trong phòng vệ sinh rồi, cô dứt khoác móc lấy một chút kem tẩy trang, bôi đều lên mặt rồi mát xa.
Sau khi rửa sạch mặt xong, cô cởi quần áo, đi chân trần bước vào gian tắm.
Tắm xong, cô cũng không vội ra ngoài, bèn đứng dưới vòi hoa sen ngẩn người một lát, cô cúi đầu hệt như đang nhận mệnh khẽ thở dài một tiếng.
Tống Nhàn nói không sai.
Hình như cô gặp phải khắc tinh rồi.

Ngày kế.

Cuối cùng những ngày tháng bận rộng của Lục Kinh Yến cũng đi đến hồi kết, cô đánh một giấc tới một giờ chiều mới thức dậy.
Lục Kinh Yến vệ sinh cá nhân xong, rồi thu dọn đồ đạc mấy ngày cô ở trong khách sạn này, sau khi mọi thứ hòm hòm đã là hai giờ rồi.

Cô đói bụng bắt đầu kêu lên, cô lười chạy ra ngoài ăn cơm, nên trực tiếp gọi phục vụ trà chiều trong khách sạn.
Lục Kinh Yến lấp đầy bụng xong, cô quay về phòng lấy đồ của mình, định trả phòng rồi về.
Mấy ngày nay xe của cô dừng ở bãi đậu xe ngầm, cô ngồi thang máy xuống tầng một, để thẻ phòng lên quầy lễ tân, sau đó lại đi về phía thang máy bên kia.
Cô đi chưa được mấy bước, đã có người chặn lấy cô: “Cô gái ơi.”
Lục Kinh Yến ngừng bước, nhìn người tới một cái.
Trí nhớ của cô luôn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mặt gọi cô này chính là người phụ nữ bị chồng bạo hành trên sân thượng buổi sáng hôm qua.
Lục Kinh Yến không nói gì.
“Cô còn nhớ tôi không? Buổi sáng hôm qua, chúng ta từng gặp nhau trên sân thượng đó.” Người phụ nữ tự giới thiệu: “Tôi họ Tôn, tôi đợi cô ở đây đã lâu rồi, tôi còn tưởng cô trả phòng rồi cơ, may mà cô vẫn chưa đi.”
Lục Kinh Yến nhướng mày lên: “Có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ họ Tôn kia vội vàng gật đầu liên tục, dường như đang không biết nên mở lời như thế nào, lắp bắp mãi một lát, mới ngập ngừng nói: “Tôi, tôi muốn xin cô giúp đỡ một việc, cô có thể giúp tôi làm chứng không, tôi muốn ly hôn với chồng mình, nhưng tôi muốn có được quyền nuôi dưỡng con gái….”
Không đợi bà Tôn nói xong, Lục Kinh Yến đã lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Không có hứng thú.”
Bà Tôn không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, ngẩn cả người: “Tôi biết tôi tới tìm cô giúp đỡ như này có hơi mạo phạm, nhưng người duy nhất hiện giờ có thể giúp tôi chỉ có cô thôi, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô giúp không công, tôi sẽ trả thù lao cho cô.”
“Thù lao?” Lục Kinh Yến cười nhạt một tiếng: “Là tiền hả? Ngại quá, thứ tôi không thiếu nhất chính lf tiền.”
“...”
“Phiền bà nhường đường một chút.” Lục Kinh Yến thấy bà Tôn này đứng tại chỗ không nhúc nhích, kiên nhẫn của cô đã hao mòn hết, cô kéo va li của mình đi vòng sang bên cạnh.
Bà Tôn kia chạy theo: “Cô ơi, cầu xin cô dó, coi như cô ban phát thiện tâm đi, tôi thực sự không còn đường nào để đi nữa rồi, tôi không thể không có con gái.”
Lục Kinh Yến hệt như chẳng nghe thấy lời bà Tôn vậy, cô bấm thang máy.
Thang máy nhanh chóng xuất hiện, bà Tôn kia gấp gáp túm lấy quần áo của Lục Kinh Yến: “Có thể nhờ cô cần nhắc lại một chút không.”

Lục Kinh Yến cúi đầu nhìn quần áo của mình bị túm, gương mặt vô cùng thờ ơ: “Buông ra.”
Lời nói của cô không nặng, nhưng khí thế ngập tràn.
Bà tôn kia hoảng sợ thả lỏng ngón tay ra, nghĩ tới con gái, lại tóm chặt lấy.
Hai người giằng co một hồi, kiên nhẫn của Lục Kinh Yến đã cạn sạch: “Tôi không có nghĩa vụ phải giúp bà, cũng không có ý định giúp bà, bà có thời gian quấn lấy tôi ở chỗ này, không bằng nghĩ cách kích thích chồng bà đánh bà lần nữa, cho nên làm phiền bà buông tay ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy.”
“...”
Cuối cùng bà Tôn cũng buông tay ra.
Lục Kinh Yến là hi vọng duy nhất của bà ta, hiện giờ đã đứt mất rồi.
Khoảnh khắc buông Lục Kinh Yến ra, bà ta không kìm nén nổi hai mắt đỏ ửng lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Kinh Yến lướt qua mặt bà ta, đối mặt với đôi mắt ửng đỏ đó, cô chẳng hề có hiện tượng cảm động nào mà kéo va li đi thẳng vào trong thang máy.

Thịnh Tiện vừa bước vào sảnh lớn của khách sạn đã trông thấy Lục Kinh Yến.
Tiếp theo đó anh nhìn thấy đương sự của mình.
Chẳng biết hai người đang nói gì đó, Lục Kinh Yến tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trên gương mặt viết đầy bài xích.
Thịnh Tiện bước tới, nhìn thấy bà Tôn đỏ mắt đang trào nước mắt, mí mắt bỗng nảy lên: “Sao vậy?”
Bà Tôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Tiện vội lau nước mắt ở khóe mắt, hơi xấu hổ nói: “Tối qua tôi nhớ ra, lúc chồng tôi đánh tôi, thì có một nhân chứng nhìn thấy tận mắt, tôi muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng cô ấy từ chối rồi.”
Nhân chứng nhìn tận mắt…..
Thịnh Tiện nhớ tới vừa Lục Kinh Yến vừa nói chuyện với bà ta: “Là cô gái vừa bước vào thang máy kia sao?”
Bà Tôn gật đầu: “Cậu trông thấy rồi hả.”
Thịnh Tiện: “Bà xác định không nhìn lầm?”
Bà Tôn lắc đầu: “Không thể nào lầm được, trông cô ấy quá đẹp rồi.”


Đi ra khỏi thang máy, Lục Kinh Yến mở cốp sau ra, ném va li vào trong đó.
Đóng cốp sau lại, cô mở cửa xe ra, vừa mới chui vào, thì điện thoại vang lên.
Là điện thoại Thịnh Tiện gọi tới.
Lục Kinh Yến hơi kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
Lục Kinh Yến nhận máy, cười hì hì gọi một tiếng “anh trai”, đang định hỏi anh có phải là nhớ cô rồi không, thì giọng nói của Thịnh Tiện đã truyền tới: “Đi chưa?”
Lục Kinh Yến thu lại lời nói bên miệng: “Hả?”
“Vẫn ở trong khách sạn hả.”
“Ở mà, đang ở bãi đậu xe ngầm.”
“Đợi tôi.”
Điện thoại bị Thịnh Tiện cúp mất.
Lục Kinh Yến mờ mịt buông điện thoại xuống, hạ cửa sổ xe, thò đầu ra nhìn về phía thang máy.
Rất nhanh, chưa tới hai phút, Thịnh Tiện đã bước ra ngoài.
Anh nhìn xung quanh xe một vòng, tìm thấy xe của cô rồi bước tới.
Lục Kinh Yến không xuống xe, cô tựa lên cửa sổ nhìn Thịnh Tiện đang vội vã đi tới, đang định hỏi anh có chuyện gì mà vội vàng như thế, Thịnh Tiện đã lên tiếng trước: “Sáng hôm qua, ở trên tầng thượng khách sạn em có nhìn thấy việc bạo hành gia đình hả?”
Lục Kinh Yến hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết được?”
Thịnh Tiện: “Một trong số đó là đương sự của tôi.”
“À, trùng hợp nhỉ, xem ra em với anh trai rất có duyên đó.” Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện, hỏi tiếp: “Anh tìm em chỉ vì hỏi việc này thôi sao?”
“Không hẳn.” Thịnh Tiện nhìn cô rồi im lặng chốc lát: “Bà Tôn tìm em giúp làm nhân chứng nhìn thấy tận mắt, em từ chối rồi?”
Lục Kinh Yến rất thản nhiên: “Vâng, từ chối rồi.”
Thịnh Tiện: “Có thể cân nhắc thêm không?”
Lục Kinh Yến chẳng buồn suy nghĩ: “Không cần.”
Dù sao thì là cô trong sáng ngoài tối dụ dỗ người, cô từ chối quá dứt khoát, thì trông có vẻ bản thân quá bạc tình.
Lục Kinh Yến nghĩ ngợi một lát, nói thêm: “Bà tà không đáng để đồng tình, trong lần đầu tiên bị bạo hành, bà ta nên ly hôn mới phải, bao nhiêu năm qua đi rồi, bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện tự cứu lấy mình, vì sao em phải giúp bà ta? So với việc nói bà ta là người bị hại, không bằng nói bà ta là kẻ tiếp tay cho bạo lực gia đình.


Hơn nữa, hôm đó em chỉ vừa vặn xuất hiện thôi, nếu như em không xuất hiện, vậy chẳng phải hiện giờ bà ta cũng chẳng có bất cứ chứng cứ gì sao.

Cho nên chuyện này rất đơn giản, coi như hôm ấy không nhìn thấy em đi.”
Lục Kinh Yến cảm thấy chuyện này cứ như vậy mà qua đi, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Anh trai, thời tiết hôm nay rất đẹp, có muốn đi hóng gió với nhau không?”
Thịnh Tiện bình tĩnh nhìn cô.
Dáng vẻ anh im lặng không nói mà cứ nhìn cô thế này, rất áp lực.
Lục Kinh Yến nhìn tránh ra chỗ khác hắng giọng, vừa định cười nói thêm gì đó, Thịnh Tiện ngước mắt lên: “Trẻ con là vô tội.”
Giống như anh, tiếp nhận vụ kiện này, không hẳn là muốn cứu vớt bà Tôn ra khỏi nước sôi lửa bỏng, mà là vì đứa trẻ.
Bởi vì tự thân anh đã trải qua một gia đình tồi tệ, nên hiểu rõ môi trường sống như vậy ảnh hưởng đến cuộc đời con người có bao nhiêu khốc liệt, cho nên anh muốn dùng hết khả năng để đứa trẻ này có được tình yêu và bầu bạn mà trưởng thành.
Thịnh Tiện thấy Lục Kinh Yến không phản ứng, anh nói thêm: “Đứa trẻ mới mười mấy tuổi, con bé cần có mẹ, mà không phải người cha có khuynh hướng bạo lực gia đình.”
Lục Kinh Yến làm ngơ nhún vai: “Vậy chỉ có thể trách nó đầu thai không được tốt thôi, em cũng đâu phải là thánh mẫu, không có lý do gì để giúp bà ta.

Hơn nữa, chẳng phải anh là giáo sư trẻ nhất viện pháp luật sao, vụ án nào tới tay anh đều có thể thắng kiện, em tin lần này anh cũng làm được.

Nếu thực sự không ổn, anh có thể luồn lách qua lỗ hổng của pháp luật, chẳng phải giới luật sư của các anh có câu nói, như này sao, pháp luật không phải dùng để tuân thủ, mà là dùng để lợi dụng.”
Thịnh Tiện không nói thêm gì nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lục Kinh Yens, hệt như muốn tìm ra thứ gì đó trên người cô, lại giống như muốn bới ra một tia dao động trong đáy mắt cô.
Từ đầu đến cuối cô gái đều rất lạnh lùng thờ ơ.
Trong ánh mắt đáp lại anh chẳng có chút ấm áp nào.
Thịnh Tiện vẫn chưa hết hi vọng, lặng lẽ nhìn cô, lúc sau, anh hỏi: “Sao em lại trở nên như vậy?”
Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Em mà trước kia tôi biết, không phải như thế này.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương