Ngày Mà Anh Đến
C4: Chương 4

04

Quý Thâm đồng ý với tôi.

Nhưng làm thế nào để hẹn Thẩm Vi ra ngoài là một vấn đề.

Tôi cũng không vội, trước khi cậu ấy ra tay, tôi đập nát chiếc Audi kia trước.

Theo cách nói của Quý Thâm, đây là chiếc xe mà người đàn bà kia thích nhất. Mấy ngày nay bà ta không ở đây, nhưng sẽ sớm quay lại, để tôi ra tay nhanh một chút.

Tôi chia làm ba ngày mới khiến chiếc xe kia hoàn toàn hỏng hết, Quý Thâm ở bên cạnh nhìn, không biết có cảm xúc gì.

Cậu ấy có rất nhiều bí mật, là những bí mật khiến cậu ấy khổ sở.

Tôi đã nhìn thấy một phần.

Đó là buổi tối không lâu sau đó, tôi mang đồ ăn đến nhà Quý Thâm ở.

Cậu ấy không đứng đợi tôi ở cửa như thường lệ, mà cửa nhà mở rộng, bên trong một mảnh đen thui.

Tôi mò mẫm đi vào, nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện.

Giọng điệu cực kỳ ai oán.

Tôi thả chậm bước chân, lặng lẽ đi tới phòng Quý Thâm.

Ánh mắt thích ứng với hoàn cảnh tối đen, tôi nhìn thấy Phó Sâm quỳ trên nền nhà, có một người phụ nữ cũng quỳ trước mặt cậu ấy, cố muốn ôm lấy cậu ấy.

Quý Thâm rất kháng cự, thế nên liên tục đẩy người nọ ra.

Người phụ nữ nóng nảy, đánh Quý Thâm một trận.

Đánh tới khi Quý Thâm không chịu nổi mà nắm lấy cổ tay người nọ, người nọ liền thuận thế ngã vào lòng cậu ấy.

“Em trai cậu sắp chết rồi, Quý Thâm, nó sắp chết rồi!”

Quý Thâm lạnh lùng nói: “Liên quan quái gì đến tôi.”

Cậu ấy đẩy người phụ nữ ra, bất thình lình bị nâng mặt lên.

Người nọ nhìn tỉ mỉ khuôn mặt cậu ấy, sau đó không dằn được mà cười ha hả.

“Rất giống, Quý Thâm, cậu và ba cậu thật giống nhau!”


m giọng càng lúc càng nhỏ, cũng dịu nhẹ hơn.

Tựa như người trước mặt bây giờ không phải Quý Thâm, mà là cha của cậu ấy.

Đây là tình cảm như thế nào nhỉ, nuôi dưỡng con trai không có quan hệ huyết thống dưới tay.

Dục vọng khống chế gần như biến thái, hòa với sự ghen tị và thống hận vì con trai chính mình ốm yếu.

Muốn tự tay giết nó, lại không nỡ.

Cả hai đều đau khổ.

Tôi lướt qua chiếc xe hỏng, hung hăng đá một cước vào cửa hông chiếc BMW kia.

Cảnh báo nhanh chóng vang lên, không bao lâu liền thấy người đàn bà kia vội vã chạy ra.

Bà ta không nói gì, chỉ sửa sang lại quần áo lộn xộn. Nhanh chóng lên xe, biến mất trong bóng đêm.

Tôi lại bước vào nhà Quý Thâm, cậu ấy vẫn ngồi đó, vết máu trên khóe miệng càng lộ rõ.

Tim đập như trống vang.

Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt đang cúi xuống của cậu ấy, sống mũi cao thẳng, cùng với đôi môi nhạt màu.

Tôi ngồi xổm xuống, Quý Thâm thấy là tôi, nói một câu, không có gì đáng ngại cả.

Natsume đã từng nói, ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Đại khái là đầu óc tôi hỏng rồi mới có thể nghĩ đến những lời này.

Nhưng mặt trăng ở trên bầu trời đen kịt, còn Quý Thâm ở trước mắt tôi.

Tôi cảm thấy chúng tôi giống nhau như thế, như con thú bị giam cầm giãy dụa trong cực khổ, gặp nhau, và chắc chắn sẽ hấp dẫn lẫn nhau.

Trong đêm thu yên tĩnh không tiếng động ấy, tôi hôn cậu.

Xúc cảm môi chạm vào nhau rất kỳ diệu, rất mềm mại, cũng rất ngọt ngào.

Cậu ấy có hơi kháng cự, nhưng bị tôi nâng mặt nên giãy dụa không được.

Nụ hôn đầu tiên của cuộc đời, kết thúc rất ngắn ngủi.

Đôi môi Quý Thâm lấp lánh sáng bóng, cậu ấy đẩy tôi ra, không nói một lời đi ra ngoài cửa.


Tôi nấu ba món mặn một món canh, lúc gần đi về mới nghe thấy cậu ấy nói.

“Bạch Lộ, đừng thích tôi.”

Vừa mới học xong môn sinh học, tôi tìm lý do rất đường hoàng.

“Thích một người không phải tự mình có thể kiểm soát, là do gien quyết định. Nói cách khác, gien của tôi đã chọn cậu.”

Chuyện của Phùng Thiên Thành và Thẩm Vi càng làm càng to ra, cuối cùng trường học cũng không ngồi không yên nữa mà mời phụ huynh.

Ngày đó Thẩm Vi bị đánh cả một đoạn đường về nhà, tôi đoán chắc hẳn cô ta sẽ không an phận thủ thường, cho nên vừa đến tối thì đi tới phía dưới cửa sổ nhà cô ta canh.

Cuối cùng đợi đến lúc Thẩm Vi bỏ nhà trốn đi, đầu năm đó thì điện thoại di động chưa phổ biến như bây giờ. Cô ta chỉ có thể trốn khỏi nhà rồi đi tìm Phùng Thiên Thành, Thẩm Vi chắc chắn không ngờ cô ta vừa tiếp đất đã đụng phải tôi.

Tôi nói: “Phùng Thiên Thành bảo tôi tới tiếp ứng cô.”

Con gái đang yêu thật sự không có năng lực phân biệt, Thẩm Vi chỉ cho là Phùng Thiên Thành phòng ngừa chu đáo, biết cô ấy muốn trốn ra nên sắp xếp tôi ở đây chờ cô ấy từ sớm.

Cô ta cũng không ngẫm lại, tôi hận Phùng Thiên Thành như vậy, làm sao có thể cam tâm tình nguyện hiến thân cho tình yêu của bọn họ.

Thẩm Vi đi theo tôi, nghi hoặc hỏi: “Anh ấy chờ chúng ta ở đâu?”

“Một chỗ an toàn.”

Ngồi lên xe Quý Thâm sắp xếp, chúng tôi đến Mãn Thiên Tinh.

Thẩm Vi không thể không biết nơi này, cô ta bỗng nhớ tới trước đó có người uy hiếp cô ta, nếu như ở ngoài ức hiếp tôi thì sẽ bán cô ta vào Mãn Thiên Tinh.

Tôi mới biết được, thì ra Thẩm Vi cũng biết sợ như thế này.

Cô ta kéo tay tôi, từng lời từng chữ toàn là chị tốt em tốt, để tôi thả cô ta về.

Thẩm Vi cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không tìm tôi gây phiền toái nữa.

Quá trễ rồi.

Tôi quá hiểu tính tình đám người này, có lẽ bọn họ sẽ không làm khó dễ tôi nữa.

Nhưng rất nhanh sẽ tìm ra một quả hồng mềm trong nhóm học sinh thành thật, không biết chán mà trêu đùa cười cợt bạn đó, trở thành người thay thế cho tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Vi, nói cho cô ta đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì hết, chúng ta chỉ ở chỗ này ngủ một giấc thôi.


Cô ta bán tín bán nghi, nhưng đã đến nơi này rồi, vả lại còn có một đám người nhìn, không làm cũng phải làm.

Tìm một phòng riêng, hai người chúng tôi đêm nay ngủ ở đó.

Sau nửa đêm, tôi lẻn ra ngoài. Ông chủ của Mãn Thiên Tinh thấy tôi, thế mà lại khách sáo, mặt mày đều trưng ra nụ cười.

“Cô gái nhỏ à, cháu quen biết với công tử nhà họ Quý hả?

Tôi nghĩ nghĩ, chắc là Quý Thâm, vì thế gật đầu.

Ông chủ kia giơ ngón tay cái lên với tôi: “Cô bé, tháng ngày tươi đẹp của cháu ở phía trước rồi đó.”

Tôi không nói gì, lẻn ra từ cửa sau.

Ngày hôm sau, tôi trốn trong đám người nhìn Thẩm Vi bị cha mẹ bắt ra từ Mãn Thiên Tinh. Trong số những người hóng chuyện, có rất nhiều bạn học, họ hàng, hàng xóm của cô ta.

Họ chỉ trỏ, dựng lên đủ loại tin đồn nhảm. Không cần ra tay, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết cô ta.

Tôi biết, Thẩm Vi không thể đặt chân ở thành phố nhỏ này nữa. Bất cứ lúc nào cô ta cũng sẽ bị gán cho cái danh không đứng đắn, không biết xấu hổ, đây là trừng phạt.

Trừng phạt vì vô vàn đau khổ mà những đứa nhỏ đã phải chịu dưới tay cô ta giống như tôi.

Còn có Phùng Thiên Thành nữa.

Tôi nằm trên sân thượng vườn hoa nhà Quý Thâm, che mắt cười ha ha.

Quý Thâm nói cậu ấy đi giúp tôi đánh Phùng Thiên Thành một trận, bảo tôi dừng tay lại, chăm chỉ học tập, đừng xen vào chuyện này nữa.

Tôi nói không.

Chỉ có tự tay trả thù mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng tôi, bằng không cho dù mấy năm sau, nửa đêm ngủ mơ thấy ác mộng tôi vẫn sợ hét mà bật dậy.

Cậu ấy nhìn tôi, nói: “Được.”

Sao trên trời đã lấp lánh rồi, mà ánh mắt của Quý Thâm còn khiến người ta si mê hơn thế.

Tôi biết, mối tình đầu của tôi đã chớm nở.

“Quý Thâm, lên đại học chúng ta sẽ ở bên nhau chứ?”

Tôi không nghe được câu trả lời của cậu ấy, có lẽ là đồng ý, cũng có lẽ là không.

Có gì mà phải vội chứ, tôi nghĩ, tôi còn có 50% cơ hội cơ mà.

Tôi cố ý khiêu khích Phùng Thiên Thành, quả thật, hắn rất thích Thẩm Vi. Lời đồn ở mấy lớp khác đã bay đầy trời, lớp chúng tôi lại không ai dám nhắc tới tên của Thẩm Vi.

Chỉ cần có người dám nói Thẩm Vi nửa chữ, chắc chắn sẽ bị Phùng Thiên Thành sửa mồm cẩn thận một phen.

Bị vài người quyền đấm cước đá, cảm nhận ấy, ngẫm lại thôi cũng làm cho người ta hít thở không thông.

Mà tôi, ở trước mặt hắn lại hời hợt hạ thấp Thẩm Vi.


“Cô ta là một con đĩ, nhỉ?”

Lửa giận thổi một hơi liền bốc cháy.

Nắm đấm của Phùng Thiên Thành nện xuống, đập xuống cánh tay của tôi.

Xương cốt nhất thời run lên đau nhức, tôi muốn nâng cánh tay lên, lại phát hiện làm thế nào cũng không nâng nổi.

Cũng may, tôi còn có thể chạy.

Phùng Thiên Thành cầm lấy một cái ghế ném về phía tôi, vừa vặn đập vào lưng. Làm toàn bộ cơ thể tôi nhào về phía trước, ngã mạnh.

Mém tí nữa thì tôi cho rằng mình phải nói di ngôn ở đây, nhưng còi cảnh sát đột ngột vang lên. Tôi biết cứu tinh đang đến.

Phùng Thiên Thành đã lớn, tội cố ý gây thương tích, hắn không trốn được.

Tôi nói khẩu hình về phía hắn: “Vào tù hối hận đi nhé.”

Quý Thâm giúp tôi mời luật sư, làm nghiệm chứng vết thương, vết thương nhẹ cấp ba.

Tội cố ý gây thương tích, không thoát khỏi phải giam ba đến năm năm, còn bị xử phạt ba vạn tệ.

Khác với Phùng Thiên Thành kiêu ngạo, cha mẹ hắn đều là nông dân trung thực. Lúc thấy vết thương của tôi còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Có lẽ trong mắt bọn họ, con trai của mình sẽ không làm ra chuyện cố ý gây thương tích. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cha của Phùng Thiên Thành hận không thể tự tay đánh chết con trai mình.

Ngày khai mạc phiên tòa, ông ấy thậm chí còn quỳ xuống mặt tôi.

Người cha vất vả nửa đời người, sẵn lòng vứt bỏ tôn nghiêm để đổi lấy một câu tha thứ của tôi.

Cuộc đời của Phùng Thiên Thành vừa mới bắt đầu, không thể để lao ngục hủy hoại tiền đồ của hắn.

Tôi lắc đầu.

Tôi không tha thứ.

Mắt Phùng Thiên Thành đỏ ngầu, không biết lúc này hắn có ý thức được bản thân sai rồi hay không. Chỉ là hắn không nhìn nổi cảnh cha mình lần đầu tiên khóc lớn, cầu xin tôi như vậy.

“Bạch Lộ, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!”

Câu trả lời của tôi rất đơn giản: “Ăn cơm tù của mày đi!”

Tôi đã thành công, cuối cùng tôi đã khiến hai tên côn đồ này phải trả giá xứng đáng.

Tôi muốn cùng Quý Thâm ăn mừng thắng lợi của mình, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông trông giống cậu ấy bảy tám phần ở trước cửa nhà cậu ấy.

Khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, âu phục thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.

Quý Thâm đứng đối diện ông ta, lười nhác dựa vào tường.

“Bảo tôi đổi thận cho con trai nhỏ bé của ông, ông điên rồi à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương