Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh
-
Chương 1: Giấy chứng nhận kết hôn
1
Trước cửa sổ đăng ký kết hôn của Trung tâm công vụ quận A, khu B, có hai người đàn ông đứng cạnh nhau.
Họ có chiều cao tương đương nhau, vai rộng, chân dài, dáng người chuẩn mực, tuy nhiên, một người mặc bộ vest nghiêm túc và cà vạt màu xám trông rất trang trọng, người còn lại mặc áo khoác da màu đen, chân đi ủng leo núi, anh ấy có ngũ quan đoan chính nhưng trông nghiêm túc hơn vì tóc được cắt ngắn ngủn.
Hai người đứng cạnh nhau im lặng, không quá xa cũng không quá gần, giữ khoảng cách vừa phải. Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc vest mới lên tiếng: "Tôi lớn hơn em năm tuổi. Người ta nói cứ ba năm lại có một khoảng cách thế hệ, thì giữa em và tôi gần như có hai thế hệ."
Người bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Cũng không xa lắm, khoảng cách giữa hai cái hào nhiều nhất là hai km."
Người đàn ông mặc vest: "..."
Anh ta tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi là dân thất nghiệp lang thang, không đi làm, chỉ ở trong nhà ăn không ngồi rồi."
Anh ta đúng là không cần đến công ty mỗi ngày, mỗi tháng trợ lý đưa cho anh ta hồ sơ và đề xuất của cuộc họp định kỳ để xem xét, sau đó đợi tới cuối năm hội đồng quản trị chia hoa hồng.
1
Nói rõ thì đúng là không có công việc.
Người mặc áo khóac nghe anh ta nói thì liếc qua, nói: "Thế mà cũng không thấy anh bị đói chết."
Người mặc vest ho khan nói: "Trong nhà có chút của cải, không đói chết." Cũng chỉ mấy trăm triệu tệ.
Anh ta nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hơn nữa trước kia tôi từng ly hôn, còn có một đứa con trai năm tuổi." anh ta mỉm cười, thản nhiên lại thẳng thắn, "Em thấy đó, ông già đơn thân có con lấy vợ hai như tôi, điều kiện thật sự không tốt mấy, đối với em thì rất không công bằng."
Người đàn ông mặc vest cao ráo, gương mặt điển trai, thể hiện hết sự tinh tế, sang trọng của bộ vest, khó có thể liên tưởng anh ta với hình ảnh "cha đơn thân có con, ông già lấy vợ thứ hai".
Người mặc áo khoác đen không có biểu cảm gì, nói: "Tôi biết tất cả."
Anh nâng mắt, nhìn người bên cạnh nói: "Điều kiện của tôi cũng như vậy, người cô đơn hơn nữa lại là cảnh sát, tiền lương mỗi tháng ít ỏi, công việc cũng rất nguy hiểm, quanh năm suốt tháng đi ra ngoài trực, thường xuyên đi công tác, cực kì bận rộn, không có tinh lực quan tâm chuyện trong nhà, cũng không biết quan tâm người khác."
Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời nói: "Tôi không phải đối tượng kết hôn tốt."
"Ừm, xin lỗi, hai anh vẫn muốn kết hôn chứ?"
Cô gái trẻ ở cửa sổ đăng ký kết hôn thận trọng hỏi hai người đàn ông.
Hai người này thật kỳ lạ, người khác lấy nhau ngọt ngọt ngào ngào mà chỉ nhìn thấy sự tốt đẹp của nhau, hai người này vừa đến đã bắt đầu vạch trần khuyết điểm của mình, nói điều kiện của bọn họ rất kém cỏi.
Có ai kết hôn mà vậy sao.
Cô gái trẻ nhìn hai người đàn ông trước mặt, rõ ràng đều đẹp trai lại vừa mắt cảnh đẹp ý vui, khá xứng đôi mà.
Hiện nay hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, công nghệ sinh con cũng đổi mới nên việc các cặp đồng giới đến đây đăng ký không còn là chuyện lạ, nhưng việc hai người đàn ông ngoại hình đẹp như vậy đi làm thủ tục vẫn là chuyện hiếm.
Hai người nghe nhân viên nói vậy, nhanh chóng đồng thanh đáp: "Kết, đương nhiên phải kết!"
Nói xong lại liếc nhau.
Cô gái cười thầm nói: "Vậy xin hãy kiểm tra danh tính của hai người. Anh Vương Dần Nhất và anh Miêu Húc phải không?"
Vương Dần Nhất, người mặc vest và Miêu Húc, người mặc áo khoác, đồng thời gật đầu.
Nhân viên đang kiểm tra thông tin của họ, Miêu Húc vô thức nhéo cổ tay anh.
Anh quen Vương tiên sinh bên cạnh không lâu, họ gặp nhau vì một vụ án chống băng đảng mà Miêu Húc tham gia, vài lần sau họ gặp nhau, Miêu Húc biết rằng Vương Dần Nhất có một đứa con, rất sợ người lạ và không thích nói chuyện, luôn ngoan ngoãn theo sau mông của bố.
Vương Dần Nhất xuất hiện trước mặt anh ngày càng thường xuyên, luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh, Miêu Húc nhạy bén nhận ra có chuyện không ổn, anh còn chưa kịp nói gì thì Vương tiên sinh đã đánh đòn phủ đầu cầu hôn anh.
Họ thậm chí còn không bắt đầu một mối quan hệ thực sự.
Miêu Húc trước đây không có quá nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, cũng tương đối lãnh đạm trong tình cảm, anh từng nghĩ rằng mình có thể sẽ độc thân cả đời, và anh cũng chưa bao giờ tính đến việc kết hôn ở độ tuổi này.
Miêu Húc đã thức suốt đêm rồi đồng ý với Vương Dần Nhất vào ngày hôm sau với quầng thâm dưới mắt.
Hai người chỉ động não rồi trực tiếp đến trung tâm công vụ để đăng ký mà không chuẩn bị gì cả.
Vì Miêu Húc là cảnh sát thuộc nhân viên chính phủ nên bạn đời của anh cần phải xét duyệt, nhưng quyền tự do kết hôn hiện đã được ủng hộ với thông tin công dân trên Internet tương đối đầy đủ, tất cả những gì anh ta cần làm là vượt qua thẩm tra hồ sơ điện tử là được.
Một lát sau, nhân viên công tác nói với bọn họ: "Hai anh đã thông qua xét duyệt, hai bên đều không có vấn đề. Bây giờ hai người hãy qua đó chụp ảnh đăng ký kết hôn nhé".
Vì thế hai người cùng đi chụp ảnh đăng kí.
Trước khi chụp ảnh, Miêu Húc cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu bên trong.
Vương Dần Nhất khẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh như vậy.
Miêu Húc hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng không thấy vui vẻ chút nào, Vương Dần Nhất vốn tưởng rằng anh mặc tùy tiện, không ngờ bên trong lại có trang phục chỉnh tề, hiện tại xem ra anh cũng không phải là không để ý như biểu hiện.
Hai người cùng chụp ảnh, Miêu Húc thẳng lưng, tựa như đang họp báo cáo.
Vương Dần Nhất thấp giọng nhắc nhở anh: "Cười lên."
Miêu Húc xụ mặt, nói: "Cười không nổi, cứ như đang lên chiến trường vậy."
Vương Dần Nhất: "......" thôi, may mà không phải lên pháp trường.
2
Hai người chụp ảnh đăng ký, điền các thông tin vào giấy đăng ký kết hôn, sau đó nhân viên đóng dấu, họ chính thức đã có quan hệ hôn nhân.
Nhân viên ngọt ngào trao giấy đăng ký kết hôn cho hai người và nói: "Chúc mừng hai người nhé".
Miêu Húc cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, nhìn cuốn sổ nhỏ không nói gì.
Vương Dần Nhất thấy anh như thế, đột nhiên nói: "Đây là lần thứ hai tôi kết hôn, lần trước đã khiến tôi trả một cái giá quá lớn, cho nên nếu lần này kết hôn lần nữa, tôi sẽ không ly hôn."
Miêu Húc không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, anh nhìn chằm chằm vào mặt Vương Dần Nhất Di, nghiêm nghị nói: "Tôi là người rất có trách nhiệm, nếu không phải vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không dễ dàng ly hôn."
Cô gái trẻ ở cửa sổ đăng ký lại bối rối, tại sao hai người này lại bắt đầu bàn chuyện ly hôn ngay sau khi kết hôn rồi? Miệng nói ly hôn, nhưng ý trong lời nói lại là không muốn ly hôn, chuyện này có phải còn phương án dự phòng nữa không?
Vương Dần Nhất Nhất nhìn Miêu Húc thật sâu, một lúc sau, khóe miệng hiện lên nụ cười nói: "Vậy thì tối, chúng ta đã đạt được nhất trí rồi, đi thôi."
1
Hai người bước ra khỏi trung tâm công vụ.
"Kế tiếp em muốn đi đâu, muốn ăn một bữa cơm với tôi không." Vương Dần Nhất nói với Miêu Húc.
Ăn một bữa chúc mừng một chút.
Miêu Húc lắc đầu: "Tôi còn phải về đi làm, chỉ xin nghỉ nửa ngày."
Vương Dần Nhất cười cười, nói: "Vậy thôi, tôi đưa em đi."
Hai người sóng vai nhau đi đến bãi đỗ xe, Vương Dần Nhất Nghị từ xa cầm chìa khóa xe mở cửa, Miêu Húc nhìn chằm chằm chiếc Bentley nói: "Xe tốt như vậy?"
Vương Dần Nhất dừng một chút, sau đó cười nói: "Tôi nghĩ hôm nay là một ngày đặc biệt nên đi mượn người khác, là Đỗ Nhược Ngu cậu biết, gần đây cậu ta lên làm giám đốc, chồng cũng có tiền, trong nhà có rất nhiều siêu xe nên tôi mượn."
Miêu Húc nhìn anh ta, nói: "Lúc về nhớ đổ đầy xăng trả người ta."
Vương Dần Nhất: "...... ừm."
Miêu Húc không tiếp tục lo lắng về chiếc xe, đột nhiên nói: "Đó là cái gì?" Anh chỉ về phía trước, bên cạnh bánh xe có một vật nhỏ.
Đó là một cái chân nhỏ, lặng yên ẩn nấp bên cạnh bánh xe to lớn màu đen, đầu trước của nó có màu trắng, lông sau chân dần dần chuyển sang màu vàng, vàng trắng xen kẽ, lông xù xù thịt mum múp, nhẹ nhàng ấn xuống đất..
2
Vương Dần Nhất vừa nhìn thấy móng vuốt, toàn thân lập tức cứng đờ.
Vương Dần Nhất Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Miêu Húc đã tự động giải thích: "Chắc là một con mèo con."
Giọng nói của anh cảnh báo chủ nhân của bàn chân, móng vuốt nhanh chóng rút lại và biến mất sau bánh xe.
Móng vuốt đó dường như đang cào trái tim Miêu Húc khiến anh nhột nhột một lúc, anh muốn lấy vật nhỏ từ dưới gầm xe ra, nhưng Vương Dần Nhất lại ở bên cạnh nên anh có chút do dự.
Anh chần chờ một lát, Vương Dần Nhất tiến lên đứng trước mặt anh nói: "Mèo đôi khi thích trốn dưới gầm xe ấy mà, tôi sẽ xử lý."
Miêu Húc nhìn về phía chiếc xe, thấy móng thịt nhỏ thật sự đã biến mất, trong lòng hiện lên một tia tiếc nuối.
"Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, hôm nay không tiễn em được." Vương Dần Nhất nói.
Miêu Húc: "?"
"Tôi thật sự có việc, vừa nhớ tới." Anh ta nhìn Miêu Húc, dịu giọng, "Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ đi ăn với em, chúng ta kết hôn quá nhanh, còn có rất nhiều việc phải thương lượng."
Miêu Húc nhìn chằm chằm đánh giá anh ta, đôi mắt như làn nước rửa trôi bụi bẩn, mỗi lần bị nhìn chằm chằm như vậy Vương Dần Nhất lại chột dạ, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, Miêu Húc nhìn anh ta một hồi, lúc này mới nói: "Vậy tôi đi trước, anh đi nhớ nhìn dưới gầm xe có con mèo nào nữa không."
Vương Dần Nhất nhìn theo Miêu Húc rời đi lập tức xoay người đến ô tô, ngồi xổm xuống móc móc, móc ra được một con hổ.
Một con hổ hàng thật giá thật, con hổ có chữ vương màu đen, bởi vì vẫn là con non nên cái đầu nho nhỏ, hình thể nhìn như mèo cam, nhưng đúng là không phải mèo.
Tiểu lão hổ bị Vương Dần Nhất ôm vào trong ngực, ủy khuất rũ đầu, cọ cọ ngực anh ta, móng vuốt nhỏ bám lên cánh tay Vương Dần Nhất, dẫm lên cơ bắp của anh ta khi nhẹ khi nặng.
Vương Dần Nhất nâng tiểu lão hổ, đau lòng xoa xoa lỗ tai nhóc, nói: "Sao con lại chạy tới đây."
Lúc này, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện bên cạnh anh ta, người đàn ông này khẩn trương đứng trước mặt Vương Dần Nhất, nói: "Lão đại, tôi đưa Chiêu Chiêu đến đây."
Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông rụt cổ nói: "Tôi tưởng hôm nay là một ngày trọng đại nên dẫn Chiêu Chiêu tới đón anh, ai ngờ Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy--" anh ta không biết nên gọi Miêu Húc thế nào, "Tân phu nhân, lại đột ngột biến thân."
Người đến là trợ lý của Vương Dần Nhất, họ Kiều, trợ lý Kiều vốn tưởng hôm nay là ngày đăng ký kết hôn của ông chủ nên dẫn con trai ông chủ đến đón, vừa đến nơi đã đụng phải hai người đang đi ra ngoài, đứa trẻ đột nhiên bụp một cái trở thành một con hổ nhỏ trốn sau bánh xe.
Vương Dần Nhất ôm nhãi con nhà mình, nói: "Chiêu Chiêu sợ cảnh sát."
Trợ lý Kiều: "?" Vậy sao anh còn kết hôn với cảnh sát?
Vương Dần Nhất nói với trợ lý Kiều: "Không có lệnh của tôi đừng tùy tiện dẫn Chiêu Chiêu đi khắ nơi, hôm nay phạt cậu tự chạy về, không cho ngồi xe."
1
"Không phải đâu mà ông chủ."
Vương Dần Nhất trừng anh ta: "Nhanh lên."
Trợ lý Kiều nhìn quanh để xác định không còn ai nữa, mới miễn cưỡng biến thành một con chó husky, bộ quần áo vốn đang mặc nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh.
Vương Dần Nhất nhặt quần áo lên, ôm tiểu hổ lên xe.
Trợ lý Kiều nhìn thấy anh ta còn lấy quần áo của mình liền lo lắng, trợn mắt nói: "Đợi đã! Tôi dễ thương như vậy sẽ có người bắt đi mất!"
3
Vương Dần Nhất nhìn con chó husky đần độn, cười nói: "Nếu cậu thật sự bị bắt, tôi sẽ đến trung tâm cứu hộ chó hoang đón cậu."
Trợ lý Kiều: "???"
Vương Dần Nhất đặt tiểu hổ vào ghế con, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe nói: "Trở về đổi xe cho tôi."
Chú husky ngồi xổm bên cạnh xe, chán nản đáp lại yêu cầu của ông chủ: "Anh muốn gì, Maserati hay Lamborghini?"
Vương Dần Nhất nghĩ nghĩ, nói: "Cỡ 50 vạn......" vẻ mặt rối rắm, cuối cùng mới hạ quyết tâm, "Hai mươi vạn, xe cỡ hai mươi vạn là được."
Trợ lý Kiều: "?" Nghe lầm hả.
"Cậu tự xem mà làm." Vương Dần Nhất nói xong lái xe rời đi
Chú husky nhìn ống xả ô tô, không biết phải làm ra vẻ mặt gì, cuối cùng thành thật giũ lông, tránh chỗ đông người, kẹp chặt đuôi chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Trước cửa sổ đăng ký kết hôn của Trung tâm công vụ quận A, khu B, có hai người đàn ông đứng cạnh nhau.
Họ có chiều cao tương đương nhau, vai rộng, chân dài, dáng người chuẩn mực, tuy nhiên, một người mặc bộ vest nghiêm túc và cà vạt màu xám trông rất trang trọng, người còn lại mặc áo khoác da màu đen, chân đi ủng leo núi, anh ấy có ngũ quan đoan chính nhưng trông nghiêm túc hơn vì tóc được cắt ngắn ngủn.
Hai người đứng cạnh nhau im lặng, không quá xa cũng không quá gần, giữ khoảng cách vừa phải. Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc vest mới lên tiếng: "Tôi lớn hơn em năm tuổi. Người ta nói cứ ba năm lại có một khoảng cách thế hệ, thì giữa em và tôi gần như có hai thế hệ."
Người bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Cũng không xa lắm, khoảng cách giữa hai cái hào nhiều nhất là hai km."
Người đàn ông mặc vest: "..."
Anh ta tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi là dân thất nghiệp lang thang, không đi làm, chỉ ở trong nhà ăn không ngồi rồi."
Anh ta đúng là không cần đến công ty mỗi ngày, mỗi tháng trợ lý đưa cho anh ta hồ sơ và đề xuất của cuộc họp định kỳ để xem xét, sau đó đợi tới cuối năm hội đồng quản trị chia hoa hồng.
1
Nói rõ thì đúng là không có công việc.
Người mặc áo khóac nghe anh ta nói thì liếc qua, nói: "Thế mà cũng không thấy anh bị đói chết."
Người mặc vest ho khan nói: "Trong nhà có chút của cải, không đói chết." Cũng chỉ mấy trăm triệu tệ.
Anh ta nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hơn nữa trước kia tôi từng ly hôn, còn có một đứa con trai năm tuổi." anh ta mỉm cười, thản nhiên lại thẳng thắn, "Em thấy đó, ông già đơn thân có con lấy vợ hai như tôi, điều kiện thật sự không tốt mấy, đối với em thì rất không công bằng."
Người đàn ông mặc vest cao ráo, gương mặt điển trai, thể hiện hết sự tinh tế, sang trọng của bộ vest, khó có thể liên tưởng anh ta với hình ảnh "cha đơn thân có con, ông già lấy vợ thứ hai".
Người mặc áo khoác đen không có biểu cảm gì, nói: "Tôi biết tất cả."
Anh nâng mắt, nhìn người bên cạnh nói: "Điều kiện của tôi cũng như vậy, người cô đơn hơn nữa lại là cảnh sát, tiền lương mỗi tháng ít ỏi, công việc cũng rất nguy hiểm, quanh năm suốt tháng đi ra ngoài trực, thường xuyên đi công tác, cực kì bận rộn, không có tinh lực quan tâm chuyện trong nhà, cũng không biết quan tâm người khác."
Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời nói: "Tôi không phải đối tượng kết hôn tốt."
"Ừm, xin lỗi, hai anh vẫn muốn kết hôn chứ?"
Cô gái trẻ ở cửa sổ đăng ký kết hôn thận trọng hỏi hai người đàn ông.
Hai người này thật kỳ lạ, người khác lấy nhau ngọt ngọt ngào ngào mà chỉ nhìn thấy sự tốt đẹp của nhau, hai người này vừa đến đã bắt đầu vạch trần khuyết điểm của mình, nói điều kiện của bọn họ rất kém cỏi.
Có ai kết hôn mà vậy sao.
Cô gái trẻ nhìn hai người đàn ông trước mặt, rõ ràng đều đẹp trai lại vừa mắt cảnh đẹp ý vui, khá xứng đôi mà.
Hiện nay hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, công nghệ sinh con cũng đổi mới nên việc các cặp đồng giới đến đây đăng ký không còn là chuyện lạ, nhưng việc hai người đàn ông ngoại hình đẹp như vậy đi làm thủ tục vẫn là chuyện hiếm.
Hai người nghe nhân viên nói vậy, nhanh chóng đồng thanh đáp: "Kết, đương nhiên phải kết!"
Nói xong lại liếc nhau.
Cô gái cười thầm nói: "Vậy xin hãy kiểm tra danh tính của hai người. Anh Vương Dần Nhất và anh Miêu Húc phải không?"
Vương Dần Nhất, người mặc vest và Miêu Húc, người mặc áo khoác, đồng thời gật đầu.
Nhân viên đang kiểm tra thông tin của họ, Miêu Húc vô thức nhéo cổ tay anh.
Anh quen Vương tiên sinh bên cạnh không lâu, họ gặp nhau vì một vụ án chống băng đảng mà Miêu Húc tham gia, vài lần sau họ gặp nhau, Miêu Húc biết rằng Vương Dần Nhất có một đứa con, rất sợ người lạ và không thích nói chuyện, luôn ngoan ngoãn theo sau mông của bố.
Vương Dần Nhất xuất hiện trước mặt anh ngày càng thường xuyên, luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh, Miêu Húc nhạy bén nhận ra có chuyện không ổn, anh còn chưa kịp nói gì thì Vương tiên sinh đã đánh đòn phủ đầu cầu hôn anh.
Họ thậm chí còn không bắt đầu một mối quan hệ thực sự.
Miêu Húc trước đây không có quá nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, cũng tương đối lãnh đạm trong tình cảm, anh từng nghĩ rằng mình có thể sẽ độc thân cả đời, và anh cũng chưa bao giờ tính đến việc kết hôn ở độ tuổi này.
Miêu Húc đã thức suốt đêm rồi đồng ý với Vương Dần Nhất vào ngày hôm sau với quầng thâm dưới mắt.
Hai người chỉ động não rồi trực tiếp đến trung tâm công vụ để đăng ký mà không chuẩn bị gì cả.
Vì Miêu Húc là cảnh sát thuộc nhân viên chính phủ nên bạn đời của anh cần phải xét duyệt, nhưng quyền tự do kết hôn hiện đã được ủng hộ với thông tin công dân trên Internet tương đối đầy đủ, tất cả những gì anh ta cần làm là vượt qua thẩm tra hồ sơ điện tử là được.
Một lát sau, nhân viên công tác nói với bọn họ: "Hai anh đã thông qua xét duyệt, hai bên đều không có vấn đề. Bây giờ hai người hãy qua đó chụp ảnh đăng ký kết hôn nhé".
Vì thế hai người cùng đi chụp ảnh đăng kí.
Trước khi chụp ảnh, Miêu Húc cởi áo khoác, để lộ chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu bên trong.
Vương Dần Nhất khẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh như vậy.
Miêu Húc hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng không thấy vui vẻ chút nào, Vương Dần Nhất vốn tưởng rằng anh mặc tùy tiện, không ngờ bên trong lại có trang phục chỉnh tề, hiện tại xem ra anh cũng không phải là không để ý như biểu hiện.
Hai người cùng chụp ảnh, Miêu Húc thẳng lưng, tựa như đang họp báo cáo.
Vương Dần Nhất thấp giọng nhắc nhở anh: "Cười lên."
Miêu Húc xụ mặt, nói: "Cười không nổi, cứ như đang lên chiến trường vậy."
Vương Dần Nhất: "......" thôi, may mà không phải lên pháp trường.
2
Hai người chụp ảnh đăng ký, điền các thông tin vào giấy đăng ký kết hôn, sau đó nhân viên đóng dấu, họ chính thức đã có quan hệ hôn nhân.
Nhân viên ngọt ngào trao giấy đăng ký kết hôn cho hai người và nói: "Chúc mừng hai người nhé".
Miêu Húc cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, nhìn cuốn sổ nhỏ không nói gì.
Vương Dần Nhất thấy anh như thế, đột nhiên nói: "Đây là lần thứ hai tôi kết hôn, lần trước đã khiến tôi trả một cái giá quá lớn, cho nên nếu lần này kết hôn lần nữa, tôi sẽ không ly hôn."
Miêu Húc không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, anh nhìn chằm chằm vào mặt Vương Dần Nhất Di, nghiêm nghị nói: "Tôi là người rất có trách nhiệm, nếu không phải vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không dễ dàng ly hôn."
Cô gái trẻ ở cửa sổ đăng ký lại bối rối, tại sao hai người này lại bắt đầu bàn chuyện ly hôn ngay sau khi kết hôn rồi? Miệng nói ly hôn, nhưng ý trong lời nói lại là không muốn ly hôn, chuyện này có phải còn phương án dự phòng nữa không?
Vương Dần Nhất Nhất nhìn Miêu Húc thật sâu, một lúc sau, khóe miệng hiện lên nụ cười nói: "Vậy thì tối, chúng ta đã đạt được nhất trí rồi, đi thôi."
1
Hai người bước ra khỏi trung tâm công vụ.
"Kế tiếp em muốn đi đâu, muốn ăn một bữa cơm với tôi không." Vương Dần Nhất nói với Miêu Húc.
Ăn một bữa chúc mừng một chút.
Miêu Húc lắc đầu: "Tôi còn phải về đi làm, chỉ xin nghỉ nửa ngày."
Vương Dần Nhất cười cười, nói: "Vậy thôi, tôi đưa em đi."
Hai người sóng vai nhau đi đến bãi đỗ xe, Vương Dần Nhất Nghị từ xa cầm chìa khóa xe mở cửa, Miêu Húc nhìn chằm chằm chiếc Bentley nói: "Xe tốt như vậy?"
Vương Dần Nhất dừng một chút, sau đó cười nói: "Tôi nghĩ hôm nay là một ngày đặc biệt nên đi mượn người khác, là Đỗ Nhược Ngu cậu biết, gần đây cậu ta lên làm giám đốc, chồng cũng có tiền, trong nhà có rất nhiều siêu xe nên tôi mượn."
Miêu Húc nhìn anh ta, nói: "Lúc về nhớ đổ đầy xăng trả người ta."
Vương Dần Nhất: "...... ừm."
Miêu Húc không tiếp tục lo lắng về chiếc xe, đột nhiên nói: "Đó là cái gì?" Anh chỉ về phía trước, bên cạnh bánh xe có một vật nhỏ.
Đó là một cái chân nhỏ, lặng yên ẩn nấp bên cạnh bánh xe to lớn màu đen, đầu trước của nó có màu trắng, lông sau chân dần dần chuyển sang màu vàng, vàng trắng xen kẽ, lông xù xù thịt mum múp, nhẹ nhàng ấn xuống đất..
2
Vương Dần Nhất vừa nhìn thấy móng vuốt, toàn thân lập tức cứng đờ.
Vương Dần Nhất Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Miêu Húc đã tự động giải thích: "Chắc là một con mèo con."
Giọng nói của anh cảnh báo chủ nhân của bàn chân, móng vuốt nhanh chóng rút lại và biến mất sau bánh xe.
Móng vuốt đó dường như đang cào trái tim Miêu Húc khiến anh nhột nhột một lúc, anh muốn lấy vật nhỏ từ dưới gầm xe ra, nhưng Vương Dần Nhất lại ở bên cạnh nên anh có chút do dự.
Anh chần chờ một lát, Vương Dần Nhất tiến lên đứng trước mặt anh nói: "Mèo đôi khi thích trốn dưới gầm xe ấy mà, tôi sẽ xử lý."
Miêu Húc nhìn về phía chiếc xe, thấy móng thịt nhỏ thật sự đã biến mất, trong lòng hiện lên một tia tiếc nuối.
"Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, hôm nay không tiễn em được." Vương Dần Nhất nói.
Miêu Húc: "?"
"Tôi thật sự có việc, vừa nhớ tới." Anh ta nhìn Miêu Húc, dịu giọng, "Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ đi ăn với em, chúng ta kết hôn quá nhanh, còn có rất nhiều việc phải thương lượng."
Miêu Húc nhìn chằm chằm đánh giá anh ta, đôi mắt như làn nước rửa trôi bụi bẩn, mỗi lần bị nhìn chằm chằm như vậy Vương Dần Nhất lại chột dạ, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, Miêu Húc nhìn anh ta một hồi, lúc này mới nói: "Vậy tôi đi trước, anh đi nhớ nhìn dưới gầm xe có con mèo nào nữa không."
Vương Dần Nhất nhìn theo Miêu Húc rời đi lập tức xoay người đến ô tô, ngồi xổm xuống móc móc, móc ra được một con hổ.
Một con hổ hàng thật giá thật, con hổ có chữ vương màu đen, bởi vì vẫn là con non nên cái đầu nho nhỏ, hình thể nhìn như mèo cam, nhưng đúng là không phải mèo.
Tiểu lão hổ bị Vương Dần Nhất ôm vào trong ngực, ủy khuất rũ đầu, cọ cọ ngực anh ta, móng vuốt nhỏ bám lên cánh tay Vương Dần Nhất, dẫm lên cơ bắp của anh ta khi nhẹ khi nặng.
Vương Dần Nhất nâng tiểu lão hổ, đau lòng xoa xoa lỗ tai nhóc, nói: "Sao con lại chạy tới đây."
Lúc này, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện bên cạnh anh ta, người đàn ông này khẩn trương đứng trước mặt Vương Dần Nhất, nói: "Lão đại, tôi đưa Chiêu Chiêu đến đây."
Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông rụt cổ nói: "Tôi tưởng hôm nay là một ngày trọng đại nên dẫn Chiêu Chiêu tới đón anh, ai ngờ Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy--" anh ta không biết nên gọi Miêu Húc thế nào, "Tân phu nhân, lại đột ngột biến thân."
Người đến là trợ lý của Vương Dần Nhất, họ Kiều, trợ lý Kiều vốn tưởng hôm nay là ngày đăng ký kết hôn của ông chủ nên dẫn con trai ông chủ đến đón, vừa đến nơi đã đụng phải hai người đang đi ra ngoài, đứa trẻ đột nhiên bụp một cái trở thành một con hổ nhỏ trốn sau bánh xe.
Vương Dần Nhất ôm nhãi con nhà mình, nói: "Chiêu Chiêu sợ cảnh sát."
Trợ lý Kiều: "?" Vậy sao anh còn kết hôn với cảnh sát?
Vương Dần Nhất nói với trợ lý Kiều: "Không có lệnh của tôi đừng tùy tiện dẫn Chiêu Chiêu đi khắ nơi, hôm nay phạt cậu tự chạy về, không cho ngồi xe."
1
"Không phải đâu mà ông chủ."
Vương Dần Nhất trừng anh ta: "Nhanh lên."
Trợ lý Kiều nhìn quanh để xác định không còn ai nữa, mới miễn cưỡng biến thành một con chó husky, bộ quần áo vốn đang mặc nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh.
Vương Dần Nhất nhặt quần áo lên, ôm tiểu hổ lên xe.
Trợ lý Kiều nhìn thấy anh ta còn lấy quần áo của mình liền lo lắng, trợn mắt nói: "Đợi đã! Tôi dễ thương như vậy sẽ có người bắt đi mất!"
3
Vương Dần Nhất nhìn con chó husky đần độn, cười nói: "Nếu cậu thật sự bị bắt, tôi sẽ đến trung tâm cứu hộ chó hoang đón cậu."
Trợ lý Kiều: "???"
Vương Dần Nhất đặt tiểu hổ vào ghế con, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe nói: "Trở về đổi xe cho tôi."
Chú husky ngồi xổm bên cạnh xe, chán nản đáp lại yêu cầu của ông chủ: "Anh muốn gì, Maserati hay Lamborghini?"
Vương Dần Nhất nghĩ nghĩ, nói: "Cỡ 50 vạn......" vẻ mặt rối rắm, cuối cùng mới hạ quyết tâm, "Hai mươi vạn, xe cỡ hai mươi vạn là được."
Trợ lý Kiều: "?" Nghe lầm hả.
"Cậu tự xem mà làm." Vương Dần Nhất nói xong lái xe rời đi
Chú husky nhìn ống xả ô tô, không biết phải làm ra vẻ mặt gì, cuối cùng thành thật giũ lông, tránh chỗ đông người, kẹp chặt đuôi chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook