Ngày Hôm Qua… Đã Từng…
-
Chương 8
Người dính cái bốp không phải con bạn mà là cái vai của tôi, lúc thằng này vừa tát thì tôi nhanh tay kéo con bạn ra, đưa vai đỡ cái tát.
Tay tôi run bần bật suýt làm rơi mấy ly trà đang cầm trên khay.
Thằng đầu ngựa nóng đỏ cái mặt, 2 thằng kia cũng kéo ghé rầm rầm đứng dậy, thằng đầu ngựa nắm cổ áo tôi chửi…– Đụ má thằng chó… máy thích kiếm chuyện với tau hả…– Mẹ nó, đập chết mẹ nó đi, tiền quán tao lo – thằng kế bên hùa theo, mùi rượu tụi này nồng nặc phả vào mặt tôi.
Vốn ghét mùi rượu và cũng chẳng để ý tới tụi này… tôi vẫn nhẹ nhàng…– Có gì đâu, tui chỉ bưng trà thay cho mấy anh thôi à.Vừa nói mặt tôi vẫn lạnh tanh quay nhìn phía khác cười khẩy, vô tình nhìn thấy gương mặt con nhỏ xinh đẹp nhìn tôi… con nhỏ này đẹp mà bị câm hay sao nên từ đầu buổi tới giờ hổng thèm nói 1 lời nào hết.
Mãi suy nghĩ bỗng tôi lãnh nguyên cú đạp thẳng vào bụng.
Ly trà văng ra vỡ tạo nên âm thanh rất vui tai… tôi đứng dậy mặt vẫn giữ nụ cười khẩy (cười cho đỡ nhục, lo nhìn gái bị uýnh không kịp đỡ).Tiếng đỗ vỡ làm mấy ông bảo vệ chạy ào lại can mấy thằng điên đó lại, thằng làm chung kéo tôi đi vào trong còn lão quản lý thì đứng nói chuyện giảng giải với tụi điên đó.
Nói chuyện này nọ được 10 phút thằng ngồi kế con nhỏ rút 1 tờ tiền 500k đập xuống bàn, quay qua nói nhỏ gì với thằng mặt ngựa nên gật gật rồi nhìn về phía tôi chĩa tay làm hình cây súng bắn 1 phát rồi cả đám kéo nhau đi thẳng ra cửa.
Thằng này chắc hoang tưởng tôi là diễn viên trong mấy phim cao bồi hay sao ta… mặt mày vào phim là xác định cái vai ngựa thôi con à.Ông quản lý giải quyết xong vụ lộn xộn, hỏi vòng vòng mấy đứa phục vụ gần đó rồi quay lại chỗ tôi đang ngồi.– Thôi cũng không phải lỗi mày.
Làm tiếp nổi không…– Dạ không sao anh.– Ờ được thì làm.
Vô phòng thay cái áo khác đi rồi ra làm tiếp.
Mày cũng gan quá.– Có gì đâu anh.
Em thay đồ cái.
– Tôi quay đi lên lầu, nói không sao chứ thằng đó to con, đạp 1 cái cũng thấm lắm chứ giỡn à, tôi nhỏ con mà.– Cảm ơn ông nha… tại tui… – con nhỏ đi theo tôi líu ríu…– Khùng hả bà… đi xuống làm đi, theo tui chi tính thay đồ dùm tui hả – vừa nói tôi vừa làm cái mặt dâm dê với con bạn.– Ừ ừ tui quên… quỷ à!Quán đóng cửa, đa số tụi phục vụ đã về hết, chỉ còn tôi, ông quản lý với 2 thằng bảo vệ ở lại để dọn 1 số thứ rồi mới về.
Một ngày làm việc khá tốt, tuy có vụ lộn xộn xảy ra nhưng nói chung tôi cũng được thằng quản lý xếp vô hàng thân cận của quán.– Em về nha anh Kha…– Ở lại làm vài chai mày…– Thôi mai đi, giờ về giặt bộ đồ, mai em học sáng.– Ok.
Mai qua quán sớm thu mấy cái chứng minh nhân dân của tụi nó làm hồ sơ giùm tao…– Duyệt lun!Sài Gòn về đêm đôi lúc cũng yên lặng thật.
Đêm nay trời đẹp… tôi lặng lẽ đạp xe một mình về nhà trọ, cái bụng bị đạp lúc nảy vẫn còn ê ẩm… đúng xui xẻo, cũng may không bị đuổi chứ ngày đầu đi làm gây chuyện mà không bị đuổi thì… còn gì đen hơn.
Chạy được một đoạn thì sau lưng có tiếng môtô kéo ga làm tôi giật mình lủi xe lên vỉa hè.
Một chiếc môtô (tôi không rành về xe cộ) vụt lên dừng trước mặt tôi, theo sau là 2 cặp nam nữ thằng đi SH và novou.
Đèn xe tắt tôi nhận ra thằng đi chiếc SH là thằng quỷ đầu ngựa… còn ngồi trên moto là thằng ngồi kế nhỏ xynh đẹp… sau lưng không ai khác, con nhỏ ngồi khoanh tay nhìn tôi cùng với ánh mắt giống như lúc tôi bị đánh trong quán.”Phen này lành ít dzữ nhiều rồi M ơi… tôi thâm nghĩ”.
Thằng đầu ngựa nhảy xuống xe lao về phía tôi vừa rinh chiếc xe đạp của tôi quăng ra xa vừa chửi.– Đụ má em yêu… kiếm chiện với tao hả con dog… bữa nay chết mẹ mày với tao…– Dzô dzô… giỡn chơi với anh ý chút đi ông – hum nay quậy dzui thiệt…Tiếng 2 con nhỏ ngồi sau 2 xe kia cổ vũ (tổ cha mày 2 con mắm).Tôi vẫn đứng im lặng.
Trước giờ tôi bị đánh cũng nhiều nhưng ít khi nào tôi chạy và đánh lại lắm.
Phần vì tôi nhỏ con, ốm yếu, phần vì tôi vốn không thích đánh nhau.
Lúc trước còn xung còn hay kéo bè phái đánh đấm này nọ nhưng sau cái vụ tôi vì háo thắng, có chút võ trong người đánh thằng hàng xóm vỡ mặt, suýt phải hủy bỏ 1 con mắt (tay tôi đấm mạnh quá nên gãy 1 ngón)… từ đó tôi hứa với thầy dạy võ và chính bản thân tôi là dù có chuyện gì cũng phải nhịn.
Đàn ông hơn nhau cũng đâu phải ở nắm đấm.– Đụ mẹ mày khinh tao hả… đéo nói gì mày.– Haha chắc nó sợ vãi ra quần rồi chứ gì…Vậy là thằng đi novou với thằng đầu ngựa bay vào đấm đá tôi túi bụi.
Tôi chỉ giơ tay chịu trận chứ không chạy, cũng không đánh trả.
Mặt tôi mỉm cười nhẹ… Tôi thoáng thấy nhỏ xinh đẹp nói gì đó vào tai thằng chở tôi… Xong thằng kia gật gật rồi khỏa tay kêu 2 thằng đánh tôi dừng lại.– Thôi hai cha, tính đánh nó chết thiệt hả.– Đụ mẹ thằng này hèn chết mẹ đánh đéo đánh lại.– Móa mày, thấy nó nhỏ con không.– Dẹp! Chơi vậy được rồi móa giờ kiếm chỗ ăn rồi giải tán.Vậy là cả đám hò nhau lên xe cười khoái chí rồ máy xe lao đi… Tôi nằm dựa lưng vào cột điện, máu từ miệng và mũi chảy ra nhỏ từng giọt từng giọt.
Tôi mỉm cười lắc đầu ngao ngán, tay quẹt máu trên môi chẳng thèm quay mặt nhìn theo tụi đó.
Nhưng tôi cảm giác con nhỏ vẫn nhìn tôi từ lúc bị đánh đến lúc bỏ đi.
Xùy! Nghĩ quái làm gì cho mệt… Tôi đứng dậy phủi bụi dẫn xe đi về… Sài Gòn đêm… gió thổi hanh hao… kết thúc một ngày nhiều chuyện kỳ cục xảy ra… xui thật!– Trời đất! Mặt mũi sao vậy thằng kia – ông Kha la làng lên khi nhìn thấy tôi.
Ổng không phải người đầu tiên hỏi tôi câu này từ khi tôi bước vô cái quán này.– Dạ… thì mấy thằng tối qua tôi đón đường em.– Ơ địt mẹ cái tụi choi choi này… Mày làm nổi không.
Hay về nghĩ đi…– Thôi anh… em làm được… mà a không sợ em làm mất bộ mặt của quán chứ…– Dẹp… mặt mày gì… mày đi vô kêu con Thúy tôi dán cho mấy miếng băng keo rồi ra làm.– Ok luôn anh trai.
Rồi vụ giấy tờ?– Thôi để tau kêu đứa khác.
Còn mấy thằng đó để có gì tao tính cho.Vậy là tôi tiếp tục làm việc với cái mặt đầy băng keo cá nhân, người đau ê ẩm vì trận đòn.
Trời dần về tối sắp tới giờ cơm chiều, đa số tụi phục vụ được vào phòng ăn cơm, chỉ còn lác đác vài đứa được ở lại phục vụ khách sẽ ăn sau, tôi nằm trong số đó.
Không đói nên tôi cũng không muốn ăn, tôi đi vòng vòng khu vực tôi quản lý để xem khách (giống thằng cha quản lý ghê:– ‘ ).
Chợt con nhỏ xinh đẹp hôm qua bước vào đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Tôi quay lại, nhìn con nhỏ có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi tôi cũng để mặt lạnh lùng hỏi:– Chị đi mấy người ạ.– …Con nhỏ im lặng bước vào cái bàn trong góc ngồi xuống.
Tôi đi theo từ phía sau nhìn… Con nhỏ hôm nay mặc cái quần jean ôm sát người, cái quần cách điệu đầy những đường cắt làm chân con nhỏ ẩn hiện làn da trắng mịn, áo con nhỏ cũng ôm sát người khoe cả 2 bầu ngực căn tròn… Hix hix… đẹp vậy mà quậy, uống thiệt tôi chép miệng.– Chị dùng gì?Tôi chìa cái menu trước mặt con nhỏ rồi đứng im nhìn ra phía cổng.
Con nhỏ ngước mặt nhìn tôi rồi trả lại menu:– Cam vắt bỏ thêm 1 tý muối! Cảm ơn! (Chà nhờ đi một mình mới biết là hổng bị câm)Tôi cầm lấy menu chẳng thèm nhìn lấy con nhỏ bước đi vào trong.
Cùng lúc đó mấy đứa phục vụ ăn cơm xong cũng bắt đầu rục rịch về quán làm việc… Tụi con trai với thằng cha quản lý lại nhìn con nhỏ như chưa từng thấy gái đẹp bao giờ.
Tụi nó lại bàn tán, lại đứng tụm 5 tụm 3 nhìn con nhỏ, kể cả tụi con gái cũng nhìu chuyện luôn… mắc cười nhất là trong số đó có cả thằng cha quán lý mới ghê… Tôi bưng nước ra cho con nhỏ đi ngang cái đám đó mà lắc đầu la nhỏ.– Hổng làm việc hả cái đám này – cả đám chưng hửng trong đó có thằng cha quản lý…– Ế thằng này ngon.– Ủa ủa quán mình mới có quản lý mới hả anh Kha.– Đâu có… có mình tao thôi… ớ quên nữa, tụi mày đi làm việc đi… kêu mấy đứa chưa ăn đi ra sau ăn rồi lên làm nhanh… – ổng la lên (ôi ông nào đi mướn cái ông quản lý khùng hết chỗ nói vậy trời)Mang nước ra cho con nhỏ xong tôi quay đi chẳng nhìn đến con nhỏ nửa.
Chỉ gật đầu cho có lệ khi con nhỏ cảm ơn tôi.– Ê ông M, đi ăn cơm kìa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook