Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)
-
Quyển 1 - Chương 9
Hôm sau đi làm...nó cũng chẳng nói gì tới vụ bịch cháo nửa. Tính nó vậy, bất cần mà, việc hồi cấp 3 nó giúp đỡ người này người nọ rùi người ta tặng quà lại cũng bình thường, chưa kể mấy món quần áo tự gửi hộc bàn, rổ xe...ko có chủ nhân cũng làm nó quen với vụ này...Con nhỏ lại đến uống nước, mặc đồ khác nhưng vẫn nét mặt đó, mái tóc vàng và chỗ ngồi đó...tất nhiên món uống cũng giống như hôm qua. Cam vắt bỏ muối!Hôm nay nó ko đi một mình mà đi với đứa nào khác...Ko phải con đi chung hôm đánh nó. Nhỏ này cũng đẹp, nhưng ko thể so với nhỏ kia dc...Quán nó lại rộn bởi hôm nay có tới 2 đứa con gái đẹp vào quán. Thực ra quán ko thiếu khách đẹp, nhưng giờ tầm chiều này quán ít khách, màcon nhỏ kia mặc đồ lúc nào cũng rất nổi bật cho nên làm tụi phục vụ chộn rộn vậy thôi. Nó đứng oder nước cho con nhỏ mặt mày hôm nay ko băng keo nhưng cũng sưng sưng, nâu nâu đỏ đỏ bầm bầm
- Như cũ ha
- Còn chị? – nó quay qua hỏi con đi cùng, tự nhiên nhìn nó hồi lâu rùi cười ngặt nghẽo...dạ chị dùng gì ạ
- ...È..hem ừ ừ...cho em ly ép dưa hấu
Nó gật đầu theo lệ rồi bước đi. Cha quản lí ưng nước ra cho 2 đứa này...Nó lại tiếp tục làm việc bình thường, tất nhiên nó chẳng gia nhập cái đám nhìu chuyện và cũng chẳng để ý tới bàn con nhỏ mặc dù nó phụ trách khu vực đó...có mún làm cũng chẳng có cơ hội vì thằng cha quản lí cứ vòng vòng chỗ đó hoài mà....Dc khoảng tiếng con nhỏ đi lại gần nó hỏi:
- Nhà vệ sinh ở đâu – đúng gần mà cao hơn nó cả nửa cái đầu, nó quay lại thờ ơ
- Chị đi thẳng theo cái đường sỏi...thấy cái hồ nước nhỏ nhìn bên tay trái trong góc có cái cổng 2 cây cột lớn,đi vào là thấy.
- Cảm ơn ha! – rồi con nhỏ quay lưng đi, hix xịt cái giống gì mà thơm ớn, đi cái tướng thì nhìn ghét dễ sợ, mang đôi giày cao gót..hèn chi...cao hơn nó quá trời...ăn gian pà cố
Con nhỏ đi tới đâu, ít nhất cũng có 2-3 cái đầu ngoái lại nhìn, đúng là nói so với diễn viên hay người mẫu thì hơi quá nhưng con nhỏ đúng là có nét gì đó rất thu hút người khác...Có lẽ trong quán này ai cũng để ý tới nhỏ trừ nó ra....đơn giản vì nó cũng chẳng muốn dây dưa liên quan gì, mà ai nó đã ko để ý rùi thì thái độ của nó sẽ làm đối phương tưởng chừng như ko tồn tại vậy....
Tan ca...nó lặng lẽ chạy chiếc xe cà tàng về nhà...lười đi sửa xe thật....Người cũng bớt đau, có lẽ nhờ chai dầu thoa của con bạn mua ở đâu tốt quá, tối đau ê ẩm..xoa vào sáng ngủ dậy là thấy đỡ đau liền. Nói là đỡ chứ cử động thì khó khăn lắm, giờ làm việc đi lại cả ngày, người cứ như bị ai đè bóp mạnh vào khắp người, nặng trĩu. Nuốt vội tô cháo lòng, tắm rửa xong lên giường nằm ngủ luôn. Mấy ngày rồi ko nt với chị....vì hôm trước chị có nói đừng nt cho chị nhiều vì chị mún để tới chủ nhật gặp lun chứ nt nói chuyện nhìu chị sợ chị đổi ý ko gặp nó dc. Hix...Trả lời tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa bạn, có cả nhỏ Linh và chị Lan nửa....dc một lúc nó ngủ hồi nào hok hay....trong mơ chập chờn là gương mặt của con nhỏ ngoài quán (má ơi ám ảnh trong từng giấc mơ luôn)...
Hai ngày trôi qua, ko có gì đặc biệt, nó vẫn đến lớp học trong im lặng, ghé tiệm net bắn SA (Biệt đội thần tốc) đã rồi chạy lên quán. Thực ra từ lúc mới làm cho đến mãi về sau phần vì còn đi học, phần nó thân với ông quản lí và cả ông chủ nên nó dc đặc cách đi làm hổng theo ca nào...có hôm buồn buồn là nó lại chạy lên quán làm, bận học thì call một tiếng...đổi lại nó phụ giúp ông quản lí việc lặt vặt, ngày lễ ngày đặc biệt gì cũng là nó với ổng ngồi chuẩn bị trang trí này nọ...có khi nó ngủ lại giữ quán luôn.Con nhỏ đó vẫn đến quán vào tầm tối lúc tụi phục vụ ăn cơm...Vẫn ngồi chỗ cũ và vẫn làm trung tâm sự chú ý trong quán trừ lúc có cô diễn viên hay người mẫu nào ghé qua quán và tất nhiên vẫn nhận dc tự nó sự thờ ơ...Đột nhiên ông quản lí lại gần nó khều khều kéo nó ra 1 góc:
- Nè M! Anh nhờ mày 1 chuyện.
- Ừ a nói đi
- Mày...mày lại xin số điện thoại nhỏ đó giùm tau dc ko
- Con nào?
- Thì nhỏ ngồi bàn 20 đó – vừa nói ổng vừa vạch cái lá cây chỉ về phía con nhỏ.
- Thôi thôi...tự nhiên quen biết gì xin ba
- Mày thiệt nhát quá..ráng giúp tau đi..anh em ko mà
- Nhưng mà sao kiu em...
- Thì tại tau thân với mày...tụi kia mà biết nó cười cho thúi đầu.
- Trời ơi ông tự xin đi
- Ngại mày...giúp tau dee đến ơn mày 2 ngày lương
- 2 ngày lương thì....cũng...thiệt lòng mà nói thì
- Đ.m mày thắng chết tiệt...rồi 2 ngày lương 2 chầu ăn sáng. Ê đừng nói xin cho tau nha mày!- Hề hề cũng dc.... – thực lòng nó chẳng sợ gì...vụ xin số này tuy nó hok quen nhưng quản lí nhờ mà ko giúp thì cũng ko thể ko giúp..bác nào đi làm việc thì hiểu có mấy ai dám cãi lời sếp mặc dù thân thiệt.
Nó bước lại bàn con nhỏ một cách rất hùng dũng...đúng là người ngay thẳng ko có tà tâm nó vậy các bác ạ.Chìa tờ giấy ra trước mặt con nhỏ nó nói nhẹ:
- Chị có thể cho tui xin số điện thoại dc ko
- Con nhỏ tròn xoe mắt nhìn nó – chắc shock lắm đây khi mấy ngày nay nó chẳng bao giờ để ý nhìn tới con nhỏ mà bây giờ tự nhiên xin số -...sao tui phải cho?
- À ko! Tui xin giúp cho anh quản lí của tui – khà khà chắc thằng chả đang nhột lắm đây.
- Chứ ko phải xin cho mình à
- Tùy..tui xin dùm...cho ko cho thì tui hok quan tâm J
- Xin số dt con gái mà nói gì thấy ghét vậy
- Uhm thui vậy ko cho thì tui lại nói ảnh biết...- nó định rút lại tờ giấy bước đi thì con nhỏ giằng tơ giấy lại.
- Thôi dc rồi để xem...có trò gì vui ko..coi phải chỉ có mình anh quản lí call cho tui....- vừa ghi con nhỏ cười bĩu môi.
Con nhỏ ghi số điện thoại lên tờ giấy đưa nó..Nó cầm lấy chẳng nhìn đến tờ giấy...đi thẳng 1 mạch tới góc lôi ông nội lùn ra đặt tờ giấy lên tay ổng cái đùng...cứ như để nhỏ thấy rõ ràng rằng “thấy chưa tui xin cho người khác, tui ko hề xem tới số dt bà nhé”. Sau đó nó quay lưng đi thẳng ra quầy trà tiếp tục làm việc. Có điều lạ sao con nhỏ hoặc là đi 1 mình hoặc là rủ theo con điên kia theo chứ chẳng thấy tụi thằng đầu ngựa quay lại quán nửa.
Mặt mày nó giờ đã bớt sưng, mất vết thương cũng khô và đang đóng mày....Ngứa...Nó đứng gảy gảy...tay mò mò cái mặt như muốn quàu 1 cái cho nó đã chứ rờ tới mấy miếng khô bò này....khó chịu quá...Đang gảy gảy con nhỏ đi ngang qua tự nhiên la một cái:
- Nè! – nó giật bắn người quay lại – dạ...dạ.......con nhỏ suýt phì cười vì cái thái độ của nó...nhưng rồi cũng ghìm giọng xuống
- Đừng có mò mò gỡ gỡ nửa..bị sẹo thâm bây giờ. – nói xong con nhó quay lưng đi thẳng ra cổng.
Ơ cái con này lạ...tự nhiên kiếm chiện quan tâm tới vết thương của nó nửa...bộ nhân phẩm phục hồi hay sao rồi...mặt nó bị vậy là do đám bạn trời ơi của con nhỏ gây ra chứ ai....Nghĩ là vậy rồi nó cũng thôi ko gỡ cái mặt nửa..đi làm việc tiếp...lòng nó bây giờ chỉ còn nghĩ tới ngay mai chủ nhật có cuộc hẹn với chị thôi...lần đâu tiên gặp chị...tự nhiên cảm thấy hơi run
- Như cũ ha
- Còn chị? – nó quay qua hỏi con đi cùng, tự nhiên nhìn nó hồi lâu rùi cười ngặt nghẽo...dạ chị dùng gì ạ
- ...È..hem ừ ừ...cho em ly ép dưa hấu
Nó gật đầu theo lệ rồi bước đi. Cha quản lí ưng nước ra cho 2 đứa này...Nó lại tiếp tục làm việc bình thường, tất nhiên nó chẳng gia nhập cái đám nhìu chuyện và cũng chẳng để ý tới bàn con nhỏ mặc dù nó phụ trách khu vực đó...có mún làm cũng chẳng có cơ hội vì thằng cha quản lí cứ vòng vòng chỗ đó hoài mà....Dc khoảng tiếng con nhỏ đi lại gần nó hỏi:
- Nhà vệ sinh ở đâu – đúng gần mà cao hơn nó cả nửa cái đầu, nó quay lại thờ ơ
- Chị đi thẳng theo cái đường sỏi...thấy cái hồ nước nhỏ nhìn bên tay trái trong góc có cái cổng 2 cây cột lớn,đi vào là thấy.
- Cảm ơn ha! – rồi con nhỏ quay lưng đi, hix xịt cái giống gì mà thơm ớn, đi cái tướng thì nhìn ghét dễ sợ, mang đôi giày cao gót..hèn chi...cao hơn nó quá trời...ăn gian pà cố
Con nhỏ đi tới đâu, ít nhất cũng có 2-3 cái đầu ngoái lại nhìn, đúng là nói so với diễn viên hay người mẫu thì hơi quá nhưng con nhỏ đúng là có nét gì đó rất thu hút người khác...Có lẽ trong quán này ai cũng để ý tới nhỏ trừ nó ra....đơn giản vì nó cũng chẳng muốn dây dưa liên quan gì, mà ai nó đã ko để ý rùi thì thái độ của nó sẽ làm đối phương tưởng chừng như ko tồn tại vậy....
Tan ca...nó lặng lẽ chạy chiếc xe cà tàng về nhà...lười đi sửa xe thật....Người cũng bớt đau, có lẽ nhờ chai dầu thoa của con bạn mua ở đâu tốt quá, tối đau ê ẩm..xoa vào sáng ngủ dậy là thấy đỡ đau liền. Nói là đỡ chứ cử động thì khó khăn lắm, giờ làm việc đi lại cả ngày, người cứ như bị ai đè bóp mạnh vào khắp người, nặng trĩu. Nuốt vội tô cháo lòng, tắm rửa xong lên giường nằm ngủ luôn. Mấy ngày rồi ko nt với chị....vì hôm trước chị có nói đừng nt cho chị nhiều vì chị mún để tới chủ nhật gặp lun chứ nt nói chuyện nhìu chị sợ chị đổi ý ko gặp nó dc. Hix...Trả lời tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa bạn, có cả nhỏ Linh và chị Lan nửa....dc một lúc nó ngủ hồi nào hok hay....trong mơ chập chờn là gương mặt của con nhỏ ngoài quán (má ơi ám ảnh trong từng giấc mơ luôn)...
Hai ngày trôi qua, ko có gì đặc biệt, nó vẫn đến lớp học trong im lặng, ghé tiệm net bắn SA (Biệt đội thần tốc) đã rồi chạy lên quán. Thực ra từ lúc mới làm cho đến mãi về sau phần vì còn đi học, phần nó thân với ông quản lí và cả ông chủ nên nó dc đặc cách đi làm hổng theo ca nào...có hôm buồn buồn là nó lại chạy lên quán làm, bận học thì call một tiếng...đổi lại nó phụ giúp ông quản lí việc lặt vặt, ngày lễ ngày đặc biệt gì cũng là nó với ổng ngồi chuẩn bị trang trí này nọ...có khi nó ngủ lại giữ quán luôn.Con nhỏ đó vẫn đến quán vào tầm tối lúc tụi phục vụ ăn cơm...Vẫn ngồi chỗ cũ và vẫn làm trung tâm sự chú ý trong quán trừ lúc có cô diễn viên hay người mẫu nào ghé qua quán và tất nhiên vẫn nhận dc tự nó sự thờ ơ...Đột nhiên ông quản lí lại gần nó khều khều kéo nó ra 1 góc:
- Nè M! Anh nhờ mày 1 chuyện.
- Ừ a nói đi
- Mày...mày lại xin số điện thoại nhỏ đó giùm tau dc ko
- Con nào?
- Thì nhỏ ngồi bàn 20 đó – vừa nói ổng vừa vạch cái lá cây chỉ về phía con nhỏ.
- Thôi thôi...tự nhiên quen biết gì xin ba
- Mày thiệt nhát quá..ráng giúp tau đi..anh em ko mà
- Nhưng mà sao kiu em...
- Thì tại tau thân với mày...tụi kia mà biết nó cười cho thúi đầu.
- Trời ơi ông tự xin đi
- Ngại mày...giúp tau dee đến ơn mày 2 ngày lương
- 2 ngày lương thì....cũng...thiệt lòng mà nói thì
- Đ.m mày thắng chết tiệt...rồi 2 ngày lương 2 chầu ăn sáng. Ê đừng nói xin cho tau nha mày!- Hề hề cũng dc.... – thực lòng nó chẳng sợ gì...vụ xin số này tuy nó hok quen nhưng quản lí nhờ mà ko giúp thì cũng ko thể ko giúp..bác nào đi làm việc thì hiểu có mấy ai dám cãi lời sếp mặc dù thân thiệt.
Nó bước lại bàn con nhỏ một cách rất hùng dũng...đúng là người ngay thẳng ko có tà tâm nó vậy các bác ạ.Chìa tờ giấy ra trước mặt con nhỏ nó nói nhẹ:
- Chị có thể cho tui xin số điện thoại dc ko
- Con nhỏ tròn xoe mắt nhìn nó – chắc shock lắm đây khi mấy ngày nay nó chẳng bao giờ để ý nhìn tới con nhỏ mà bây giờ tự nhiên xin số -...sao tui phải cho?
- À ko! Tui xin giúp cho anh quản lí của tui – khà khà chắc thằng chả đang nhột lắm đây.
- Chứ ko phải xin cho mình à
- Tùy..tui xin dùm...cho ko cho thì tui hok quan tâm J
- Xin số dt con gái mà nói gì thấy ghét vậy
- Uhm thui vậy ko cho thì tui lại nói ảnh biết...- nó định rút lại tờ giấy bước đi thì con nhỏ giằng tơ giấy lại.
- Thôi dc rồi để xem...có trò gì vui ko..coi phải chỉ có mình anh quản lí call cho tui....- vừa ghi con nhỏ cười bĩu môi.
Con nhỏ ghi số điện thoại lên tờ giấy đưa nó..Nó cầm lấy chẳng nhìn đến tờ giấy...đi thẳng 1 mạch tới góc lôi ông nội lùn ra đặt tờ giấy lên tay ổng cái đùng...cứ như để nhỏ thấy rõ ràng rằng “thấy chưa tui xin cho người khác, tui ko hề xem tới số dt bà nhé”. Sau đó nó quay lưng đi thẳng ra quầy trà tiếp tục làm việc. Có điều lạ sao con nhỏ hoặc là đi 1 mình hoặc là rủ theo con điên kia theo chứ chẳng thấy tụi thằng đầu ngựa quay lại quán nửa.
Mặt mày nó giờ đã bớt sưng, mất vết thương cũng khô và đang đóng mày....Ngứa...Nó đứng gảy gảy...tay mò mò cái mặt như muốn quàu 1 cái cho nó đã chứ rờ tới mấy miếng khô bò này....khó chịu quá...Đang gảy gảy con nhỏ đi ngang qua tự nhiên la một cái:
- Nè! – nó giật bắn người quay lại – dạ...dạ.......con nhỏ suýt phì cười vì cái thái độ của nó...nhưng rồi cũng ghìm giọng xuống
- Đừng có mò mò gỡ gỡ nửa..bị sẹo thâm bây giờ. – nói xong con nhó quay lưng đi thẳng ra cổng.
Ơ cái con này lạ...tự nhiên kiếm chiện quan tâm tới vết thương của nó nửa...bộ nhân phẩm phục hồi hay sao rồi...mặt nó bị vậy là do đám bạn trời ơi của con nhỏ gây ra chứ ai....Nghĩ là vậy rồi nó cũng thôi ko gỡ cái mặt nửa..đi làm việc tiếp...lòng nó bây giờ chỉ còn nghĩ tới ngay mai chủ nhật có cuộc hẹn với chị thôi...lần đâu tiên gặp chị...tự nhiên cảm thấy hơi run
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook