Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không
-
Chương 7
Khương Vọng Thư lái xe tiến vào một cái hẻm nhỏ yên tĩnh trong khu tương đối xoa hoa.
Sau khi ngừng xe, Khương Vọng Thư dẫn Thang Tư Niên tiến vào một nhà hàng trang trí đến vô cùng nhã trí.
Thang Tư Niên ngửa đầu liếc nhìn biển số nhà, viết hai chữ "Thực Ngư".
Danh tự này không tính rất khác biệt, nhưng Thang Tư Niên lại biết, nơi như thế này ngoại trừ khách quen đặc biệt, trong tình huống bình thường là không tiếp đãi người ngoài.
Khương Vọng Thư đi ở bên cạnh Thang Tư Niên, cùng cô giải thích nói đây là nơi bạn nàng mở.
Trong cửa hàng được làm tốt nhất chính là cá, đặc biệt là cá sóc quyết.
Chỉ là bạn của nàng tật xấu hơi nhiều, vì bảo vệ việc riêng tư, cũng không cho phép khách chụp ảnh.
Thang Tư Niên một mặt nghe, một mặt mắt nhìn thẳng nàng theo sát tại bên cạnh bước qua đường mòn đá cuội trong sân, đi vào nhà hàng.
Khương Vọng Thư đối với nơi này rất quen, sau khi vào cửa dẫn Thang Tư Niên đến một chỗ sát cửa sổ chỗ ngồi xuống.
Rèm ngoài cửa sổ được kéo lên, ánh nắng chiều từ đầu tường bay xuống, chiếu vào trên cây lựu trong sân.
Thang Tư Niên vừa quay đầu, liền nhìn thấy cây lưu nhất thụ, tươi đẹp ướt át.
Gió đêm thổi tới mát mẻ, Thang Tư Niên ngửi được không khí tươi mát sau cơn mưa, nhất thời cảm thấy tinh thần thoải mái.
Khương Vọng Thư thấy cô yêu thích nơi này, trên mặt cũng có chút cười.
Nàng vừa muốn nói cái gì, một cái thực đơn liền đưa vào trước mặt nàng, bên tai bay tới âm thanh nữ nhân sang sảng: "Ngày hôm nay ăn chút gì a, đại mỹ nhân của tôi."
Khương Vọng Thư ngẩng đầu, nhìn về phía người đến, cười nói: "A Toàn, ngày hôm nay cậu ở trong nhà hàng a."
Thang Tư Niên thấy ngữ khí Khương Vọng Thư rất quen, nghĩ thầm đây chính là bạn của Khương Vọng Thư —— chủ nhà hàng.
Thế là cô ngẩng đầu, đem nữ nhân gọi là A Toàn tỉ mỉ mà đánh giá một phen.
A Toàn không cao lắm, dung mạo rất tinh tế, mặc trang phục cư sĩ xanh đen màu cây đay, mang giày vải, xem vẻ mặt rạng rỡ.
A Toàn có một đối với lúm đồng tiền, khiến người ta vừa thấy liền lòng sinh ưa thích.
Thật giống như hiện tại, nàng nhìn Thang Tư Niên, một mặt cười híp mắt, "Đại mỹ nhân, ngày hôm nay dẫn theo khuôn mặt mới đến a.
Làm sao, là niềm vui mới của cậu sao, không giới thiệu một chút?"
Khương Vọng Thư bật cười, "Cái gì niềm vui mới a, đây là Tư Niên, em gái của Thuấn Hoa." A Toàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gù: "Ồ ~ em của đại biên kịch Thang."
Thang Tư Niên thấy Khương Vọng Thư nhắc tới chính mình, thế là hướng về A Toàn gật gù, lên tiếng chào hỏi: "Chị A Toàn khoẻ."
A Toàn đưa tay đâm đâm Khương Vọng Thư, trên mặt mang cười: "Ai u, đứa nhỏ này còn rất ngoan." Nói nhìn về phía Thang Tư Niên, sau đó hướng về cô nhấc tay: "Tư Niên thích ăn cái gì a, hôm nay chị mời em ăn cơm."
Khương Vọng Thư nghe A Toàn nói như vậy, cười đánh nàng một hồi, "Cậu rảnh quá sang, người là tôi mang đến, khi nào đến phiên cậu mời."
"Được, không cướp người của cậu." A Toàn nói như vậy, vỗ vỗ vai Khương Vọng Thư, tướng tài đến đưa cho nàng, mới cùng nàng nói rằng: "Vậy cậu chọn món ăn trước, tôi bận phải đi trước rồi."
Khương Vọng Thư hướng về nàng phất tay một cái, nói đi đi thôi.
Chờ người đi xa, Khương Vọng Thư lúc này mới mở thực đơn ra, đưa cho Thang Tư Niên đối diện, nhẹ giọng nói với cô: "Xem trước thực đơn đi, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
Thang Tư Niên gật đầu, tay Khương Vọng Thư chỉ ở trên thực đơn, cùng cô nói chút món ăn đặc sắc ở chỗ này.
Thang Tư Niên căn cứ phản ứng của Khương Vọng Thư chọn món ăn đặc biệt, còn lại liền giao cho nàng.
Khương Vọng Thư lại chọn thêm hai món ăn, hai người sẽ chờ món ăn đưa lên.
Khương Vọng Thư sợ cô nhàm chán nên cùng Thang Tư Niên nói chút chuyện trong nhà hàng.
Tỷ như A Toàn họ Tiếu, tổ tiên chính là bếp trưởng cung đình, trong nhà kinh doanh tửu lâu Hoa Thành có tiếng.
Nhưng A Toàn người này liền yêu thích nấu ăn, liền chính mình mở ra quán cơm này.
Nhà hàng đây, là biên chế hội viên.
Muốn làm hội viên nơi này, nói khó cũng không khó, miễn là vóc người đẹp đẽ liền xong rồi.
"Chẳng trách nơi này nhìn liếc qua một chút, đều là mỹ nhân." Thang Tư Niên nói một câu như vậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư bị cô nhìn chằm chằm như thế, cảm giác xấu hổ một chút cũng không có mà trái lại cười híp mắt nói rằng: "Đó cũng không phải tất cả, tuy rằng trên mặt không thấy được, A Toàn lại là một người nhan khống* siêu cấp.
Cậu ấy mở chỗ này a, chính là muốn nhìn soái ca mỹ nhân ăn đồ ăn của cậu ấy làm."
(*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp)
Thang Tư Niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Vọng Thư, "Vậy chị Vọng Thư, nhất định là của người khách hàng ưu nhìn nhất trong nhà hàng của chị ấy, không phải vậy chị ấy cũng sẽ không vẫn muốn chị tới dùng cơm."
Khương Vọng Thư cười cong mắt, "Ngày hôm nay Tư Niên em toàn nói lời hay a, là không phải là bởi vì chị mời em ăn cơm mới nói mấy câu nghe hay như vậy đi a."
"Em khen chị như thế, một hồi chị còn phải mời em ăn thêm bữa ăn khuya."
Lỗ tai Thang Tư Niên lập tức liền đỏ, cô cúi đầu, trầm mặc rồi nói: "Em là...!Xuất phát từ nội tâm."
Lúc này người phục vụ vừa vặn đem món ăn bưng lên.
Khương Vọng Thư vội vã giới thiệu món cho Thang Tư Niên ăn.
Trong đó có một hầm móng heo, làm được vô cùng tinh tế.
Thang Tư Niên thấy Khương Vọng Thư yêu thích, âm thầm nhớ ở trong lòng, cũng cân nhắc nguyên liệu làm món này.
Lúc ăn được hơn nửa thì người phục vụ còn bưng hai chén kem tới, nói là lão bản đưa.
Một bữa cơm ăn đến hai người đều tương đương hài lòng.
Lúc Khương Vọng Thư đi tính tiền, vừa vặn Tiếu Toàn ngay ở trước quầy, Khương Vọng Thư liền hướng về nàng nói tiếng cám ơn.
Tiếu Toàn liền cười: "Cám ơn cái gì a, ngày hôm nay cậu dẫn theo mỹ nhân như thế đến cho tôi xem, nên là tôi cảm ơn mới đúng."
Một câu đồ đăng tử* như thế từ trong miệng Tiếu Toàn nói ra, không lý do làm người ta cảm thấy chân thành.
Thang Tư Niên cao lớn như vậy, nhiều nhất cũng là được người ta nói mi thanh mục tú*, ngày hôm nay được người ta khen như thế mặc kệ thật giả cô đều cảm thấy có chút thật xấu hổ.
Nụ cười cô ngại ngùng, hướng về Tiếu Toàn nói tiếng cám ơn.
Tiếu Toàn liền đùa giỡn cô: "Em như thế nào cùng đại mỹ nhân yêu thích, yêu thích nói cảm ơn thế a.
Chặc chặc, đại mỹ nhân, không phải người một nhà không tiến vào cửa một nhà a."
(*Đồ đăng tử hay đăng đồ tử: chỉ kẻ háo sắc.
*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ người có vẻ ngoài xinh đẹp.)
Khương Vọng Thư liền nói tiếp: "Không phải là, người trong nhà tôi rất hữu lễ nha."
Tiếu Toàn đáo lại một tràng: "Biết rồi biết rồi, đúng rồi Tư Niên, cho em tấm thẻ hội viên.
Sau này rảnh rỗi, liền đem những tiểu mỹ nhân em quen biết đều mang tới dùng cơm a."
Thang Tư Niên nhận thẻ hội viên Tiếu Toàn đưa rồi cầm ở trong tay, lộ nụ cười nói rằng: "Chị A Toàn, bên cạnh em có thể là mỹ nhân còn mời đi ăn cơm được chỉ có chị Vọng Thư cùng chị của em à.
Lần sau có cơ hội, em sẽ cùng chị em đến.
Cảm ơn chị."
Thời điểm cô nói câu này, Khương Vọng Thư quay đầu nhìn cô một cái.
Trên mặt hài nở nụ cười thanh thiển, tràn ngập ánh mặt trời cùng khí tức thanh xuân, Khương Vọng Thư không nhịn được lại đánh giá cô một hồi.
Tiếu Toàn chú ý tới tầm mắt của Khương Vọng Thư, lúc này các nàng liếc qua nhìn lại, sau đó cười cười: "Tốt tốt, lần sau muốn tới liền mang theo đại biên kịch Thang đến."
Thang Tư Niên đáp một tiếng được, Khương Vọng Thư liền cùng Tiếu Toàn nói lời tạm biệt.
Tiếp theo hai người đồng thời sóng vai đi ra cửa.
Lúc này sắc trời hoàn toàn tối lại, đá cuội đường nhỏ trong sân sáng lên từng chiếc từng chiếc đèn đường, rọi sáng bóng đêm đen tối.
Khương Vọng Thư đi ở bên tay trái Thang Tư Niên, thương lượng với cô một hồi là đi hóng gió, hay là trực tiếp về nhà.
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, trả lời: "Vậy thì đi bờ sông đi một chút đi, vừa vặn tiêu cơm và để em lái xe."
Khương Vọng Thư đáp lời: "Tốt tốt, buổi chiều có mưa, bờ sông nhất định thật lạnh đến thoải mái." Thang Tư Niên đáp một tiếng này, hai người đi tới cửa vừa vặn trước mặt gặp gỡ một người.
Đang lúc này, Khương Vọng Thư không biết tính sao một cước giẫm vào không khí, thân thể lảo đảo ngã về Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên phản ứng rất nhanh, vội vã đưa tay ôm ở eo nàng, hỏi nàng: "Chị, chị không sao chứ?"
Nhưng Khương Vọng Thư không có đáp lại cô, chỉ là tựa trong lồng ngực Thang Tư Niên, trừng trừng nhìn về phía trước.
Thang Tư Niên theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Uyển đứng ở ngoài cửa.
Cửa đèn đường rất sáng, chiếu vào trên người Tiêu Uyển, đúng lúc môi đỏ của cô ta càng có loại sắc thái yêu dã mê ly.
Tiêu Uyển cũng dừng bước, nàng liếc nhìn Thang Tư Niên một cái rồi lại đưa mắt rơi vào trên người Khương Vọng Thư.
Người yêu cũ gặp gỡ, bốn mắt nhìn nhau mà không một người nói chuyện.
Vài giây loại sau, Khương Vọng Thư dựa vào tay Thang Tư Niên đứng thẳng người, thật giống hoàn hồn rồi đáp lại: "Tư Niên, chân chị thật giống như có chút xiêu vẹo." Thanh âm của nàng nghe giống với bình thường, nhưng cánh tay nhỏ cầm lấy tay Thang Tư Niên lại dùng một loại sức mạnh khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Thang Tư Niên cúi đầu, nhìn thấy nàng đứng một tư thế rất khó chịu, liền ép chính mình lơ là Tiêu Uyển, liền vội vàng hỏi nàng: "Vậy chị, có muốn em cõng chị hay không."
Cũng không biết nơi nào mà cùng hiểu ngầm ý nhau, hai người đồng thời đem Tiêu Uyển làm thành suốt người.
Tiêu Uyển thấy hai người cử chỉ thân mật, rốt cục vẫn là không nhịn được mở miệng, kêu một tiếng: "Vọng Thư."
Kêu một tiếng này làm Thang Tư Niên nghe đến tê cả da đầu, cô theo bản năng nhìn Khương Vọng Thư, quả nhiên nhìn thấy Khương Vọng Thư quay đầu nhìn về phía Tiêu Uyển.
Thang Tư Niên nghĩ, khung cảnh này thật là khiến người ta đau đầu.
Coi chợt nhớ tới tình hình buổi tối ngày hôm ấy chính mình ngang ngược ôm Khương Vọng Thư đi qua Tiêu Uyển, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tìm được biện pháp giải quyết.
Thế là Thang Tư Niên nửa ngồi nửa quỳ thân thể, một tay đỡ eo lưng của Khương Vọng Thư, một tay để lên nàng, ngữ khí kiên định nói: "Vậy em ôm chị đi đi."
Cô nói xong liền dùng sức đem Khương Vọng Thư ôm lên.
Khương Vọng Thư trong nháy mắt đưa mắt từ trên người Tiêu Uyển di chuyển trở về, nàng nằm trong lồng ngực Thang Tư Niên ngửa đầu nhìn cô, một mặt kinh ngạc: "Tư Niên em là làm lại, làm sao sượt lập tức liền ôm chị lên rồi!"
Thang Tư Niên nói rằng: "Chị không nên lộn xộn, sẽ ngã chổng vó." Nói như vậy, còn giải thích là rằng Khương Vọng Thư rất nhẹ, vì lẽ đó rất dễ dàng liền ôm lên thôi.
Lúc nói chuyện, Thang Tư Niên lại một lần ôm Khương Vọng Thư đi qua trước mặt Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển nhìn bóng lưng của hai người dần biến mất ở trong màn đêm sắc mặt có chút lúng túng.
Thang Tư Niên ôm Khương Vọng Thư đại khái đi được bốn, năm mét, Khương Vọng Thư sợ cô mệt mỏi, thúc giục cô buông mình ra.
Thang Tư Niên nghĩ Tiêu Uyển còn ở phía sau nhìn, cũng không biết nghị lực ở đâu đến, ngột ngạt đủ sức lực cắn răng ôm Khương Vọng Thư đi tới chỗ dừng xe.
Chờ cô đem Khương Vọng Thư đặt lên ghế lái phụ thì hai tay đã mệt đến không còn cảm giác.
Khương Vọng Thư tựa hồ khôi phục dáng vẻ nguyên bản, ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên xoa cánh tay, một mặt thân thiết hỏi: "Tay có phải rất đau không, đã kêu em bỏ chị xuống rồi mà, tại sao chính là không chịu đây."
"Đến, chị xoa xoa cho em."
Nàng nói, liền muốn đưa tay đi xoa cho Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên lắc đầu một cái biểu thị chính mình không có chuyện gì.
Tiếp theo khom lưng ngồi xổm ở bên cạnh Khương Vọng Thư, cúi đầu nhìn mắt cá chân của nàng, "Chị, chị bị phù chân, nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra?"
——
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Niên! Chị của em gần đây có phải là viết kịch bản phim thần tượng quá nhiều!
——
Niềm vui mới = Tân hoan, mà cũng có thể gọi là người yêu mới!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook