Khương Vọng Thư giẫm giày cao gót cộc cộc thanh ở phía sau Thang Tư Niên vang lên, Thang Tư Niên cúi đầu, chỉ giác đến nhịp tim đập của chính mình như là một mặt bị điên cuồng đánh cổ, tùng tùng tùng nhảy đến rất nhanh.

Cô đưa tay để lên của phòng ngủ mình đẩy ra, nhẹ nhàng mở cửa, dẫn Khương Vọng Thư đi vào.

Phòng ngủ của Thang Tư Niên vô cùng rộng rãi, cả phòng dùng màu lam trắng điều vô cùng thanh tân.

Một tấm giường 1m80 lớn đặt ở giữa, dựa vào tường kia một bên là tử tủ quần áo, mặt bên khác là cải tạo thành giá sách song song, đồ trên giá sách được sắp xếp chỉnh tề, so với gian phòng Thang Thuấn Hoa sát vách xem ra sạch sẽ hơn.

Khương Vọng Thư trước đây cũng tiến vào phòng ngủ của Thang Tư Niên, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá như hôm nay như vậy.

Nàng đang cầm hoa, tầm mắt đang vờn quanh phòng của Thang Tư Niên một vòng, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên bàn sách đối diện giường của Thang Tư Niên.

Mặt bàn sạch sành sanh, trên mặt chỉ có một bình hoa thủy tinh đứng thẳng, trên đó cắm vào một bó làm ra sao đầy trời.

Khương Vọng Thư xem Thang Tư Niên đi tới lấy bình hoa, liền hỏi cô: "Em nói bình hoa, chính là cái này ha." Thang Tư Niên gật đầu, đưa tay đem cái bình cột làm làm sao đầy trời xuống, đem chiếc lọ không cho Khương Vọng Thư, "Vọng Thư tỷ tỷ, đem hoa bỏ vào đi."
Khương Vọng Thư đi tới, ung dung thong thả mà đem cây cát cánh mở ra, cúi người cắm hoa vào trong bình.

Thang Tư Niên ở rất gần, hô hấp trong lúc đó tất cả đều là mùi nước hoa dễ ngửi của Khương Vọng Thư.

Cô cúi đầu, nhìn sau gáy trắng nõn tinh tế của Khương Vọng Thư giấu ở dưới tóc đen, nội tâm rục rà rục rịch.

Khương Vọng Thư đem hoa cắm xong hết, quay đầu nhìn về phía Thang Tư Niên.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy rõ trong mắt cô gái kia không hề che giấu chút ái mộ nào.

Thang Tư Niên nhìn mặt xinh đẹp của nàng, liếm láp bờ môi nhẹ nhàng nói: "Chị Vọng Thư...!Em.."
Khương Vọng Thư phản ứng rất nhanh, đưa ngón trỏ ra đặt ở môi cô, ngăn lời Thang Tư Niên nói tiếp, "Xuỵt, không cần nói." Bây giờ không phải là thời điểm tốt nói câu này, Khương Vọng Thư nghĩ thầm.

Thang Tư Niên một mặt hồ đồ, nhưng cũng rõ ràng ý của nàng.


Cô cũng không có hỏi tại sao, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đáp một tiếng này.

Nhưng tiếp theo cô mở miệng ra, lặng lẽ hôn ngón trỏ của Khương Vọng Thư một hồi.

Bồi môi ướt át chạm vào ngón tay, Khương Vọng Thư không nghĩ tới Thang Tư Niên sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt.

Thang Tư Niên hôn nàng một hồi, rất nhanh bứt ra, mỉm cười nhìn nàng.

Khương Vọng Thư thu tay lại, giật giật đầu ngón tay mình, thật xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không nói một lời lại cầm hoa đi ra ngoài.

Thang Tư Niên nhìn bóng lưng của nàng, nhấc tay sờ xoạng bờ môi mình, trên mặt xuất hiện nụ cười khó có thể kìm nén.

Khương Vọng Thư đổ nước vào bình hoa, liền đem cây cát cánh đặt ở trên khay trà phòng khách.

Cuối cùng, vẫn cùng Thang Tư Niên nói: "Tư Niên, đưa bình hoa cho chị luôn được không? Ngày mai chị đem bình hoa nàng mang về nhà bên kia nha."
Thang Tư Niên đáp một tiếng được, trong đôi mắt đều là yêu thích không giấu được.

Khương Vọng Thư bị nàng nhìn đến thật xấu hổ, quay đầu đi tìm Thang Thuấn Hoa.

Chị em tốt vừa đến, Thang Thuấn Hoa liền không muốn viết bản thảo thế là lôi kéo Khương Vọng Thư nằm trên ghế sa lông cùng nói chuyện.

Khương Vọng Thư ngồi ở trên sô pha, để Thang Thuấn Hoa gối lên bắp đùi của chính mình nằm trên ghế sa lông, nghe nàng nói liên miên cằn nhằn nhổ nước bọt gần nhất gặp phải kỳ hoa giáp mới, còn có sửa chữa nội dung vở kịch thần kinh, trò chuyện trò chuyện liền nhập thần.

Thang Tư Niên thấy các nàng tán gẫu đến hừng hực, liền đi phòng ngủ thay đồ mặc ở nhà, cắt một dĩa đồ ăn rồi lấy chút đồ ăn vặt đi ra đặt ở trên mặt bàn, cho hai người các nàng ăn.

Tình cờ Khương Vọng Thư sẽ dùng dư quang khóe mắt đến nhìn cô, thấy cô đang bận bịu cũng không có nói chuyện cùng cô.

Thật vất vả Thang Thuấn Hoa tán gẫu xong, một bên Thang Tư Niên tìm thấy cơ hội nói chen vào, liền hỏi nàng: "Hai chị gái, đêm nay hai người muốn ăn cái gì? Là đi bên ngoài ăn, hay là ở nhà làm cơm a?"
Thang Thuấn Hoa quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư: "Tiểu Nguyệt Lượng muốn ăn cái gì?"
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút: "Ở nhà ăn thì là Tư Niên làm cơm sao? Nếu như là như vậy, vậy chúng ta liền ở nhà ăn đi."
Thang Thuấn Hoa cấp tốc ra quyết định: "Được rồi Bánh Trôi, cơm tối liền dựa vào em! Nha, đúng rồi, trước có người cho ta đưa cho chị mấy chai rượu ngon, chị còn vẫn giữ lại, đêm nay chúng ta cùng uống nó đi." Sau khi nàng nói xong, còn giao cho Thang Tư Niên một nhiệm vụ tương đối gian khổ: "Tư Niên, ngày hôm nay là thất tịch nha, làm bữa tối ánh nến cho hai chị gái em đi nha."

Trong lòng Thang Tư Niên hiểu rõ: "Vậy một hồi lúc em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện mua chút nến huân hương trở về được không?"
Thang Thuấn Hoa cảm thấy rất được, thế là cho Thang Tư Niên một ngàn, liền phái coi đi mua thức ăn rồi.

Một mình Thang Tư Niên lúc ra cửa, Khương Vọng Thư còn ngồi ở trên sô pha hướng cô vẫy tay, cười híp mắt nói tiếng bye bye.

Thang Tư Niên nở nụ cười, tiếp theo cam tâm tình nguyện ra ngoài.

Ước chừng quá hơn một tiếng, Thang Tư Niên lúc này mới bao lớn bao nhỏ mang theo nguyên liệu nấu ăn trở về.

Giống như thường ngày, hai người chị gái lúc này đã kết thúc cuộc nói chuyện, trở lại phòng ngủ Thang Thuấn Hoa mở ra trò chơi chém giết.

Thang Tư Niên đã quen hình thức hai người bọn họ ở chung, bởi vậy tự giác buộc lên tạp dề, một người ở trong phòng bếp bận việc.

Bởi vì lo lắng hai người bọn họ đêm nay sẽ uống say, lại quên rửa ráy cái gì.

Lúc làm cơm gần xong, Thang Tư Niên liền thúc giục hai người kia đi tắm rửa.

Thang Thuấn Hoa ngoài miệng oán giận Thang Tư Niên thích quản chuyện, nhưng vẫn là nghe lời, rất sớm đã đi tắm rửa sạch sẽ.

Khương Vọng Thư đi theo phía sau chị ấy cũng đi rồi phòng tắm rồi, chờ Thang Tư Niên làm xong cơm đi ra, đúng dịp thấy chị mình ngồi ở trên sô pha thổi tóc cho Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư mặc vào một cái áo T-shirt màu trắng dài, lộ ra chân dài trắng như tuyết tinh tế, ngồi ngay ngắn tại trên sô pha ngoan ngoãn để Thang Thuấn Hoa thổi tóc cho nàng.

Máy sấy tóc vù vù thổi, Thang Tư Niên ánh mắt rất tốt lại nhìn thấy nốt chu sa bên gáy của nàng.

Thang Tư Niên nhìn thấy cái T-Shirt rộng lớn ở trên người nàng buông lỏng lỏng lẻo lẻo này, khẽ liếm bờ môi, nhìn về phía chị của chính mình, hỏi nàng: "Chị, chị đem áo của em cho chị Vọng Thư mặc sao?"
Thang Thuấn Hoa làm vẻ mặt chuyện đương nhiên: "Đúng vậy, áo ngủ của chị đều chưa có giặc nha, cũng chỉ có thể đi tủ treo quần áo của em tìm đồ cho cậu ấy mặc."
"Oa, em không phải nhỏ nhen như thế đã giận chứ.


Bình thường em nhìn Thư đối với em tốt như vậy, đồ của em cho cậu ấy thời mặc một hồi thì có chuyện gì sao."
Thời điểm Thang Thuấn Hoa nói câu nói này, Khương Vọng Thư còn ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên một chút, một mặt vô tội nói rằng: "Không được sao Tư Niên?"
Khương Vọng Thư xoả tóc dài, mặc áo T-Shirt trắng rộng lả lơi, lỏa lộ ra tứ chi tinh tế, da dẻ trắng nõn, vô cùng câu dẫn người.

Nàng một mặt cười tươi rói, ngồi ngay ngắn tại trên sô pha xem như điềm đạm đáng yêu.

Đầu óc Thang Tư Niên có một hồi lơ đãng, một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh mình, "Được..." Cô nói xong, xoay người trở lại nhà bếp, nghĩ thầm này lại thật là muốn chết.

Có khoảnh khắc như thế, cô nghĩ thầm đây tuyệt đối không phải chị cô làm loạn, mà là Khương Vọng Thư cố ý.

Cô gái này, ở dưới mắt chị mình, cố ý trêu chọc chính mình.

Thang Tư Niên mơ hồ cảm thấy mình thích một yêu tinh ghê gớm.

Nàng ở nhà bếp lại bận việc một trận, lúc này mới đem từng món ăn bưng lên bàn ăn.

Bữa tối chuẩn bị đến mức rất phong phú, có dĩa tôm dầu lớn, cánh gà có thể vui mừng, phấn chưng nhỏ bài, ngưu tử cốt tiêu đen, cũng phải cần trù nghệ rất tốt mới có thể làm mấy món thịt heo.

Vì cho các nàng uống rượu, Thang Tư Niên còn xào đậu phộng cộng thêm làm rau trộn ngó sen.

Thang Thuấn Hoa hết sức hài lòng, còn nói kịch bản mình sau này nếu như không bán được, liền để Bánh Trôi mở tiệm cơm nuôi sống chính mình.

Thang Tư Niên trả lời nàng: "Làm cơm cho một mình chị đã rất phiền phức, em mới không muốn làm cơm cho người khác đâu."
Khương Vọng Thư nghe xong, mang theo một con tôm hỏi cô: "Vậy chị đây thì sao Tư Niên?"
Thang Tư Niên không có né tránh ánh mắt của nàng, nói rằng: "Cũng làm cho chị." Nói rất đơn giản, nhưng là Khương Vọng Thư lại rất hài lòng.

Bởi vì sợ các nàng uống nhiều rồi sẽ không thoải mái, Thang Tư Niên kêu hai người ăn một chút cơm, sau đó liền không để ý đến các nàng.

Chờ sau khi Thang Tư Niên ăn được gần hết, hai người bọn họ đã bắt đầu uống rượu.

Thang Tư Niên thấy hai người đại khái là có thể uống một buổi tối, liền đề nghị kêu cho hai người dời chỗ uống, đem dĩa tôm, còn có đậu phộng chờ chút rượu và thức ăn di chuyển đến trên khay trà ở phòng khách.

Sau khi đem hai người chị trục xuất đến phòng khách, Thang Tư Niên thu thập chén đũa, lại đi tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi thổi khô tóc mình, cô liền mặc áo lót thể thao ngồi ở một bên sô pha, mang găng tay lên bốc vỏ tôm cho chị mình.


Lột một con liền bỏ vào chén nhỏ trước mặt chị mình, để thời điểm Thang Thuấn Hoa uống hai ly rượu nhỏ có thể có một con tôm.

Khương Vọng Thư uống nhiều rượu một bên, thấy Thang Tư Niên ở một bên ngoan ngoãn bóc tôm, liền nói nàng cũng muốn.

Thang Tư Niên nhìn nàng một cái, liền im lặng không lên tiếng bóc cho nàng.

Sau khi bóc xong, Thang Tư Niên nhìn chén nhỏ của Khương Vọng Thư tràn đầy xác tôm, hỏi nàng: "Chị Vọng Thư muốn để ở nơi đâu."
Khương Vọng Thư liền nhẹ nhàng mở miệng, hướng về nàng a một tiếng.

Thang Tư Niên quay đầu, liếc mắt nhìn chị gái bên cạnh không hề có cảm giác, hai tai đỏ hết đưa tay đem tôm tươi đưa tới bên miệng Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư cúi đầu, liền đem tôm thịt trong tay Thang Tư Niên ăn đi.

Ngón tay cách găng tay cảm nhận được bờ môi mềm mại của Khương Vọng Thư, Thang Tư Niên chỉ cảm giác mình tim đập như trống chầu, gò má lại nóng bỏng.

Mà Khương Vọng Thư lại cứ không có buông tha cô, cùng cô nói cảm tạ rồi còn hỏi tiếp: "Tư Niên không uống sao? Rượu này uống rất ngon nha."
Thang Thuấn Hoa một bên thay nàng giải thích: "Bánh Trôi học y, bỏ thuốc rượu, bình thường sẽ không chạm vào."
Nói thì nói như thế, Thang Thuấn Hoa lại quay đầu cùng mình chị em mình hỏi như thế hỏi: "Bất quá hôm nay cái rượu này rất ôn hòa, cũng không quá cay, Bánh Trôi em có muốn uống chút hay không?"
Thang Tư Niên liếc mắt nhìn chị mình, lại quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư.

Khương Vọng Thư xem trò vui không chê lớn chuyện, "Uống chút đi mà, uống chút thôi, thật sự uống rất ngon.

Không phải mỗi lần đều chỉ có chúng ta uống sao, em ở một bên nhàm chán nhìn, cũng vô vị."
Khương Vọng Thư cũng nói như vậy, Thang Tư Niên còn có thể làm sao.

Cô không thể làm gì khác hơn là đem găng tay trên tay mình lấy xuống, đứng dậy nói rằng: "Vậy em đi nhà bếp lấy thêm cái ly lại đây, bồi hai người cùng uống."
Ngược lại mọi người đều tắm rửa sạch sẽ, nhiều nhất là cô cũng theo uống rượu, để hai người chị qua đêm trên sô pha đi.

Lúc đi vào nhà bếp, Thang Tư Niên đang nghĩ, một hồi liền đem nhiệt độ điều hòa phòng khách nhiệt cao hơn một chút nữa.

———
Tác giả có lời muốn nói:
Oa, cái loại phấn hồng tán tỉnh, ta nghẹt thở!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương