Khương Vọng Thư đột nhiên liền rất muốn trêu chọc trêu chọc cô, "Vì lẽ đó bận bịu như thế thì Tư Niên vẫn cùng chị đồng thời đi siêu thị phiền phiền nhiễu nhiễu lựa đồ sao, vậy chị có thể nói em yêu thích chị a?"
Thời điểm nói câu nói này, còn đang len lén đánh giá biểu tình của Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên quả nhiên lập tức liền thẹn thùng, ngay ở lúc Khương Vọng Thư nghĩ em gái da mỏng sẽ hàm hàm hồ hồ qua loa cho qua thì Thang Tư Niên nhưng quay đầu, nhìn nàng rất dũng cảm nói rằng: "Là yêu thích, rất yêu thích."
"Là...!Thêm rất nhiều rất nhiều "Rất" cũng không thể biểu đạt ra hết yêu thích thế nào."
Cách nói này này thực sự là quá đáng yêu, Khương Vọng Thư nghĩ đến năm nay lúc sau tết cháu gái mới có ba tuổi đã nhón mũi chân cùng mình mở rộng ôm ấp lanh lảnh gọi: "Yêu dì yêu dì như thế như thế..."
Đứa nhỏ nho nhỏ, lót mũi chân cực lực đem ôm ấp mở rộng biểu đạt chính mình đến tột cùng có bao nhiêu yêu thích.

Thang Tư Niên Trước mắt nói cũng có loại hiệu quả tuyệt diệu như nhau.

Khương Vọng Thư nở nụ cười, cũng không có nhẹ nhàng buông tha Thang Tư Niên như vậy, không tha thứ mà cứ dây dưa nói: "Rất nhiều "Rất" yêu thích đến tột cùng là có thích nhiều không? Tư Niên, lại nói cụ thể một chút à?"
Thang Tư Niên cắn vào bờ môi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, chỉ vào dưới chân của chính mình, trả lời: "Đại khái thích là từ nơi em đứng dưới chân, đến vũ trụ ngân hà em chạm không tới."
"Em yêu thích chị, phần yêu thích này nhiều đến có thể bỏ thêm vào khoảng cách trời cùng đất."
Thời điểm ra câu nói này, Thang Tư Niên đều kinh ngạc với dũng khí của chính mình, đổi lấy trước đây thì cô cũng không dám thẳng thắn lớn mật nói ra như vậy.

Khương Vọng Thư tựa hồ cũng bị Thang Tư Niên thẳng thắn dọa cho phát sợ, nàng sửng sốt một hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía một bên, nhẹ nhàng nói rằng: "Tư Niên em vừa câu nói này nếu như là thổ lộ với người khác, không ai có thể từ chối em."
Tay Thang Tư Niên nắm chặt đẩy xe đẩy, "Chị à em..."
Khương Vọng Thư xoay người, giơ tay sờ sờ đầu của cô, cười cong mắt: "Được rồi, chị biết em yêu thích chị."
Nàng buông tay, dẫn Thang Tư Niên đi về phía trước, "Chúng ta lại mua ít đồ đi, Tư Niên thích ăn đồ ăn vặt gì a?"
Tay Thang Tư Niên đặt ở xe đẩy đang run rẩy, cô nhìn bóng lưng của Khương Vọng Thư, ở trong lòng an ủi mình không cần quá sốt ruột, nhất định không nên quá sốt ruột.

Nhiều năm ẩn giấu bên trong như vậy, cô muốn quên nhưng lại một lần nữa rơi vào trong vực sâu tên là "Khương Vọng Thư", xưa nay đều không thoát khỏi được phần chung tình kia.

Dày vò hồi lâu, mới thấy một cơ hội như vậy, vì lẽ đó không muốn quá sốt ruột.

Hôm nay đã không phải thời niên thiếu, chỉ có thể một mình giấu tình cảm không cam lòng kia trong lòng.


Bây giờ tuổi cô đã vừa vặn, cơ hội đã bày ở trước mắt, phải tốt quý trọng cho tốt, tận dụng thật tốt mới đúng.

Thang Tư Niên hít sâu một cái, ngăn chặn lời chính mình sắp sửa nói ra, đi theo phía sau Khương Vọng Thư làm bộ đến tùy ý, "Em không có đặc biệt thích đồ ăn vặt gì, chị Vọng Thư chọn cái mình thích là tốt rồi."
Từ nhỏ cô đã là như vậy, chị ăn cái gì thì cô theo ăn cái gì, đối với việc ăn không quá kén chọn.

Vì lẽ đó Khương Vọng Thư đối với cô mà nói, hai chữ "Yêu thích" này rõ ràng là đại diện cho nhiều tầng ý nghĩa.

Cô yêu thích Khương Vọng Thư.

Từ mười sáu tuổi đến hiện tại, cho dù giữa lúc đó từ bỏ vô số lần, nhưng miễn là lại một lần nữa nhìn thấy Khương Vọng Thư, cô đều sẽ một lần nữa thích Khương Vọng Thư.

Đồng thời, một lần so với một lần trước còn mạnh mẽ hơn.

Vì lẽ đó bất luận thế nào nàng cũng muốn cùng Khương Vọng Thư cùng một chỗ.

Khương Vọng Thư nghe được cô nói như vậy, quay đầu nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ: "Em nói một chút đi, nhiều đồ như vậy, em luôn có một chút chuộng cái gì đó hơn đi."
Thang Tư Niên hít sâu một hơi, ở trong lòng cổ vũ chính mình lớn mật một chút: "Vậy thì...!Yêu thích đồ ăn vặt chị Vọng Thư ăn."
Khương Vọng Thư cũng không quay đầu lại: "Em lúc nào cũng dẻo miệng như thế."
Nghe như là oán giận, nhưng từ trong giọng nói của Thang Tư Niên thì cô đã nhận ra được một tia hài lòng.

Thang Tư Niên nghĩ, nếu như có thể làm Khương Vọng Thư hài lòng, để tầm mắt của nàng dừng ở trên người mình thêm một giây, như vậy lớn mật một chút cũng là có thể.

Hai người tại trong siêu thị chọn lựa chọn một hồi lâu, lúc này mới mua một túi đồ vật lớn trở lại.

Thang Tư Niên làm một bữa tối lớn thật phong phú.

Sau khi ăn xong Khương Vọng Thư thu dọn mặt bàn rồi sẽ cùng Thang Tư Niên một trước một sau tắm rửa sạch sẽ.


Khương Vọng Thư từ phòng tắm lau tóc đi ra ngoài, nhìn thấy Thang Tư Niên chỉ mặc áo lót ở phòng khách gọt đào.

Khương Vọng Thư đi tới, nhìn thấy Thang Tư Niên vừa vặn hết sức chuyên chú dùng đao nhỏ đem quả đào cắt thành một con con thỏ nhỏ, thế là lên tiếng bắt chuyện với cô: "Tư Niên, tay em thật là khéo a!"
Nàng đột nhiên lên tiếng, làm Thang Tư Niên sợ run tay lên, dao găm sắc bén trực tiếp cắt ra ngón tay làm máu tươi nhất thời tuôn ra.

Thang Tư Niên than tê một tiếng, cầm đao nhìn mình giọt máu tươi của mình trên thịt đào thịt, có chút không phản ứng kịp.

Đúng là Khương Vọng Thư bị sợ rồi, vội vã chạy tới làm Thang Tư Niên ném dao đi, nắm khăn tay ngăn lại máu chỗ vết thương.

"Xin lỗi a Tư Niên, đều do chị!" Khương Vọng Thư ngồi ở trước mặt Thang Tư Niên, nhìn khăn tay cô nắm ngay ngón tay nhuộm một mảnh màu đỏ, vội vội vã vã mà xin lỗi.

Thang Tư Niên lắc đầu một cái, nói chuyện không liên quan đến nàng, đều là chính mình không cẩn thận mới cắt tổn thương.

Khương Vọng Thư nhưng rất hổ thẹn, nói thẳng nếu không phải mình đột nhiên mở miệng, thì sẽ không ra chuyện như vậy.

Thang Tư Niên vẻ mặt thành thật: "Em không có chuyện gì đâu chị, chỉ là cắt một chỗ thôi, chị không cần lo lắng như vậy."
"Nhưng đã chảy máu a, ra thật nhiều máu a." Khương Vọng Thư một mặt căng thẳng, nhìn tay Thang Tư Niên lại vô cùng lo lắng: "Máu có thể ngừng lại hay không a, chúng ta đi bệnh viện đi Tư Niên."
Ngón tay nhảy một cái nhảy một cái đau, nhưng còn không đến mức đọ phải lên bệnh viện.

Thấy Khương Vọng Thư lo lắng như vậy, Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Không có chuyện gì rồi, chị Vọng Thư, trong phòng em có hòm thuốc, chị đi tìm một cái ngoáy tai còn có cồn để lau vào miệng vết thương, đem ra cho em là tốt rồi."
Khương Vọng Thư đáp một tiếng, vội vã chạy vào phòng của Thang Tư Niên đem hòm thuốc lấy lại đây.

Hòm thuốc đặt ở trên mặt bàn, Khương Vọng Thư ngay ở trước mặt Thang Tư Niên diện đổ tốt một trận.

Thang Tư Niên thấy nàng hoang mang như thế, không thể làm gì khác hơn là từng lần từng lần một nói mình không có chuyện gì.


Thật vất vả tìm được cồn thì máu cũng dừng đến gần hết rồi, Thang Tư Niên liền chính mình cầm ngoáy tai tiêu độc cho mình.

Chỗ vết thương bị cắt có chút sâu, Thang Tư Niên xử lý thương tích thời điểm, Khương Vọng Thư an vị ở đối diện cô ba ba mà nhìn cô, "Có phải là rất đau a Tư Niên?"
Thang Tư Niên còn đang cười: "Không đau a."
"Nói bậy.

Chảy nhiều máu như vậy, nhất định đau chết." Khương Vọng Thư muốn nhìn lại không dám xem, thấy Thang Tư Niên xử lý vết máu, vội vã mở ra miệng vết thương đã sắp dán lại, nàng cẩn thận từng li từng tí một dán tốt.

Thang Tư Niên thấy tay nàng run không ngừng, liền đưa tay giúp đỡ để nàng dán cho mình.

Đầu ngón tay chạm nhau, Thang Tư Niên theo bản năng sượt qua ngón tay của Khương Vọng Thư một hồi, lỗ tai cấp tốc nhiễm lên màu hồng nhạt.

Cái đụng vào kia rất nhẹ, nhưng Khương Vọng Thư cũng có một chút cảm giác kỳ lạ không trên.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên, che giấu cảm xúc đó hỏi cô: "Em cũng không sợ đau sao?"
Thang Tư Niên gật gù, "Cũng còn tốt." Cô dán sát vào một chút, đánh giá Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị Vọng Thư rất sợ đau nha?"
Khương Vọng Thư thu tay lại, ôm hai đầu gối ngồi ở một đầu khác của sô pha, nhẹ nói rằng: "Sợ đau không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Lúc nhỏ chị chơi ở trong sân thì té bị thương qua một lần, ngã đến đầu gối rách da.

Mấy dì trong nhà xử lý thương tích cho chị, chị liền oa oa khóc đến rất là lớn tiếng."
Thang Tư Niên nghe nàng nói tới chuyện khi còn bé, gật gật đầu nói: "Vậy chị cũng thật là rất sợ đau." Cuối cùng còn nói tiếp: "Em lúc nhỏ cũng té bị thương qua, chơi bóng rổ té đến đầu gối rách da, khi đó ba mẹ không ở nhà, chị ta trở về liền xử lý thương tích cho em, chị ấy cũng sẽ không dùng biện pháp cấp cứu, liền trực tiếp nắm ngoáy tai dính cồn đè lên."
Sắc mặt Khương Vọng Thư một hồi liền thay đổi: "Oa, chị em cũng quá tàn nhẫn đi, nhất định siêu cấp đau."
Thang Tư Niên gật gù: "Là rất đau, thế nhưng em không có khóc."
Khương Vọng Thư cảm khái: "Vậy Tư Niên em khi còn bé liền rất dũng cảm nha, như vậy mà cũng không có khóc."
Thang Tư Niên lắc đầu một cái: "Này cũng không phải, em là muốn khóc ra rồi.

Nhưng là ngày đó chị em khóc đến so với em còn dữ dội hơn, chị ấy một bên khóc một bên thoa thuốc cho em, em liền không dám khóc nữa."
Khương Vọng Thư cười khúc khích: "Hoa Hoa còn có lúc như vậy sao?"
Thang Tư Niên gật gù: "Đừng xem chị em bình thường rất lạc quan, nhưng kỳ thực là người rất dễ dàng khóc.

Khi còn bé nếu như em va chạm chạm a, chị ấy tuyệt đối khóc còn lợi hại hơn so với em."
"Hiện tại đổi thành chị Vọng Thư, nếu như chị Vọng Thư không vui, khổ sở, chị ấy cũng sẽ đau lòng đến rơi nước mắt."

Khương Vọng Thư gật gù, "Cái này đúng nha, cậu ấu trên phương diện này là rất mẫn cảm, rất dễ dàng bị làm khóc."
Thang Tư Niên cười: "Cũng không phải nói như vậy.

Là bởi vì cậu ấy rất đau lòng em, cũng rất đau lòng chị Vọng Thư, cho nên mới phải dễ dàng khóc như thế."
Thấy sự chú ý của Khương Vọng Thư cuối cùng từ thương tích trên tay mình di chuyển đi, Thang Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, nhìn đào đã được cắt gọn trên mặt bàn trước mặt nói: "Được rồi chị, em không sao rồi.

Đúng rồi, đây là mới vừa cắt, rất ngọt, chị nếm thử đi?"
Khương Vọng Thư nhìn quả đào trên mặt bàn, nhăn mũi nói rằng: "Chị sẽ ăn những quả đào này thật ngon! Đều là bởi vì những quả đào khó ưa này mới hại tay em bị thương, chị nhất định sẽ tàn nhẫn mà ăn chúng nó!" Nói, Khương Vọng Thư bốc lên một quả đào hình con thỏ nhỏ bỏ vào trong miệng, nhẹ cắn nhẹ xoạt xoạt một tiếng liền đem con thỏ nhỏ cắt đứt ngang.

Cái ngữ khí này quá mức đáng yêu, Thang Tư Niên cười cười, còn ở bên cạnh phụ họa: "Đúng, nhất định phải tàn nhẫn mà ăn nó!"
Khương Vọng Thư cảm thấy rất ngọt, liền để Thang Tư Niên cũng ăn chút.

Thang Tư Niên nói rằng: "Em đã ăn một trái, cũng là bởi vì ngọt mới gọt cho chị ăn."
Khoé miệng Khương Vọng Thư khẽ nhếch: "Cái kia trực tiếp gọt tốt là được, tại sao phải phiền phức làm thành con thỏ nhỏ như thế a."
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Bởi vì muốn làm chị hài lòng?"
"Chị xem, ăn đồ vật đáng yêu, không phải có thể làm tâm tình tốt hơn sao?"
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, đứa nhỏ này thực sự là Thái Thượng Đạo.

Dù cho Khương Vọng Thư từng trải qua rất nhiều sáo lộ*, vào thời khắc này cũng không nhịn được muốn mắc câu.

Nàng quay đầu nhìn Thang Tư Niên, một mặt cười híp mắt: "Nhưng tâm tình chị hôm nay đã rất tốt a, em làm nhiều món ăn ngon như vậy cho chị, vậy thì được rồi."
(*Sáo lộ: nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để câu dẫn hoặc mê hoặc người khác)
Không biết có phải là Thang Tư Niên ảo giác, nàng cảm thấy nụ cười của Khương Vọng Thư có chút ám muội không rõ.

Cô nhìn Khương Vọng Thư cười cong mắt, rất chăm chú nói rằng: "Vậy em chỉ là muốn chị lại mở lòng một chút."
"Mỗi một ngày, đều hi vọng mình có thể làm chị mở lòng một chút."
Khương Vọng Thư sau khi từ biệt mắt, nhẹ cắn nhẹ quả đào, thầm nói: "Tư Niên, em có lúc nói chuyện thật sự rất lớn mật nha."
....................
Tác giả có lời muốn nói:
Rất phiền nha, mấy người nói chuyện yêu đương nhanh lên một chút được không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương