Thang Tư Niên đến KTV* thì chị cô Thang Thuấn Hoa dĩ nhiên uống đến say mèm.

Chị ấy không mang giày đạp ở trên bàn kiếng, giơ microphone mồm miệng hát không rõ "Chia tay vui vẻ." Lúc này mới hát chưa được vài câu liền ném microphone, một lần đi về phía Khương đi Thư ngồi ở trên ghế, đem người ta ôm vào trong lòng, cõi lòng tan nát mắng Tiêu Uyển là một tiện nhân.

(*KTV = Karaoke TV)
Trên màn ảnh còn chuyển động dòng chữ "Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ", bảy màu lóa mắt dưới ánh đèn làm Khương Vọng Thư trốn ở một góc trong bóng tối, tựa ở trong lồng ngực bạn tốt chảy nước mắt.

Sợi tóc dài của chị buông xuống hai bên, đem khuôn mặt dĩ vãng thanh thuần lại thêm vô cùng nhu nhược.

Thang Thuấn Hoa ôm Khương Vọng Thư, đem nàng ôm vào trong ngực, từng lần từng lần một đau lòng hôn cái trán nàng, chen lẫn khóc nức nở mắng: "Tiêu Uyển không đáng, cô ta đáng giá với sự khốn kiếp."
"Cô ta chính là cái con nhện tám chân, mới có thể bắt cá nhiều vậy!"
Thang Thuấn Hoa mắng đến sục sôi, căm phẫn như người bị bắt cá là nàng vậy.

Khương Vọng Thư cũng uống không ít, tựa ở trong lòng lấy tay ra để đỡ trán, khóc thút thít nghẹn: "Mình...!Mình cảm thấy...!Ánh mắt mình mỗi lần nhìn người...!Cũng không tốt đi..."
"Cô ta nếu như không thích mình...!Có thể trực tiếp...!Nói thẳng..."
"Tại sao...!Tại sao muốn..."
Tại sao muốn cõng nàng, mà còn cùng người khác phát sinh quan hệ đây?
Khương Vọng Thư vừa khóc Thang Thuấn Hoa sẽ khóc đến càng thảm hại hơn.

Hai người ôm cùng một chỗ, khóc đến không thể tách rời ra, vừa kẻ cặn bã Tiêu Uyển bắt cá, vừa nói mấy loại "Tình yêu gì đó, còn không bằng tình chị em bên nhau đến cuối đời".

Sau khi Thang Tư Niên đẩy cửa tiến vào phòng, nhìn hai nữ nhân ôm đầu khóc rống chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương mơ hồ phát đau.

Cô xuyên qua thanh âm huyên náo, đi tới trước mặt Thang Thuấn Hoa, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, cau mày nói: "Tỷ, tỉnh lại..."
Thang Thuấn Hoa từ trong lồng ngực bạn thân ngẩng đầu lên, đẩy nước mắt mông lung nhìn về phía người đến.

Nàng nức nở nhìn một hồi lâu, mới nhận ra người này là em gái ruột của mình, "Là tiểu Bánh Trôi a..." Nàng nói xong, lại ôm sát Khương Vọng Thư trong lồng ngực, lắc nàng kia nói: "Nguyệt Nguyệt a...!Đừng khóc...!Không phải là chỉ là một Tiêu Uyển sao..."
"Cậu muốn cô gái trẻ đẹp hơn cô ta không, chỗ này của mình có rất nhiều đây!"
Thang Thuấn Hoa nói như vậy, lại tự nhiên ôm Khương Vọng Thư khóc đến nước mắt như mưa, hoàn toàn quên Thang Tư Niên đang ở một bên.


Thang Tư Niên cúi đầu, quét mắt nhìn lon bia rải rác đầy đất, nghĩ thầm hai người này uống thật quá nhiều.

Đã hơn chín giờ tối rồi, cũng không thể lại tùy theo hai người này cứ ầm ĩ như thế.

Thang Tư Niên thở dài một hơi, đưa tay đem Thang Thuấn Hoa từ trong lồng ngực Khương Vọng Thư lôi ra ngoài, cứng rắn nói: "Tỷ, tỉnh chút!"
Nàng quanh năm tập luyện nên vóc dáng lại cao, so với tỷ tỷ quanh năm chỉ lo làm việc nhu nhược vô lực có sức lực hơn nhiều, thế là dễ dàng liền đem Thang Thuấn Hoa duệ đến trước người rồi tóm chặt lấy.

Ấm áp trong lòng trong nháy mắt hết sạch, Khương Vọng Thư khóc đến mơ hồ ngẩng đầu lại có chút hoảng hốt nhìn về phía Thang Tư Niên đứng ở trước người.

Ánh đèn đen tối, rơi vào trên mặt của nàng, nhuộm đẫm ra một loại xinh đẹp mê ly.

Thang Tư Niên không tự nhiên hơi mím bờ môi, cúi người nói với Khương Vọng Thư rằng: "Vọng Thư tỷ tỷ, chị còn có thể tự đi không?"
Khương Vọng Thư khóc đến lợi hại, cồn lúc đầu uống lại theo nước mắt đi ra gần hết, để đại não giờ khắc này thiếu dưỡng thoáng thu được một chút tỉnh táo.

Nàng ngoan ngoãn gật gù, ra hiệu mình có thể đi.

Thang Tư Niên thấy thế đưa tay ra, "Em dắt chị."
Khương Vọng Thư giơ tay, đem tay trái mình mềm mại không xương khoát lên lòng bàn tay của Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên nắm tay, dùng sức dắt đưa nàng từ trên ghế sa lông lên.

Cô một tay lôi chị mình, một tay nắm tay Khương Vọng Thư đi khỏi phòng.

Thừa dịp thang máy trên đường đi tới bãi đậu xe tầng dưới chót, Thang Thuấn Hoa uống nhiều vẫn không rõ, nằm nhoài trên người Thang Tư Niên hung hăng làm ầm ĩ.

Chờ sau khi Thang Tư Niên nhét nàng vào ghế sau của xe, thắt chặt dây an toàn Thang Thuấn Hoa vẫn đang điên cuồng nhục mạ con nhện tám chân Tiêu Uyển kia.

Sau khi Thang Tư Niên phí đi một phen công sức mới an bài chị gái thật tốt, lúc này mới rảnh rỗi đi chăm sóc vẫn Khương Vọng Thư đứng bên cạnh xe.


Có lẽ là khóc được rồi, Khương Vọng Thư giờ khắc này có chút yên tĩnh.

Nàng u ám đứng trong bãi đậu xe, thân hình tinh tế còn thân ảnh xem ra có chút cô đơn.

Thang Tư Niên thấy nàng tinh thần hoảng hốt, sau đó liền một tay cầm lấy cổ tay nàng còn một tay đỡ eo lưng của nàng, dẫn nàng ngồi vào trong xe.

Thang Tư Niên khom lưng đem đai an toàn buộc chặt cho Khương Vọng Thư sau đó nàng mới đóng cửa xe, mang theo hai người họ chạy về nhà.

Cô lái xe chạy trong đêm đen, một đường xuyên qua vô số đèn đỏ neon lấp loé.

Ở một cái đèn đỏ sáng lên ở ngã tư đường, Thang Tư Niên quay đầu rồi xuyên thấu qua khe hở trong xe nhìn về phía Khương Vọng Thư nghiêng mặt.

Dưới ánh đèn neon nhảy không ngừng, Khương Vọng Thư đem đầu tựa ở trên cửa sổ xe, im lặng không lên tiếng chảy nước mắt.

Vệt nước mắt trên mặt nàng khúc xạ ánh đèn, tỏa ra các mảnh nhỏ xinh đẹp.

Thang Tư Niên chỉ vội vã liếc mắt nhìn, liền quay đầu về phía đèn không ngừng giảm số, dùng sức nắm chặt tay lái trong tay.

Gió đêm mùa hạ nặng nề từ ngoài cửa xe thổi tới, tâm tư tỉnh lại khó phân biệt.

Khi đèn xanh sáng lên, Thang Tư Niên giẫm chân ga bên dưới, tàn nhẫn chạy vọt qua.

Sau một đường dằn vặt mà đem hai người đưa đến trong nhà, Thang Tư Niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào trên sô pha.

Ở sau cửa phòng sau lưng nàng, hai cô gái uống nhiều ôm cùng một chỗ, ngủ say.

Thang Tư Niên tựa ở trên ghế sau đó ngửa đầu nhìn ánh đèn trên đầu, trong đầu hiện ra một chút vội vã khi nảy liếc về cái kia, một hồi lâu mới thở dài một hơi: "Làm mấy này lại thật mệt muốn chết."

Một đêm chưa từng ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Thang Tư Niên là theo đồng hồ sinh học của mình tự xúc động tỉnh lại.

Sau khi nấu cháo trong nồi cơm điện xong, Thang Tư Niên thay đổi quần áo thể thao ở dọc theo tiểu khu chạy một vòng.

Chờ nàng chạy xong thì mặt trời đã mọc đến rất cao, nhiệt độ cao đã làm người nàng chảy ra rất nhiều mồ hôi, thế là Thang Tư Niên sau khi về nhà chỉ lại tắm rửa sạch sẽ.

Mặc quần áo ở trong nhà như hình thường từ phòng tắm đi ra thì, Thang Tư Niên phát hiện Khương Vọng Thư chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại.

Cô thấy Khương Vọng Thư còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua tại KTV kia, tinh thần mệt mỏi ngồi ở trên sô pha phòng khách.

Cô một bên chà mái tóc ướt nhẹp, vừa đi qua nói chuyện cùng nàng: "Chị Vọng Thư, chị muốn tắm không?".

Truyện mới cập nhật
Khương Vọng Thư ngẩng đầu, mở hai mắt sưng đỏ nhìn Thang Tư Niên một chút, gật gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ của Thang Tư Niên căng thẳng, "Em trước đi chuẩn bị bữa sáng, chị Vọng Thư liền đi tắm đi." Thang Tư Niên nói như vậy, cúi đầu lau tóc từ trước người Khương Vọng Thư đi trở lại gian phòng của mình cầm máy sấy thổi khô tóc.

Sau khi cô đem một nửa tóc dài của mình cột thành đuôi ngựa, lúc này mới đi ra cửa phòng.

Khương Vọng Thư đã không ở trong phòng khách, Thang Tư Niên nghĩ chị ấy có khả năng đã đi vào phòng tắm rồi, không lý do cảm thấy có chút sốt sắng.

Thang Tư Niên hướng phòng tắm phương hướng liếc mắt nhìn, hít sâu một hơi để khôi phục tâm tình thành bình thường mới bước vào nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng.

Đêm qua chị cô cùng Khương Vọng Thư đều uống rượu say mèm, sáng nay trên dạ dày nhất định không thoải mái, thế là Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là nấu cháo, lại làm trứng chần, xào hai phần ăn sáng, luộc mấy cái trứng.

Chờ sau khi Khương Vọng Thư từ trong phòng tắm ra ngoài, Thang Tư Niên đã làm xong bữa sáng.

Cô đem món ăn chỉnh tề đặt trên bàn ăn ở nhà bếp, sau đó lại dọn xong bát đũa, lúc này mới đem một trứng lộc từ trong nồi lấy ra, dùng khối băng gạt bao lại rồi mang theo đi ra nhà bếp.

Khương Vọng Thư mặc áo ngủ tơ tằm của Thang Thuấn Hoa, ngồi ở trên sô pha sấy tóc.

Gió nống trêu chọc lên sợi tóc của nàng để lộ ra cổ trắng như tuyết vừa tinh tế vừa trắng nõn.

Thang Tư Niên mang theo trứng gà nóng đi tới trước mặt nàng, thấy nàng sấy tốc đem đem mái tóc dài thẳng vuốt đến sau đầu lúc này mới đưa trứng gà trong tay tới: "Cho chị cái này."

Khương Vọng Thư khôi phục tinh thần một chút, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên đưa trứng gà tới, ánh mắt lại vẫn là mờ mịt.

Thang Tư Niên liền giải thích: "Con mắt, phải chườm nóng."
Khương Vọng Thư nhận trứng gà, nói tiếng cám ơn.

Nàng tựa ở trên sô pha, nhắm mắt giơ trứng gà đặt ở trên mí mắt lại nhẹ nhàng đè lên, cùng Thang Tư Niên nói nói như vầy: "Xin lỗi a Tư Niên, tối hôm qua để em đến đón chúng tôi, còn hại chị em uống nhiều thế."
Thang Tư Niên ngồi xuống đối diện nàng, liếc về chỗ cổ nàng có một nốt chu sa liền dời ánh mắt đi, "Không có chuyện gì, em cũng vừa lúc nghỉ ở nhà."
Khương Vọng Thư vuốt mắt, cảm thấy hai mắt khô khốc đau đớn đều được nhiệt khí trên trứng gà mang đi.

Nàng nghe Thang Tư Niên nói như vậy, miễn cưỡng đáp: "Tối hôm qua dằn vặt em như thế, kỳ thực đều do chị, là do tâm tình chị không tốt nên chị em mới sẽ bồi chị uống rượu."
Thang Tư Niên đáp lời "Ừ", ánh mắt ở trên người Khương Vọng Thư dao động chốc lát, chần chờ nói: "Tâm tình chị không tốt lắm sao?"
"Rất không tốt." Khương Vọng Thư nắm trứng gà dọc theo viền mắt lăn qua, thở dài một hơi lại rất bất đắc dĩ nói: "Bị bắt cá, tâm tình mấy ngày gần đây đều không tốt lên được."
Hai tay Thang Tư Niên nắm lấy nhau, trói lại ngón tay của mình, âm thanh như là đầy sạn trong cổ họng như thế, "Như vậy nên..."
"Chính là như vậy." Khương Vọng Thư mang theo tự giễu, "Chin là thấy ánh mắt xem người của mình khả năng không tốt lắm, người yêu cũ không phải bắt cá mà còn là kết hôn rồi, hơn nữa mỗi lần chị đều còn hậu tri hậu giác*."
(*Hậu tri hậu giác: là quá trì nhận biết lâu hơn người ta, tức là một chuyện nào đó mọi người đều biết hết, chỉ còn chính mình là chưa biết,...)
Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư bỏ trứng gà xuống, mở mắt ra lại có chút tức giận nói: "Yêu người khác thì trực tiếp nói cho tôi, chia tay tôi không được sao.

Tại sao mỗi lần đều cùng người khác có đầu đuôi bị chị biết thì mới nói muốn chia tay." Dù cho là tức giận, thanh âm của nàng cũng ấm áp mềm mại trước sau như, ngữ điệu trầm ổn.

Thang Tư Niên lạnh nhạt: "Vì lẽ đó đây chính là bắt cá quá trớn a." Dù sao đại đa số người trước khi biết chính mình sẽ là người di tình biệt luyến*, đều sẽ nắm lấy vài thứ không tha.

Thậm chí, coi như phát sinh cái gì, trong lúc đó phản bội lời hứa lẫn nhau, cũng sẽ cho rằng không có gì xảy ra, lừa gạt đối phương, chân đạp hai thuyền.

(*Di tình biệt luyến: Ban đầu yêu người này nhưng lúc sau lại chuyển sang yêu người khác.

/ người thay đổi trước)
Khương Vọng Thư còn có chút tức giận, "Chị biết." Nàng lại xoa nhẹ con mắt một hồi, mới cảm khái nói: "Lí do sẽ rất khó vượt qua a." Ngưng nói, Khương Vọng Thư vừa tốt giống như lại một lần nữa tỉnh dậy, nói: "Chỉ là tối hôm qua đã khổ sở cả buổi tối, ngày hôm nay liền muốn ăn chút đồ ngon, đem mấy thứ không vui quên mất tất cả!"
"Vì lẽ đó buổi tối chúng ta đi ăn tôm hùm đất đi."
——
Tác giả có lời muốn nói:
Phải nhìn tiểu tỷ tỷ khóc chít chít!
(bạo nói)
Vọng Thư tức là mặt trăng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương