Ngày Gió Nổi Lên
-
Chương 56
Sầm Thiếu Hiên không hé răng.
Tôn Khải nghiêng người qua, hôn lên môi cậu.
Sầm Thiếu Hiên chỉ tiếp nhận, không có chút nhiệt tình, lại càng không đáp lại. Chờ hắn ngẩng đầu lên, Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng mà nói: "Cho dù tôi đồng ý, thì đến một ngày nào đó khi sự tồn tại của tôi uy hiếp đến tiền đồ của anh, anh cũng sẽ không chút do dự hy sinh tôi thôi. Tôn Khải, cá và tay gấu, chỉ có thể chọn một, anh cũng vậy thôi. Lúc trước anh đã vì tiền đồ mà buông bỏ tôi, hiện tại anh cũng chỉ có thể buông bỏ tôi mà thôi."
"Không." Tôn Khải ôm chặt lấy cậu, rất kiên quyết. "Lúc đó không giống như giờ, anh đã có nền tảng vững chức, con trai cũng có rồi, cha anh rất vui, còn đồng ý toàn lực ủng hộ anh. Chúng ta cứ ở cùng nhau như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."
Sầm Thiếu Hiên cười khổ: "Trên đời này làm gì mà có bí mật mãi mãi chứ? Anh dám để cho người khác biết anh là đồng tính luyến ái hay sao?"
Sắc mặt Tôn Khải khẽ biến nhưng mạnh miệng: "Bọn họ sẽ không biết đâu. Cả hai chúng ta đều có khả năng che giấu rất cao, ai có bản lĩnh để phát hiện ra chuyện của chúng ta cơ chứ?"
Sầm Thiếu Hiên càng thêm cay đắng cười: "Anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ích kỷ như vậy."
Nhưng Tôn Khải dịu dàng hôn lên khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng mà nói: "Chỉ vì anh quá yêu em mà thôi."
Yêu đến không thể kiềm chế, yêu đến điên cuồng.
Sầm Thiếu Hiên chậm rãi nói: "Tôi cũng từng yêu, nhưng là yêu một Tôn Khải chính trực anh dũng quang minh lỗi lạc, anh khác xưa nhiều lắm rồi, không còn là người lúc trước đã từng khiến tôi yêu."
Tôn Khải mỉm cười: "Chúng ta ai cũng phải trưởng thành mà, chẳng lẽ em lại không khác xưa hay sao?"
Sầm Thiếu Hiên trầm mặc một lát, chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn hắn, thành khẩn mà nói: "Tôn Khải, quay đầu lại là bờ."
Tôn Khải ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: "Sao em lại quan tâm đến anh như thế chứ?"
Sầm Thiếu Hiên nghiêm túc nói: "Anh đã từng là một đội trưởng hình cảnh ưu tú, tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành như bây giờ."
Tôn Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu, khuôn mặt chân thành này càng thêm động nhân. Nhiệt huyết hắn sôi trào, kích tình sôi sục, nặng nề mà đè lên người cậu, cười nói: "Thiếu Hiên, xã hội luôn luôn thay đổi, chỉ có mình em mới ngoan cố không đổi mà thôi. Chẳng qua, anh tình nguyện cho em thời gian, em có thể chậm rãi suy nghĩ. Anh không vội, chỉ sợ đến lúc đó em mới gấp." Nói xong, anh mở hai chân của Sầm Thiếu Hiên ra, dùng thân thể tiến thẳng vào người cậu.
Sầm Thiếu Hiên chỉ có thể từ bỏ việc thuyết phục, nhắm mắt lại tiếp nhận hắn.
Tôn Khải đã quá quen thuộc với cơ thể cậu, lần này tâm tình thư sướng cũng không nóng nảy, lần lượt chậm rãi lùi ra, sau đó lại đẩy mạnh vào, đánh thẳng vào địa phương mẫn cảm nhất của cậu. Khoái cảm sinh lý không tuân theo điều khiển lý trí của cậu, kích thích như thủy triều đánh thẳng vào cơ thể cậu. Cậu nắm chặt drap giường, rốt cục cất tiếng rên rỉ.
Tôn Khải thật cao hứng. Cho dù trái tim Sầm Thiếu Hiên vẫn còn cách xa hắn, nhưng thân thể cậu đã tiếp thu hắn rồi, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định có thể khiến cho cậu một lần nữa yêu hắn.
Sầm Thiếu Hiên cảm thấy bản thân mình dường như đang giãy dụa đau khổ trong địa ngục, ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt cậu, còn khoái cảm đang lấn át này lại khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác nhục nhã. Cậu thở hổn hển, lại cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ ngay cổ họng.
Tôn Khải cúi người xuống, ôm chặt lấy cậu, vừa ngặm lấy nhũ tiêm của cậu vừa đẩy nhanh tốc độ.
Sầm Thiếu Hiên ngẩng cao đầu, bỗng nhiên cất cao giọng hét lên trong cơn cao trào.
Sự run rẩy nhẹ siết chặt lấy dục vọng của Tôn Khải khiến hắn lên đến cực điểm. Hắn rên nhẹ một tiếng, sau đó trút hết toàn bộ kích tình ra ngoài.
Thân thể hai người đều ẩn tầng mồ hôi mỏng, tỏa ra hơi nóng cơ thể. Bọn họ nằm kề bên nhau, thở hổn hển, cảm nhận rõ ràng được tiếng tim đập của đối phương.
Tôn Khải thì thào mà nói: "Thiếu Hiên, ở bên cạnh anh có phải rất vui sướng hay không?"
Sầm Thiếu Hiên khe khẽ thở dài: "Tôn Khải, chúng ta đều là con người có máu có thịt, đều phát sinh dục vọng, thế nhưng, nếu như thứ dục vọng này bản thân chúng ta không thể khống chế được, cuối cùng kết quả chắc chắn không hề tốt đẹp gì. Những gì lúc trước anh làm với tôi... tôi không hề trách anh. Tôi chỉ có một câu, Tôn Khải, quay đầu lại là bờ."
Tôn Khải nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng duyên dáng của cậu, cười nói: "Thời khắc tuyệt vời như thế, em lại nói đạo lý với anh, thật là mất hứng. Thế nhưng, cái tính cách này của em, anh đã quen rồi."
Lời hắn nói tựa như một chuyện vặt vãnh tràn ngập yêu thương giữa hai người yêu nhau, khiến Sầm Thiếu Hiên có chút bất đắc dĩ.
Tôn Khải triền miên với cậu một chút, quay đầu nhìn đồng hồ, tiếc nuối mà nói: "Anh phải về rồi, haizzz, thật không muốn đi chút nào."
Sầm Thiếu Hiên cũng không nói gì, nhìn đồng hồ.
Đã là nửa đêm.
Tôn Khải hôn cậu, vô cùng thân thiết nói: "Anh về, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe."
Sầm Thiếu Hiên "ừ" một tiếng.
Tôn Khải than thở rồi đứng lên, vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo rồi mới quay lại hôn cậu một cái, rời đi.
Sầm Thiếu Hiên nghe động cơ nổ máy của xe hơi hắn, sau đó chạy đi, dần dần xa, mới cầm lấy điện thoại di động bên tủ đầu giường, nhấn số gọi.
Thanh âm của cậu lãnh tĩnh rõ ràng: "Sao rồi? Mọi người tới chưa?"
"Rõ, toàn bộ đều đã vào vị trí." Người bên kia thấp giọng nói. "Bên trong vẫn có người, tất cả đều bình thường."
"Tốt." Sầm Thiếu Hiên vừa nói vừa xuống giường. "30 phút sau tôi đến."
"Tuân lệnh." Người bên kia rất hưng phấn.
Sầm Thiếu Hiên vội vã tắm rửa, vừa mặc quần áo vừa chạy xuống lầu, lên xe phóng thẳng ra ngoài.
Người mà cậu bố trí vẫn luôn nghe lén điện thoại di động của Tôn Khải, ngày hôm trước, điện thoại di động kia gọi một cuộc đường dài, để bọn họ tìm thấy được phương vị, lập tức tìm hiểu nguồn gốc, tìm được vị trí của chúng.
Đó là một kho hàng ở vùng ngoại ô.
Bên ngoài có 2 người canh gác, bên trong thì không rõ, nhưng căn cứ vào số lượng cơm mà bọn chúng đặt ở tiệm cơm gần đó giao đến, thì có khoảng 3~4 người. Vì lúc bọn chúng bắt cóc Lục Vân Phong sử dụng hỏa lực quá mạnh mẽ, Sầm Thiếu Hiên không dám phớt lờ, lần này không chỉ bí mật triệu tập hình cảnh do chính mình bồi dưỡng đến, mà còn thông qua mối quan hệ tư nhân, điều tới được một tiểu đội đặc công.
Sầm Thiếu Hiên tới đó, đậu xe ở chỗ khá xa rồi mới lặng lẽ chạy bộ tới.
Thuộc hạ của cậu ra đón, đưa áo chống đạn cho cậu, chờ cậu mặc xong toàn bộ thì mới đưa súng tự động cho cậu.
Sầm Thiếu Hiên lập tức hỏi tình hình.
Hai tên gác thì không có động tĩnh gì, không phát hiện bọn họ, còn bên trong có đèn, chắc là cũng có người đang tỉnh.
Sầm Thiếu Hiên xem qua tư liệu của kho hàng, biết nó có một tầng hầm, vì vậy liền lập ra mấy phương án tiến công. Cậu hỏi người phụ trách tiểu tổ công kích, sau đó ra lệnh: "Bắt đầu hành động."
Hai đặc công lập tức chạy nhanh ra từ trong bóng đêm cả hai phía trước sau kho hàng, một chiêu đã chế trụ được hai tên lính gác.
Lục Vân Phong bị bắt hơn 20 ngày, bọn chúng đã đổi đến mấy chỗ, không có vấn đề gì cả, nên sớm buông lỏng đề phòng, hơn nữa bây giờ trời giá rét đông lạnh, đêm hôm khuya khoắc, càng thêm không có tinh thần, không nghĩ đến việc sẽ có người đột nhiên tập kích, nên chưa kịp kêu lên thì đã bị đánh té xuống mặt đất.
Lập tức có người tiến lên, đem hai người kia đi, ném lên xe cảnh sát, rồi bắt trói lại.
Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy đến, chờ đặc công dùng kính quan sát tình hình bên trong kho hàng qua cửa sổ.
Bên trong kho hàng có một ngọn đèn chân không, tỏa ra ánh sáng mờ, nhưng không có ai cả, chắc là ở trên quá lạnh nên bọn chúng đều xuống hầm.
Sầm Thiếu Hiên gật đầu với tiểu đội trưởng đặc công, ý bảo đi vào.
Tiểu đội trưởng dùng microphone trên tai hạ lệnh cho các đặc công khác, cửa liền lập tức vô thanh vô tức mở ra, các đặc công cùng hình cảnh đi vào như thủy triều. Tuy người khá nhiều, nhưng lại không hề phát sinh một tiếng động nào.
Sầm Thiếu Hiên đầu tàu gương mẫu, nên trực tiếp chạy đến chỗ cầu thang.
Đặc công sử dụng kính quan sát, phát hiện chỉ có một tên đang ngồi ngay bàn xem tạp chí, những tên khác dường như đang ngủ. Người đó liền dùng thủ ngữ ra dấu để báo cáo lại tình hình.
Sầm Thiếu Hiên đã từng học qua thủ ngữ với người bạn là một đặc công, nên cũng có thể hiểu được. Cậu lập tức ra lệnh dùng súng giảm thanh, tránh kinh động những tên khác.
Rất nhanh, một súng lục có gắn ống giảm thanh được đưa đến chỗ cậu.
Cậu đã từng là tay súng thiện xạ khi còn ở học viện hình cảnh, lúc này nhắm ngay huyệt Thái Dương của tên đó, nhanh chóng nhấn cò.
Thân thể tên đó rung lên, rồi chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, nhưng cái ghế bị gã kéo theo, rơi xuống đất phát ra âm thanh thật lớn.
Sầm Thiếu Hiên liền vung tay lên, chạy xuống dưới trước.
Có người phía dưới bị thanh âm đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sầm Thiếu Hiên đã cùng cảnh sát chạy xuống dưới.
Còn có 3 tên khác nữa, dường như đều đang ngủ, hiện tại bị thanh âm làm giật mình tỉnh giấc, theo bản năng cầm lấy súng, nhưng thần chí vẫn chưa rõ ràng.
Sầm Thiếu Hiên liền chạy đến, giơ chân đá bay súng trong tay một tên.
Những người khác cũng ào tới, hạ gục 3 tên đó, áp chặt xuống đất. Bọn họ phối hợp ăn ý, có người lấy súng, có người thì bắt trói lại, có người nhanh chóng tản ra, tỉ mỉ lục soát.
Sầm Thiếu Hiên lập tức quan sát chung quanh, liếc mắt nhìn thấy ngay góc có một người. Người đó nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay bị trói sau lưng, quần áo dính không ít máu cùng bụi bặm, nhìn qua vô cùng chật vật. Người đó cũng đã tỉnh, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Sầm Thiếu Hiên đứng ngay chính giữa, trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái.
Sầm Thiếu Hiên chạy nhanh tới, cẩn thận nâng anh dậy.
Một đặc công chạy qua, dùng dao cắt đứt sợi dây trói tay chân anh, sau đó lập tức bỏ đi.
Sầm Thiếu Hiên nhìn người trước mặt mình.
Mặt anh đã sưng phù, môi thì rạn nứt, sắc mặt trắng xanh, tóc rối tung, gầy vô cùng, nhưng cả người vẫn như ánh sáng mặt trời, rạng rỡ sinh quang.
Sầm Thiếu Hiên cẩn thận ôm chặt lấy anh vào lòng, thanh âm nghẹn ngào: "Vân Phong, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Lục Vân Phong nằm trong lồng ngực ấm áp của cậu, cảm nhận được khí tức nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt trên người cậu, mỉm cười hài lòng: "Thiếu Hiên, anh vẫn chờ em, anh biết em sẽ đến."
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên vừa vui mừng vừa thương tiếc, chậm rãi ôm chặt anh, rơi nước mắt.
Tôn Khải nghiêng người qua, hôn lên môi cậu.
Sầm Thiếu Hiên chỉ tiếp nhận, không có chút nhiệt tình, lại càng không đáp lại. Chờ hắn ngẩng đầu lên, Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng mà nói: "Cho dù tôi đồng ý, thì đến một ngày nào đó khi sự tồn tại của tôi uy hiếp đến tiền đồ của anh, anh cũng sẽ không chút do dự hy sinh tôi thôi. Tôn Khải, cá và tay gấu, chỉ có thể chọn một, anh cũng vậy thôi. Lúc trước anh đã vì tiền đồ mà buông bỏ tôi, hiện tại anh cũng chỉ có thể buông bỏ tôi mà thôi."
"Không." Tôn Khải ôm chặt lấy cậu, rất kiên quyết. "Lúc đó không giống như giờ, anh đã có nền tảng vững chức, con trai cũng có rồi, cha anh rất vui, còn đồng ý toàn lực ủng hộ anh. Chúng ta cứ ở cùng nhau như vậy, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."
Sầm Thiếu Hiên cười khổ: "Trên đời này làm gì mà có bí mật mãi mãi chứ? Anh dám để cho người khác biết anh là đồng tính luyến ái hay sao?"
Sắc mặt Tôn Khải khẽ biến nhưng mạnh miệng: "Bọn họ sẽ không biết đâu. Cả hai chúng ta đều có khả năng che giấu rất cao, ai có bản lĩnh để phát hiện ra chuyện của chúng ta cơ chứ?"
Sầm Thiếu Hiên càng thêm cay đắng cười: "Anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ích kỷ như vậy."
Nhưng Tôn Khải dịu dàng hôn lên khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng mà nói: "Chỉ vì anh quá yêu em mà thôi."
Yêu đến không thể kiềm chế, yêu đến điên cuồng.
Sầm Thiếu Hiên chậm rãi nói: "Tôi cũng từng yêu, nhưng là yêu một Tôn Khải chính trực anh dũng quang minh lỗi lạc, anh khác xưa nhiều lắm rồi, không còn là người lúc trước đã từng khiến tôi yêu."
Tôn Khải mỉm cười: "Chúng ta ai cũng phải trưởng thành mà, chẳng lẽ em lại không khác xưa hay sao?"
Sầm Thiếu Hiên trầm mặc một lát, chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn hắn, thành khẩn mà nói: "Tôn Khải, quay đầu lại là bờ."
Tôn Khải ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: "Sao em lại quan tâm đến anh như thế chứ?"
Sầm Thiếu Hiên nghiêm túc nói: "Anh đã từng là một đội trưởng hình cảnh ưu tú, tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành như bây giờ."
Tôn Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu, khuôn mặt chân thành này càng thêm động nhân. Nhiệt huyết hắn sôi trào, kích tình sôi sục, nặng nề mà đè lên người cậu, cười nói: "Thiếu Hiên, xã hội luôn luôn thay đổi, chỉ có mình em mới ngoan cố không đổi mà thôi. Chẳng qua, anh tình nguyện cho em thời gian, em có thể chậm rãi suy nghĩ. Anh không vội, chỉ sợ đến lúc đó em mới gấp." Nói xong, anh mở hai chân của Sầm Thiếu Hiên ra, dùng thân thể tiến thẳng vào người cậu.
Sầm Thiếu Hiên chỉ có thể từ bỏ việc thuyết phục, nhắm mắt lại tiếp nhận hắn.
Tôn Khải đã quá quen thuộc với cơ thể cậu, lần này tâm tình thư sướng cũng không nóng nảy, lần lượt chậm rãi lùi ra, sau đó lại đẩy mạnh vào, đánh thẳng vào địa phương mẫn cảm nhất của cậu. Khoái cảm sinh lý không tuân theo điều khiển lý trí của cậu, kích thích như thủy triều đánh thẳng vào cơ thể cậu. Cậu nắm chặt drap giường, rốt cục cất tiếng rên rỉ.
Tôn Khải thật cao hứng. Cho dù trái tim Sầm Thiếu Hiên vẫn còn cách xa hắn, nhưng thân thể cậu đã tiếp thu hắn rồi, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định có thể khiến cho cậu một lần nữa yêu hắn.
Sầm Thiếu Hiên cảm thấy bản thân mình dường như đang giãy dụa đau khổ trong địa ngục, ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt cậu, còn khoái cảm đang lấn át này lại khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác nhục nhã. Cậu thở hổn hển, lại cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ ngay cổ họng.
Tôn Khải cúi người xuống, ôm chặt lấy cậu, vừa ngặm lấy nhũ tiêm của cậu vừa đẩy nhanh tốc độ.
Sầm Thiếu Hiên ngẩng cao đầu, bỗng nhiên cất cao giọng hét lên trong cơn cao trào.
Sự run rẩy nhẹ siết chặt lấy dục vọng của Tôn Khải khiến hắn lên đến cực điểm. Hắn rên nhẹ một tiếng, sau đó trút hết toàn bộ kích tình ra ngoài.
Thân thể hai người đều ẩn tầng mồ hôi mỏng, tỏa ra hơi nóng cơ thể. Bọn họ nằm kề bên nhau, thở hổn hển, cảm nhận rõ ràng được tiếng tim đập của đối phương.
Tôn Khải thì thào mà nói: "Thiếu Hiên, ở bên cạnh anh có phải rất vui sướng hay không?"
Sầm Thiếu Hiên khe khẽ thở dài: "Tôn Khải, chúng ta đều là con người có máu có thịt, đều phát sinh dục vọng, thế nhưng, nếu như thứ dục vọng này bản thân chúng ta không thể khống chế được, cuối cùng kết quả chắc chắn không hề tốt đẹp gì. Những gì lúc trước anh làm với tôi... tôi không hề trách anh. Tôi chỉ có một câu, Tôn Khải, quay đầu lại là bờ."
Tôn Khải nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng duyên dáng của cậu, cười nói: "Thời khắc tuyệt vời như thế, em lại nói đạo lý với anh, thật là mất hứng. Thế nhưng, cái tính cách này của em, anh đã quen rồi."
Lời hắn nói tựa như một chuyện vặt vãnh tràn ngập yêu thương giữa hai người yêu nhau, khiến Sầm Thiếu Hiên có chút bất đắc dĩ.
Tôn Khải triền miên với cậu một chút, quay đầu nhìn đồng hồ, tiếc nuối mà nói: "Anh phải về rồi, haizzz, thật không muốn đi chút nào."
Sầm Thiếu Hiên cũng không nói gì, nhìn đồng hồ.
Đã là nửa đêm.
Tôn Khải hôn cậu, vô cùng thân thiết nói: "Anh về, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe."
Sầm Thiếu Hiên "ừ" một tiếng.
Tôn Khải than thở rồi đứng lên, vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo rồi mới quay lại hôn cậu một cái, rời đi.
Sầm Thiếu Hiên nghe động cơ nổ máy của xe hơi hắn, sau đó chạy đi, dần dần xa, mới cầm lấy điện thoại di động bên tủ đầu giường, nhấn số gọi.
Thanh âm của cậu lãnh tĩnh rõ ràng: "Sao rồi? Mọi người tới chưa?"
"Rõ, toàn bộ đều đã vào vị trí." Người bên kia thấp giọng nói. "Bên trong vẫn có người, tất cả đều bình thường."
"Tốt." Sầm Thiếu Hiên vừa nói vừa xuống giường. "30 phút sau tôi đến."
"Tuân lệnh." Người bên kia rất hưng phấn.
Sầm Thiếu Hiên vội vã tắm rửa, vừa mặc quần áo vừa chạy xuống lầu, lên xe phóng thẳng ra ngoài.
Người mà cậu bố trí vẫn luôn nghe lén điện thoại di động của Tôn Khải, ngày hôm trước, điện thoại di động kia gọi một cuộc đường dài, để bọn họ tìm thấy được phương vị, lập tức tìm hiểu nguồn gốc, tìm được vị trí của chúng.
Đó là một kho hàng ở vùng ngoại ô.
Bên ngoài có 2 người canh gác, bên trong thì không rõ, nhưng căn cứ vào số lượng cơm mà bọn chúng đặt ở tiệm cơm gần đó giao đến, thì có khoảng 3~4 người. Vì lúc bọn chúng bắt cóc Lục Vân Phong sử dụng hỏa lực quá mạnh mẽ, Sầm Thiếu Hiên không dám phớt lờ, lần này không chỉ bí mật triệu tập hình cảnh do chính mình bồi dưỡng đến, mà còn thông qua mối quan hệ tư nhân, điều tới được một tiểu đội đặc công.
Sầm Thiếu Hiên tới đó, đậu xe ở chỗ khá xa rồi mới lặng lẽ chạy bộ tới.
Thuộc hạ của cậu ra đón, đưa áo chống đạn cho cậu, chờ cậu mặc xong toàn bộ thì mới đưa súng tự động cho cậu.
Sầm Thiếu Hiên lập tức hỏi tình hình.
Hai tên gác thì không có động tĩnh gì, không phát hiện bọn họ, còn bên trong có đèn, chắc là cũng có người đang tỉnh.
Sầm Thiếu Hiên xem qua tư liệu của kho hàng, biết nó có một tầng hầm, vì vậy liền lập ra mấy phương án tiến công. Cậu hỏi người phụ trách tiểu tổ công kích, sau đó ra lệnh: "Bắt đầu hành động."
Hai đặc công lập tức chạy nhanh ra từ trong bóng đêm cả hai phía trước sau kho hàng, một chiêu đã chế trụ được hai tên lính gác.
Lục Vân Phong bị bắt hơn 20 ngày, bọn chúng đã đổi đến mấy chỗ, không có vấn đề gì cả, nên sớm buông lỏng đề phòng, hơn nữa bây giờ trời giá rét đông lạnh, đêm hôm khuya khoắc, càng thêm không có tinh thần, không nghĩ đến việc sẽ có người đột nhiên tập kích, nên chưa kịp kêu lên thì đã bị đánh té xuống mặt đất.
Lập tức có người tiến lên, đem hai người kia đi, ném lên xe cảnh sát, rồi bắt trói lại.
Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy đến, chờ đặc công dùng kính quan sát tình hình bên trong kho hàng qua cửa sổ.
Bên trong kho hàng có một ngọn đèn chân không, tỏa ra ánh sáng mờ, nhưng không có ai cả, chắc là ở trên quá lạnh nên bọn chúng đều xuống hầm.
Sầm Thiếu Hiên gật đầu với tiểu đội trưởng đặc công, ý bảo đi vào.
Tiểu đội trưởng dùng microphone trên tai hạ lệnh cho các đặc công khác, cửa liền lập tức vô thanh vô tức mở ra, các đặc công cùng hình cảnh đi vào như thủy triều. Tuy người khá nhiều, nhưng lại không hề phát sinh một tiếng động nào.
Sầm Thiếu Hiên đầu tàu gương mẫu, nên trực tiếp chạy đến chỗ cầu thang.
Đặc công sử dụng kính quan sát, phát hiện chỉ có một tên đang ngồi ngay bàn xem tạp chí, những tên khác dường như đang ngủ. Người đó liền dùng thủ ngữ ra dấu để báo cáo lại tình hình.
Sầm Thiếu Hiên đã từng học qua thủ ngữ với người bạn là một đặc công, nên cũng có thể hiểu được. Cậu lập tức ra lệnh dùng súng giảm thanh, tránh kinh động những tên khác.
Rất nhanh, một súng lục có gắn ống giảm thanh được đưa đến chỗ cậu.
Cậu đã từng là tay súng thiện xạ khi còn ở học viện hình cảnh, lúc này nhắm ngay huyệt Thái Dương của tên đó, nhanh chóng nhấn cò.
Thân thể tên đó rung lên, rồi chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, nhưng cái ghế bị gã kéo theo, rơi xuống đất phát ra âm thanh thật lớn.
Sầm Thiếu Hiên liền vung tay lên, chạy xuống dưới trước.
Có người phía dưới bị thanh âm đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sầm Thiếu Hiên đã cùng cảnh sát chạy xuống dưới.
Còn có 3 tên khác nữa, dường như đều đang ngủ, hiện tại bị thanh âm làm giật mình tỉnh giấc, theo bản năng cầm lấy súng, nhưng thần chí vẫn chưa rõ ràng.
Sầm Thiếu Hiên liền chạy đến, giơ chân đá bay súng trong tay một tên.
Những người khác cũng ào tới, hạ gục 3 tên đó, áp chặt xuống đất. Bọn họ phối hợp ăn ý, có người lấy súng, có người thì bắt trói lại, có người nhanh chóng tản ra, tỉ mỉ lục soát.
Sầm Thiếu Hiên lập tức quan sát chung quanh, liếc mắt nhìn thấy ngay góc có một người. Người đó nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay bị trói sau lưng, quần áo dính không ít máu cùng bụi bặm, nhìn qua vô cùng chật vật. Người đó cũng đã tỉnh, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Sầm Thiếu Hiên đứng ngay chính giữa, trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái.
Sầm Thiếu Hiên chạy nhanh tới, cẩn thận nâng anh dậy.
Một đặc công chạy qua, dùng dao cắt đứt sợi dây trói tay chân anh, sau đó lập tức bỏ đi.
Sầm Thiếu Hiên nhìn người trước mặt mình.
Mặt anh đã sưng phù, môi thì rạn nứt, sắc mặt trắng xanh, tóc rối tung, gầy vô cùng, nhưng cả người vẫn như ánh sáng mặt trời, rạng rỡ sinh quang.
Sầm Thiếu Hiên cẩn thận ôm chặt lấy anh vào lòng, thanh âm nghẹn ngào: "Vân Phong, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Lục Vân Phong nằm trong lồng ngực ấm áp của cậu, cảm nhận được khí tức nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt trên người cậu, mỉm cười hài lòng: "Thiếu Hiên, anh vẫn chờ em, anh biết em sẽ đến."
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên vừa vui mừng vừa thương tiếc, chậm rãi ôm chặt anh, rơi nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook