Ngày Đẹp Đêm Máu
-
Chương 18
- Em gái mày thật kì lạ -Dark liếc nhìn Kill một cái rồi nói
- Mày dám nói em tao vậy hả. Tao không gã nó cho mày nữa bây giờ -Kill lên giọng
- Thách mày đấy -Dark hất mặt lên nhìn Kill
- Không nói với mày nữa
***
- Chị có chuyện gì vậy? -Cruel hỏi sau khi xác định khuôn viên sau trường không có ai
- Zane báo có một kẻ phản đội chạy chốn từ Pháp sang Việt Nam -nó lạnh giọng nói
- Là ai? -Cruel hỏi, mặt đằng đằng sát khí
- Trương Quang Hải hay còn gọi là Peter ông ta ăn cắp dữ liệu chế tạo vũ khí
- Ông ta dám sao? -Angel nói
- Có kẻ trống lưng, việc gì không dám -Sing đáp
- Nhưng kẻ chống lưng là ai -Lance hỏi
- Một bang nhỏ muốn nổi danh, hừ coi thường bang ta quá rồi -nó nói, ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu
- Nhưng thằng Eagle không xử được ông ta hay sao? -Cruel
- Có kẻ tiếp tay cho ông ta, sau khi ông ta chốn sang đây mới báo tin -nó
- Bây giờ phải làm sao? -Sing hỏi
- Đợi Zane đưa thông tin cho ta đã, coi như cho ông ta sống thêm mấy ngày, đến lúc cần tao nhất định sẽ dẹp cái bang thấp hèn đó -nó nói chắc nịnh
- Sắp tới Zane và Eagle sẽ về đây, đừng quậy phá đấy
Nói xong bọn nó trở về lớp, lúc đấy tiếng chuông cũng reng lên
***
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Kẻ cười đùa, kẻ than mệt. Quái lạ có học cái gì đâu mà than mệt?
Bọn nó cũng đi về, Cruel và Lance đã dọn đến ở nhà nó. Sắp tới Zane và Eagle cũng vậy. Mà nó lại không có ở nhà liệu nhà nó có bị đập tan nát?
- Anh chở em về lấy đồ nhé? -Dark nói
- Tôi tự đi, ném cái địa chỉ nhà anh ra đây -nó không thèm nhìn hắn một cái nữa
- Được thôi, đường ZZZ, nhanh tới đấy vợ -hắn cười đểu
Nó nghe mà sởn da gà, trong đầu nó nghe cái giọng đó mà liên tưởng đến giới tính thứ 3, còn bản mặt hắn là mấy cha biến thái
Lái xe về nhà rồi lấy cái vali rồi lại phóng đến nhà hắn.
Nhà hắn nhìn rất chi là u ám, nó tiến tới bấm chuông chỉ nghe cái “tít” cửa được mở, nó chẳng ngại lái xe vào rồi để nghênh ngang giữa sân
Nó xách vali vào nhà thì nhà tối om, không thấy một bóng người, nó tự tin bước vào, quăng cái vali một góc, tay bật đèn lên thì thấy hắn đang ngồi ngay cái sofa nhìn mình
Thoáng giật mình nhưng nó liền lấy lại vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì
- Phòng tôi ở đâu -nó hỏi
- Tôi dẫn em đi
- Xách hộ cái vali -nó nói xong thản nhiên bước lên cầu thang
Hắn nhìn nó bằng con mắt như muốn giết người, chưa ai dám nói hắn như vậy trừ nó
Cũng đành xách vali của nó lên rồi dẫn nó lên một căn phòng xung quanh toàn màu đen xám. Nó khá ưng nhưng nhìn xung quanh đều có đồ đạc, nó nghi ngờ hỏi lại
- Phòng anh?
- Đúng, và cũng là phòng của em -hắn đáp
- Tôi muốn phòng riêng
- Em không có quyền ý kiến đâu
- Vậy tôi sẽ về nhà -nó nói
- Cứ thử đi, em tưởng vào được đây rồi ra dễ lắm sao -hắn cười đá đểu nó
- Dễ -nó đáp
- Không nói nhiều, em phải ở đây -hắn nghiêm mặt nói
- Được, vậy anh ngủ dưới đất đi
- Em...
Nó không nói gì nữa liền tiến vào phòng, cũng may cái phòng của hắn là màu nó thích. Chứ nếu là màu hồng rồi màu xanh thì nó chết cho xong
***
Giờ đã tối, nó bước từ phòng tắm ra với bộ đồ ở nhà khá đẹp. Không phải váy hello kitty như Angel cũng chả phải quần áo doraemon như Sing. Nó mặc một chiếc quần thun dài hơn đầu gối màu xám, áo thun trơn màu xám nốt (bộ đồ của tác giả đó)
Nó bước xuống nhà vì cái bụng đánh trống quá dữ dội. Nó còn chả để tâm xem hắn ở đâu nữa, chị biết gọi Sing nhưng lại chợt nghĩ Sing làm gì có ở đây
Đi vào phòng bếp chả thấy cái gì cả, mở tủ lạnh thì chỉ thấy đồ tươi sống mà nó rất lười nấu. Định ra ngoài mua gì thì hắn bước vào
- Em có biết nấu không? -hắn hỏi
- Không -nó đáp cụt ngủn
- Vậy để tôi nấu -hắn chả hiểu sao tự dưng lại muốn nấu cho nó ăn
- Được -nó ngoài miệng thì nói vậy nhưng lòng nó cứ bất an, sợ hắn phá hoại bữa ăn của nó
Nó ra bàn ăn ngồi xuống, hướng mắt nhìn theo hắn đang loay hoay trong bếp. Hắn vẫn mặc đồng phục của trường, tay áo xắn lên nhìn rất chuyên nghiệp. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng nó hạnh phúc lắm
Nhìn được một lúc nó mới an tâm, trình độ của hắn đi thi vua đầu bếp chắc cũng vào được vòng gửi xe
Cuối cùng nó cũng được ăn, nhìn món ăn trên bàn vô cùng bắt mắt, nó hết nhìn đồ ăn rồi lại nhìn hắn. Nó thật không ngờ vị thiếu gia của Biscuits lại nấu ăn giỏi như vậy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thể nào hắn cũng hốt thêm một lượng fangirl hùng hậu cho xem. Nghĩ đến đây nó lại thấy mình may mắn
- Ăn đi -hắn lên tiếng
- Anh học nấu ăn bao giờ vậy? -nó hỏi vu vơ
- Từ nhỏ
- Ai dạy?
- Em không nên nhiều chuyện -hắn nói, thật ra là do mẹ hắn dạy, khi xưa vì muốn hắn sẽ biết cách chăm sóc vợ nên mẹ hắn mới bảo hắn học
- Mày dám nói em tao vậy hả. Tao không gã nó cho mày nữa bây giờ -Kill lên giọng
- Thách mày đấy -Dark hất mặt lên nhìn Kill
- Không nói với mày nữa
***
- Chị có chuyện gì vậy? -Cruel hỏi sau khi xác định khuôn viên sau trường không có ai
- Zane báo có một kẻ phản đội chạy chốn từ Pháp sang Việt Nam -nó lạnh giọng nói
- Là ai? -Cruel hỏi, mặt đằng đằng sát khí
- Trương Quang Hải hay còn gọi là Peter ông ta ăn cắp dữ liệu chế tạo vũ khí
- Ông ta dám sao? -Angel nói
- Có kẻ trống lưng, việc gì không dám -Sing đáp
- Nhưng kẻ chống lưng là ai -Lance hỏi
- Một bang nhỏ muốn nổi danh, hừ coi thường bang ta quá rồi -nó nói, ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu
- Nhưng thằng Eagle không xử được ông ta hay sao? -Cruel
- Có kẻ tiếp tay cho ông ta, sau khi ông ta chốn sang đây mới báo tin -nó
- Bây giờ phải làm sao? -Sing hỏi
- Đợi Zane đưa thông tin cho ta đã, coi như cho ông ta sống thêm mấy ngày, đến lúc cần tao nhất định sẽ dẹp cái bang thấp hèn đó -nó nói chắc nịnh
- Sắp tới Zane và Eagle sẽ về đây, đừng quậy phá đấy
Nói xong bọn nó trở về lớp, lúc đấy tiếng chuông cũng reng lên
***
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Kẻ cười đùa, kẻ than mệt. Quái lạ có học cái gì đâu mà than mệt?
Bọn nó cũng đi về, Cruel và Lance đã dọn đến ở nhà nó. Sắp tới Zane và Eagle cũng vậy. Mà nó lại không có ở nhà liệu nhà nó có bị đập tan nát?
- Anh chở em về lấy đồ nhé? -Dark nói
- Tôi tự đi, ném cái địa chỉ nhà anh ra đây -nó không thèm nhìn hắn một cái nữa
- Được thôi, đường ZZZ, nhanh tới đấy vợ -hắn cười đểu
Nó nghe mà sởn da gà, trong đầu nó nghe cái giọng đó mà liên tưởng đến giới tính thứ 3, còn bản mặt hắn là mấy cha biến thái
Lái xe về nhà rồi lấy cái vali rồi lại phóng đến nhà hắn.
Nhà hắn nhìn rất chi là u ám, nó tiến tới bấm chuông chỉ nghe cái “tít” cửa được mở, nó chẳng ngại lái xe vào rồi để nghênh ngang giữa sân
Nó xách vali vào nhà thì nhà tối om, không thấy một bóng người, nó tự tin bước vào, quăng cái vali một góc, tay bật đèn lên thì thấy hắn đang ngồi ngay cái sofa nhìn mình
Thoáng giật mình nhưng nó liền lấy lại vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì
- Phòng tôi ở đâu -nó hỏi
- Tôi dẫn em đi
- Xách hộ cái vali -nó nói xong thản nhiên bước lên cầu thang
Hắn nhìn nó bằng con mắt như muốn giết người, chưa ai dám nói hắn như vậy trừ nó
Cũng đành xách vali của nó lên rồi dẫn nó lên một căn phòng xung quanh toàn màu đen xám. Nó khá ưng nhưng nhìn xung quanh đều có đồ đạc, nó nghi ngờ hỏi lại
- Phòng anh?
- Đúng, và cũng là phòng của em -hắn đáp
- Tôi muốn phòng riêng
- Em không có quyền ý kiến đâu
- Vậy tôi sẽ về nhà -nó nói
- Cứ thử đi, em tưởng vào được đây rồi ra dễ lắm sao -hắn cười đá đểu nó
- Dễ -nó đáp
- Không nói nhiều, em phải ở đây -hắn nghiêm mặt nói
- Được, vậy anh ngủ dưới đất đi
- Em...
Nó không nói gì nữa liền tiến vào phòng, cũng may cái phòng của hắn là màu nó thích. Chứ nếu là màu hồng rồi màu xanh thì nó chết cho xong
***
Giờ đã tối, nó bước từ phòng tắm ra với bộ đồ ở nhà khá đẹp. Không phải váy hello kitty như Angel cũng chả phải quần áo doraemon như Sing. Nó mặc một chiếc quần thun dài hơn đầu gối màu xám, áo thun trơn màu xám nốt (bộ đồ của tác giả đó)
Nó bước xuống nhà vì cái bụng đánh trống quá dữ dội. Nó còn chả để tâm xem hắn ở đâu nữa, chị biết gọi Sing nhưng lại chợt nghĩ Sing làm gì có ở đây
Đi vào phòng bếp chả thấy cái gì cả, mở tủ lạnh thì chỉ thấy đồ tươi sống mà nó rất lười nấu. Định ra ngoài mua gì thì hắn bước vào
- Em có biết nấu không? -hắn hỏi
- Không -nó đáp cụt ngủn
- Vậy để tôi nấu -hắn chả hiểu sao tự dưng lại muốn nấu cho nó ăn
- Được -nó ngoài miệng thì nói vậy nhưng lòng nó cứ bất an, sợ hắn phá hoại bữa ăn của nó
Nó ra bàn ăn ngồi xuống, hướng mắt nhìn theo hắn đang loay hoay trong bếp. Hắn vẫn mặc đồng phục của trường, tay áo xắn lên nhìn rất chuyên nghiệp. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng nó hạnh phúc lắm
Nhìn được một lúc nó mới an tâm, trình độ của hắn đi thi vua đầu bếp chắc cũng vào được vòng gửi xe
Cuối cùng nó cũng được ăn, nhìn món ăn trên bàn vô cùng bắt mắt, nó hết nhìn đồ ăn rồi lại nhìn hắn. Nó thật không ngờ vị thiếu gia của Biscuits lại nấu ăn giỏi như vậy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thể nào hắn cũng hốt thêm một lượng fangirl hùng hậu cho xem. Nghĩ đến đây nó lại thấy mình may mắn
- Ăn đi -hắn lên tiếng
- Anh học nấu ăn bao giờ vậy? -nó hỏi vu vơ
- Từ nhỏ
- Ai dạy?
- Em không nên nhiều chuyện -hắn nói, thật ra là do mẹ hắn dạy, khi xưa vì muốn hắn sẽ biết cách chăm sóc vợ nên mẹ hắn mới bảo hắn học
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook