Chớp mắt, Chu Tuyết đã đến Bắc Kinh được nửa năm.

Gần cuối năm, Chu Tuyết bắt đầu cùng Tạ Khinh Hàn ra ngoài xã giao.
Sắp qua năm mới, trường học đều đã cho nghỉ, Tạ Khinh Hàn rốt cuộc cũng đại phát từ bi, để gia sư về nhà, cho cô nghỉ mấy ngày.
Chu Tuyết như được đại xá, ngày đầu tiên nghỉ phép ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào, dì Bạch lên gọi dậy ăn trưa mới mơ mơ màng màng rời giường đi rửa mặt.
Lúc cô rửa mặt sạch sẽ xuống lầu thì thấy Tạ Khinh Hàn ngồi trên sofa, lười biếng bấm điện thoại.
Chu Tuyết không ngờ hôm nay Tạ Khinh Hàn lại về đây.

Bản thân anh có nhà riêng, không thường xuyên trở về nhà cũ, chỉ thỉnh thoảng trở về ăn một bữa cơm hoặc ở lại một đêm.

Hơn nữa cũng không có lịch cố định, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng.
Không biết từ khi nào, mỗi ngày Chu Tuyết đều ngóng trông Tạ Khinh Hàn trở về, mỗi ngày nhìn ra cửa rất nhiều lần, hy vọng nhìn thấy xe của Tạ Khinh Hàn chạy vào sân.
Nhưng hầu như lần nào cũng thất vọng.

Một tuần Tạ Khinh Hàn có thể trở về hai lần đã là rất nhiều rồi.

Cô cũng không thể hỏi, sợ tâm tư của mình bị nhìn thấu.
Giờ phút này nhìn thấy Tạ Khinh Hàn, trong lòng cô không biết vui vẻ đến mức nào nhưng không thể thể hiện ra ngoài.

Cô vờ như không có việc gì xảy ra, hỏi một câu, “Sao hôm nay anh lại về vậy?”
Tạ Khinh Hàn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang trả lời tin nhắn, lười biếng lên tiếng, “Sao? Không hoan nghênh anh à?”
Chu Tuyết không nói gì nữa, trong lòng thầm nói rất hoan nghênh là đằng khác, thậm chí còn hy vọng được nhìn thấy anh mỗi ngày nữa kìa.
Cô ngồi xuống sô pha, cầm đĩa trái cây trên bàn trà lên ăn.
Tạ Khinh Hàn trả lời tin nhắn xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, thấy Chu Tuyết ngồi khoanh chân ăn hoa quả ở đối diện, trên người còn mặc đồ ngủ, tóc cũng không chải kỹ thì không khỏi mỉm cười, hỏi cô: “Ngủ đến bây giờ?”
Chu Tuyết nói, “Vất vả mãi mới được nghỉ, đương nhiên phải ngủ bù rồi.”
Tạ Khinh Hàn nói, “Em có thể ra ngoài chơi, tốt hơn việc ngày nào cũng ở trong nhà ngủ.”
Chu Tuyết cảm thấy lời này của Tạ Khinh Hàn rất không có đạo lý, một chút cũng không quan tâm đến cô.

Cô cũng không có nổi một người bạn ở Bắc Kinh thì đi chơi với ai chứ?
Cô bỗng nhiên mất hứng, không muốn để ý tới Tạ Khinh Hàn nữa.

Tạ Khinh Hàn nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện cô không có bạn bè ở Bắc Kinh: “Cuối năm có rất nhiều tiệc rượu, đến lúc đó dẫn em đi chơi.”
Chu Tuyết lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Khinh Hàn, “Tiệc rượu gì?”
Tạ Khinh Hàn vốn không hứng thú với tiệc rượu nhưng cuối năm lại có rất nhiều những bữa tiệc như vậy, anh ít nhiều phải tham dự mấy lần.

Thấy các cô gái rất nhiệt tình trong những bữa tiệc này, cho rằng Chu Tuyết cũng sẽ thích nên nói với cô: “Nơi có thể uống rượu, khiêu vũ, kết bạn, em sẽ thích.”
Chu Tuyết cũng không quan tâm có thể kết bạn hay không, cô chỉ muốn biết Tạ Khinh Hàn có đi hay không, hỏi anh, “Anh có đi không? Anh đi thì em đi.”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô cười.

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, trong lòng rung động, tim cũng đập thình thịch nhưng không dám biểu hiện ra ngoài chút xíu nào, sau đó nghe thấy anh nói: “Chẳng lẽ lại ném em vào đó rồi không để ý nữa?”
Không ai biết mấy ngày sau đó Chu Tuyết đã vui vẻ cỡ nào, cô mua rất nhiều quần áo, ngày ngày chờ Tạ Khinh Hàn gọi điện thoại đến nói muốn dẫn cô đi dự tiệc.

Trong lòng cô xem đây là lần đầu tiên hẹn hò riêng với anh, sao có thể không vui được.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày đó, ngày 27 tháng 12, hơn ba giờ chiều.

Bởi vì đợi Tạ Khinh Hàn quá lâu nên cô có chút thất vọng, nghi ngờ Tạ Khinh Hàn đã quên mất lời hứa với mình.

Hôm trước cô trang điểm đầy đủ chờ Tạ Khinh Hàn về đón mình nhưng lại không thấy người đâu, cả ngày hôm đó không có tí tâm trạng nào.

Mẹ và chú Tạ ra ngoại thành dự đám cưới của con trai hàng xóm, một mình cô ở nhà ngủ đến trưa, ăn cơm rồi sửa cành cắt lá cho mấy cái cây ở ban công phòng ngủ.

Nhưng vì tâm trạng xấu nên lúc dì Bạch đến tìm, cô bỏ mặc mấy gốc cây bị cắt hỏng, nằm sấp trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Dì Bạch ở bên ngoài gõ cửa, cô không có tinh thần đáp một tiếng “Vào đi”.

Dì Bạch mở cửa, thấy Chu Tuyết ỉu xìu nằm trên giường thì nói với vào trong: “Tiểu thư, thiếu gia điện thoại đến tìm cô đấy.”
Mắt Chu Tuyết sáng lên, gần như lập tức bật dậy khỏi giường, chân trần chạy xuống dưới lầu.

Điện thoại trong nhà đặt trên tủ cạnh sô pha.

Chu Tuyết chạy xuống lầu, ngồi xuống sô pha, tay đặt lên điện thoại chuẩn bị bắt máy mới chợt nghĩ có phải mình quá vội vàng rồi không.

Vì thế lại buông tay ra, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, ngay khi chuẩn bị cúp thì cô mới “đại phát từ bi” bắt máy.

Tạ Khinh Hàn ở đầu dây bên kia dường như đã chờ rất lâu, điện thoại kết nối lập tức hỏi cô, “Sao lâu như vậy mới bắt máy?”
Chu Tuyết nói, “Em cũng không ngồi sẵn ở đây chờ điện thoại của anh mà.”
Tạ Khinh Hàn ở bên kia cười, nói: “Mấy ngày không gặp, miệng lưỡi lại sắc bén hơn rồi.”
Chu Tuyết để điện thoại bên tai, tiếng Tạ Khinh Hàn thông qua ống nghe truyền vào tai rõ ràng như đang trực tiếp nói chuyện trước mặt, giọng nói anh trầm thấp mang theo vài phần ý cười trêu người như đang trò chuyện thân mật với người yêu.

Chu Tuyết cảm nhận được vành tai mình nóng lên, không phản bác lại nổi nên đành im lặng một lúc lâu.

Tạ Khinh Hàn nghe bên kia có tiếng xào xạc như bút viết trên giấy, đợi một lúc lâu không thấy Chu Tuyết lên tiếng thì hỏi: “Có đang nghe không?”
Chu Tuyết “Ừ” một tiếng.

Biểu hiện tuy bình thường nhưng thật ra trong lòng đã sớm dậy sóng, chỉ có trời mới biết cô khẩn trương đến mức nào.

Tạ Khinh Hàn không đùa với cô nữa, nói: “Bảy giờ tối về đón em, anh sẽ sắp xếp xong việc sớm.”
Chu Tuyết hỏi: “Đi dự tiệc rượu?”
“Ừm.” Tạ Khinh Hàn đưa văn kiện đã ký xong cho thư ký, bỏ bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài, nói với Chu Tuyết: “Em chuẩn bị đi, anh phải đi họp rồi, buổi tối gặp.”
Anh nói xong lập tức cúp máy, vừa dặn dò thư ký chuyện công việc vừa đi vào phòng họp.

Cuộc họp kéo dài đến sáu giờ.

Khi họp, Tạ Khinh Hàn không mang theo điện thoại, về văn phòng mới thấy có mấy tin nhắn mới.

Anh mở điện thoại, thấy thông báo Chu Tuyết gửi tin nhắn tới.

Trước khi mở WeChat cũng không biết cô gửi gì, sau khi mở ra mới phát hiện là mấy tấm ảnh.

Anh bấm vào một trong số đó, là hình Chu Tuyết mặc một bộ lễ phục quây ngực màu trắng, tóc uốn xoăn, phù hợp với kiểu trang điểm của cô.
Mấy ngày nay cô thực sự rất ngoan, chưa từng bắt gặp cô hút thuốc, uống rượu, trang điểm đậm khiến anh đối xử với cô như một nữ sinh trung học bình thường mà quên mất cô đã gần hai mươi tuổi.

Khó trách ba bảo anh đưa Chu Tuyết ra ngoài xã giao nhiều hơn, nói cô nên kết giao nhiều bạn bè.
Tạ Khinh Hàn bị bức ảnh này hấp dẫn, không biết đã xem bao lâu.

Anh vẫn luôn xem Chu Tuyết như nữ sinh trung học, lúc này mới chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở quán bar, khi đó cô đã ăn mặc rất thành thục, cho dù mặc váy rẻ tiền cũng không che được vẻ đẹp rực rỡ của cô.
Anh ý thức được mình đã nhìn tấm ảnh này quá lâu nên lướt sang những tấm ảnh khác.

Cho dù không chăm chú nhìn cô cũng biết cô quá có tính công kích.

Đừng nói mấy thanh niên choai choai cùng tuổi với Chu Tuyết, cho dù là anh cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.

Đám trẻ tuổi không có kinh nghiệm chỉ sợ vừa nhìn đã lập tức trở thành hạ thần dưới váy cô.

Chu Tuyết nhắn tin hỏi: “Anh thấy bộ nào đẹp?”
Tạ Khinh Hàn ngồi dựa vào lưng ghế, xem lại mấy tấm ảnh Chu Tuyết gửi tới từ trên xuống dưới rồi trả lời cô: “Bộ đầu tiên.”
Lúc Tạ Khinh Hàn trả lời đã cách lúc Chu Tuyết gửi tin nhắn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Chu Tuyết vẫn đang bận nhìn vào gương, ngắm nghía tới lui, không biết rốt cuộc nên mặc bộ nào.

Cô trước giờ luôn biết cách ăn mặc, chưa bao giờ phải đau đầu vì không biết mặc gì.

Đây là lần đầu tiên trong đời, vì muốn có một buổi hẹn hoàn hảo với anh mà khẩn trương đến mức không biết nên mặc gì.

Nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, Chu Tuyết bỏ quần áo trên tay xuống, nhào lên giường, lập tức cầm lấy điện thoại đang sạc ở tủ đầu giường.

Tạ Khinh Hàn quá đặc biệt trong số những người trong WeChat của cô, anh thậm chí không có ảnh đại diện, chỉ dùng một tấm ảnh trắng trơn.

Lúc Chu Tuyết thêm WeChat của Tạ Khinh Hàn còn cho rằng đây là một tài khoản ma, nhưng vẫn thêm vào mục bạn tốt, trong lòng đầy mong chờ Tạ Khinh Hàn sẽ chấp nhận yêu cầu của cô.

Ai ngờ đợi gần nửa tháng, Tạ Khinh Hàn vẫn không chấp nhận.

Một ngày nọ rốt cuộc không nhịn được, nhân lúc Tạ Khinh Hàn về nhà ăn cơm đã lén hỏi anh, “Bình thường anh không dùng WeChat à?”
Tạ Khinh Hàn lúc đó đang tìm tài liệu trong phòng sách, Chu Tuyết đưa hoa quả tới cho anh.

Vốn định đưa xong rồi đi nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Ai ngờ cô thật sự đoán trúng, Tạ Khinh Hàn gần như không bao giờ đụng đến tài khoản.


Chu Tuyết tò mò: “Vậy bình thường người khác muốn tìm anh thì làm sao?”
Tạ Khinh Hàn nói, “Bọn họ sẽ tự biết gọi cho anh.”
Chu Tuyết tựa vào giá sách, nhìn Tạ Khinh Hàn, suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Em thêm WeChat của anh nhưng anh lại không chấp nhận.”
“Vậy à?” Tạ Khinh Hàn cuối cùng cũng tìm thấy tài liệu cần tìm, cầm tài liệu đến trước bàn làm việc, mở máy tính ra, thuận miệng hỏi Chu Tuyết, “Em thêm WeChat của anh làm gì?”
Chu Tuyết sao dám nói cho anh biết mình muốn xem động thái của anh, muốn nói chuyện phiếm với anh.

Cô giả vờ nói: “Em sợ sau này có việc phải tìm anh.”
Tạ Khinh Hàn nói, “Em có thể gọi điện cho anh.”
Tạ Khinh Hàn quá thẳng nam, Chu Tuyết căn bản không tìm được lí do gì khác, chỉ biết vừa tức vừa thất vọng, thấy Tạ Khinh Hàn vẫn còn bận việc thì đành phải xuống lầu trước.

Chu Tuyết cứ nghĩ cả đời này cũng không thể thêm được WeChat của Tạ Khinh Hàn.

Ai mà biết được đêm hôm sau, rất muộn, khoảng hơn hai giờ sáng, WeChat của cô đột nhiên vang lên.

Lúc đó, cô không ngủ được, cuộn mình trong chăn nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng WeChat vang lên, tưởng là Dương Sâm lại nửa đêm gửi tin nhắn.

Cô cầm lấy điện thoại lên xem, nhìn thấy Tạ Khinh Hàn đã chấp nhận lời yêu cầu bạn tốt của cô, thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt.

Cô nhấn vào vòng tròn bạn bè của mình, lại mở vòng tròn bạn bè trống rỗng của Tạ Khinh Hàn, cẩn thận xác nhận hết nửa phút mới chậm rãi nhắn lại một dấu chấm hỏi
“?”
Chỉ chốc lát sau Tạ Khinh Hàn đã trả lời tin nhắn: “Còn chưa ngủ sao?”
Chu Tuyết hỏi ngược lại, “Không phải anh cũng chưa ngủ sao?”
Tạ Khinh Hàn: “Anh đi xã giao, vừa về đến nhà.”
Thời gian trên điện thoại hiển thị hai giờ mười phút sáng, Chu Tuyết không nhịn được mà hỏ han, “Uống rượu rồi sao?”
“Ừm.

Đau đầu.”
“Uống nhiều không?” Chu Tuyết hơi lo lắng, rõ ràng nên bảo Tạ Khinh Hàn nghỉ ngơi sớm một chút nhưng cô luyến tiếc việc kết thúc cuộc trò chuyện nhanh như vậy.

“Cũng may là uống rất nhiều.”
“Rượu trắng và rượu vang đỏ không thể uống lẫn với nhau.

Nếu anh thấy không khỏe thì nhớ đi gặp bác sĩ đấy.”
Đêm đó, có lẽ Tạ Khinh Hàn thật sự say, còn biết trêu chọc cô.

Anh gửi tin nhắn, nói: “Không sai, không phải lúc nào cũng nhặt được một em gái tiện nghi như vậy, còn biết quan tâm anh trai.”
Giọng nói của anh sau khi uống say còn trầm thấp hơn bình thường, có ý trêu ghẹo, Chu Tuyết nghe vậy thì đỏ mặt, phản bác lại, “Em không phải em gái.”
“Sao lại không phải?” Tạ Khinh Hàn uống say, tiếng hít thở nặng hơn bình thường một chút, gợi cảm không nói nên lời.
Chu Tuyết trốn trong chăn, mặt đỏ bừng bừng, giống như Tạ Khinh Hàn nói lời tình cảm bên tai cô, mang theo mùi rượu, trêu chọc đến mức vành tai cô nóng lên.
Cô không nói chuyện với anh nữa, gửi tin nhắn: “Không phải anh không dùng WeChat sao? Sao lại dùng rồi?”
Tạ Khinh Hàn say đến mức không muốn gõ chữ, hơn nửa ngày mới trả lời cô: “Đột nhiên nhớ tới.

Được rồi, không như những gì em nói, anh đi tắm rồi ngủ sớm đây.”
Tối hôm đó, Chu Tuyết mỉm cười ôm điện thoại ngủ say.

Đáng tiếc trừ đêm đó, sau đó cô và Tạ Khinh Hàn cũng không gửi tin nhắn WeChat nữa.

Thỉnh thoảng cô có việc tìm anh trên WeChat, Tạ Khinh Hàn cũng trực tiếp gọi điện thoại lại cho cô.

Anh không có thời gian để nhắn tin với cô trên WeChat khiến Chu Tuyết cảm thấy rất mất mát.
Giờ phút này nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Khinh Hàn, Chu Tuyết nằm sấp trên giường, cười tít mắt, hỏi: “Cái màu đen kia không đẹp sao?”
Tạ Khinh Hàn: “Quá hở, không hợp với em đâu.”
Chu Tuyết bật cười, châm chọc anh, “Tạ Khinh Hàn, sao anh lại bảo thủ như vậy? Làm bạn gái của anh, có phải là không thể mặc lễ phục hở lưng không?”
Tạ Khinh Hàn: “Em còn quá nhỏ.”
Chu Tuyết: “Tạ tổng, để em nhắc cho anh nhớ, qua năm mới em đã hai mươi rồi, xin anh đừng xem em là nữ sinh trung học nữa.”
Tạ Khinh Hàn nhìn tin nhắn, không nhịn được mà mỉm cười, anh không trả lời Chu Tuyết nữa, nhét chìa khóa và điện thoại vào túi quần, đứng dậy cầm áo vest ra khỏi văn phòng.


Chu Tuyết cuối cùng vẫn mặc bộ Tạ Khinh Hàn chọn.

Cô đã sớm thay quần áo xong, ngồi ở phòng khách chờ Tạ Khinh Hàn tới đón.
Mẹ biết đêm nay cô muốn cùng Tạ Khinh Hàn tham dự tiệc rượu nên gọi điện dặn dò, “Tuyệt đối không được uống rượu, chỉ cần con nói không biết uống rượu, người khác chắc chắn sẽ không ép con.”
Chu Tuyết “Dạ” một tiếng, trả lời không quá nghiêm túc, trong lòng nghĩ, tửu lượng của cô không phải quá tốt nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng say lần nào.
“Trong bữa tiệc sẽ có rất nhiều người, con nhớ đi theo Khinh Hàn, đừng đi lạc.” Hà Lệ Trân mới một ngày không gặp Chu Tuyết đã lo lắng đến mức đứng ngồi không yê, sợ khi về nhà thì lạc mất con gái.

Chu Tuyết nói: “Mọi người có thể đừng coi con là con nít nữa được không.

Con đã hai mươi tuổi rồi, cho dù không đi theo Tạ Khinh Hàn cũng sẽ không đi lạc.”
Hà Lệ Trân cười, lại dặn dò Chu Tuyết mấy câu rồi cúp điện thoại.

Điện thoại cúp máy không lâu, Chu Tuyết nghe thấy tiếng xe chạy vào sân.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy chiếc xe màu đen quen thuộc chạy vào.

Tài xế là bác Trần, Tạ Khinh Hàn ngồi ở ghế sau, đang nói chuyện điện thoại.

Lần trước gặp Tạ Khinh Hàn đã cách đây nửa tháng.

Chỉ nhìn thấy Tạ Khinh Hàn qua cửa kính xe thôi, Chu Tuyết cũng đã thấy rất nhớ.
Nhưng cô rất biết che giấu tâm tư của mình, tuyệt đối không để lộ bộ dáng nhớ nhung ra ngoài.
Cô chậm rãi cầm túi xách, khoác chiếc áo khoác màu đen bên ngoài lễ phục rồi đi ra xe.
Lớp trang điểm và kiểu tóc của Chu Tuyết hôm nay đều vô cùng tinh xảo.

Cô từ phòng khách đi ra, băng qua vườn hoa, đẹp như một minh tinh.
Tạ Khinh Hàn thấy Chu Tuyết trong ảnh đã rất đẹp, giờ phút này tận mắt nhìn thấy người thật vẫn vô cùng kinh ngạc.
Anh nhìn Chu Tuyết thật lâu, đến khi ý thức được việc này mới dời ánh mắt, cúi đầu rút điếu thuốc từ trong bao thuốc ra.
Chu Tuyết đến gần, định mở cửa xe phía sau ngồi vào thì Tạ Khinh Hàn chuẩn bị châm thuốc, nói với cô: “Anh hút một điếu thuốc, không ngại chứ?”
Vẻ mặt Chu Tuyết ghét bỏ: “Hôm nay trên người em thơm lắm, anh đừng có làm hôi người ta.”
Động tác châm thuốc của Tạ Khinh Hàn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết, phát hiện cô ngồi cách mình rất xa, ghét bỏ nhìn mình thì dở khóc dở cười, hỏi cô, “Em bỏ hút thuốc rồi à?”
Anh cất điếu thuốc còn chưa châm vào lại trong bao, bỏ bao thuốc vào ngăn bên cạnh.
Chu Tuyết lừa anh, “Đúng vậy.

Hôm nay em là một cô gái ngoan ngoãn, sau này trước mặt em anh cẩn thận một chút, nếu không để chú Tạ nhìn thấy lại nói em dạy xấu anh.”
Tạ Khinh Hàn nhìn Chu Tuyết, trong mắt mang theo chút ý cười, “Mấy ngày không gặp, vậy mà đã học được cách vu oan giá họa rồi?”
Chu Tuyết sửa lại, “Là nửa tháng không gặp.”
Cô vừa nói ra lập tức hối hận, theo bản năng nhìn Tạ Khinh Hàn.

Tạ Khinh Hàn rõ ràng cũng bất ngờ, nhìn cô trong chốc lát, nói: “Nửa tháng không gặp? Xem ra em nhớ rất rõ.”
Chu Tuyết hoảng hốt, sợ Tạ Khinh Hàn nhìn ra gì đó nên vội vàng giải thích: “Đương nhiên rồi.

Anh nói sẽ đưa em đi chơi, mỗi ngày em đều mong chờ được ra ngoài chơi, ai ngờ anh vẫn mãi không về đón em.”
Cô đương nhiên không dám nói cho Tạ Khinh Hàn biết sở dĩ cô nhớ rõ ràng như vậy là vì ngày ngày đều muốn nhìn thấy anh, lúc không gặp anh thì đếm từng ngày một.
Tạ Khinh Hàn nói: “Lúc trước bận rộn, không có thời gian.”
“Đã đoán được rồi.

Tạ tổng anh bận trăm công nghìn việc, làm sao nhớ rõ lời hứa nhỏ bé với em chứ.” Chu Tuyết chua xót.
Lúc này Tạ Khinh Hàn vẫn chưa phát hiện ra Chu Tuyết có ý với mình, chỉ cho rằng cuộc sống của cô quá nhàm chán, cần người đi chơi cùng nên sau đó thường dẫn cô đến các bữa tiệc để cô làm quen nhiều bạn bè hơn.
Ban đầu được Tạ Khinh Hàn dẫn đến đến đủ loại tiệc xã giao thì Chu Tuyết rất vui vẻ, trong lòng xem như đang hẹn hò với anh, không muốn rời khỏi anh.
Sau này mới phát hiện ra Tạ Khinh Hàn cũng không quá thích những bữa tiệc như vậy, đưa cô đến rồi ném cô cho người khác.

Có một lần sắp khiêu vũ, cô chạy đi tìm Tạ Khinh Hàn, muốn nhảy với anh.
Tạ Khinh Hàn lúc đó đang uống rượu ở quầy bar, nói với cô: “Ba nói anh dẫn em ra ngoài xã giao nhiều hơn, em còn không đi làm quen kết bạn, ở cùng anh làm gì?”
Anh còn nói tiếp: “Chàng trai vừa mới nói chuyện với em là nhị công tử của Giang gia, anh cũng xem như nhìn cậu ta lớn lên, nhân phẩm rất tốt, em có thể tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn.”
Chu Tuyết nghe đến đó, bỗng nhiên hiểu ra.

Cô vô cùng thất vọng, cố nén cơn giận, hỏi anh: “Anh dẫn em ra ngoài là vì chú Tạ nói?”
Tạ Khinh Hàn đáp, “Cũng không hẳn.

Do anh thấy em thực sự cần kết bạn.”
“Có phải bởi vì mỗi lần em có việc đều tìm anh nên anh cảm thấy phiền chán, muốn ném em cho người khác đúng không?”
Chu Tuyết không hiểu tại sao lời chất vấn của cô lại khiến Tạ Khinh Hàn nhíu mày không vui, anh nhìn cô chằm chằm, “Xem ra cần phải mời một giáo viên dạy lễ nghi dạy em cách nói chuyện lịch sự với người khác.”
Chu Tuyết cười lạnh, “Không phiền anh nhọc lòng.”
Chu Tuyết và Tạ Khinh Hàn cãi nhau, hai người không nói chuyện suốt hai tháng.

Sau đó, tiệc rượu xã giao cô cũng không đi cùng Tạ Khinh Hàn nữa, cô đã có bạn trai rồi.
Đối với chuyện xã giao, cô như cá gặp nước, mọi người đều đồng ý làm quen với cô, mỗi lần gặp nhau đều đến chào hỏi, đàn ông đến bắt chuyện với cô lại càng đếm không xuể.
Ban đầu cô nghĩ rằng vì mình đẹp nên mới thu hút nhiều sự chú ý.

Về sau mới biết được không chỉ vì lý do này, những người đó nhiệt tình với cô như vậy đều là vì thân phận em gái của Tạ Khinh Hàn.
Cuối cùng ngày đó cũng đến.

Cô phát hiện tất cả mọi người đều cho rằng cô là em gái của Tạ Khinh Hàn, đã vậy còn không cho cô giải thích.

Buổi tối về nhà, thấy xe của Tạ Khinh Hàn đang đỗ trong gara, cô không chút suy nghĩ xông thẳng vào phòng anh.
Tạ Khinh Hàn lúc ấy đang làm việc, lúc Chu Tuyết xông vào, anh cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ngày mai thầy dạy lễ nghi sẽ đến dạy em phải gõ cửa trước khi vào phòng người khác.”
Chu Tuyết lúc này đang cực kỳ tức giận, không để ý đến lời răn dạy của Tạ Khinh Hàn, đi thẳng đến trước mặt anh: “Anh có nhất thiết phải nói với người khác việc tôi là em gái anh không?”
Tạ Khinh Hàn vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc: “Sao vậy? Danh tiếng của tôi không dùng được à? Không biết làm em gái tôi có nhiều lợi ích như nào sao?”
Chu Tuyết tức giận cười lạnh, châm chọc anh, “Có cần tôi nhắc nhở anh một lần nữa không, anh họ Tạ, tôi họ Chu, giữa chúng ta không có chút quan hệ huyết thống nào.”
Chỉ có trời mới biết được, cô có bao nhiêu chán ghét khi mang thân phận em gái Tạ Khinh Hàn.
Ai thèm quan tâm việc trở thành em gái anh chứ?
Tạ Khinh Hàn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, thẳng thắn nói với cô: “Mẹ em đã gả cho ba anh, anh và em tuy không có quan hệ huyết thống nhưng cũng được coi là anh em khác họ.”
Chu Tuyết tức giận đến muốn khóc, giận Tạ Khinh Hàn không nhìn ra tâm tư của cô, lúc nào cũng xem cô như em gái.
Nhưng cô cái gì cũng không dám nói, không dám nói cho Tạ Khinh Hàn biết mình không muốn làm em gái của anh, chỉ muốn làm bạn gái của anh.
Chỉ sợ với tính cách của Tạ Khinh Hàn, nếu cô thật sự nói ra, sau này rất có thể sẽ không được gặp lại anh nữa.

Anh chắc chắn sẽ tránh cô để tình cảm của cô chết dần chết mòn.
Cô giận không chịu được, xoay người về phòng.
Thời gian sau đó, Chu Tuyết không bao giờ tham gia các loại vũ hội hay tiệc rượu nhàm chán nữa.

Cô không muốn mỗi lần đến bắt chuyện với cô, câu đầu tiên của họ là: “Cô là em gái của Tạ Khinh Hàn à? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây?”
Cũng không muốn nhìn thấy một vị tiểu thư đài các lạ mặt nào đó đột nhiên tới thân mật giữ chặt lấy tay cô, nhờ cô: “Em gái tốt, có thể giúp chị theo đuổi anh em không?”
Mỗi lần có người nhờ cô giúp theo đuổi Tạ Khinh Hàn, Chu Tuyết đều trợn trắng mắt.

Cô úng não rồi mới tự kiếm tình địch cho mình.
Từ khi Chu Tuyết không đi dự tiệc nữa, Giang Cẩn Lâm ngày ngày gọi điện hẹn cô ra ngoài xem phim ăn cơm.
Giang Cẩn Lâm cũng được coi là một quý ông, hơn nữa còn vô cùng hài hước.

Nếu không phải đã yêu Tạ Khinh Hàn thì Chu Tuyết chắc chắn sẽ hẹn hò với anh.
Nhưng những chuyện này sao có thể tự khống chế được chứ.
Chỉ có lúc hai mắt nhìn nhau với Tạ Khinh Hàn mới đỏ mặt.

Chỉ vì Tạ Khinh Hàn mà không màng ăn uống.

Chỉ có lúc muốn cùng Tạ Khinh Hàn ra ngoài mới khẩn trương đến mức không biết nên mặc gì.
Chu Tuyết biết rõ mình không thích Giang Cẩn Lâm, nhưng vẫn lợi dụng anh.
Hôm đó là sinh nhật Giang Cẩn Lâm, tổ chức tại khách sạn Duyệt Lai.

Người đến dự tiệc sinh nhật đều là bạn tốt của anh.

Chu Tuyết không thích xã giao, ngồi một mình trong góc, chờ đến khi kết thúc tiệc để về nhà.
Nhưng Giang Cẩn Lâm không muốn để cô cô đơn, cả đêm đều ở cạnh cô.
Chuyện này khiến Chu Tuyết rất áp lực, rốt cuộc phải lấy cớ đi toilet để rời đi một lát.
Thực ra không phải cô cần đi toilet mà tìm một hành lang không người ngồi xuống hút thuốc.
Lúc Giang Cẩn Lâm tìm được cô, điếu thuốc trong tay cô còn chưa hút xong, chưa kịp dập tắt tàn thuốc, cô dứt khoát từ bỏ vai diễn cô gái ngoan ngoãn, dùng bộ mặt thật đối diện với anh.
Giang Cẩn Lâm thấy cô hút thuốc thì rất kinh ngạc, nhưng biểu hiện của anh cũng không quá thất thố, chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm cô: “A Tuyết, cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?”
Chu Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại: “Đàn ông các cậu hút thuốc cũng là vì tâm trạng không tốt à?”
Giang Cẩn Lâm sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tôi không hút thuốc.”
“Ồ.” Lần này đến lượt Chu Tuyết kinh ngạc, sau đó nói: “Thật sự là hiếm gặp.”
Cô nhìn Giang Cẩn Lâm cười, nói: “Giang Cẩn Lâm, thật sự không nhìn ra cậu lại ngoan ngoãn vậy đấy.”
Giang Cẩn Lâm không thích Chu Tuyết đánh giá mình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không ngoan ngoãn như cậu tưởng đâu.”
“Vẫn là tốt hơn vài người, hút thuốc uống rượu cái gì cũng biết, bạn gái cũ nhiều đến mức bản thân cũng không nhớ rõ được.”
Giang Cẩn Lâm phản ứng rất nhanh, “Người cậu nói là anh trai cậu hả?”
Chu Tuyết cố nhịn xúc động để không trợn trắng mắt: “Nhắc lại một lần nữa, Tạ Khinh Hàn không phải anh trai tôi.

Tôi cũng không nằm trong hộ khẩu của Tạ gia bọn họ.”
Giang Cẩn Lâm cười: “Sao cậu lại không muốn làm tiểu thư Tạ gia? Có Tạ Khinh Hàn làm chỗ dựa, kiếp này cậu có thể thoải mái tiêu tiền như nước.”
Chu Tuyết nói, “Ai thèm.”
Khi cô nói những lời này, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trước căn phòng ở tầng hai đối diện, Tạ Khinh Hàn đêm nay có một buổi xã giao, bây giờ đang hút thuốc ngoài ban công.
Anh rõ ràng đã nhìn thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh cũng không tránh ánh mắt cô.
Trong đầu Chu Tuyết bỗng xuất hiện một ý nghĩ vớ vẩn.

Cô thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Giang Cẩn Lâm, hỏi anh: “Giang Cẩn Lâm, có phải cậu thích tôi không?”
Giang Cẩn Lâm nhìn cô, rõ ràng sửng sốt một chút, không ngờ cô lại chủ động hỏi thẳng như vậy.

Sau đó anh nói, “Nếu không thì sao? Nếu không thích cậu thì tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều chạy đi hẹn hò với cậu sao?”
Chu Tuyết nhìn Giang Cẩn Lâm cười, sau đó cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn lên má Giang Cẩn Lâm.
Cơ thể Giang Cẩn Lâm cứng đờ trong nháy mắt, khi nhìn Chu Tuyết, ánh mắt anh sâu thẳm.
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc hỏi cô, “A Tuyết, cậu có say không?”
Chu Tuyết nhìn anh cười, đáp: “Tôi rất tỉnh táo.”
Giang Cẩn Lâm nhìn Chu Tuyết một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, anh thăm dò nghiêng người về phía trước, đưa tay nâng hai má Chu Tuyết lên, nhẹ hôn đôi môi cô.
Chu Tuyết vẫn không né tránh, chỉ là trong lòng không nghĩ là đang hôn Giang Cẩn Lâm.
Đợi đến khi nụ hôn chấm dứt, cô lại nhìn về phía ban công tầng hai đối diện, Tạ Khinh Hàn đã không còn ở đó nữa.
Nhưng cô biết, Tạ Khinh Hàn đã nhìn thấy.
Anh vừa mới đứng đó, cô có thể cảm giác được có một ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương