“Mình học lớp 3, nói hy vọng có lẽ không thích hợp lắm!” Lăng Vân liếc Lục Thẩm Nhất.

“Ở đây không có ai khác, mình sẽ không nói ra đâu.” Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân.

“Mình… Mình hy vọng!” Lăng Vân nói xong, bước nhanh về phía trước.

Lục Thẩm Nhất đứng tại chỗ, trên mặt đầy ý cười, chạy chậm theo, rồi dừng lại bên cạnh Lăng Vân, nói: “Mình nghe thấy rồi!”

Trên sân thể dục tối đen, hai người đi song song, bước chân di chuyển theo ánh sáng trước mắt.

Trong giờ tiếng Anh, Chu Đình Thâm cau mày, đã giao bài tập tiếng Anh hai ngày rồi mà đến bây giờ vẫn còn quá nửa học sinh chưa thuộc.

“Hôm nay lớp sẽ không sinh hoạt cho đến khi học thuộc bài mới thôi!” Sau khi chuông tan học vang lên, Chu Đình Thâm tức giận bước ra khỏi lớp.

“Lăng Vân, làm sao đây! Mình muốn đến câu lạc bộ nhảy đường phố!” Vẻ mặt Dương Lan Tinh ưu sầu, vì buổi hôm nay của câu lạc bộ, cô ấy còn cố ý ở nhà luyện vài động tác.

“Mình dạy cậu học thuộc, cậu đọc theo mình một lần nhé.” Lăng Vân nói xong, cầm sách giáo khoa dạy Dương Lan Tinh từng từ một.

Đến giữa trưa, Dương Lan Tinh đã có thể thuộc lòng hơn phân nửa, Lăng Vân liên tục giúp cô ấy chỉnh sửa phát âm, đến mức quên luôn giờ học kèm.

“Cuối cùng mình cũng thuộc rồi!” Dương Lan Tinh nhận lại quyển sách được đánh dấu tích từ nhóm trưởng tiếng Anh, tay cầm sách đưa đến trước mặt Lăng Vân.

“Chúng ta đi ăn cơm đi! Mình mời cậu.” Dương Lan Tinh kéo Lăng Vân ra khỏi lớp.

Hai người đụng phải Lục Thẩm Nhất vừa đến cửa lớp, Lăng Vân vội nhìn đồng hồ, đã quá 5 phút so với giờ hẹn.

“Mình xin lỗi, vừa rồi mình bận việc khác, quên mất.” Lăng Vân không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu nói.

“Chưa ăn cơm à?” Lục Thẩm Nhất nhìn thẻ cơm trong tay hai người.

“Vẫn chưa.”

“Buổi học trưa nay hủy, mau đi ăn cơm đi!” Lục Thẩm Nhất nói xong thì bước qua một bên, ra hiệu hai người nhanh chóng đến căn tin.

Lăng Vân kéo Dương Lan Tinh bước nhanh về phía trước, mắt không quên nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Lăng Vân, có phải mình làm ảnh hưởng đến cậu không?” Dương Lan Tinh ngượng ngùng hỏi.

“Không, cậu nghĩ gì vậy!”

“Nhưng vừa rồi hình như Lục Thẩm Nhất không vui lắm!”

“Cậu ấy tương đối lạnh lùng, bình thường cũng có vẻ mặt đó.” Lăng Vân nghiêm túc bịa một lời nói dối, vẻ mặt của Lục Thẩm Nhất rõ ràng là không vui.

“Chúng ta đi ăn mì được không?” Lăng Vân thấy Dương Lan Tinh vẫn lo lắng, vội vàng chuyển đề tài.

Trong giờ tự học trưa, mọi người cầm sách giáo khoa tiếng Anh, miệng đọc bài, tiết sinh hoạt có thể nói là tiết học thư giãn nhất, ai cũng không muốn bị hủy bỏ.

Liên tiếp ba tiết học, nhóm trưởng bị các bạn đã học thuộc bài vây quanh, đến trước giờ sinh hoạt lớp, vẫn còn 5 bạn chưa thuộc bài.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Chu Đình Thâm bước vào lớp, bầu không khí trong lớp trầm xuống.

Mà lúc này, câu lạc bộ nhảy đường phố rất náo nhiệt, mọi người đều khâm phục điệu nhảy của Dương Lan Tinh, thậm chí còn xuất hiện màn đấu nhảy, phòng nhảy tràn ngập tiếng reo hò, chỉ có Lục Thẩm Nhất đứng bên cạnh Lăng Vân không nói gì.

“Đi, tập nhảy.” Sau khi chủ tịch tổ chức cho mọi người tự do luyện tập, anh nhìn thoáng qua Lăng Vân, lạnh lùng nói ba chữ.

Lăng Vân ngoan ngoãn đi theo sau anh, hai người lại tới phòng học trống cách vách.

“Còn nhớ bài nhảy lần trước không?”

“Nhớ.”

“Vậy cậu nhảy một lần cho mình xem.”

Lăng Vân thuần thục nhảy điệu nhảy kia, sau khi trở về từ câu lạc bộ, ngày nào cô cũng luyện tập. Cô biết rõ chỉ có luyện tập không ngừng mới có thể có cơ hội biểu diễn trên sân khấu, thậm chí có thể nhảy đôi cùng anh.

Lục Thẩm Nhất có chút ngạc nhiên, trên mặt nở nụ cười, nói: “Nhảy rất tốt!”

“Vậy cậu còn tức giận không?” Lăng Vân vẫn không nhịn được hỏi.

“Mình tức giận lúc nào?” Lục Thẩm Nhất khó hiểu hỏi.

“Ồ!” Lăng Vân cũng giận, rõ ràng là sắc mặt anh âm trầm, bây giờ lại giả vờ như không có chuyện gì.

“Giọng điệu này của cậu là có ý gì?”

“Không có gì.” Lăng Vân ném khăn giấy trong tay, ngồi xuống ghế phía sau, đưa lưng về phía Lục Thẩm Nhất.


“Cậu nói lý lẽ một chút được không?” Lục Thẩm Nhất vừa đi tới trước mặt cô, giọng điệu của anh đầy khó hiểu.

Lăng Vân trừng mắt nhìn Lục Thẩm Nhất, một giọt nước mắt chảy xuống, Lăng Vân vội vàng xoay người.

“Đừng khóc.” Lục Thẩm Nhất đưa cho cô một tờ khăn giấy, giọng nói cũng dịu dàng không ít.

“Rõ ràng cậu vẫn luôn đen mặt, cậu còn nói mình không nói lý lẽ.” Lăng Vân ấm ức khóc lóc kể lể.

“Là mình không tốt, đừng khóc nữa, mình không giận cậu, mình chỉ đang suy nghĩ chuyện khác nên khả năng vẻ mặt hơi nghiêm túc thôi, đừng khóc nữa.” Lục Thẩm Nhất ngồi xổm xuống, an ủi Lăng Vân.

Lăng Vân lau nước mắt, cô cũng không biết tại sao, chỉ cần ở trước mặt anh, mỗi lần cãi nhau cô đều không kìm được nước mắt, như sợ một giây sau đó anh sẽ phát cáu.

Lục Thẩm Nhất đầy đau lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô.

“Vậy chúng ta bắt đầu tập nhảy thôi!” Lăng Vân nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Được!”

Lúc này, trong phòng học bên cạnh, Dương Lan Tinh đang sử dụng tất cả vốn liếng để tới gần chủ tịch câu lạc bộ.

Qua tìm hiểu, Dương Lan Tinh biết được: “Chủ tịch tên là Trần Vũ, lớp 11-10, thành tích tuy bình thường, nhưng nhảy rất giỏi, nhiều lần đạt giải trong các cuộc thi quốc gia.”

“Chủ tịch, động tác này em làm chưa tốt, anh có thể dạy em không?” Sau khi suy nghĩ kỹ, Dương Lan Tinh quyết định lấy danh nghĩa xin chỉ dạy để trò chuyện với Trần Vũ.

“Động tác này, em làm như thế này, em nhìn tôi làm mẫu.” Trần Vũ nói xong, bắt đầu làm mẫu động tác này.

Dương Lan Tinh nào có tâm tư học động tác, cô ấy đi tới trước mặt Trần Vũ, mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy, miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh tán thành.

“Chính là như vậy, em làm lại cho tôi xem đi.” Trần Vũ nhảy xong rồi nói với Dương Lan Tinh.

Dương Lan Tinh thử nhảy một lần, nhưng mới nhảy được một nửa, Trần Vũ tiến lên, di chuyển tay cô ấy, nói: “Ở đây, tay phải thẳng hơn một chút.”

Dương Lan Tinh ngẩn người, “Đây là ảo giác sao? Trần Vũ vừa chạm vào tay của mình?” Trong lòng cô ấy bối rối.

“Vân… Vâng.”

Tiếng chuông tan học vang lên, Dương Lan Tinh vội vàng đi về phía cuối phòng, chờ tín hiệu của Trần Vũ, cô ấy lao ra khỏi phòng học.

Dương Lan Tinh vừa mở cửa phòng học, nhìn thấy Lăng Vân đang chờ cô ấy.


“Đi mau đi mau.” Dương Lan Tinh kéo Lăng Vân chạy nhanh.

“Chuyện gì vậy?” Lăng Vân vừa hỏi vừa tăng tốc chạy.

Hai người chạy đến căn tin mới dừng lại.

“Vừa rồi Trần Vũ chạm vào tay mình!”

“Cái gì, sao người này lại lưu manh thế, mình phải đi tìm anh ấy!”

“Không phải, anh ấy hướng dẫn vũ đạo cho mình.” Dương Lan Tinh vội vàng giữ chặt Lăng Vân, nhanh chóng giải thích.

“Sao cậu không nói sớm, vậy là cậu ngại à?” Lăng Vân thở phào, hỏi một câu chết người.

Lăng Vân thấy Dương Lan Tinh thẹn thùng quay lưng đi, bèn ồn ào trêu chọc bên cạnh.

“Lục Thẩm Nhất đâu? Lát nữa cậu ấy không đi học sao?” Dương Lan Tinh vội vàng chuyển chủ đề.

“Cậu ấy nói có việc, bảo mình làm bài tập trước.”

“Chắc là việc quan trọng lắm! Mình nhớ đây là lần đầu tiên cậu không cần đi học đó.”

Lăng Vân lập tức bị lời của Dương Lan Tinh đánh thức, cho dù là dưới tình huống thời gian khẩn trương như huấn luyện quân sự, Lục Thẩm Nhất cũng chưa từng không tới, lúc này quả thật có chút kỳ lạ, lúc cãi nhau cậu ấy còn nói bản thân đang nghĩ đến một số việc, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện này.

Sau giờ tự học tối thứ hai, Lăng Vân vội vàng thu dọn bài tập rồi chạy lên tầng 5, cô nhanh chóng quét qua vị trí của Lục Thẩm Nhất, phát hiện không có ai.

“Lục Thẩm Nhất đi đâu rồi?” Trong lòng Lăng Vân càng thêm lo lắng.

Ngay khi Lăng Vân đang mải suy nghĩ vẩn vơ trên hành lang, bạn cùng bạn của Lục Thẩm Nhất là Tôn Minh gọi cô lại, “Lăng Vân, cậu tìm Lục Thẩm Nhất sao?”

“Đúng vậy, mình có việc cần tìm cậu ấy, nhưng không thấy đâu.”

“Cậu ấy xin nghỉ tiết tự học tối, hình như trong nhà có người nhập viện, cả ngày hôm nay cậu ấy cũng không quá vui vẻ.”

“Vậy à, mình biết rồi, cảm ơn cậu.” Lăng Vân trở về lớp, trong lòng nghĩ tình hình bên đó thế nào rồi.

“A!” Lăng Vân thất thần giẫm hụt hai bậc thang, mắt cá chân bị trật, cô đau đớn kêu lên.

Cầu thang tầng bốn không có ai qua lại, Lăng Vân đành phải chịu đựng cơn đau, dựa vào tay vịn cầu thang, cố gắng lết về lớp.

“Lăng Vân, cậu sao vậy?” Dương Lan Tinh thấy Lăng Vân khập khiễng bước vào lớp.

“Mình bị trật chân.” Vẻ mặt Lăng Vân có chút đau đớn.

“Mình đưa cậu đến phòng y tế.” Dương Lan Tinh nói xong, đỡ Lăng Vân đến phòng y tế.

Trong phòng y tế, một nam nhân viên trung niên đang trực, ông kiểm tra chỗ bị thương của Lăng Vân rồi nói: “Tốt nhất là cháu nên đến bệnh viện chụp X-quang, tôi không thể xác định chính xác bằng mắt thường được.”

“Đi bây giờ ạ?” Lăng Vân hỏi.

“Đúng vậy, cháu nói với giáo viên chủ nhiệm, gọi một bạn cùng lớp đi cùng, rồi đến bệnh viện khám.” Người đàn ông nói xong, đưa cho Lăng Vân một túi đá.

“Vậy cậu ngồi đây chờ mình nha, mình đi tìm chủ nhiệm lớp.” Dương Lan Tinh nói xong, chạy ra khỏi phòng.

Vài phút sau, Chu Đình Thâm và Dương Lan Tinh xuất hiện trước mặt cô, sau khi hiểu rõ tình huống, Chu Đình Thâm nói thầy ấy lái xe tới đây, bảo Dương Lan Tinh đỡ Lăng Vân ra cửa chờ một chút.

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chậm rãi khởi động.

“Em xin lỗi thầy Chu, đã làm phiền thầy rồi ạ.” Lăng Vân nói với giọng đầy áy náy.

“Ai cũng có lúc bị thương, Lăng Vân, em không cần cảm thấy áy náy, hãy thả lỏng, chúng ta chỉ đi chụp X-quang thôi.” Chu Đình Thâm an ủi.

Xe cộ qua lại trên đường cái, không vì màn đêm buông xuống mà giảm bớt, có người bận rộn vì cuộc sống, cũng có người vì ước mơ, không ngừng chạy trên đường.

Hai mươi mấy phút sau, ba người đến Bệnh viện Nhân dân Tây Giang, bên ngoài khu cấp cứu đầy người, có người liên tục gọi điện thoại, có người ngồi xổm ăn cơm hộp…

Sau một số thủ tục cấp cứu thông thường, Dương Lan Tinh đỡ Lăng Vân chờ ở khu chụp X-quang, Chu Đình Thâm cầm hóa đơn đi nộp phí khám bệnh.

Cửa khu chụp X-quang liên tục mở ra đóng vào, Lăng Vân dán mắt vào hệ thống gọi số, còn 5 người nữa là tới lượt cô.

Cửa phòng X-quang lại mở ra, một ông lão nằm trên giường bệnh, bên cạnh là người nhà của ông ấy.

“Người tiếp theo, Lăng Vân.” Bác sĩ cầm một tờ giấy ra cửa gọi.

“Đây ạ.” Lăng Vân giơ tay, đi về phía cửa.

“Lăng Vân!” Lục Thẩm Nhất và cô gặp nhau ở cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương