Mỗi ngày lại bình lặng trôi qua, Lăng Vân Đoan cùng Lưu Tư Bách đi học, Lưu Ngạn ở nhà chăm sóc Lăng Tiểu Lưu, thi hoảng hai chú cháu sẽ dẫn nhau đi đâu đó, có thể là lên xe bus đi một vòng ngắm nhìn thành phố. Đến chủ nhật, cả nhà lại cùng nhau đi chơi, công viên trò chơi hay vườn bách thú, toàn là những nơi mà bọn trẻ thích tới.

Đêm hôm đó, Lăng Vân Đoan về nhà muộn hơn bình thường, vừa về tới nhà đã kéo Lưu Ngạn vào thư phòng, lấy tờ giấy từ trong cặp ra đưa cho anh xem.

Lưu Ngạn vừa cầm lấy, thiếu chút nữa thì vứt nó đi luôn, tờ giấy đó là di chúc.

“Có chuyện gì vậy? Anh định làm gì thế?!”

Lăng Vân Đoan trấn an anh: “Không có chuyện gì, đây là chuyện sớm muộn gì anh cũng phải làm thôi mà.”

Lưu Ngạn trả lại di chúc cho y, cau mày nói: “Dù thế nào thì nó cũng là điềm xấu, anh đang tự nguyền rủa bản thân đấy à?”

Lăng Vân Đoan kéo anh ngồi xuống, cười nói: “Nếu tờ giấy mỏng này có sức mạnh như vậy thì mạng anh còn mỏng hơn cả nó à? Đừng cau mày nữa nào, anh làm chỉ để an tâm thôi, không phải là để em lo lắng. Huống hồ việc này đã xong rồi, luật sư cũng đã giải quyết xong xuôi, em cũng không thể bắt anh sửa được? Được rồi được rồi, cái này là của em, em cất đi.”

Lưu Ngạn bất đắc dĩ cầm lấy tờ di chúc, đọc kỹ nội dung.

Bên trên viết rất rõ ràng, nếu Lăng Vân Đoan bị tai nạn ngoài ý muốn hay mất do tuổi già, tất cả các bất động sản của y ở An Thành sẽ được quy về chia đều cho Lưu Ngạn và Lưu Tư Bách. Công ty, các phân xưởng ở các nơi và bất động sản ở chỗ khác sẽ thuộc về Lăng Tiểu Lưu. Nếu khi đó Lăng Tiểu Lưu chưa đủ mười tám tuổi, công ty sẽ do Triệu Kha quản lý, các tài sản khác sẽ do Lưu Ngạn quản lý.

Lưu Ngạn nhìn tờ di chúc, lại nhìn Lăng Vân Đoan, lắc đầu nói: “Không được, không được. Sao anh có thể viết tên em và Tiểu Bách vào di chúc chứ. Anh định để Tiểu Lưu trưởng thành thế nào đây?”

Lăng Vân Đoan không đồng ý: “A Ngạn, chúng ta chỉ không có đăng ký kết hôn được thôi, nhưng dù sao thì cái đó cũng chỉ là hình thức. Quan hệ của chúng ta như thế nào em hiểu rõ mà, phần di chúc này của anh mà không có tên em thì càng không thể có tên người khác. Còn về Tiểu Bách, đối với anh, nó và Tiểu Lưu đều là con cả, một khi đã như thế, vì sao lại không thể có tên nó? Anh giao công ty cho Tiểu Lưu, cũng đã trải sẵn đường cho nó đi, nếu nó không đi được, còn làm hao hụt vốn van đầu, anh cũng không thể giúp được. Phần bất động sản không thể giao cho nó, nếu nó không giữ được công ty, chả lẽ còn định bán nhà để duy trì làm ăn sao?”

“Nhưng mà có thế nào thì Tiểu Lưu cũng mới là con anh, anh làm thế người ta nghĩ thế nào?”

Lăng Vân Đoan bật cười lắc đầu: “A Ngạn, lúc đó anh chắc gì cũng đã còn ở đây, còn muốn người khác nghĩ sao nữa, chẳng lẽ em để ý sao?”

Lưu Ngạn chần chừ một chút, cũng lắc đầu, anh căn bản không thể tưởng tượng đến chuyện Lăng Vân Đoan đột nhiên ra đi, người giỏi như vậy, sao có thể chết như vậy?

Lăng Vân Đoan kéo tay anh qua, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là tình huống xấu nhất thôi, có lẽ cả đời cũng không có đâu. Anh đáp ứng em, nhất định sẽ cùng em sống đến một trăm tuổi, được không?”

Không đợi Lưu Ngạn trả lời, y nói tiếp: “A Ngạn, chờ cho đến khi Tiểu Lưu lớn, có thể tự mình đảm đương mọi thứ, anh sẽ giao công ty cho nó, khi đó Tiểu Bách cũng lớn, em cũng bớt lo, hai lão già chúng ta có thể ung dung mà hưởng thụ cuộc sống. Chúng ta sẽ đi du lịch toàn thế giới, được không? Nửa đời trước chúng ta không dám đối mặt, chờ đến khi già rồi, cũng không cần mặt mũi gì nữa, người khác nói gì thì kệ họ, chúng ta chỉ để ý đến mình thôi, em thấy có được không?”

Lưu Ngạn cúi thấp đầu, bên tai có chút đỏ lên, quay sang cầm lấy tay y, nói: “Được.”

—— Chúng ta lúc còn trẻ không được gần nhau, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Chờ khi chúng ta già rồi, sẽ dứt khoát coi thường miệng lưỡi thế gian, đến Giang Nam tìm một thị trấn nhỏ, mua một căn nhà nhỏ, sống cuộc sống của hai lão già. Có lẽ đến khi đó anh đã không đi nổi, tai cũng ngễnh ngãng, anh biết là em nhất định sẽ không vứt bỏ anh. Chờ đến khi anh già rồi, anh vẫn là một ông cụ đẹp lão có bản lĩnh, em vẫn là một ông lão hiền lành, mỗi ngày chuẩn bị cho anh một phần vằn thắn. Nếu ngày nào thấy tốt, chúng ta có thể đi thăm thú xung quanh, mệt thì lại về nhà. Có em làm bạn, mỗi ngày sẽ rất vui, em có đồng ý đi theo ông lão anh tuấn này đến cùng không?

——- Em đồng ý.

--- ---------[HOÀN]--

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương