Ngẫu
-
C39: Mình Ơi...
Trí Tú trở mình cô khó chịu đưa tay xoa xoa trán gượng người ngồi dậy. Dư âm từ cơn say hôm qua làm cô choáng váng bước xuống giường chẳng màn đến xung quanh. Cái lạnh từ nền đất làm cô tỉnh hơn, nhìn đến vạt áo bà ba cô giật mình ngẩng đầu lên... Ánh mắt em đau đớn phóng thẳng đến khiến cô một trận rùng mình...
"Ni... Hôm qua mình thay đồ cho tui hả..."
Em chẳng đáp nhưng mắt em đã ngấn lệ từ lúc nào... Trí Tú loạng choạng đi đến đưa tay muốn lau đi dòng lệ kia. Nhưng em đã nhanh hơn mà né tránh... Bàn tay cô lơ lững giữa không trung, lòng cô gợn sóng dữ dội. Cô muốn hỏi... muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô khóc đắng nghét chẳng thể cất lời...
"Mình..."
"Tú muốn tui gọi Tú là cô hai hay cậu hai..."
1
Em nhẹ giọng nói, nghe qua chỉ là câu hỏi, nhưng vào tai cô lại là lời chấp vấn dằn xé cả tâm can... Cô không thể đứng vững nữa loạn choạng lùi về sau, ngồi sụp xuống giường, đau đớn nhìn em... Có chăng hạnh phúc nhỏ nhoi của cô sắp kết thúc rồi... Là cô lừa người ta mà... là cô kéo người ta vào cái nghiệt duyên này mà... cô làm sao biện hộ cho cái lỗi cái lầm của mình nữa đây.
"Trân Ni..."
"Có lẽ người làm trong nhà họ nói đúng... Tú lấy tui đều có lý của nó, chẳng ai đời người giàu lại lấy người nghèo phải không cậu Hai?
Phải chăng phận tui nghèo thấp cổ bé họng dù chuyện nó vỡ lẽ cậu vẫn không sợ... Phải chăng lấy tui để cậu thuận ý cha... Để hưởng gia sản này đúng không cậu..."
Người làm trong nhà những ngày đầu em về họ đều nói ra nói vào... Họ nói cô lấy em chỉ là để đối phó để tranh gia sản, chứ ai đời người giàu mà họ lại để ý đến kẻ nghèo như em... Nhưng cái tình mà cô trao làm em bỏ ngoài tai lời họ, phủ nhận rằng là họ ganh họ ghét mà nói bậy... Giờ đây, giây phút này lòng em lại nghĩ mấy lời đó là người ta nói đúng...
Đầu cô ong ong vừa hiểu những lời em nói định lên tiếng phản bác thì em đã cướp lời.
"Thôi chuyện đã lỡ... Tui cũng không trách gì cậu... Trách cho phận tui không may. Thôi thì mình sống cho trọn cái nghĩa vợ chồng thôi nha cậu Hai"
Nhìn em gạt nước mắt bước ra khỏi phòng. Trời đất trong cô như sụp đổ... Hết rồi... Hết thật rồi... Em vội đến đời cô... Rồi em vội đi chẳng cho cô một lời phản bác...
Cô từng nghĩ đến ngày bị em phát hiện nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy khi chưa tròn một năm... Cô đau đớn đem trán mình đập vào cột giường đến rướm cả máu... Chẳng thà em đánh cô... em chửi cô... thậm chí em bỏ đi... hay thôi cô... Nhưng em lại chọn cách ở lại đây... vẫn ở cạnh cô... Nó khác nào đem cô dằn vặt mỗi giờ mỗi ngày mỗi đêm đâu chứ...
Rồi cô bật cười chua chát cười bản thân mình khi nghĩ em con vấn vương chút tình... Rồi lại ngộ ra lời em nói thì ra em ở lại là làm trọn cái nghĩa vợ chồng... chỉ là làm trọn cái nghĩa đó thôi... Chỉ có vậy thôi... Thì cũng phải thôi ai đời nữ nhân lại đi thương nữ nhân... Có chăng người em thương là cậu Hai Tú chứ chẳng phải là Kim Trí Tú cô... Cô ghen... Cô ghét... Cô hận chính mình...
...
Cũng đã 3 tháng trôi qua cả vẫn vậy bên ngoài em vẫn làm trọn phận làm vợ nâng khăn sửa túi cho chồng... Nhưng sau cánh cửa phòng em lại xa cách cô đến ngỡ ngàng. Hôm nay vẫn như mọi ngày em một mực im lặng thuần thuật chỉnh lại thắc lưng, bâu áo, thắt cả cà vạt cho cô chỉnh chu... Trí Tú nhớ em, biết mình sai nên cô thẹn cô chẳng dám nói gì với em... Nhưng hôm nay cô không thể dằn nổi lòng mình, vòng tay ôm lấy eo em gục mặt lên vai em hít lấy mùi hương mình nhớ nhung bấy lâu. Trân Ni có chút bất ngờ đẩy Trí Tú ra nhưng cô lại ôm chặt hơn...
"Một chút thôi... Để tui ôm em một chút thôi..." Cô nghẹn giọng run rẩy nói ra câu đầu tiên khi ở riêng cùng em suốt 3 tháng qua.
"Cậu hai..." Cũng đã lâu rồi...
"Gọi tui là mình được không em... Một lần thôi... Tui nhớ..."
Lời chưa nói hết em đã đẩy cô ra nhanh chóng cướp lời cô. Chẳng để cô nói thêm lời nào...
"Cậu hai chú Tư đợi bên ngoài. Cậu nhanh đi để trễ giờ, cậu tranh thủ về sớm năm hôm nữa là giỗ đầu của cha"
Trí Tú chưng hững đâu đấu nhìn em. Người ta đã tuyệt tình như vậy cô chông mong cái gì nữa... Mà cô làm sao dám trách gì em, đành ngập ngùi nén nước mắt cầm lấy vali của mình mở cửa ra ngoài.
"M... Mợ hai ra tiễn tui được không?"
Thân thể em chợt rung nhẹ khi nghe hai tiếng mợ hai phát ra từ cô. Trong lòng lại nhói lên từng cơn, khoé mắt ươn ướt đôi chút... Em nhanh chóng ừm một tiếng rồi cúi gầm mặt theo sau cô.
"Tú tranh thủ giải quyết việc ở Sài thành cho sớm rồi dìa nhà con. Năm hôm nữa là giỗ đầu của cha con rồi"
"Dạ má"
Trí Tú gật đầu với má mình rồi bước đến cạnh em. Lợi dụng khắc này mà hôn lên trán em đặt lên đó một nụ hôn thật lâu...
"Cậu đi nha em..."
Nhìn bóng lưng cô độc trước mặt mình. Lòng em như mất mát thứ gì đó, sợ rằng bóng lưng kia khuất đi em sẽ mất đi tất cả... Chẳng biết vì đâu em chạy theo chiếc xe nhanh miệng nói vọng theo.
"Cậu hai đi cẩn thận... rồi về với em" những chữ cuối cùng lại nhỏ dần chỉ đủ em nghe...
Trí Tú chỉ kịp nghe những câu đầu, trong lòng lại ấm áp đôi chút nhưng rồi lại thở dài chua chát, cô không dám tin người vừa cự tuyệt mình lại đi quan tâm mình. Có chăng là cái nghĩa vợ chồng của em thôi... Chắc là vậy rồi...
...
Ngày cô về bên cạnh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt, chẳng phải cô hai Hiền, chẳng phải người bạn nào của cô... Một người con gái hoàn toàn xa lạ.
"Cậu hai đợi em" cô gái kia vừa ra khỏi xe đã chạy ào đến khoác tay cô không kiên nể gì những người trước mặt...
"Mang cao gót mà cứ chạy, lỡ té rồi sao?" Cô mặt người kia khoác tay mình mà chỉ nhẹ giọng la rầy.
"Má... Má Ba con mới về. Giới thiệu với hai má đây là cô Nhã Nghiên con chú Lâm, cũng nhờ em ấy mà việc ở Sài thành mới suông sẻ. Em ấy quen ở Sài thành sẵn con dắt em ấy về quê đổi gió coi như đền ơn"
"Con chào hai bác"
"Đi đường xa cũng mệt rồi hai đứa vào trong nghĩ ngơi đi.
Mận con coi chuẩn bị phòng cho cô Nhã Nghiên nghỉ vài hôm nha con"
Mọi người bắt đầu tản ra làm việc của mình để lại ba người ở khoảng sân nóng nực...
"Cậu hai vào trong nghỉ ngơi trước vali để em cầm. Chút nữa em pha nước cho cậu tắm" Trân Ni đưa tay giành lấy vali nhưng bị cô cầm tay lại đẩy nhẹ ra.
"Phiền em quá... Em cứ để tụi nhỏ làm cần gì nhọc công như vậy"
"Em là vợ cậu lo cho cậu là bổn phận của em" em nhìn chăm chăm cô gằn lấy từ vợ .
"Mợ hai đây hả? Xinh đẹp như vậy thảo nào cậu thương mợ chung thủy với mợ như vậy..."
"Cậu thương thì thương chứ hai chữ chung thủy tui không dám mơ tới"
Cô chỉ cười trừ rồi gỡ tay Nhã Nghiên ra đi một mạch về phòng, để lại Nhã Nghiên vô tư với ánh mắt thích thú nhìn xung quanh... Cùng với đôi mắt phóng ra lửa của mợ hai Trân Ni...
"Trời gió hụ hụ vậy mà nóng dữ trời" Con Mận thở phù phù phe phẫy tay quạt cho mát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook