Ngẫu
-
C34: Mình Ơi...
Chiếc xe bốn bánh bon bon trên quốc lộ hướng về xứ Cái Bè. Giữa cái ồn ào của đường xá vậy mà người trong xe lại tựa đầu vào cửa thở dài thường thượt.
"Cậu hai vừa về có chi chuyện gì nặng lòng vậy cậu? Phải chăng chuyện ông bắt cậu lấy vợ..." Chú Tư lái xe nhìn cậu chủ mình ủ rủ thì hỏi.
"Dạ..."
"Ông thương cậu nhất, từ nhỏ cái gì cũng chiều cậu... Ông cũng đã yếu rồi. Trách cho tôi nhiều chuyện... Có thể chăng cậu chiều theo ý ông lần này..."
"Con sẽ..."
Cậu hai Trí Tú nặng nề đáp, cô biết cha thương mình... cô cũng muốn chiều theo ý cha mình. Nhưng phải làm sao đây khi cô là con gái... ở cái xã hội này ai mà phận gái lại ăn ở với nhau như vợ chồng... Nhưng cô chẳng thể khướt từ khi cô trong mắt mọi người lại là cậu hai Tú cơ chứ... Trách sao cái phận đời cô nghiệt ngã bị người mang nặng đẻ đau đem ra làm công cụ tranh giành tài sản... tranh giành tình yêu của bà...
Cứ thả mình vào những suy nghĩ chênh vênh mà xe đã đậu trước nhà tự lúc nào...
"Cậu hai tới nhà rồi cậu"
"Cảm ơn chú"
Cô giật mình thoát khỏi những suy nghĩ kia mở cửa xe ra ngoài. Thất thần nhìn một lượt quê nhà nhiều năm chưa về cảm giác cứ xao xuyến không thôi.
"Bà ơi cậu hai dìa bà ơi" tiếng con Mận vang vọng cả sân nhà.
Trong nhà từ lớn đến nhỏ đều tập trung đông đủ ở nhà trên. Ông hội yếu ớt được bà Hai đẩy trên xe lăn, nhìn đứa con nhiều năm chưa gặp không tránh khỏi xúc động mà khoé mắt ươn ướt.
"Hai Tú... Con về rồi..."
"Cha má... má ba con đã về..."
Cô gật đầu chào một lượt rồi đi đến chổ ông hội khuỵu gối ngồi xuống nắm lấy tay ông đặt lên mái tóc của mình... Khoé môi ông hơi nhoẻn lên chậm rãi xoa đầu cô như những ngày còn nhỏ. Nhìn đấng sinh thành của mình đã đến ngưỡng gần đất xa trời, cô cầm lòng chẳng nổi mà sụt sùi...
.....
Ánh trăng vùng quê nương theo cửa sổ hắt vào phòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi tiếng lật giấy, tiếng cạch cạch từ bàn tính cùng với tiếng kêu của vài con vật... Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy nó bình yên đến lạ...
*Cốc cốc*
"Tú má vào được không?"
Nghe giọng má mình cô dừng tay rời khỏi bàn gỗ, mở cửa cho má mình vào.
"Khuya rồi má tìm con có chuyện gì?"
Cô đóng cửa lại, không lạnh không nóng đối đãi với người sinh ra mình... Cứ bình đạm đến độ làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Con vừa về sao không nghỉ ngơi mà lại làm việc rồi?" Bà nhìn đống sổ sách trên bàn liền xót xa.
"Là con trai cha bệnh thì con phải gồng gánh gia đình mà má" Cô thấp giọng nhấn mạnh từ con trai như đang trách móc làm bà chỉ biết cúi mặt.
"Cha bây cũng không còn bao lâu... Thôi thì kiếm người nào đó mà cưới cho cha bây yên tâm mà đi được không con... Cưới giả cũng được... Là ai cũng được không cần môn đăng hậu đối..."
"Con má như vậy thì cưới ai được đây? Đời con gái người ta chỉ có một đời chồng thôi má à..."
"Hai Tú...."
"Má ngủ ngon, con ngủ trước mai con phải đi thăm ruộng nhà mình"
Cô không muốn đôi co với bà nữ liền thu dọn sổ sách mà leo lên giường quay mặt vào trong vách... Đợi khi cửa phòng đóng lại, cô mới thả lỏng người đưa mắt nhìn trần nhà thơ thẩn...
....
Cái nắng dịu nhẹ của ban sớm làm cả khuôn viên ấm áp hơn. Cô đẩy ông hội ra vườn phơi nắng sớm, trò truyện cùng ông một chút trước khi thăm ruộng.
"Tú..."
"Con nghe đây cha"
"Cha... Muốn thấy con... Yên bề gia thất..."
Cô nghe từng lời thều thào của ông chỉ biết mím môi không dám đáp.
"Là ai cũng được... Cha không cần con dâu giàu sang... Chỉ cần con của cha... Hạnh phúc là đủ..."
Cô hiểu, cô biết rõ những người giàu như nhà cô luôn phải tìm người môn đăng hậu đối... Vậy mà cha cô không cần tiêu chí đó... ông đã mong mỏi đến như vậy, cô từ chối được sao...
"Con sẽ... Giờ con đi thăm ruộng con ưng cô nào con dắt về cho cha liền luôn"
Ông chỉ cười xoa nhẹ đầu cô trong có vẻ ông rất hài lòng về lời cô nói.
.....
Cô hôm nay khoác trên mình bộ tây trang, chậm rãi rảo bước trên con đê. Nhìn người dân cực khổ như vậy mà còn bị địa chủ ức hiếp thì chỉ biết thở dài. Cũng may nhà cô không phải loại thích cậy quyền kia... Dừng chân ở gốc dừa, cô khẽ ngồi xuống để đỡ mỏi chân.
"Hò ơi... Gió miền xuôi thổi xuôi miền ngược
Cánh chim chiều mỏi mắt đợi trông...
Bao giờ gió ngược thổi lên...
Bao giờ anh để... Bao giờ anh để... Em thôi đợi chờ..."
Nghe giọng hò ngọt ngào của ai đó cô giật mình xoay người nhìn về phía sau gốc dừa. Một cô gái tay chân lắm lem bùn đất, mặt mày dính tro đến đen nhẽm đang cậm cụi nướng từng củ khoai, miệng không ngừng nghêu ngao lặp đi lặp lại câu hò kia nhiều lằm, trên môi luôn hiện hữu nụ cười... Lạ thay trong mắt cô nó lại sáng rực lên.
"Sao hò mãi có một câu vậy? Không thuộc đúng hông?"
"Áaaaa trời ơi ma dú dài... Cứu con tía má ơi..."
Cô gái kia giật mình hoảng loạn đứng lên nhắm mắt tay chân quơ lung tung làm cô hoảng hốt chạy lại kéo người kia lại tránh bị đóm lửa kia làm bỏng.
"Nhìn tôi giống ma dú dài lắm hả? Cẩn thận xíu phỏng thì làm sao?"
Cô cầm hai tay người kia trong lòng mình nhướn mày hỏi. Cô xinh đẹp tuyệt vời như vậy, giống chổ nào cơ chứ?
Cô gái kia cảm nhận tay mình bị nắm lấy còn nghe giọng trầm trầm kia liền mở mắt xem ai cả gan dám hù mình. Định mở miệng mắng thì khựng lại nhìn cô... Người gì đâu mà đẹp trai quá... Nhưng hù chơi mà nhát ma nhau là chê đấy nhé.
"Ờ xấu như ma" cô gái kia ngại ngùng vùng mình thoát ra liền ngồi xuống cậm cụi nướng tiếp khoai của mình.
"Cậu hai... Cậu hai... Con tìm cậu nãy giờ... Ủa chị Ni cũng ở đây sao? Nướng khoai hả em ăn với"
Con Mận chạy sộc đến tìm cô nhưng nhìn mấy của khoai kia liền quên mất cậu hai...
2
"Cậu hai ngồi xuống ăn chung luôn cậu" nó vô tư ngồi xuống cầm lấy nhành cây khô chọc chọc vào mấy củ khoai chẳng hay có người đang nhìn nó hậm hực nãy giờ.
Cô nhìn người kia vẻ mặt hậm hực như ai giành mất phần ăn của mình liền muốn trêu đùa, không kiêng nể ngồi xuống.
"Lấy cho cậu một củ với Mận... À cô cũng ngồi xuống đi"
"Đâu ra mà ăn chùa ngon lành vậy trời?"
"Hửm" cô nghe được người kia lầm bầm lòng nhịn cười mà nhướn mày ý nghe chưa rõ.
"Ăn đi... Nhiều lắm ăn cho no dô nha"
Cứ vậy dưới gốc dừa có ba người ăn món ăn dân dã cười tít cả mắt... Chẳng có sự phân biệt nào cả...
Trên đường về nhà cô chấp tay đi trước, trong đầu cứ vấn vương mãi cái nụ cười sáng lạng của người kia liền dừng lại.
"Ui da... Cậu hai dừng lại sao không nói"
"Mận, cái cô gái hồi nãy là ai?"
"Là người chứ là ai? Cậu hỏi lạ?"
"Trời, ý cậu là người ta tên gì nhà ở đâu?"
"Àaa sao cậu hỏng nói rõ. Chị ấy là Trân Ni con của chú Kim tá điền năm nay chắc 19 rồi, mướn đất nhà mình đấy... Mấy năm nay thất lúa nên thiếu tiền nhà mình... Cũng may ông tốt tính không làm khó dễ chú Kim... Nhà bển mang ơn nhà mình dữ lắm"
"Vậy sao..."
"Tội nghiệp chị ấy lắm, cứ làm lụng cực khổ. Đáng ra cái tuổi này đã lấy chồng rồi đẻ mấy lứa rồi. Chắc chị ấy lúc nào cũng dính bùn đất nên trai làng nó chê chẳng ai ngó ngàng gì..."
Chẳng biết vì sao nghe con Mận nói vậy lòng lại khó chịu đánh lên đầu nó một cái.
"Sao cậu đánh con..."
"Ăn nói cho cẩn thận vào"
"Xì làm như vợ cậu hay gì mà cậu bênh?"
"Thì... Ăn khoai của người ta thì phải biết ơn" nghe nó nói mà cô lại ngượng vô cùng.
"Có mấy củ khoai... Thích người ta bênh người ta thì nói đi... Lằng nhằng"
Cứ vậy một chủ một tớ cải nhau chí choé cả con đê...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook