Ngẫu
-
C31: Ni Hồ (3)
Trời vừa bưng sáng, tiếng chim bên hông nhà cưa ríu rít làm nàng khó chịu nhích người ngồi dậy, nhìn phần giường trống không lòng có chút hụt hẫng. Nhưng chỉ khắc sau nụ cười trên gương mặt nàng bừng sáng.
"Tú đi đâu sớm vậy? Thiếp cứ tưởng..."
Nghe loại xưng hô thân mật kia cô vui vẻ đến lạ đặt túi màn thầu lên bàn bước đến giường hôn nhẹ lên trán nàng sủng nịch.
"Ta đi mua màn thầu cho nàng. Nào để ta bồi nàng rửa mặt rồi mìn cùng dùng bữa"
Nàng yêu làm sao cái con người này...
Mọi thứ tươm tất, ngồi trên bàn nhìn 3 chiếc màn thầu liền muốn hỏi điều mình thắc mắc bấy lâu.
"Tú ăn ít, thiếp cũng vậy... Chỉ hai người chúng ta sao lúc nào cụng tận 3 cái màn thầu?"
"Là của cáo trắng nhỏ, lúc bé ta từng cứu một tiểu hồ li mắc bẫy thợ săn như nàng vậy, lúc đấy ta nghĩ đó là cáo trắng mãi sau này trưởng thành mới biết đấy là hồ li"
"Tú không sợ hồ li sao?"
"Tiểu Ni rất khả ái việc gì ta phải sợ"
"Tiểu Ni nghe như tên của thiếp vậy... Mà tiểu hồ đó đặc biệt với Tú lắm sao?" Được đà nàng liền dò hỏi.
"Phải... Lúc nhỏ ta sống cùng bà, lớn hơn chút nữa thì có tiểu Ni. Vì nhà nghèo nên ta chẳng có bạn, lần đấy gặp được tiểu Ni ta liền đem nó thành tri kỷ của mình.... Lúc ta suy sụp khi bà mất, tiểu Ni chính là người bên cạnh ta lúc đó. Ta còn nghĩ phẫn nam trang của ta như vậy, ta sống một mình cùng tiểu Ni đến khi chết... Tiếc là tiểu Ni rời đi sau chẳng bao lâu, cũng từ đó lúc nào ta cũng mua một chiếc màn thầu đợi tiểu Ni về... Lâu ngày thành thói quen..." Cô bật cười hồi tưởng lại khoảng thời gian kia.
"Nếu tiểu Ni là người, Tú sẽ yêu tiểu Ni chứ?" Nàng đưa ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô.
"Hmmm sẽ có nếu muội không xuất hiện..."
"Xìii đồ dẻo miệng"
Thì ra dù nàng trước đây hay nàng bây giờ đều là quan trọng với cô đến vậy... Chỉ nghĩ đến thôi lòng nàng lại tràn ngập mùa xuân rồi...
Cô không nói gì thêm chỉ cười nhẹ rồi đưa tay cầm nhẹ chiếc vòng cổ của nàng.
"Vòng cổ này muội có nó từ đâu đấy..."
Nụ cười trên môi Trân Ni đông cứng lại, như sợ cô phát hiện liền nhướn người hôn nhẹ vào môi cô.
"Thiếp đi rửa bát đây"
Dứt lời nàng chạy tót ra sau nhà, sự né tránh ấy đã làm cô trầm mặt với ngổn ngang bao suy tư...
Giới yêu hồ khi đến cuối hạ đều phải thay lông, sang thu lại tiếp nhận mùa sinh sản. Trân Ni cũng không tránh khỏi việc này, nhìn giường ngủ mỗi sáng đều vương lông trắng nàng không khỏi lo lắng. Dạo gần đây số lông lại rụng đặc biệt nhiều, cả cơn thèm gà sống của nàng cũng trổi dậy nỗi sợ cứ vậy mà dâng cao...
Gần đây cô cảm giác nàng không khoẻ chỉ vừa canh tư cô đã đem y phucn cả hai ra suối giặc để tranh thủ về làm con gà mua hôm qua hầm cho nàng tẩm bổ. Đôi mày thanh tú khẽ chau lại khi nhìn thấy nhúm lông trắng trong đống y phục của nàng, là phu rừng bao nhiêu năm cô dĩ nhiên biết đây là lông gì...
Vòng cổ cô làm cho tiểu Ni lúc nhỏ...
Nhúm lông trắng trên tay mình...
Từng sự việc cứ vậy ập đến khiến cô choáng đi. Vội vỗ mạnh lên đầu mình, cô giặc nhanh đống y phục rồi về nhà...
Ánh trăng từ cửa sổ cưa hắt vào khiến thân thể nàng ngứa ngấy cả lên, nàng đã kiềm chế cơn thèm gà sống của mình đã được nữa giai đoạn thay lông rồi... Phàm những gì mình ưa thích nếu tích tụ càng lâu thì càng khó kiềm chế, chỉ vừa nghe vài tiếng cục tác ở sau nhà nàng không màng xung quanh chạy như bay ra sau nhà đem con gà bị nhốt kia dứt khoát cắn mạng vào cổ nó, máu tươi của con vật kia cứ vậy mà bị nàng rút cạn. Chẳng hay Trí Tú phía sau đã chết đứng ngay từ khắc nàng hiện nguyên hình... một cửu vỹ hồ...
Cơ thể nàng nhẹ bẫng đi, chẳng còn bức bối khó chịu nữa. Trân Ni ôm nhẹ con vật xấu số kia vào lòng, nàng thở hắt ra luôn miệng nói xin lỗi... Chỉ vừa xoay lưng lại nhìn người trước mặt, cơ thể nàng đông cứng chẳng thể nói nên lời nào...
Trí Tú cô không nói gì chỉ từng bước chậm rãi hướng về phía nàng... Cô càng đến gần nàng càng sợ hãi mà lùi lại. Tim cô khẽ nhói lên, tại sao khắc này khoảng cách giữa cả hai lại xa xôi như vậy...
"Tiểu Ni ta không ăn gà nữa... Cáo trắng nhỏ... Ta không ăn gà nữa..."
Cô đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, kí ức năm xưa cứ vậy mà ùa về bên trong tâm trí cả hai... cô khóc... nàng cũng khóc...
"Tú... Thiếp..."
Cô cười nhẹ lấy vạt áo mình lau đi vết máu dính trên khoé môi nàng, rồi nghẹn ngào đặt lên đó một nụ hôn... Đến khi dứt ra nàng đã quay lại hình người...
"Trời còn sớm rất lạnh, cùng ta vào nhà thôi..."
"Tú..." Cả cơ thể nàng run rẩy chỉ biết bất lực gọi tên cô... Chẳng thế nói gì hơn...
"Ta yêu Kim Trân Ni, chỉ là Kim Trân Ni nàng..."
Cô dịu dàng hôn lên môi nàng lần nữa. Trí Tú đơn giản chỉ là yêu Kim Trân Ni nàng thôi, dù nàng là gì thì cô vẫn yêu... Yêu như nàng... Cô yêu hơn thế nữa...
Cái ấm áp từ cô mang đến xua tan cái lạnh lẽo đang bao lấy nàng... Trân Ni ôm chầm lấy cô mà khóc nấc lên, nàng yêu làm sao người này...
Giờ đây, đời nàng còn gì để luyến tiếc nữa đâu... Cô vẫn như vậy... Vẫn yêu nàng như vậy... Có chăng đó là may mắn cả đời nàng...
Đầu thu cái mùa sinh sản của hồ ly, dục tính trong người nàng cứ vậy mà dâng cao. Lúc nào nhìn cô, Trân Ni đều muốn cùng cô lăn lội trên giường cho đến khi cả hai kiệt sức.
"Tú à... Thiếp muốn nữa..."
Kích thích vừa qua, cả hai chưa nghỉ ngơi được bao lâu nàng đã trườn lên người cô hôn nhẹ lên cổ cô mà nỉ non.
"Tiểu Ni... Đã là 4 hiệp trong một buổi rồi... Tay của ta... Hay là ngày mai chúng ta làm tiếp..." Cô cười khổ hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Chỉ mới một tuần trăng Tú đã than... Mùa động dục của hồ ly bọn thiếp tận hai tuần trăng đấy..."
"Tiểu Ni..."
"Hay là để thiếp làm Tú vui vẻ nhé... Để thiếp đền lại cho Tú..."
"Ưmm.... Tiểu hồ nhà nàng thật vô sĩ..."
Sau câu nói kia cả căn phòng chẳng còn gì ngoài những thanh âm ái muội của cả hai....
Có vẻ đối với họ như thế đã quá hạnh phúc rồi. Chẳng cần giàu sang, chỉ cần trong tim cả hai đều có nhau, yêu nhau vì là đối phương, yêu chẳng màn người kia là dáng hình gì... Chỉ vậy thôi là quá đủ với họ rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook