Ngắt Một Nhành Quế Hoa
-
Chương 6
Khương Quế kéo Tống Chiết tới trước tiệm kem.
Vóc dáng Tống Chiết cao hơn so với Khương Quế, từ góc độ của anh nhìn xuống thì chỉ có thể thấy đỉnh mũ trên đầu Khương Quế cùng với vành tai hồng hồng của cô.
"Cậu muốn ăn vị nào?" Khương Quế ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tống Chiết nhìn qua thực đơn: "Chị ăn vị gì?"
"Dâu tây." Khương Quế cười trả lời anh.
Tống Chiết gật đầu, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Hai que kem dâu tây, cảm ơn."
Khương Quế không vội giành thanh toán, cô nhớ là trên mạng có nói khi đi chơi mà để người con trai thanh toán thì sẽ khiến người ấy có cảm giác thành tựu.
Tuy rằng cô không hiểu lắm.
Nhưng nếu là cô, nếu có thể dùng tiền của mình mua đồ cho người con gái mình thích thì cô cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Tống Chiết đem cây kem vừa làm xong đưa cho Khương Quế.
Nữ sinh cắn một miếng nhỏ, nét mặt lộ ra tươi cười: "Ăn rất ngon!"
Đây là lần đầu tiên Tống Chiết thấy Khương Quế cười thuần túy như vậy.
Chỉ là đơn thuần bởi vì được ăn món mình thích mà vui vẻ, mà không phải nhếch mép giả cười giống như trước kia.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm tàu lượn siêu tốc!" Khương Quế túm góc áo Tống Chiết.
Tống Chiết khom lưng: "Ăn xong rồi lại đi nha chị."
Đầu nam sinh cách cô rất gần, cảm giác được mái tóc ngắn của anh chọc vào bên mặt khiến Khương Quế thấy có chút ngứa.
Tay cô cũng ngứa ngáy, nhìn Tống Chiết có vẻ rất dễ chạm tới.
Theo bản năng, cô giơ tay đặt lên trên đầu Tống Chiết......!Còn xoa xoa.
Tống Chiết trực tiếp ngây ngẩn cả người, hai tai nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
"C......!Chị?"
Khương Quế lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì nên đã nhanh chóng thu tay lại, sờ sờ mũi xoay người sang chỗ khác: "Mau ăn kem đi, sắp chảy hết rồi."
Lúc bọn họ tìm được tàu lượn siêu tốc đã là hơn mười phút sau.
Khương Quế cực kì vui vẻ, hoạt bát khi kể về trò chơi và đồ ăn ở đây.
Khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc, nhìn qua có vẻ cô rất bình tĩnh, tâm lặng như nước.
Khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu lăn bánh, cô mím chặt môi.
Khi tàu lượn bắt đầu xoay vòng vòng, Khương Quế không màng tất cả bắt đầu hét lên cùng mọi người.
Không phải cô không muốn giữ hình tượng, mà là do cái tàu lượn siêu tốc này quá đáng sợ.
Tống Chiết nhìn cô cảm thấy có chút buồn cười.
Anh duỗi tay chậm rãi nắm lấy tay Khương Quế: "Chị, đừng sợ, có em ở đây."
Khương Quế thấy Tống Chiết cong mặt mày, nhịp đập trái tim cô dường như mất kiểm soát.
Là bởi vì tàu lượn siêu tốc sao?
Khương Quế hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp.
Đáp án chỉ có trái tim mình mới biết.
Chơi xong tàu lượn siêu tốc xong thì đã tới giờ cơm trưa.
Tống Chiết đưa Khương Quế tới một cửa hàng.
Đi vào ngồi xuống, sau đó gọi cơm.
Khương Quế cảm thấy mới lạ, đã lâu rồi cô không đi công viên giải trí.
Mọi người trong nhà đều rất bận, hội chị em chỉ thích đi dạo phố chơi game.
Cho nên cô chỉ có thể thỉnh thoảng dành ra chút thời gian, một mình đi công viên giải trí chơi.
Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cô lại cùng người khác tới công viên giải trí.
Đồ ăn vừa gọi đã được bưng lên.
Khương Quế cắn một miếng nhỏ, ánh mắt sáng lên.
"Ngon quá đi, sao cậu biết được cửa hàng này?" Cô cười trêu ghẹo, "Nói thật đi, có phải cậu từng đưa nữ sinh nào tới đúng không?"
Tống Chiết nghe được Khương Quế nói thì bật cười: "Không có, chị là người đầu tiên." Cũng là người duy nhất.
Anh lấy điện thoại ra, lật tìm trong lịch sử tra cứu đưa cho Khương Quế xem: "Em đã lập danh sách."
Biểu tình nam sinh vô cùng nghiêm túc, cứ như sợ Khương Quế không tin lại nhấn mạnh thêm một lần: "Thật sự chỉ tới cùng chị."
Khương Quế uống mấy ngụm nước trái cây, cười vỗ vỗ đầu anh, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát: "Tôi tin cậu mà, nhóc, ăn cơm đi."
Tống Chiết không né tránh, tùy ý để Khương Quế sờ đầu.
Anh đã trưởng thành.
Anh không còn là cậu nhóc ngây thơ chỉ vì bị người ta sờ đầu một chút mà đỏ mặt đâu.
Hai người cơm nước xong xuôi, bắt đầu tham gia cuộc diễu hành xe hoa Disney trong công viên.
Khương Quế tìm một vị trí, kéo Tống Chiết đi qua.
Các loại nhân vật trong phim hoạt hình ngồi trên xe hoa, còn có cả Mickey và Minnie.
Khương Quế vui vẻ cười, cùng bọn họ chào hỏi.
Có lẽ là Khương Quế và Tống Chiết có vẻ ngoài đẹp, trông khá bắt mắt nên mấy NPC liên tục hôn gió, bắn tim với bọn họ.
"Tống Chiết, cậu nhìn xem Mickey có phải đang bắn tim với tôi không?!"
Tống Chiết ngẩng đầu liếc mắt nhìn, "Ừm" một tiếng.
Khương Quế cười càng vui vẻ, thả một cái trái tim lớn cho Mickey ở đằng kia.
"Tống Chiết, đây gọi là tuổi thơ đấy."
Cô ngẩng đầu, không kịp phòng bị đột nhiên đối diện với đôi mắt của Tống Chiết.
Anh nhìn Khương Quế nhân lúc cô đang không chú ý.
Anh vẫn luôn nhìn, ngắm nhìn đôi mắt cùng khóe miệng khi cô cười rộ lên, ngắm nhìn hàng lông mi cong cong.
Anh đang nhìn ngắm chị ấy, ngắm bảo bối của mình.
Biển sao trời mênh mông trong mắt Khương Quế, Tống Chiết muốn đắm chìm trong đó cả đời.
——
Sau khi cuộc diễu hành của xe hoa kết thúc, Tống Chiết đưa Khương Quế tới Mỏ khoáng sản của Bảy Chú Lùn, thuyền Cướp biển vùng Caribê, Buzz Lightyear Astro Blasters......
Sau khi chơi xong, anh lại đưa cô đi tới thiên đường của những cửa hàng mua sắm.
Khi Khương Quế nhìn thấy một dãy StellaLou, hai mắt cô đều sáng lên.
Cô mua rất nhiều kẹp tóc.
Lần đầu tiên trong đời, Khương Quế cảm thấy mình ấu trĩ nhường này, cứ như một đứa nhóc chưa lớn vậy.
Cô thậm chí còn có suy nghĩ muốn Tống Chiết đeo băng đô StellaLou.
Tống Chiết để ý ánh mắt Khương Quế đang nhìn lên chiếc băng đô trên tay, sau đó lại liếc nhìn lên đầu mình, vẻ mặt rối rắm, anh liền đoán được Khương Quế muốn làm gì.
Anh cong lưng, nghiêng đầu đến trước mặt Khương Quế: "Chị, đeo cho em một cái đi."
Khương Quế ngoài miệng nói "Như này không hay lắm thì phải.", nhưng tay lại nhanh chóng đem băng đô đeo lên đầu Tống Chiết.
Nhìn đến kết quả, Khương Quế thật sự không thể không bội phục khuôn mặt của Tống Chiết.
Sau khi mang băng đô, không những không mang tới cảm giác phản cảm mà còn khiến anh tăng thêm vài phần đáng yêu.
Mấu chốt ở chỗ, sau khi mang băng đô lên, người con trai này còn quay ra cười với Khương Quế, để lộ ra hai chiếc răng nanh.
Khương Quế cảm thấy tim mình cứ như bị một mũi tên bắn trúng, như này quá phạm quy rồi!
Má cô ửng đỏ, cầm lấy món đồ, để lại một câu "Tôi đi trả tiền, ở đây đợi tôi" rồi chạy trối chết.
Tống Chiết cười, thấy cô đi xa thì lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm như trước.
Lấy điện thoại ra, tính toán thời gian thích hợp đi xem pháo hoa.
Pháo hoa ở Disney là hạng mục không thể bỏ lỡ do mấy trăm vị trên vòng bạn bè đề cử.
Anh đứng nghịch điện thoại, thần sắc nhàn nhạt.
"Tiểu ca ca." Một giọng nữ từ phía sau vang lên.
Tống Chiết xoay người, anh cao 1 mét 8 mấy khiến vóc dáng nữ sinh trước mặt trở nên nhỏ xinh hơn.
Hơn nữa cái khí chất cùng thái độ lãnh đạm ấy khiến nữ sinh kia cảm thấy rất căng thẳng.
"Có thể cho em xin WeChat của anh được không?" Nữ sinh đưa mã QR WeChat của mình ra.
Thử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook