Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 82: Chân tướng tàn khốc

Chân tướng tàn khốc

‘ Phập ’ bóng dáng màu đen đã chắn ở trước mặt nàng.

Đây là tiếng vũ khí sắc bén đâm xuyên qua ngực, ngay sau đó chính là mùi máu tươi khiến cho người ta hít thở không thông, đang khuếch tán ra chung quanh.

‘ Ầm ’  một tiếng, roi sắt hoàn toàn bị chấn động, rơi xuống trên mặt đất nhưng trong nháy mắt đã hóa thành nhiều điểm tinh quang, bị ánh trăng hút vào dần dần biến mất ở trên bầu trời đêm.

Máu đỏ tươi, dọc theo khóe miệng của hắn nhỏ giọt một cách tuyệt tình, rơi vào trên cẩm y màu đen kia, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.

Cắn chặt môi của mình, nàng muốn đối mặt lạnh lùng vô tình, nhưng mà nàng vẫn không thể nào nhẫn tâm, nước mắt vỡ đê, xẹt qua gương mặt của nàng. Giật giật tay, nhưng mà vẫn không cách nào nhúc nhích. Hóa ra hận của nàng cạn thế kia, một chút máu tươi là có thể nhấn chìm hận ý. Nàng đúng là vẫn không có cách nào vô tình đối mặt với nam tử trước mắt.

"Tại sao*!" Run rẩy mở miệng, hình như đối mặt với hắn thì nàng chỉ có ba chữ này, tại sao! Tại sao quá nhiều điều nàng muốn biết. ( nguyên văn là: Vi thập yêu)

Hầu kết chuyển động, muốn nói chuyện, nhưng mà một cỗ ngai ngái tràn qua cổ họng trào ra, phun xuống ở trên mặt đất, ngưng tụ những thứ bùn đất khô khốc kia. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lòng cười khổ: để cho hắn tại giây phút cuối cùng tham lam một lần đi.

Vô lực nửa quỳ xuống, bùn đất màu vàng nâu dơ bẩn dính vào trên ống quần màu đen tuyền của hắn. 

"Như Phong!" Lăng Tuyệt Trần tiến lên, nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh hắn, đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của hắn, hắn nói nam nhi dưới gối có vàng, hắn nói thà chết đứng tuyệt không sống quỳ, hắn nói cho dù thân thể và đầu hai nơi cũng tuyệt không cúi đầu, nếu như không phải là không còn sức chống đỡ chính mình, hắn tuyệt đối sẽ không yếu thế như vậy.

Nghe nàng gọi Như Phong, Dạ Minh nhếch miệng lên, đây là tiếng cười chân thật phát ra từ đáy lòng, khẽ tựa vào bả vai gầy yếu của nàng: "Muội cuối cùng cũng nguyện ý gọi ta một tiếng Như Phong rồi." Hình như  hai chữ này chính là niềm vui lớn nhất của hắn.

"Tại sao, ngươi nói cho ta biết là tại sao!" Lăng Tuyệt Trần lắc đầu, nếu muốn giết nàng, cần gì phải lấy thân cứu nàng chứ?

"Nhưng mà, Trần Nhi, tên đầy đủ của ta gọi là Dạ Minh Phượng." Dạ Minh không đáp, chỉ cười nhạt nhìn về phía trước.

Lăng Tuyệt Trần lắc đầu: "Ta mặc kệ ngươi tên gì, ta chỉ muốn biết tại sao, đây là tại sao!" Nàng trước giờ luôn trong trẻo mà lạnh lùng, không khỏi rống giận.

"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi!" Dạ Minh hình như vẫn trốn tránh vấn đề của Lăng Tuyệt Trần, chỉ thản nhiên nói xin lỗi.

"Ta không muốn ngươi nói xin lỗi, nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thế giới này cũng không có ân oán tình cừu yêu hận vướng mắc, cho nên không cần nói xin lỗi, vĩnh viễn đều không cần." Lăng Tuyệt Trần cắn bờ môi của bản thân, mượn sức ngừng thanh âm run rẩy kia lại.

"Ha ha, Đúng vậy, xin lỗi vĩnh viễn đều vô dụng, vĩnh viễn đều không thể quay trở lại, không thể quay trở lại ••••••" nói xong một câu đầy ngụ ý, xác thực một ngụm ngai ngái lần nữa tràn ra, nhưng mà, lần này không còn là màu đỏ tươi, mà là màu xanh da trời chói mắt, ở trên chiếc cằm trắng nõn của hắn lộ ra chói mắt như thế. Từ từ biến mất ở trên cẩm phục màu đen của hắn, đồng thời cũng dung hợp với gấm vóc màu lam trên người nàng. 

Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, trong mắt khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, theo nàng suy nghĩ, gương mặt trắng nõn kia, từng chút biến mất, thay vào đó là gương mặt tuấn tú không hề lạnh như băng nữa mà là cực hạn yêu nghiệt.

Không, làm sao có thể, không, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật!

Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, một tay bịt chặt  miệng của mình, trợn to hai mắt liều mạng lắc đầu. Ngay sau đó nước mắt càng thêm ‘ tí tách tí tách ’ không ngừng, hai mắt đỏ bừng, không thể tin lắc đầu: "Không, đây không phải là sự thật, ngươi nói cho ta biết những thứ này đều là ảo tưởng có đúng hay không, có đúng hay không!" Tại sao có thể như vậy, sao lại thế này!

"Ha ha, Trần, tha thứ cho ta, lừa gạt suốt ba mươi năm, thật xin lỗi!" Cười khổ lắc đầu, gắng sức giơ cánh tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt yêu kiều của nàng, hai mắt tràn đầy áy náy.

Ngay cả Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy mới vừa đi tới cũng khiếp sợ nhìn Dạ Minh, điều này sao có thể!

Sở Dạ Phong vừa mới rơi xuống chạm đất liền bước nhanh tới, dừng lại ở bên cạnh hai người, nhìn Dạ Minh không khỏi lui về phía sau hai bước, một tay khẽ nâng lên, vuốt dọc theo đường viền gương mặt tuấn tú của mình.

"Đúng như muội thấy, ta và Dạ, đều là một mình ta!" Dạ Minh cười khổ, nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy thương tiếc.

"Tại sao, đến tột cùng là tại sao, tại sao ••••••" Lăng Tuyệt Trần không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không ngừng tự mình lẩm bẩm: Tại sao.

Dạ Minh cau mày, nàng trước giờ tính tình vẫn tương đối bảo thủ, khẳng định là không thể tha thứ cho hắn rồi.

"Thật ra thì, ngay từ lúc Nguyệt Ma bị phong ấn, muội bị luân hồi, ta vẫn luôn ở bên cạnh muội, chỉ là thân phận khác nhau, diện mạo khác nhau." Ở bên cạnh nàng gần hai mươi vạn năm, bao nhiêu lần luân hồi, bao nhiêu lần sinh ly tử biệt đều chỉ có mình hắn yên lặng chịu đựng.

"Vốn dĩ, nhiệm vụ của ta ở tại bên cạnh muội chính là vào đêm Thất Tinh Phủng Nguyệt đó, hoàn toàn giải quyết mạng sống của muội." Ánh mắt có chút như ẩn như hiện, hai mươi vạn năm dài đằng đẵng kia, hắn trải qua rất nhiều đau khổ, không ai biết: "Đêm hôm đó, là ngày muội sinh ra năng lực Thánh Nữ, nhưng cũng là ngày sinh mạng yếu nhất, chỉ cần ngày hôm đó lấy tính mạng của muội, như vậy Thánh Nữ cũng sẽ không thể nào luân hồi mà hoàn toàn biến mất."

"Mà lần đó, ngươi cũng không phải là muốn lấy tính mạng của ta, đúng không?" Lăng Tuyệt Trần tiếp thu lời nói của hắn, bắt đầu từ khi Dạ biết nàng, nàng không hề hoài nghi, nam tử cùng cùng mình cộng sinh cộng tử, nàng sao có thể hoài nghi.

Khẽ gật đầu cười khổ: "Bọn họ nói, chỉ có để cho linh hồn của muội mang theo hận ý mãnh liệt, mới có thể lợi dụng gương đồng Âm Dương, ở giữa ngàn vạn hồn phách tại Địa phủ tìm được linh hồn của muội, đồng thời dẫn muội trở về cái thế giới thuộc về muội. Cho nên, chúng ta không còn cách nào khác, bởi vì Nguyệt Ma sắp Trùng sinh, bọn ta không đợi được! Vì lưu lại cho muội một hồi ức hoàn mỹ, ta chỉ có thể phân thân thành hai người, một người khiến cho muội hận hạ độc thủ đối với muội, một người khiến cho muội muốn lấy mạng bảo hộ. Như vậy liền có thể khiến cho muội mang theo hận ý mãnh liệt, mà lại không đến nỗi để cho muội tuyệt vọng." Hắn lạnh nhạt nói hết câu, nhưng mà đáy lòng thì lại khẩn trương như vậy, ban đầu dùng máu loãng để dẫn đường cho linh hồn của nàng, cơ hồ đã muốn lấy nửa cái mạng của hắn.

"Ngươi nói bọn họ, chính là mấy cái lão bất tử của Thánh Điện kia sao?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, hóa ra, hắn là người mình tin tưởng nhất nhưng cũng không tránh được bị tính kế. 

"Ừ, thật xin lỗi, vì mối thù của phụ thân ta, ta chỉ có thể làm như vậy, thật xin lỗi!" Dạ Minh khẽ nhắm mắt, ánh mắt trước khi chết của phụ thân vẫn còn y nguyên hiện lên ở trong đầu, bộ dáng đó thật bi thảm.

"Cho nên, ngay cả ngươi cũng đang tính kế ta, có phải hay không!" Lăng Tuyệt Trần ngừng khóc, nàng ghét nhất chính là bị người ta lợi dụng, hận nhất chính là bị người ta tính kế, nam tử khác biệt nàng thương nhớ nhất lại cố tình chiếm hết toàn bộ rồi.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương