Ngạo Thế Tuyệt Trần
-
Chương 60: Vẫn còn quá yếu
Tiếng chim vào buổi sáng sớm vẫn còn đang vang lên rộn rã tươi vui, sương mù trong ánh nắng ban mai khiến cho tầm nhìn của mọi người trở nên mơ mơ hồ hồ.
‘ Két ’
Mở cửa lớn màu đỏ của tẩm điện ra, Lăng Tuyệt Trần bước ra ngoài, toàn thân vẫn là một màu xanh lam như nước giống mọi khi, khẽ lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc, xoay người đóng cửa điện lại, đi về phía chủ điện ở phía trước.
Giày gấm màu xanh dương bước đi trên đường đá màu xanh, ánh mắt vẫn luôn cúi xuống, chăm chú nhìn mũi chân của chính mình.
"Bái kiến Lăng chủ!"
Dọc theo đường đi, liên tục có nha hoàn và người làm hành lễ với nàng.
Gặp phải loại tình cảnh này, nàng mới chịu ngẩng đầu lên, hơi gật đầu. Lăng chủ, là do Tiêu Vũ Cô truyền lệnh xuống sao, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, nàng cũng không hề để ý.
‘ Ảnh Vương Điện ’
Nhìn tấm bảng hiệu ở chính giữa đại điện, khẽ bật cười không ngừng, Ảnh Vương Đại Điện? Chính là cái mà người đời vẫn thường gọi là người mẫu nổi tiếng!
Ngẩng đầu lần nữa, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng rực rỡ toàn thân màu đỏ tía, đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà lợp ngói lưu ly, lòng bàn tay đặt đối diện với nhau để ngang trước ngực, sương sớm màu trắng vây quanh bên người hắn, giống như chịu sự chỉ đạo của con người, tạo thành một luồng khí màu trắng nhạt ở bên người hắn, liên tục từ bốn phía tụ tập lại không ngừng, theo động tác thay đổi vị trí hai tay của hắn, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn.
Đang luyện công sao, thấy vậy, Lăng Tuyệt Trần cũng không tiện lên tiếng quấy rầy, nhìn chiếc xích đu bằng mây bên dưới tàng cây ở bên cạnh vẫn còn đang đung đưa, dứt khoát đi qua, ngồi ở trên xích đu khe khẽ ngâm nga.
Có lẽ là vì cảm thấy có người tới, hai tay của Tiêu Vũ Cô nhanh chóng xoay tròn, ngay sau đó, hơi nước vây lượn ở bốn phía bên cạnh hắn từ từ biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thu tay lại, lông mi khẽ run chậm rãi mở hai mắt ra. Một tay chống xuống mái ngói đứng dậy phủi phủi vạt áo của mình, tóc tím tung bay, bằng mắt thường căn bản là không thể thấy rõ tốc độ, chỉ có thể nhào tới phía trước bắt được cái đuôi lưu lại của cái bóng kia, bóng người đã nhanh chóng ngồi ở bên cạnh một chiếc bàn đá khác gần xích đu, thuận tay nhấc cái ly trà cổ ở trên bàn lên, hớp nhẹ một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng: "Hôm nay sao lại tới chỗ ta"
"Ở chỗ này cũng đã được một khoảng thời gian rồi!" Khẽ cau mày, mình ra ngoài cũng đã một khoảng thời gian, vẫn chưa trở về, Sở Dạ Phong nhất định sẽ lo lắng.
Nghe thấy lời nói của nàng, Ngân Nhược và Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã trở lại trên người của nàng bắt đầu kêu lớn tiếng. Không biết vì sao, ở chỗ này, bọn họ căn bản là không có cách nào hiện thân, ngay cả một câu cũng không nói ra được, cho nên, hai người bọn họ hy vọng nhất là có thể rời đi sớm một chút.
"Cho nên ngươi cũng muốn đi, phải không?" Tiêu Vũ Cô nhếch miệng, nàng từ đầu đến cuối vẫn là muốn rời đi, mà hắn, cũng không thể vĩnh viễn đều ở chỗ này, trải qua cuộc sống đặc biệt của mình.
Lăng Tuyệt Trần gật đầu: "Hoa Nhược Thủy, vẫn còn đang chờ Linh Tiên Thảo cứu mạng." Nếu không, hắn nhất định sẽ ngủ bất tỉnh mãi mãi trở thành người thực vật.
Động tác uống trà hơi run, ngay sau đó liền uống cạn một hớp: "Tốt, chỉ là, chỉ cần ngươi thắng được ta, ta liền để cho ngươi rời đi." Khi nói lời này sắc mặt hắn không chút thay đổi.
Mặc dù có loại cảm giác bị uy hiếp, nhưng nàng lại cười nhạt gật đầu: "Được, chúng ta liền đấu một trận." Nói thật, nhìn một màn vừa rồi, nàng quả thật là không tin rằng có thể đánh thắng hắn, tạm thời cứ đấu thử một chút.
Vừa dứt lời, tay phải giang rộng ra, một mảnh vải dài từ dưới ống tay áo của nàng bay ra, nhanh chóng xoay tròn bay về phía Tiêu Vũ Cô đang ngồi yên không nhúc nhích, dải trường lăng mang theo vầng sáng màu tím, cỗ sức mạnh lớn mạnh kia khiến cho không khí gần đó cũng rung động vù vù.
Ngay khi trường lăng bay tới bên người hắn chỉ còn cách một tấc thì vẫn không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, thân hình giống như cái bóng dần dần biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa, cái bóng màu đen còn không ngừng lần lượt thay đổi, vây lượn ở bên người nàng, nhanh chóng xoay tròn, khiến cho nàng căn bản là không có cách nào phân biệt được rốt cuộc người nào mới đúng là hắn.
Những thứ này có thể so với một đoàn được gọi là sát thủ ảnh tử kia còn lợi hại hơn.
Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng, đối mặt với sự khiêu chiến của kẻ mạnh hơn, năng lực của bản thân mới có thể phát huy được tốt hơn.
Trường lăng tấn công thất bại, thuận thế quấn chặt xung quanh tàng cây ở bên cạnh,điểm nhẹ mũi chân, một tay cố gắng kéo trường lăng ra, thân hình bay lượn, từ trên không bay ra khỏi vòng vây của những cái bóng, xoay người một cái rơi xuống trên thân cây kia, xoay nhẹ cổ tay, trường lăng liền trở lại trong tay áo nàng.
Khẽ cau mày, suy nghĩ xem nên dùng kỹ năng gì để đối phó với với hắn. Bởi vì nàng có thể nhận thấy được rất rõ ràng hắn và nàng cũng không phải là cùng một cấp bậc, hắn cao hơn quá nhiều.
"Chiêu thức đối phó với sát thủ ảnh tử kia, đối với ta cũng vô dụng." Hắn nói không sai, cho dù dùng ánh sáng cũng vô dụng, hắn vẫn tồn tại như cũ, bởi vì đây chỉ là tốc độ của hắn, không liên quan tới ánh sáng.
Lăng Tuyệt Trần cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng biết.
Vươn ngón trỏ ra, âm thanh ‘ xèo xèo ’ truyền ra, một chuỗi ngọn lửa màu tím nhảy múa ở trên đầu ngón tay của nàng, mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay quay người lại liền đã ở trên lòng bàn tay của nàng từ từ mở rộng. Vung tay lên, ngọn lửa thuận thế bay ra, xoay tròn trên không trung, tập hợp lại thành một quả cầu lửa, sau đó, nhanh chóng đánh úp về phía chính giữa một đám bóng người kia. Tốc độ của quả cầu lửa cũng rất nhanh, chỉ để lại một cái đuôi màu đỏ.
Nhưng khi ngọn lửa vừa bay tới thì nơi đó đã sớm không còn một cái bóng nào cả, trong nháy mắt ngọn lửa cũng biến mất không thấy.
"Tuyệt Trần, ngươi không được quên, ta là người kết hợp cả ánh sáng và hình ảnh." Tiếng nhắc nhở nhàn nhạt của Tiêu Vũ Cô từ trong không trung truyền đến.
Ánh sáng và hình ảnh?
Mặc dù không thể thấy được hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng vẫn còn tồn tại, khẽ nhắm mắt lại, đến tột cùng phải làm sao mới có thể khiến cho hắn hiện ra nguyên hình đây?
Bột mì? Ý tưởng này rất hay, nhưng mà đây căn bản chính là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, vô dụng, mấu chốt là phải áp dụng linh hoạt cái đã học.
Khẽ nhắm mắt lại, chỉ thấy một ngón tay của Lăng Tuyệt Trần điểm nhẹ lên trán, đây là cách dùng để mượn sức mạnh của Tinh Linh.
Ngay sau đó lập tức mở hai mắt ra, khóe miệng tà ác nhếch lên, lòng bàn tay để đối lập hướng vào phía trong khép lại, chợt thấy một cỗ hơi nước vô hình, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cái bóng đang thay đổi vị trí.
Tiêu Vũ Cô ẩn thân chỗ tối chợt nhíu mày, đang muốn bay vụt qua.
‘ Ào ’
Một tiếng vừa vang lên, hắn toàn thân nhất thời bị nước giội xuống trở nên ướt sũng.
‘ Két ’
Mở cửa lớn màu đỏ của tẩm điện ra, Lăng Tuyệt Trần bước ra ngoài, toàn thân vẫn là một màu xanh lam như nước giống mọi khi, khẽ lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc, xoay người đóng cửa điện lại, đi về phía chủ điện ở phía trước.
Giày gấm màu xanh dương bước đi trên đường đá màu xanh, ánh mắt vẫn luôn cúi xuống, chăm chú nhìn mũi chân của chính mình.
"Bái kiến Lăng chủ!"
Dọc theo đường đi, liên tục có nha hoàn và người làm hành lễ với nàng.
Gặp phải loại tình cảnh này, nàng mới chịu ngẩng đầu lên, hơi gật đầu. Lăng chủ, là do Tiêu Vũ Cô truyền lệnh xuống sao, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, nàng cũng không hề để ý.
‘ Ảnh Vương Điện ’
Nhìn tấm bảng hiệu ở chính giữa đại điện, khẽ bật cười không ngừng, Ảnh Vương Đại Điện? Chính là cái mà người đời vẫn thường gọi là người mẫu nổi tiếng!
Ngẩng đầu lần nữa, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng rực rỡ toàn thân màu đỏ tía, đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà lợp ngói lưu ly, lòng bàn tay đặt đối diện với nhau để ngang trước ngực, sương sớm màu trắng vây quanh bên người hắn, giống như chịu sự chỉ đạo của con người, tạo thành một luồng khí màu trắng nhạt ở bên người hắn, liên tục từ bốn phía tụ tập lại không ngừng, theo động tác thay đổi vị trí hai tay của hắn, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn.
Đang luyện công sao, thấy vậy, Lăng Tuyệt Trần cũng không tiện lên tiếng quấy rầy, nhìn chiếc xích đu bằng mây bên dưới tàng cây ở bên cạnh vẫn còn đang đung đưa, dứt khoát đi qua, ngồi ở trên xích đu khe khẽ ngâm nga.
Có lẽ là vì cảm thấy có người tới, hai tay của Tiêu Vũ Cô nhanh chóng xoay tròn, ngay sau đó, hơi nước vây lượn ở bốn phía bên cạnh hắn từ từ biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thu tay lại, lông mi khẽ run chậm rãi mở hai mắt ra. Một tay chống xuống mái ngói đứng dậy phủi phủi vạt áo của mình, tóc tím tung bay, bằng mắt thường căn bản là không thể thấy rõ tốc độ, chỉ có thể nhào tới phía trước bắt được cái đuôi lưu lại của cái bóng kia, bóng người đã nhanh chóng ngồi ở bên cạnh một chiếc bàn đá khác gần xích đu, thuận tay nhấc cái ly trà cổ ở trên bàn lên, hớp nhẹ một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng: "Hôm nay sao lại tới chỗ ta"
"Ở chỗ này cũng đã được một khoảng thời gian rồi!" Khẽ cau mày, mình ra ngoài cũng đã một khoảng thời gian, vẫn chưa trở về, Sở Dạ Phong nhất định sẽ lo lắng.
Nghe thấy lời nói của nàng, Ngân Nhược và Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã trở lại trên người của nàng bắt đầu kêu lớn tiếng. Không biết vì sao, ở chỗ này, bọn họ căn bản là không có cách nào hiện thân, ngay cả một câu cũng không nói ra được, cho nên, hai người bọn họ hy vọng nhất là có thể rời đi sớm một chút.
"Cho nên ngươi cũng muốn đi, phải không?" Tiêu Vũ Cô nhếch miệng, nàng từ đầu đến cuối vẫn là muốn rời đi, mà hắn, cũng không thể vĩnh viễn đều ở chỗ này, trải qua cuộc sống đặc biệt của mình.
Lăng Tuyệt Trần gật đầu: "Hoa Nhược Thủy, vẫn còn đang chờ Linh Tiên Thảo cứu mạng." Nếu không, hắn nhất định sẽ ngủ bất tỉnh mãi mãi trở thành người thực vật.
Động tác uống trà hơi run, ngay sau đó liền uống cạn một hớp: "Tốt, chỉ là, chỉ cần ngươi thắng được ta, ta liền để cho ngươi rời đi." Khi nói lời này sắc mặt hắn không chút thay đổi.
Mặc dù có loại cảm giác bị uy hiếp, nhưng nàng lại cười nhạt gật đầu: "Được, chúng ta liền đấu một trận." Nói thật, nhìn một màn vừa rồi, nàng quả thật là không tin rằng có thể đánh thắng hắn, tạm thời cứ đấu thử một chút.
Vừa dứt lời, tay phải giang rộng ra, một mảnh vải dài từ dưới ống tay áo của nàng bay ra, nhanh chóng xoay tròn bay về phía Tiêu Vũ Cô đang ngồi yên không nhúc nhích, dải trường lăng mang theo vầng sáng màu tím, cỗ sức mạnh lớn mạnh kia khiến cho không khí gần đó cũng rung động vù vù.
Ngay khi trường lăng bay tới bên người hắn chỉ còn cách một tấc thì vẫn không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, thân hình giống như cái bóng dần dần biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa, cái bóng màu đen còn không ngừng lần lượt thay đổi, vây lượn ở bên người nàng, nhanh chóng xoay tròn, khiến cho nàng căn bản là không có cách nào phân biệt được rốt cuộc người nào mới đúng là hắn.
Những thứ này có thể so với một đoàn được gọi là sát thủ ảnh tử kia còn lợi hại hơn.
Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng, đối mặt với sự khiêu chiến của kẻ mạnh hơn, năng lực của bản thân mới có thể phát huy được tốt hơn.
Trường lăng tấn công thất bại, thuận thế quấn chặt xung quanh tàng cây ở bên cạnh,điểm nhẹ mũi chân, một tay cố gắng kéo trường lăng ra, thân hình bay lượn, từ trên không bay ra khỏi vòng vây của những cái bóng, xoay người một cái rơi xuống trên thân cây kia, xoay nhẹ cổ tay, trường lăng liền trở lại trong tay áo nàng.
Khẽ cau mày, suy nghĩ xem nên dùng kỹ năng gì để đối phó với với hắn. Bởi vì nàng có thể nhận thấy được rất rõ ràng hắn và nàng cũng không phải là cùng một cấp bậc, hắn cao hơn quá nhiều.
"Chiêu thức đối phó với sát thủ ảnh tử kia, đối với ta cũng vô dụng." Hắn nói không sai, cho dù dùng ánh sáng cũng vô dụng, hắn vẫn tồn tại như cũ, bởi vì đây chỉ là tốc độ của hắn, không liên quan tới ánh sáng.
Lăng Tuyệt Trần cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng biết.
Vươn ngón trỏ ra, âm thanh ‘ xèo xèo ’ truyền ra, một chuỗi ngọn lửa màu tím nhảy múa ở trên đầu ngón tay của nàng, mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay quay người lại liền đã ở trên lòng bàn tay của nàng từ từ mở rộng. Vung tay lên, ngọn lửa thuận thế bay ra, xoay tròn trên không trung, tập hợp lại thành một quả cầu lửa, sau đó, nhanh chóng đánh úp về phía chính giữa một đám bóng người kia. Tốc độ của quả cầu lửa cũng rất nhanh, chỉ để lại một cái đuôi màu đỏ.
Nhưng khi ngọn lửa vừa bay tới thì nơi đó đã sớm không còn một cái bóng nào cả, trong nháy mắt ngọn lửa cũng biến mất không thấy.
"Tuyệt Trần, ngươi không được quên, ta là người kết hợp cả ánh sáng và hình ảnh." Tiếng nhắc nhở nhàn nhạt của Tiêu Vũ Cô từ trong không trung truyền đến.
Ánh sáng và hình ảnh?
Mặc dù không thể thấy được hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng vẫn còn tồn tại, khẽ nhắm mắt lại, đến tột cùng phải làm sao mới có thể khiến cho hắn hiện ra nguyên hình đây?
Bột mì? Ý tưởng này rất hay, nhưng mà đây căn bản chính là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, vô dụng, mấu chốt là phải áp dụng linh hoạt cái đã học.
Khẽ nhắm mắt lại, chỉ thấy một ngón tay của Lăng Tuyệt Trần điểm nhẹ lên trán, đây là cách dùng để mượn sức mạnh của Tinh Linh.
Ngay sau đó lập tức mở hai mắt ra, khóe miệng tà ác nhếch lên, lòng bàn tay để đối lập hướng vào phía trong khép lại, chợt thấy một cỗ hơi nước vô hình, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cái bóng đang thay đổi vị trí.
Tiêu Vũ Cô ẩn thân chỗ tối chợt nhíu mày, đang muốn bay vụt qua.
‘ Ào ’
Một tiếng vừa vang lên, hắn toàn thân nhất thời bị nước giội xuống trở nên ướt sũng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook