Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Chương 30: Khay màu bạc

Người phụ nữ trung niên không hiểu ý hỏi: “Thế nào, cậu †a có xích mích với khách sạn mấy người à?”

“Đâu chỉ là xích mích.” Giám đốc nhà ăn nhìn chăm chăm Giang Chí Thành, giải thích với bà ta: “Người này thông đồng với nhân viên nhà bếp của chúng tôi, một người thì tối hôm trước thì giế t chết hết số tôm hùm Boston mà ngày mai chúng tôi cần dùng, còn một người thì đi mua hết số lượng tôm hùm Boston trong thị trường sau đó bán lại cho chúng tôi với giá cao. Luật sư của chúng tôi đã liên hệ với anh ta, hôm nay anh ta tới chính là để trả tiền rồi xin lỗi”

Giám đốc nhà ăn nói xong lại mắng nhân viên phục vụ: “Cậu đúng tắc trách, bọn họ tới đây không phải để ăn cơm, sao có thể ngồi chỗ này, còn quấy rầy tới khách hàng của chúng ta! Tiền thưởng tháng này của cậu bị trừ 50%!”

Gương mặt của người phục vụ đầy ấm ức, cậu ta có biết ai đến để ăn cơm, ai không ăn đâu.

Lời của giám đốc khiến sắc mặt đôi vợ chồng trung niên kia tốt hơn đôi chút.

Đặc biệt thấy Giang Chí Thành có xích mích với khách sạn Ngọc Diệp, bọn họ lại càng tự tin hơn.

“Thôi không cần trừ tiền thưởng của cậu ta, cũng không phải lỗi của cậu ta. Nhưng mà hai người kia, tuổi còn trẻ mà không có chút đạo đức nào, phải dạy dỗ cho tốt, không thể dễ dàng tha cho bọn họ!” Người đàn ông trung niên nói.

“Cảm ơn ông đã thông cảm, chúng tôi nhất định sẽ làm thế” Giám đốc nhà hàng vừa dứt lời liền nhìn về phía Giang Chí Thành cười lạnh: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì? Đi tới văn phòng với tôi!”

Giọng điệu của anh ta không khác gì đang dạy dỗ cấp. dưới.

Đừng nói Giang Chí Thành không cảm thấy bản thân mình sai, cho dù thực sự có sai, một kẻ hèn giám đốc nhà hàng mà thôi, cũng không có tư cách nói chuyện với hắn như: vậy.

Giang Chí Thành - người từng có khối tài sản trên trăm tỷ CNY, đâu dễ bị mấy người này dọa, hắn vừa muốn lấy ra chút uy nghiêm thì Chung Tĩnh Di lại kéo tay hẳn nói: “Tôm hùm Boston gì? Anh lại gây ra chuyện gì nữa?”

“Anh không gây chuyện, là bọn họ nghĩ xấu cho người khác.” Giang Chí Thành vừa an ủi hai câu lại bị giám đốc nhà hàng thúc giục và răn dạy.

Hắn nhăn mày, nhìn giám đốc nhà hàng nói: “Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, anh thấy thái độ này của anh có hợp lý không? Chuyện chúng tôi không biết chỗ ngồi bị người đặt trước, nói đúng hơn là lỗi của nhà hàng của các người phục vụ không tốt. Sau đó là ai là người hung hăng càn quấy thì người phục vụ này rõ ràng hơn ai hết. Anh còn chưa từng hỏi câu nào đã muốn dạy dỗ người khác, có phải quá đáng lắm rồi không!”

Giám đốc nhà hàng cười lạnh đáp: “Tôi mặc kệ ai gây chuyện, nhưng chuyện anh dùng tôm hùm Boston lừa nhà hàng chúng tôi là thật đúng chứ? Nói cách khác, chỉ riêng việc. này thôi chúng tôi có đánh anh một trận cũng không phải là quá đáng, anh còn không biết xấu hổ ở đây dài dòng với tôi. Mau chóng tới văn phòng, tôi không muốn ở trước mặt khách hàng khác lảm nhảm với anh!”

Người đàn ông trung niên cũng cười khẩy ni ỉ còn đang nghĩ sao nhà hàng năm sao có thể có loại người không có phẩm chất tốt đẹp này, hóa ra là kẻ xấu chuyên đi lừa gạt, khó trách. Người trẻ tuổi, thời buổi này tốt nhất nên làm việc thiện, nếu không trời cao có mắt, cậu nhất định sẽ gặp quả báo!”

Giang Chí Thành đang muốn mắng lại đôi phương hai câu thì giám đốc nhà hàng đã gọi bảo vệ tới.

Nếu như một mình hắn tới đây, Giang Chí Thành không ngại trình diễn một màn võ thuật trọn vẹn với đối phương.

Nhưng mà hôm nay Đàm Tuấn Đạt mời khách, khách sạn này có mối quan hệ mật thiết với anh ta, hơn nữa Chung Tĩnh Di đang ở đây, Giang Chí Thành không muốn cho cô cảm thấy mình là người bạo lực.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của bảo vệ, hắn chỉ có thể đi cùng giám đốc nhà hàng tới văn phòng.

Mà đôi vợ chồng kia thì ngồi xuống bàn ăn trong lời xin lỗi của người phục vụ.

Gương mặt bọn họ đầy đắc ý, giống như vừa giành chiến thắng một trận chiến vĩ đại.

Khách hàng xung quanh nhỏ giọng bàn tán chuyện này, đối với kẻ xui xẻo lừa khách sạn Ngọc Diệp, bọn họ không thề đồng tình mà ngược lại còn khinh thường. Nhưng phần lớn đàn ông nhìn thấy một người đẹp như Chung Tĩnh Di lại ở bên một kẻ lừa đảo như thế thì không khỏi cảm thấy nuối tiếc.

Người đẹp như vậy, phải ngồi bên cạnh bọn họ mới đúng.

Mười phút sau khi Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di bị giám đốc nhà hàng đưa tới văn phòng, Đàm Tuấn Đạt vui vẻ bưng một cái khay màu bạc đi từ hướng phòng bếp ra.

Đây là đồ ăn mà anh ta tự mình nhìn đầu bếp làm, sau khi làm xong thì vội vàng tự mình bưng ra, muốn cho Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di nếm thử.

Nhưng sau khi đi tới nơi đã chọn sẵn anh ta lại phát hiện ở chỗ đó có hai người xa lạ.

Đàm Tuấn Đạt nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng hai người Giang Chí Thành và Chung Tĩnh Di đâu, anh ta vươn tay giữ chặt người phục vụ vừa đi qua hỏi: “Hai người ban nấy ngồi ở đây đâu?”

Tuy rằng Đàm Tuấn Đạt là con trai của Đàm Trung Vượng nhưng bình thường anh ta rất ít tới nơi này, khách sạn lớn như thế nhưng người quen biết anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhân viên tầng dưới chót như người phục vụ đương nhiên không biết thân phận anh ta.

Bây giờ nghe anh ta hỏi như vậy, cậu ta liền trả lời: “Anh nói là hai kẻ lừa đảo kia à, ban nãy ngồi vào chỗ người ta đã đặt trước sau đó bị giám đốc nhận ra cho nên đưa tới văn phòng dạy dỗ rồi.”

Đàm Tuấn Đạt nghe mà ngẩn người, tim anh ta đập thình thịch, dạy dỗ?

“Gì mà chỗ ngồi đặt trước, gì mà kẻ lừa đảo, cậu mau nói rõ cho tôi!" Đàm Tuấn Đạt túm chặt lấy cổ áo của người phục. vụ, gương mặt hung ác hỏi.

Anh ta dẫn người tới đây ăn cơm là vì muốn lấy lại chút thể diện cho bản thân, kết quả thể diện còn chưa thấy đâu đã bị dẫm nát, chuyện này khiến lửa giận trong lòng Đàm Tuấn Đạt phút chốc cao hơn cả trời.

Người phục vị bị hành động của anh ta dọa cho sợ hãi, nói: “Anh làm gì thế? Tôi có nói sai đâu, mấy hôm trước người đàn ông kia còn lấy tôm hùm Boston lừa tiền của khách sạn chúng tôi, nghe nói khách sạn muốn kiện anh ta”

Đàm Tuấn Đạt nghe vậy thì nhăn mặt, anh ta không rõ chuyện tôm hùm Boston lắm, nhưng anh ta có thể chắc chắn một điều hôm nay anh ta mất hết thể diện rồi.

Đàm Tuấn Đạt đẩy người phục vụ ra sau đó nhét khay trong tay vào tay đối phương, không nói hai lời lập tức xoay người đi về hướng văn phòng giám đốc nhà hàng.

Người phục vụ nhìn khay trong tay, lại nhìn bóng lưng Đàm Tuấn Đạt, nói thầm: “Đúng là khó hiểu...”

Qua hai phút, người đầu bếp ba sao được mời từ Michelin đi ra khỏi bếp, ông ta đi tới trước bàn ăn nhưng lại không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Vừa hay nhìn thấy người phục vụ ở gần bèn gọi tới hỏi: “Ngài Đàm đâu?”



Người phục vụ này chính là người bị Đàm Tuấn Đạt nắm cổ áo ban nấy, nhìn thấy đầu bếp cậu ta vội vàng trả lời: “Ngài Đàm nào?”

Địa vị của đầu bếp ở một khách sạn xa hoa không hề thua kém giám đốc nhà hàng, thậm chí xét về mặt trình độ thì còn có địa vị cao hơn.

Vị đầu bếp kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Chính là con trai của Chủ tịch Đàm, ngài Đàm Tuấn Đạt, ban nãy anh ta bưng bò bít tết Wellington tôi làm ra ngoài, đựng trên một cái khay màu bạc, cậu không nhìn thấy à?”

Người phục vụ vừa nghe vậy thì lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Khay màu bạc...” Câu ta lắp bắp nói: “Ông, ý của ông là, người đó là con trai của chủ tịch?”

“Đương nhiên, cậu không biết anh ta à?” Đầu bếp buồn bực hỏi, trong mắt ông ấy con trai của chủ tịch phải là người mà nhân viên cũng biết mới đúng, nếu không biết thì sao nịnh nọt được?

Người phục vụ bị dọa cho sắp khóc, nhớ lại bộ dạng tức giận đùng đùng lúc rời đi của anh ta, cậu ta không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Nhớ lại những chuyện mà Đàm Tuấn Đạt từng hỏi, trong đầu người phục vụ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là giám đốc nhà hàng sắp gặp xui xẻo rồi...

Trong văn phòng, giám đốc nhà hàng ngồi ở sau bàn làm việc, trong phòng có ba người bảo vệ. Anh ta cực kỳ tự tin, giọng điệu đầy khinh thường: “Tiền đâu? Có mang đến không? Thành thật trả lại cho tôi, sau đó xin lỗi, rồi lại đi nhận tội với hai vị khách kia, có lẽ tôi còn có thể suy xét tới việc cho cậu bình an rời khỏi đây.”

Kiểu giọng điệu này rất nhiều năm rồi Giang Chí Thành chưa từng nghe thấy.

Hắn nhìn chăm chằm giám đốc nhà hàng, trầm giọng nói: “Nếu tôi không trả tiền, cũng không xin lỗi thì sao?”

“Cậu cứ thử xeml” Giám đốc nhà hàng lạnh lùng nói: “Nếu tôi không dạy cho cậu một bài học, có lẽ cậu cũng không hiểu tại sao hoa lại có màu đỏ!”

Khi nói chuyện, ba gã bảo vệ đồng loạt tiến lên, gương mặt Chung Tĩnh Di tái mét, trong lòng hoảng hốt.

Cùng lúc đó Đàm Tuấn Đạt đã đi tới cửa phòng giám đốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương