Ngạo Thế Cuồng Long
-
C4: Bạo lực
“Không cần nể mặt nữa...”
Tên đầu trọc vốn luôn lịch sự cuối cùng cũng lộ ra vẻ hung dữ.
Nhưng sự hung hãn này, giống như lời nói trong miệng hắn †a, chỉ nói một nửa đã dừng lại.
Chỉ thấy cơ thể Giang Dạ chợt lóe lên.
Tốc độ cực kỳ nhanh, không hiểu sao trong nháy mắt anh đã áp sát vào người tên đàn ông đầu trọc.
Tay trái của anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cầm súng của người đàn ông đầu trọc, vặn ngược lên trên.
“Rắc” một tiếng.
Cổ tay của người đàn ông bị bẻ gãy.
Súng còn chưa kịp bóp cò đã rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tay phải của Giang Dạ tát mạnh vào hắn ta. Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên.
Khí tức nặng nề đập vào mặt tên đầu trọc.
Một sức mạnh khổng lồ khiến cơ thể hắn ta bật lên cao rồi rơi xuống đất, đầu đập mạnh xuống sàn.
Lúc này, đôi mắt của tên đầu trọc trở nên trắng bệch, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tĩnh lặng. Cả phòng khách rơi vào im lặng. Năm người đàn ông cao lớn còn lại đều chết lặng.
Đôi mắt của Tô Mỹ Huyên mở to như chuông đồng, cô ấy choáng váng đến mức quên mất việc lầm bầm.
Chỉ bằng một chiêu, Giang Dạ đã hạ gục gã đầu trọc đang cầm súng.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
Sức chiến đấu như vậy thực sự là không bình thường. “Cầm súng có ích lợi gì chứ?”
Nhìn tên đầu trọc nằm trên mặt đất, Giang Dạ khinh thường khit mũi.
Sau đó anh tháo băng đạn ra, ném khẩu súng cùng băng đạn sang một bên.
Một tiếng “cạch” vang lên khiến năm tên đàn ông còn lại bị dọa run rẩy.
Giang Dạ nheo mắt, quay người lại, một đôi mắt lạnh lùng nhìn năm người đàn ông to lớn kia.
Đã lâu không được vận động gân cốt, nếu hôm nay đánh người, chắc là không phải chịu trách nhiệm.
Nếu đã được đánh miễn phí, vậy thì đánh thỏa thích thôi. “Chết tiệt, mau báo thù cho đại cal”
Cuối cùng năm người còn lại cũng có chút khí thế của người xấu.
Bọn họ liều mạng, cùng nhau lao về phía Giang Dạ. “Tốt đấy!"
Giang Dạ nhếch khóe miệng lên.
Ra tay là tốt rồi, như vậy mới thú vị.
Anh nheo mắt lại, kêu lên một tiếng rồi tung cước. Sau đói
Một cú đá, một cú đấm, một cú cùi chỏ, một cái tát, một con dao.
Năm chiêu! Năm giây! Năm cách khác nhaul
Cả năm người đều năm rạp trên mặt đất, bất tỉnh, không thể đứng dậy.
“Đông người thì có ích gì?”
Giang Dạ thở dài, không đã ghiền chút nào.
Những người này quá thiếu kinh nghiệm.
Trình độ này còn bắt chước người ta đi bắt cóc.
Anh có phần thất vọng, bước tới ghế sô pha, nhìn Tô Mỹ Huyên đã hóa đá, anh không khỏi mỉm cười: “Lời cô nói phải giữ lời, 200 ngàn, không được thiếu một đồng!”
Nói xong, anh lấy miếng giẻ nhét trong miệng Tô Mỹ Huyên ra.
Anh năm lấy sợi dây buộc trên tay Tô Mỹ Huyên, dùng sức kéo mạnh một cái, làm nó đứt ra.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, thu được số tiền khổng lồ 200 ngàn.
Tô Mỹ Huyên được giải cứu vẫn cứng người như cũ. Ngẩn ngơ, không nhúc nhích.
Thậm chí cái miệng vẫn mở to nhưng đang đút thứ gì đó vào.
“Này? Tỉnh lại đi, tôi là anh Quán Hi của cô đây!”
Giang Dạ lắc đầu cười khổ, tay phải vẫy vẫy trước mắt Tô Mỹ Huyên.
Lại một cô gái xinh đẹp khác gục ngã vì anh.
Không còn cách nào khác trước sự quyến rũ chết tiệt này mài
“Anh... tôi...”
Rốt cuộc miệng của Tô Mỹ Huyên cũng cử động.
Nhưng vẫn kích động đến mức không thể nói nên lời.
Nghẹn ngào một lúc lâu, cô ấy mới bật cười thành tiếng.
Đôi bàn tay trắng hồng hoàn toàn được giải phóng, cô ấy hưng phấn hét lên: “Đẹp trai quá, anh quá đẹp trai rồi, dáng vẻ của anh lúc đánh nhau thật sự rất ngầu!”
Vẻ ngoài của Giang Dạ vốn rất đẹp trai.
Vừa rồi lúc ra tay đánh nhau lại càng ngầu không gì bằng.
Trái tim nhỏ bé của cô ấy khó có thể chịu đựng được.
“Được rồi, khen tôi cũng vô ích, lấy tiền ra cho tôi, 200 ngàn!"
Giang Dạ đưa tay phải ra, thờ ơ trước lời khen ngợi của Tô Mỹ Huyên.
Anh có đẹp trai hay không, không cần Tô Mỹ Huyên nhắc nhở, bản thân anh tự biết.
Tiền. Trong đầu anh chỉ có tiền.
“Tôi... trong nhà tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, sáng mai sẽ lấy tiền cho anh!”
Tô Mỹ Huyên vẫn rất phấn khích.
Mặc dù Giang Dạ đã vô liêm sỉ cướp đi lần đầu tiên của cô ấy, khiến cô ấy vô cùng đau khổ.
Nhưng anh chàng này thực sự rất đẹp trai.
Hơn nữa còn đánh nhau lợi hại như vậy, quả thật chính là mẫu người lý tưởng của cô ấy.
Cuối tuần đưa về nhà, nếu như có thể thuyết phục được mẹ, vậy sẽ không cần phải kiêng ky tên mập Lâm Thế Văn kia nữa.
Trong lòng cô ấy tràn ngập vui vẻ, lúm đồng tiền trên má cũng lộ ra.
“Được thôi, tôi tin tưởng cô một lần, đêm nay sẽ ở lại nhà cô, ngày mai đến ngân hàng cùng côi!”
Không nhận được tiền, Giang Dạ vẫn thấy không yên tâm.
Nhưng Tô Mỹ Huyên nói đúng, không ai lại để nhiều tiền mặt như vậy ở nhà.
Cũng chỉ có thể đợi đến sáng mai.
Anh chỉ vào sáu người đàn ông cao lớn đang năm trên mặt đất: “Cô có muốn báo cảnh sát không? Cũng không thể để bọn họ nằm ở đây mãi được đúng không? Còn nữa, cô đã đắc tội với ai thế, ngày hôm qua bỏ thuốc cô, hôm nay lại bắt cóc cô?”
“Bỏ thuốc?” Tô Mỹ Huyên giật mình. Giang Dạ hoàn toàn cạn lời, tức giận nói: “Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Nếu không phải có người bỏ thuốc, sao
cô có thể... điên cuồng đẩy ngã tôi như vậy?”
Đêm qua phải đuổi hai tên côn đồ trước cửa quán bar mới đón được Tô Mỹ Huyên.
Nếu không có anh, Tô Mỹ Huyên đã bị hai tên côn đồ đó bắt đi rồi. Sau khi hoàn thành dịch vụ lái thuê, anh phải đưa Tô Mỹ
Huyên đang không thể tự đi lại được lên lầu.
Không ngờ bà cô nhỏ này lại mượn sức mạnh của thuốc, điên cuồng đẩy anh ngã xuống.
Đương nhiên, nếu anh không nghe lời, bà cô nhỏ này cũng không thể làm gì được anh.
Chỉ là thuốc kia khiến cho tâm mạch của con người giãn ra, nếu không cẩn thận có thể sẽ gặp nguy hiểm đột tử.
Anh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể xả thân cứu người.
Dùng cơ thể của mình xoa dịu lửa nóng trong tâm mạch của Tô Mỹ Huyền.
Chẳng qua anh hoàn toàn không ngờ được, một bà cô nhỏ ăn mặc gợi cảm bước ra khỏi quán bar vẫn còn là một cô gái non nớt trong trắng!
Hóa ra không hề biết gì cả.
Một đóa hoa mai đỏ tươi kia thật sự khiến anh có hơi áy náy.
“Hay cho cái tên Lâm mập đói! Hóa ra là anh tai”
Tô Mỹ Huyên siết chặt nắm tay trắng hồng, tức giận đến ngứa răng.
Sự hận thù đối với Giang Dạ hoàn toàn biến mất.
Đã nói rồi, trong lòng của cô ấy vẫn rất bảo thủ, tại có thể điên cuồng như vậy?
Hóa ra bị người khác lén bỏ thuốc.
Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu không phải cô gọi tài xế lái thuê trước, rồi gặp được Giang Dạ, thế thì lần đầu tiên đã bị tên Lâm mập kia cướp mất rồi.
Nếu so sánh một chút thì cho Giang Dạ vẫn lời hơn.
Ít nhất thì anh cũng đẹp trai.
“Lâm mập?”
Giang Dạ nhớ lại.
Hình như trước đó tên đầu trọc kia cũng đã nói, cậu chủ Lâm gì đó bảo bọn họ tới đây.
Cậu chủ Lâm này có lẽ chính là Lâm mập mà Tô Mỹ Huyên nhắc đến.
Nghĩ đến đây, anh kéo tên đầu trọc đến trước sô pha.
Cầm cốc nước trên bàn cà phê lên hất vào mặt hắn ta. Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng tên đầu trọc cũng tỉnh lại. Nhưng trong lúc nhất thời vẫn còn hơi ngơ ngác.
Chờ đến khi hắn ta nhìn thấy năm người anh em đang nằm phía sau, cơ thể liền run rẩy, lập tức tỉnh táo lại.
“Vị đại ca này, tôi sai rồi, cũng chỉ đang cố gắng kiếm sống mà thôi, xin anh cho tôi con đường sống!”
Người đàn ông đầu trọc loạng choạng bò dậy, rụt rè đứng đó.
Thanh niên trước mặt quá mức hung hãn.
Hắn ta cùng đám anh em của hắn ta tung hoành ở Tần Tây nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hoàn toàn bại trận.
“Tôi hỏi thay cô một chuyện!” Sau khi liếc mắt nhìn Tô Mỹ Huyên, Giang Dạ bắt chéo chân nói: “Tôi nói này anh trai đầu trọc lịch sự, ai đã bảo các người đến đây, mục đích bắt cóc cô Tô là gì?”
Đã đến mức này, tên đầu trọc cũng không giấu giếm nữa, thành thật trả lời: “Bọn tôi được cậu chủ Lâm, tức Lâm Thế Văn phái tới đây, cho bọn tôi 500 ngàn, bảo bọn tôi đưa cô Tô đến quán bar PY trong ngõ Hồng, anh ta đang đợi ở phòng V01”
“Đúng là tên Lâm mập, thật đáng ghê tởm, vậy mà còn muốn bắt cóc tôi!”
Sau khi sự việc được xác nhận, Tô Mỹ Huyên lập tức nổi giận, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Đây là người đàn ông mà mẹ cô ấy đã tìm cho cô ấy.
Rõ ràng là một kẻ cặn bã.
Hơn nữa còn là một kẻ cặn bã xấu xí. Càng nghĩ càng tức giận, cô ấy quay người kéo tay áo Giang Dạ: “Anh đánh nhau giỏi như vậy, đến quán bar PY dạy
dỗ tên Lâm mập kia một trận, báo thù cho tôi đi!”
“Tôi cũng không phải tay chân của cô, sao phải nghe lời cô?”
Giang Dạ đẩy tay Tô Mỹ Huyên ra, trực tiếp từ chối. Bà cô nhỏ này mơ cũng đẹp thật.
Ít nhất cũng phải bàn giá cả một chút chứ, không có tí thành ý nào cả.
“Đêm qua tôi bị anh chơi miễn phí cả một đêm, đồ không có lương tâm, anh còn muốn cái gì nữa!”
Tô Mỹ Huyên bật khóc. Vừa khóc vừa lẩm bẩm, đau lòng không chịu nổi.
Sự từ chối của Giang Dạ khiến cô ấy có cảm giác như đang thất tình.
Giang Dạ lập tức cạn lời. Bà cô nhỏ này còn rất biết cách chơi.
Dùng chiến thuật vừa đấm vừa xoa với anh, bây giờ còn giả vờ yếu đuối ở đây.
Tên đầu trọc trừng lớn hai mắt. Chơi miễn phí... cả một đêm.
Cậu chủ Lâm đáng thương sỉ tình đến mức này, lại nhặt được một cô gái hư hỏng.
“Anh nhìn cái gì? Chưa thấy vợ chồng son cãi nhau sao?”
Bị tiếng khóc của Tô Mỹ Huyên làm bực mình, Giang Dạ nhịn một bụng tức giận, không có chỗ để trút giận.
Một con dao trực tiếp kề lên cổ tên đầu trọc.
Tên đầu trọc đáng thương chỉ vì một cái liếc mắt mà bị đánh bất tỉnh thêm lần nữa.
“Chuyện này vẻ vang lắm sao? Cô hét cái gì mà hét? Có muốn tôi đem loa đến cho cô để hét vang cả đường không?”
Sau khi đánh tên đầu trọc bất tỉnh, Giang Dạ tức giận mắng Tô Mỹ Huyên.
Miệng của bà cô nhỏ này như cái loa phường ấy. “Phì!”
Tiếng hét của Giang Dạ khiến Tô Mỹ Huyên như đang bị tâm thần tức đến bật cười.
Hai mắt Tô Mỹ Huyên trợn trừng, vô cùng tủi thân nói: “Hôm nay tôi tìm anh đến đây, thật ra là có một chuyện, anh có thể giả làm bạn trai của tôi được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook