Ngạo Phong
Chương 23


Giọng nói của ba người không nhỏ, không chỉ đám người Balbo đối diện mà ngay cả các lính đánh thuê bình thường và đám người mạo hiểm cũng đều nghe rõ ràng.

Hai đoàn lính đánh thuê lớn vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn, bốn phía xung quanh lập tức có người tò mò nhìn sang bên này.

Có điều phần lớn người tới đây đều là tinh anh, không hề xuất hiện tình huống chen chúc nhau hóng chuyện.
Balbo ở khu vực lân cận này vẫn luôn quen thói khoe khoang phách lối, thấy đám người Hi Thản thực lực không mạnh bằng mình, cứ tưởng rằng tranh thủ lúc đội lính đánh thuê, người mạo hiểm, các tinh anh tề tựu tại Nhật Bất Lạc này, để chèn ép đoàn lính đánh thuê Xích Luyện.

Nhưng anh ta không ngờ được đối phương lại đập ngược mình mấy câu, dưới từng ánh nhìn sắc như dao, anh ta nhất thời cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Hi Thản, hôm nay lá gan của các anh cũng lớn quá nhỉ, muốn tìm phiền toái có phải không?” Oán giận trợn mắt nhìn đám người Ngạo Phong, Balbo lạnh giọng nói.
“Không phải chúng tôi muốn tìm phiền phức, là anh muốn tìm cái chết.” Ngạo Phong lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Balbo, trên người dần dần tản ra một áp lực vô hình.
“Không sai, chúng tôi không đi trêu chọc anh, không có nghĩa là đoàn lính đánh thuê Xích Luyện này sợ anh.

Anh dám cả gan sỉ nhục thiếu chủ của chúng tôi, anh muốn tha cho tôi ư, tôi còn đang không muốn tha cho anh đây này!” Hi Thản nhổ toẹt một bãi, lạnh giọng mắng nhiếc.

Bọn họ đã nhịn tên này lâu lắm rồi, hôm nay Ngạo Phong lại bày tỏ thái độ ủng hộ bọn họ, bọn họ còn sợ cái gì nữa?
Đã nhìn thấy Ngạo Phong ra tay, Hi Thản nắm chắc tuyệt đối thực lực của Ngạo Phong còn cao hơn của anh ta, hơn nữa còn cao hơn anh ta không chỉ một bậc.

Cho dù linh huyễn sư và đại huyễn sư không thể so sánh được nhưng chỉ vẻn vẹn một điểm về thánh thú, Balbo có xách dép cũng không đuổi kịp được.
Linh thú? Rất lợi hại ư? Chỉ một con linh thú ít sao, hai cái tát của thánh thú đã có thể tát chết nó.
“Không tha cho tôi? Ha ha, tôi lại muốn xem xem các người không tha cho tôi kiểu gì đây.” Balbo giận quá hóa cười, thực ra thân phận linh huyễn sư cực kỳ được người ta tôn trọng, mấy tên có chức nghiệp cấp hai nhỏ nhoi phía đối diện, ngay cả thất kiếm còn chưa đạt được, lại còn dám khiêu khích anh ta khiến cho anh ta cảm thấy không còn là lửa giận bình thường nữa.
Balbo nổi giận đùng đùng đang muốn nhào người lên, thì một ông lão áo vàng bên cạnh vẫn một mực không lên tiếng lại chợt kéo anh ta lại: “Thiếu chủ, không còn sớm nữa rồi, chúng ta không cần phải ở đây lãng phí sức lực với bọn họ.

Nếu như chậm trễ việc hái quả Hỏa Long, để cho kẻ khác chiếm được vậy chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao? Có sức vẫn nên để dành vào việc lấy quả Hỏa Long thì hơn.”
Balbo hơi ngẩn ra, lại tiếp tục nghe được ông lão áo vàng nói với giọng cực thấp: “Thiếu chủ, người thiếu niên kia e rằng không đơn giản đâu.

Đám người Hi Thản mặc dù tính khí cứng rắn nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, nếu không có gì ỷ thế thì làm sao có thể không biết sợ hãi như vậy được.

Hơn nữa mặc dù Hi Thản và Duy Nặc là chính phó đội trưởng của tiểu phân đội nhưng đám người của đoàn lính đánh thuê Xích Luyện lúc này lại không lấy bọn họ làm trung tâm mà lại dùng ánh mắt tôn kính nhìn về phía người thiếu niên kia.

Hi Thản và Duy Nặc đều ở bên cạnh cậu ta, lão phu thấy rất kỳ lạ, thiếu chủ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng quên chúng ta còn có nhiệm vụ.”
Theo lời của ông lão nói, Balbo lúc này mới nghiêm túc quan sát người thiếu niên áo đen trẻ tuổi, chỉ thấy dung nhan của cô lạnh lùng, da trắng như ngọc, đôi mắt đen nhánh thâm thúy đầy vẻ lạnh lẽo lóe lên, khí chất lạnh lùng khiến cho người ta phải run sợ, không tự chủ được nghĩ tới quý công tử của đám đại gia tộc kia, cũng chỉ có bọn họ mới có thể bảo dưỡng nhan sắc hoàn hảo như vậy, dáng vẻ xinh đẹp giống như con gái.
Balbo cũng không phải kẻ ngốc, con ngươi hơi chuyển động một chút, miễn cường áp chế cơn tức giận trong lòng, phất tay áo nói: “Không sai, bổn thiếu gia không thèm chấp hạng người như các anh, có giỏi thì thi xem ai có thể hoàn thành nhiệm vụ lấy được quả Hỏa Long này đi, chúng ta đi!”
Trong lúc nói chuyện, nhóm người lính đánh thuê Phi Thiên đã rút đi ngay như thủy triều, bọn họ tới cũng nhanh, đi lại càng nhanh hơn.
Ánh mắt Ngạo Phong chợt lóe lên, nhưng cô không đuổi theo ngay.

Một mình cô ra tay thì được thôi nhưng đằng sau còn có cả một đoàn lính đánh thuê, lão già áo vàng bên cạnh Balbo có vẻ như cũng là một cao thủ, nếu có đánh nhau thật thì đoàn lính đánh thuê khả năng sẽ phải chịu thiệt.

Cô không hi vọng đoàn lính đánh thuê Xích Luyện bị tổn thất vì chuyện này.
Có điều có thể để cho đám người này tự mình rút lui, đối với đội Xích Luyện mà nói đã coi như là thắng được một nước.
Hi Thản và Duy Nặc lần đầu tiên thấy đám Balbo chật vật như vậy, hai người bật cười ha ha, cảm thấy vô cùng vui sướng hả hê.

Ánh mắt của đám lính đánh thuê trong đoàn đánh thuê Xích Luyện nhìn Ngạo Phong lại càng nóng bỏng hơn.

Bọn họ đều hiểu được Balbo là bị ai hù dọa chạy mất.
Với bản lĩnh của Ngạo Phong, đánh nhau với bọn họ chắc chắn sẽ không thiệt thòi, có lẽ cô là vì an toàn của tập thể cho nên mới không vặn ngược lại gây sự với đám người kia, điều này khiến cho đám lính đánh thuê càng thêm cảm động.

“Truy Vân đại nhân đúng là người tốt.”
“Đương nhiên rồi, nếu như Truy Vân đại nhân gia nhập đoàn đánh thuê Xích Luyện của chúng ta thì tốt, tôi nhất định sẽ thề chết theo cậu ấy.”
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên từ phía xa xa có tiếng cả đám lớn người mạo hiểm kinh ngạc thốt lên.
“Mau nhìn xem, quả Hỏa Long sắp chín rồi!”
Cái gì?
Mọi người ai nấy đều kích động nhìn sang, quả nhiên đều thấy được phía trên vách núi cao chót vót kia, một quả đỏ như lửa bị lá xanh bọc lấy đang từ từ trở nên trong suốt phát sáng, tựa như một viên thủy tinh đỏ trong suốt, ánh sáng tỏa ra đẹp tuyệt vời, lá cây bên ngoài bọc lấy quả đã bắt đầu rụng xuống.
Lần này tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng, đám người mạo hiểm ai nấy đều tức tốc chạy loạn xa về phía Đoạn Hồn Nhai, bao gồm cả đoàn người đội đánh thuê Phi Thiên.
Hi Thản cực kỳ kinh ngạc, thất thanh kêu lên: “Sao có thể sớm như vậy được, quả này lại có thể chín trước thời hạn.

Thế này toi rồi, chúng ta còn chưa sắp xếp người đi thu hút thánh thú nữa…”
Ngạo Phong nghe thấy vậy hơi sửng sốt một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt cô sáng lên, sờ cằm nhìn về phía hai người Hi Thản, hỏi: “Hấp dẫn thánh thú ư? Là dùng mấy thứ dược vật ấy hả?”
“Đúng vậy đại nhân, mùi hương của phấn hoa loài thực vật Sitia là thứ dễ dàng thu hút thánh thú nhất, là vật cần thiết được rất nhiều huyễn sư cường giả sử dụng để bắt huyễn thú, có điều chúng ta chỉ có được một lọ nhỏ thôi.” Duy Nặc lấy từ trong ngực ra một cái bình thủy tinh nho nhỏ đưa cho cô, sốt ruột nói: “Truy Vân đại nhân, chắc ngài không định tự mình qua đó đấy chứ? Chỗ ấy nguy hiểm lắm, một khi thứ này tỏa ra chỉ một chút thôi là sẽ có thể gọi tới cả một đám lớn linh thú thậm chí là thánh thú đấy.

Cho dù là cao thủ cấp huyễn sư thiên không cũng không dám tùy tiện sử dụng, ngài phải chú ý nhé.”
“Nhóm lớn linh thú à? Thế thì càng tốt, tôi còn sợ không nhiều đây này.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, Ngạo Phong bình thản cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ cổ tay, Tiểu Băng đáng yêu nhất thời thò nửa cái đầu ra, đôi mắt đen ti hí hé nhìn về phía Ngạo Phong với vẻ đầy nghi ngờ.
“Sau khi mày lên cấp không phải sẽ biết ẩn hình hay sao? Đi, đổ cái này lên trên người tên Balbo kia đi.” Ngạo Phong nhét lọ thủy tinh vào trong ngực Tiểu Băng, suy nghĩ một chút lại tiếp tục lạnh lùng nói: “Cũng không cần quá nhiều đâu, đổ nửa lọ là được rồi.

Còn lại thì tản ra rải rác trên người các thành viên khác ở đoàn lính đánh thuê Phi Thiên nhé.

Một linh huyễn sư và cả đám lính đánh thuê với thực lực không tệ có lẽ sẽ thay chúng ta giải quyết được không ít phiền phức.”
Hi Thản và Duy Nặc trợn mắt há hốc mồm, sự hiểu biết đối với Ngạo Phong lại tăng thêm một bậc.

Hai người có nằm mơ cũng không ngờ được, một thiếu niên trông có vẻ rất lạnh lùng rất đơn thuần này lại mưu mô xảo quyệt như thế.

Tuy rằng trước mặt không lập tức gây sự với Balbo, nhưng quay lưng lại đã dùng thủ đoạn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy ám hại anh ta, hơn nữa còn dồn người ta vào chỗ chết.
Nửa lọ ư? Trời ạ, thế này đã có thể dẫn dụ được tất cả linh thú thánh thú ở cả cánh rừng này tới đấy.
Có vẻ như Tiểu Băng thích nhất là đi làm chuyện xấu xa như thế này, lập tức vui mừng hớn hở, ôm lấy cái lọ nhoáng lên một cái đã biến mất trong không khí ngay.

Chuột băng với sở trường là tốc độ, cũng chỉ có huyễn thú hệ chuột mới có kỹ năng ẩn hình và phân thân.
Hai người Hi Thản nhìn về phương xa với ánh mắt thương hại, đã đoán được ra kết cục của đám người đó, trong lòng thầm mặc niệm một gây, Balbo đáng thương…
Balbo hiện tại vô cùng hưng phấn, cực kỳ phấn khởi, nhìn quả Hỏa Long long lanh trong suốt ở trên vách đá, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua, anh ta hận không thể mọc ra đôi cánh bay vút qua đó.
Bởi vì tin tức đặc biệt phong tỏa, ngoài nhân viên nội bộ ra thì không mấy ai biết nhiệm vụ này đối với đoàn lính đánh thuê Phi Thiên quan trọng đến nhường nào.
Đoàn lính đánh thuê Phi Thiên hiện tại vẫn đang là lính đánh thuê cấp B, tích lũy nhiệm vụ đã đạt tới điểm nhất định, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ cấp A hoặc là hoàn thành ba nhiệm vụ siêu cấp B thì mới có thể thăng cấp lên thành đoàn đánh thuê cấp A, phát triển thế lực lớn hơn nữa.

Có điều nếu như lựa chọn ba nhiệm vụ siêu cấp B để thăng cấp cho đoàn đánh thuê thì chỉ cần có một nhiệm vụ thất bại thôi thì hai nhiệm vụ siêu cấp B còn lại có thành công cũng vô dụng, lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Sức ảnh hưởng của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên ở đại lục còn kém xa so với đoàn đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói, nguyên nhân lớn nhất chính là do bọn họ là đoàn lính đánh thuê cấp B còn hai đội kia là cấp A.
Cấp A và cấp B, ưu đãi và trợ cấp mà hội sở lính đánh thuê cấp cho hoàn toàn khác nhau.

Nếu như có được quỹ trợ cấp của quy mô đoàn lính đánh thuê cấp A, tin chắc rằng bọn họ sẽ lập tức có thể phát triển một cách nhanh chóng, rất nhanh liền có thể vươn lên trước hai đoàn lính đánh thuê xếp trước.

Là vì nên nên Batuk không tiếc để cho người con trai huyễn sư của mình đích thân tới đây, còn phái cả một ông lão áo vàng là linh huyễn sư tam tinh tới trợ giúp, chỉ vì để bảo đảm nhiệm vụ không có gì sai sót.
Trên thực tế, nhiệm vụ cấp A ở Tần Thành chưa hề được hoàn thành, huyễn điện Ánh Sáng tổn thất nặng nề, mặc dù theo lẽ thông thường chi trả Obis là được nhưng nhiệm vụ này đã bị phán định là thất bại.

Bởi vậy đoàn lính đánh thuê Phi Thiên chỉ có thể di chuyển mục tiêu đặt lên nhiệm vụ quả Hỏa Long siêu cấp B này mà thôi.
Trải qua thời gian mấy năm, bọn họ đã vượt qua được hai nhiệm vụ siêu cấp B, chỉ thiếu một cái này, Balbo có thể không vui mừng hay sao?

“Lâu Tịch trưởng lão, lần này chắc ông nhìn nhầm rồi.

Ông xem xem, đám lính đánh thuê Xích Luyện kia bây giờ cũng chưa theo kịp chúng ta, thế thì chứng tỏ bọn họ không cạnh tranh thực lực được với bên mình, biết khó mà lui trước rồi.

Nhiệm vụ quả Hỏa Long lần này nhất định chúng ta sẽ hoàn thành được, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ trở thành đoàn lính đánh thuê cấp A rồi!” Nhìn xung quanh bốn phía, chẳng thấy có bóng dáng nào của đoàn đánh thuê Xích Luyện, Balbo không khỏi hừ một tiếng, đắc ý cười nói.
Nói tới đây, anh ta còn hơi tức giận, không ngờ vừa mới rồi anh ta lại bị tên nhóc tóc vàng kia đùa giỡn trực tiếp rút lui, quả thực đã hời cho bọn họ.

Trên đường về mà có gặp bọn chúng, anh ta nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ.

Tuổi thì không lớn mà tâm cơ thì không nhỏ chút nào, vậy mà lại dám lừa cả Balbo anh ta, cô còn dám ngang ngược thêm nữa không?
“Nên cẩn thận một chút thì hơn, Đoạn Hồn Nhai đã đến gần Sơn Lĩnh Chết Chóc, bên trong đó không thiếu gì các ma thú cao cấp đâu.” Ông lão áo vàng nhíu mày, từ đầu đến cuối ông ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trong lòng cứ dâng lên một loại dự cảm không lành, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Balbo hừ một tiếng cười nói: “Trưởng lão, ông yên tâm đi, chỉ cần cái tên Dung Lạc kia không tới đây, chúng ta nhất định sẽ lấy được quả Hỏa Long.

Với thực lực của chúng ta, những linh thú bình thường chúng ta hoàn toàn không cần bận tâm tới chúng nó.

Bọn chúng mà tới thì càng tốt, chúng ta còn có thể thu hoạch được thi thể và ma tinh của linh huyễn thú.”
“Nói cũng phải.” Ông lão áo vàng rất có lòng tin với thực lực cuẩ mình, cố gắng nén sự bất an quỷ dị trong lòng xuống, gật đầu nói.
Một đường leo trèo, quả Hỏa Long trên Đoạn Hồn Nhai đã ở phía trước, đoàn người lính đánh thuê Phi Thiên đã vượt lên trước các đội mạo hiểm khác, trèo lên vách núi, dẹp hết tất cả những đoàn lính đánh thuê quy mô nhỏ khác ở phía sau, điều này khiến cho những đội yếu hơn vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói gì.
“Đến tay mình rồi!” Balbo nhìn quả Hỏa Long gần trong gang tấc, vui mừng khôn xiết muốn qua đó để hái.

Nhưng mà chân vừa mới bước một bước thì một luồng gió mạnh vụt qua khiến cho khuôn mặt anh ta đau rát, luồng gió này bất chợt bổ thẳng xuống từ trên đầu anh ta.
"Á, là linh thú cao tinh! Thiếu chủ, cẩn thận!"
Sắc mặt ông lão áo vàng chấn động mạnh, vội vàng hét to một tiếng, ánh sáng bạc chợt lóe lên lao về phía trước, cứu Balbo từ móng vuốt của con chim ưng ra, còn chưa kịp thở phào thì ngay sau đó lại có một con kim điêu lập tức nhào vào mổ.
“Sao mà vừa mới đến đã có hai con linh thú cao tinh vậy?” Ông già áo vàng hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng tóm lấy Balbo, nhảy lộn nhào mấy cú đứng sang một bên, vượt qua vách đá to lớn.

Từ nơi nay có thể nhìn thấy dãy núi Đoạn Hồn Nhai bắc qua, hai người lơ đãng nhìn về phía phương xa một chút, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong đã lập tức cảm thấy mất hồn mất vía.
“Trời ơi, kia… Kia đều là linh thú à?” Hai con ngươi Balbo như muốn lòi ra ngoài, da đầu tê dại dựng hết tóc gáy.

Mắt thấy cả một đám đông nghịt mịt mù kia, đoán sơ sơ chắc phải khoảng không dưới cả trăm con linh thú.
"Má ơi! Cả đoàn linh thú đang đến đấy!"
"Ôi, chết rồi chết rồi! Lần này phải chết thật rồi!"
"Mau, mau, chạy mau!"
Đông đảo lính đánh thuê và người mạo hiểm ai nấy trên mặt đều lộ ra sự sợ hãi, kinh hoàng thốt lên loạn xạ, dùng tốc độ so với lúc nãy còn nhanh hơn tức tốc chạy về phía chân núi Đoạn Hồn Nhai.

Rất nhiều người đứng giữa ranh giới sống chết bạo phát ra tốc độ khó mà tưởng tượng được.

Nhưng mà đáng tiếc linh thú đằng sau bọn họ còn nhanh hơn, tiếng kêu thảm thiết lúc này vang vọng một góc trời.
Dưới móng vuốt của linh thú, đám người mạo hiểm và lính đánh thuê hoàn toàn không chống đỡ được nổi một chiêu.
“Đáng chết, là phấn hoa Sitia.

Tôi đã bảo kì lạ quá mà, mùi hương đó hoàn toàn không phải là mùi của quả Hỏa Long.” Ông lão áo vàng cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng nhưng tiếc là đã quá muộn, chỉ có thể ôm hận tóm lấy Balbo chật vật cuống cuồng chạy trốn, đoàn linh thú theo sát ngay phía sau, đuổi cùng giết tận không buông tha.
“Không! Đoàn lính đánh thuê cấp A của chúng ta!” Trơ mắt nhìn quả Hỏa Long gần trong gang tác bị đám linh thú xâu xé, cũng là chứng minh nhiệm vụ lần này và giấc mộng của anh ta đã chính thức phá sản, Balbo khóc không ra nước mắt, ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng đã nghĩ tới.


Nghĩ một chút, anh ta đã nhận ra bản thân bị ai ám hại độc ác như vậy, không nhịn được gào lên một tiếng thê lương, tức giận ngửa mặt lên trời kêu gào.

“Bọn đánh thuê Xích Luyện kia, quân thối tha, tôi chưa xong với các người đâu!”
Ở phía xa xa, Ngạo Phong đang mai phục ở cửa sơn cốc cùng đám lính đánh thuê Xích Luyện, lạnh lùng quan sát tất cả, chợt nghe thấy tiếng thét gào thê lương kia.
“Anh chưa xong với bọn này đâu, cũng phải giữ cái mạng anh lại.” Ngạo Phong tiện tay gạt một cành cây gai ra, khóe môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp, khinh thường nhìn, hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa tôi ám hại anh một lần, lẽ nào không ám hại được lần thứ hai hay sao?”
“A ha ha, cho dù có cả mười lần thì người thua vẫn là anh ta.”
“Đúng vậy, nếu như Truy Vân đại nhân chạm trán với anh ta, e rằng anh ta còn thua thảm hại hơn.

Có điều đâm sau lưng anh ta thế này có vẻ càng sung sướng hơn, trút được cục tức mấy tháng qua của chúng ta.

Ha ha…” Hai người Hi Thản và Duy Nặc thấy Balbo bị một đoàn linh thú đuổi theo, chật vật chạy trốn, trong lòng khỏi nói hả hê thế nào, trút được cục tức này, trên mặt ai nấy đều cười tít mắt.
Mặc dù bọn họ trượng nghĩa nhưng cũng không phải hạng người bảo thủ.

Ở trong khu rừng Nhật Bất Lạc này ngoài anh em quân mình ra thì hoàn toàn không cần phải ra vẻ ngay thẳng làm gì, đương nhiên sẽ không bài xích cách làm của Ngạo Phong, còn thật sự bội phục cô.
Trong mắt Hi Thản và Duy Nặc, Ngạo Phong tỏa ra một sự thần bí, còn có cả một thánh thú, vậy mà lại là một con chuột băng huyễn thú quý tộc trân quý, hơn nữa loài chuột băng đó còn vượt qua cả cửu tinh trở thành linh thú, mọi thứ đều cực kỳ quái dị.
“Đám linh thú đã đi rồi, chúng ta đi thôi.”
Đám linh thú phía chân trời đuổi theo hai người Balbo chạy trốn vào trong khu rừng, nhìn lại không thấy có ma thú nào chạy ra từ trong núi nữa, mọi người đã biết ổn ổn hơn rồi, lúc này Duy Nặc nhấc thanh đại kiếm lớn, gạt bỏ bụi gai phía trước, đi men theo con đường có đường kính chỉ một người có thể đi qua tiến sâu vào trong, vòng vèo qua khe hở của mấy tảng đá lớn, đi bộ khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, một sơn cốc nhỏ yên bình hiện ra trước mặt mọi người.
Đến nơi này, mọi người ai nấy đều hơi sửng sốt, trên mặt ai cũng nổi lên vẻ mừng rỡ như điên.
Bên trong sơn cốc, bên dưới góc một vách đá có một dòng suối đang chảy róc rách, bên trên nguồn suối mọc ra loài thực vật màu xanh biếc và loài trái cây trong suốt lấp lánh giống như thứ mọc ở trên vách núi lúc trước đó, có điều ở đây lại có tận ba quả.
“Mọc tận ba quả Hỏa Long, Truy Vân đại nhân, chúng ta may mắn thật đấy.” Không ít người cất tiếng hoan hô.
Ba quả Hỏa Long trong suốt lung linh không chỉ khiến cho đám người Hi Thản nhìn mà thấy hô hấp tăng lên, ngay cả Ngạo Phong cũng hơi kinh ngạc.
Sờ vào miếng ngọc bội trong ngực, không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt tuấn tú rạng ngời của Mặc Trúc, Ngạo Phong không thích tùy tiện hứa hẹn điều gì, có điều trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, nếu như có thừa quả Hỏa Long thì chắc chắn lúc cô đi tới đế đô Carroll sẽ tặng nó cho Mặc Trúc làm lễ vật.
“Quá tốt rồi, chúng ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, ha ha.” Hi Thản và Duy Nặc mừng rỡ đập tay với nhau, đám lính đánh thuê Xích Luyện đằng sau cũng vui mừng phấn khởi.

Hoàn thành nhiệm vụ lần nầy, đoàn đánh thuê Xích Luyện sẽ càng tiến thêm một bước vào đoàn đánh thuê cấp S, Dung Lạc đang đợi bọn họ ở thành Nhật Bất Lạc nhất định cũng sẽ vui mừng.
Mọi người đều vô cùng mừng rỡ, Hi Thản vội vàng nhắc nhở: “Truy Vân đại nhân, mau chóng đi hái quả Hỏa Long đi.

Loại trái cây linh vật như thế này sau khi chín chỉ có thể duy trì một canh giờ thôi, qua khoảng thời gian này sẽ chúng sẽ tự hấp thụ vào bản thân.”
Đám người Hi Thản rất tin tưởng Ngạo Phong, cũng không sợ sau cô hái quả xong cuốn gói chạy mất người.
Cảm giác được tin tưởng khiến cho người ta vui thích, Ngạo Phong khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý, áo choàng đen tung lên, đi về phía trước.
Không khí trong sơn cốc chẳng biết từ lúc nào dường như đang đông cứng lại, ngay cả tiếng cỏ cây xào xạc cũng bị nuốt đi, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong lòng Ngạo Phong bỗng dưng giật thót, theo bản năng cô cảm giác được có người đang theo dõi mình, nguy hiểm mãnh liệt, dường như có một ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào cô.

Loại giác quan thứ sáu được rèn luyện ra từ việc không ngừng quan quẩn với ranh giới sống chết trước mắt khiến cho cô ngay lập tức nhảy người sang bên cạnh.
Gần như là cùng một lúc, Răng Nanh truyền âm linh hồn cũng vang lên đầy vẻ lo lắng.
"Chủ nhân, có thánh thú!"
"Là ma thú! Đại nhân, đại nhân cẩn thận!" Mọi người kinh hoàng thốt lên nhốn nháo.
Luồng gió mạnh xảy ra bất ngờ giống như một cây đao lớn sắc bén, hung tợn chém về phía Ngạo Phong vừa mới đứng đó.

Trên mặt Ngạo Phong chợt đau nhói, gò má trắng nõn đã bị dư âm xoẹt qua một vết thương rất sâu, một vệt máu tươi trào ra chảy dọc xuống cằm.

Con ngươi cô hơi co lại, đáy lòng sinh ra sự vui mừng khi sống sót qua nguy hiểm.

Nếu như chỉ chậm một chút nữa thôi thì e rằng bây giờ cô đã lìa xác rồi.
Hoảng mà không loạn, Ngạo Phong vẫn trầm tĩnh như nước, bước chân liên tục lùi về sau, giơ con dao găm Phá Quân ra trước bảo vệ bản thân, ánh sáng bạc dưới chân chớp động, Răng Nanh lộ ra bản thể bốn cánh bạc của mình, đôi cánh vẫy đập sải ra nghênh đón.
Một chuỗi động tác hoàn thành trong nháy mắt, không đợi mọi người kinh ngạc, Răng Nanh đã lao về phía con thánh thú kia, chạm trán mãnh liệt như tấn công quân địch.
Tiếng gầm của chó sói, tiếng gầm của báo săn! To lớn uy mãnh, vang vọng khắp trời đất!
Ở trung tâm, một bức tường không khí giống như lốc xoáy bay vút lên bầu trời tựa như muốn xé toạc bầu trời!
Hai thánh thú giao chiến sinh ra dư âm hóa thành cơn gió lốc, thổi tạt qua khiến cho người ta không mở mắt ra nổi.

Mọi người bám chặt vào vách núi mới có thể miễn cưỡng không bị gió thổi tạt bay người.
Đôi cánh bạc của Răng Nanh sải ra, bay lên trời cao, đối diện theo sát con thánh thú kia, một con toàn thân đen nhánh, một con cả người trắng bạc, hai thánh thú ở trên không trung xa tít đối lập nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng biết đối phương là kình địch, không dám lơi lỏng chút nào.


Thánh thú ngang hàng với cấp huyễn sư thiên không, một khi nhập thánh bất kể nó có cánh hay không thì đều có khả năng biết bay.
Cho đến lúc này, mọi người mới thấy rõ cái bóng đen giống nhanh như tia chớp kia là gì.
Đó là một con báo đen săn mồi, từ đầu đến đuôi nó còn đen hơn cả bóng tối là một màu đen tuyền bóng bẩy.

Vóc dáng nó săn chắc khỏe mạnh, bộ lông óng ả bóng loáng như phát sáng, thân thể linh hoạt, người nó hơi khom thấp lấy lực, tràn đầy khí thế xâm lược nguy hiểm.

Thứ tương phản với bộ lông đen tuyền trên thân nó chính là bốn móng vuốt ở bốn chân con báo săn mồi được bao phủ bởi vật thể khí trắng tinh, trông con vật như đang bước trên bốn đám mây.
“Báo săn Sấm Sét, thánh thú nhất tinh, có lẽ là thánh thú bảo vệ quả Hỏa Long.” Răng Nanh truyền âm nói.
Thú bảo vệ? Ngạo Phong lập tức hiểu ra, thánh thú đã có trí tuệ ngang hàng với người, e rằng là vì năm ngoái đám người Hi Thản đã tranh thủ lúc con báo săn này không để ý mà hái đi quả Hỏa Long ở đây, năm nay nó đã cẩn thận hơn nhiều.

Hơn nữa năm nay trong sơn cốc này còn có ba trái quả Hỏa Long chín, lúc trước chỉ có một quả, rõ ràng Báo săn Sấm Sét sẽ phải cố thủ đến chết ở đây.
“Thực lực của nó so với mày thế nào?”
“Đẳng cấp thực lực tương đương nhau, nếu như đánh nhau thắng bại khó mà nói trước được.

Rất nhiều huyễn thú có kỹ năng đặc thù không phải ai cũng biết." Răng Nanh thành thật trả lời.
Ngạo Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm trên không trung, hơi liếm khóe môi dính máu tươi, ánh mắt trấn định nhanh chóng liếc nhìn xung quanh vách núi cao ngất, trong đầu chợt lướt qua một suy nghĩ, chỉ có một con thánh thú thôi, có thể đánh một trận được.
“Không cần đánh thắng nó, chỉ cần kéo chân thôi, ta đi hái quả Hỏa Long.” Trong lòng Ngạo Phong ra mệnh lệnh với Răng Nanh, thân mình bất chợt lóe lên, giậm bước lao thẳng ra, phi người tới quả Hỏa Long.
Răng Nanh tinh thần chấn động đáp lời: "Vâng thưa chủ nhân!"
Báo săn Sấm Sét vốn dĩ đang giằng co với Răng Nanh, bất chợt liếc mắt nhìn Ngạo Phong.

Tên nhân loại kia vậy mà lại dám coi nó như không khí, dám không biết sống chết động vào đồ mà nó bảo vệ.

Nó lập tức nổi trận lôi đình, thân thể màu đen nhanh như chớp chợt lóe lên, muốn vượt qua Răng Nanh bay tới tấn công Ngạo Phong.
Trong đôi mắt vàng của Răng Nanh hiện ra vẻ khinh thường, sói bạc bốn cánh cũng là thánh thú có điểm mạnh về tốc độ, cho dù kém hơn báo săn - loài vua tốc độ một chút, nhưng báo săn muốn vượt qua nó thì chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Chỉ thấy bốn cánh lớn nó sải rộng ra, vỗ phần phật từng trận gió mạnh mẽ, nghiền nát bóng mây phía chân trời, bảo vệ cho Ngạo Phong ở sau lưng không một kẽ hở.
Hai con thú lớn không ngừng tấn công nhau trên không trung, dùng móng vuốt và Răng Nanh sắc nhọn cắn xé cào cấu lẫn nhau, khu vực xung quanh Đoạn Hồn Nhai giống như trải qua một trận động đất, nhìn mà kinh thiên động địa.
Đoàn người Hi Thản nấp ở đằng sau bụi cỏ ở chân vách núi, nhìn về phía xa kia không khỏi hít hơi liên tục: “Quả nhiên là thánh thú!"
Duy Nặc như đang trong cơn mơ, tự véo mặt mình, ngơ ngác hỏi: “Trời ơi tôi có đang nằm mơ không vậy, có thể tận mắt chứng kiến hai thánh thú chiến đấu với nhau.”
Qua một hồi, Ngạo Phong đã đi tới trước mặt quả Hỏa Long, dao găm Phá Quân nhẹ nhàng rạch một đường, tóm ba trái quả Hỏa Long chụm lại với nhau, đồng loạt cắt lấy cất vào trong nhẫn không gian, cuối cùng đã lấy được vật phẩm mà không gặp nguy hiểm.

Cô không còn để ý tới hai con thánh thú đang đánh nhau nảy lửa trên không trung, lập tức kêu gọi mọi người rời đi.
"Đi! Lát nữa Răng Nanh sẽ theo kịp chúng ta."
Lúc này mọi người như tỉnh khỏi cơn mê, biết ở lại cũng chẳng giúp ích được gì, vội vàng rút lui về cửa sơn cốc như thủy triều rút nước.
Báo săn Sấm Sét ở trên không trung đánh nhau với Răng Nanh khó phân thắng bại, nó chợt nhìn về phía này một cái, giận giữ tới nỗi như sắp nổ mũi.

Dưới sự bảo vệ của nó vậy mà lại để cho một tên nhân loại nhỏ nhoi lấy đi cả ba trái Hỏa Long trân quý, đây chính là nỗi nhục nhã vô cùng từ khi nó trở thành thánh thú bảo vệ cho tới nay.

Mắt thấy Ngạo Phong sắp chạy ra khỏi sơn cốc, Báo săn Sấm Sét sốt ruột đến nỗi hoàn toàn nổi điên.
“Grào…” Khối khí trắng như mây trên bộ vuốt của Báo săn Sấm Sét đột nhiên to ra, tốc độ nháy mắt tăng vọt gấp năm lần, chỉ trong phút chốc nó đã dùng móng vuốt sắc bén xé ra một luồng gió mạnh, luồn qua khe hở giữa cánh bạc của Răng Nanh.
Răng Nanh thấy tình hình biến dị, đôi mắt vàng co rụt lại, không kịp trở tay vội vàng kêu lên: “Chủ nhân, chạy mau đi! Nó không tiếc lấy toàn bộ sinh mệnh lực sử dụng kỹ năng thiên phú của huyễn thú, tôi không đuổi kịp nó!”
Lời nói còn chưa dứt, khí tức khiến cho người ta hít thở khó khăn đã áp ép tới! Nhanh đến kinh người!
Ngạo Phong cảm giác được áp lực to lớn phía trước, cơ thể giống như bị một đỉnh núi thật lớn ngăn chặn lại, đôi mắt đen nhánh của cô vẫn thâm thúy như cũ.

Cô hít một hơi thật sâu, triệu tập tất cả huyễn lực toàn thân mình lên, màu xanh biếc trước người cố gắng dệt ra thành một tấm lưới khí thật to, trong lồng ngực nhất thời cuộn lên, khóe miệng trào máu lùi lại phía sau, nhưng mà tốc độ lui về sau lại không thể nào nhanh được bằng tốc độ liều mạng của Báo săn Sấm Sét lúc này.
Sau trận gió mạnh, hàm răng sắc nhọn dữ tợn của Báo săn Sấm Sét đã đến trước mắt! Điều không ổn là lúc này Ngạo Phong lại hoàn toàn không cách nào nhúc nhích!
"Chủ nhân!"
"Đại nhân!"
Từng tiếng kêu sợ hãi vang lên dồn dập, nhưng một giọng nói lạnh lùng khác lại vang lên ngay tiếp sau đó, khiến cho tất cả âm thanh trong trời đất đều bị nén xuống.
"Một con thánh thú nho nhỏ mà cũng dám động vào người ước hẹn của tao? Mày thật là to gan!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương