Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi
Chương 61: Kiều Lương, đừng khổ sở

Đường Tịch hít một hơi thật sâu, chỉ cần cô dùng hộp thư này gửi email kín cho cao tầng của tập đoàn Đế Quốc, như thế cô liền có thể trấn an được cổ đông của tập đoàn Đế Quốc. Còn có thể kéo dài thời gian, làm cho chính mình có đầy đủ thời gian để chuẩn bị trở lại chỗ ngồi của mình, đem những người đó trói lại!

Nghĩ tới đây Đường Tịch đưa tay bắt đầu soạn email, sau đó click gửi.

Sau khi phát ra ngoài xong, Đường Tịch lập tức mở ra kỹ năng vạn năng 008, “008 tôi yêu cầu sử dụng kỹ năng Hacker.”

Bỗng nhiên ngón tay của Đường Tịch giống như là bị rót ma pháp vào,nhanh chóng ở trên bàn phím gõ lạch cạch lạch cạch. Trên màn hình xuất hiện mật mã chữ màu xanh lá cây. Ánh mắt của Đường Tịch nhìn chằm chằm màn hình, hai tay không ngừng gõ, rất nhanh đem vị trí chỗ ngồi xác định trên một cái đảo ở châu Bắc Mĩ.

Đường Tịch hoàn thành một loạt chuyện này sau đó hít một hơi thật sâu, cầm tai nghe lên, ngón tay rất nhanh ở trong máy vi tính gõ, sau đó gọi một cú điện thoại, vang lên thật lâu, bên kia mới nhận, âm thanh khàn khàn mà lạnh lùng truyền tới, “Kiều Lương.....”

Đường Tịch nghe được âm thanh của Kiều Lương, trong nháy mắt cảm thấy như bị cái gì bóp cổ họng, hắn đã biết tin tức cô đã chết chứ?

“Nói chuyện!” Ngữ khí mặc dù lạnh lùng, lại không che giấu được sự tuyệt vọng bên trong giọng nói.

Đường Tịch há to mồm mới có thể làm cho hô hấp của mình thông suốt, cô hút chừng mấy giọng mới vuốt lên tâm tình của chính mình, Kiều Lương, đừng khổ sở, em còn ở bên cạnh anh.

“Nói chuyện!” Âm thanh của Kiều Lương một lần nữa vang lên, nhưng là hắn lại không có cúp điện thoại. Nếu như là bình thường Kiều Lương đã sớm cúp điện thoại, nhưng hiện tại hắn lại quỷ thần xui khiến tiếp tục đem điện thoại di động đặt ở bên tai, ” Ngươi là ai?”

Tiếng khóc sụt sùi truyền tới, cả người Kiều Lương trong nháy mắt ngồi thẳng, hắn cầm điện thoại di động nhìn số điện thoại gọi đến một caid, phát hiện không biết số điện thoại gọi đến, hắn lại đem điện thoại di động đặt ở bên tai, hạ thấp giọng, “Ngươi là ai?”

Đường Tịch nghe được âm thanh thận trọng của Kiều Lương lại không nhịn được khóc thành tiếng. Kiều Lương, anh có thể không bi thương được không? Anh có biết không b âm thanh của anh, một chút sinh khí cũng không có. Anh có biết hay không anh như vậy làm cho em đau lòng?

“Đường Tịch?” Thời điểm Kiều Lương hỏi câu này âm thanh có chút run rẩy. Hắn không thể tin được người gọi điện thoại là Đường Tịch, nhưng hắn lại có một loại trực giác cùng cảm giác kinh ngạc, vui mừng từ đỉnh đầu truyền tới. Thật sự là Đường Tịch sao? Hắn như là từ cái chết trở về, hỏi lại, “Là Đường Tịch sao?”

Đường Tịch há miệng lại phát hiện chính mình cái gì đều không nói được, cô chợt cắt đứt, lại không nghe được âm thanh của Kiều Lương. Cô một mực nhìn chằm chằm máy vi tính ở không ngừng tái diễn có lỗi với…

Cô từ từ ngồi xổm xuống, tựa vào xó xỉnh của bàn đọc sách, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt chảy xuống. Cô chặt chẽ cắn tay của mình mới có thể làm cho chính mình không khóc lên tiếng.

Kiều Lương em có lỗi với.., có lỗi với … em bây giờ không dám nói cho anh biết em còn sống, có lỗi với … em không dám nói cho anh biết, Đường Tịch của anh đã chạy đến trên người người khác rồi, có lỗi với.., anh đang ở trước mặt của em, em đi không dám chạy đến trước mặt của anh nói cho anh biết em là ai.

Cô tỉnh lại lâu như vậy vẫn muốn tùy theo hoàn cảnh, vẫn muốn cô kiên cường nhất chính là cái người kia, thì sẽ không khóc, đây chân chân chính chính là cô bởi vì cô là Đường Tịch, mà vì chuyện Đường Tịch chết mà khóc lợi hại như vậy.

Cô biết Đường Tịch cô biến thành Tiêu Nhu là chuyện không thể tưởng tượng nổi nếu như nói cho Kiều Lương, hắn rốt cuộc có thể hay không tin tưởng cô.

Cho nên cô không dám, cô sợ hãi nghe được những lời độc ác kia từ trong miệng của Kiều Lương.

Nhưng là cô cũng không muốn để cho Kiều Lương từ nay mất đi hy vọng sống sót.

Nghĩ tới đây Đường Tịch đứng lên, một lần nữa mở hòm thư ra, gửi cho Kiều Lương một phong email, cô soạn đã nhiều lần, cuối cùng cũng gửi đi.

Cô viết là: Kiều Lương, đừng khổ sở.

Phát xong cô mới phát hiện chính mình năm năm trước đem Kiều Lương vào danh sách đen, còn không có khôi phục. Cô click rồi khôi phục bạn tốt, đột nhiên nhảy ra những email kia để rồi một lần nữa Đường Tịch khóc không thành tiếng, Kiều Lương có lỗi với.., có lỗi với.., có lỗi với…..

Cô một cái tay che miệng, một tay nhìn lấy những email kia, càng xem càng khóc lợi hại. Thì ra hắn đã từng vì cô làm nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy.

Nhưng là cô có một chuyện cũng không biết, cô đáng chết tại sao phải đem Kiều Lương vào danh sách đen!

Đều do cái lòng tự ái đáng chết, ngươi giả vờ cái gì! Rõ ràng chính mình quan tâm như thế!

Nhưng là càng quan tâm, lại càng sợ nghe được tin tức của hắn.

Cô lúc ấy tận lực không nhìn tới bất cứ tin tức gì của hắn, chính là sợ hãi không cẩn thận thấy tin tức của hắn, cô sẽ hèn mọn đi khẩn cầu hắn, để hắn cho cô lưu bên mình.

Cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đế Quốc, là con gái của đế quốc, là công chúa cao cao tại thượng, cô không thể làm chuyện hèn mọn như thế.

Cô không dám xuống chút nữa để nhìn mặt, càng nhìn lại cô càng sợ hãi chính mình sẽ càng hận mình hơn, hốt hoảng đóng cửa hòm thư. Đường Tịch nằm ở trên giường cuốn rúc vào nhau, cầm lấy gối che đầu của mình lên khóc thành tiếng.

Bên kia Kiều Lương nghe được tiếng khóc thút thít quen thuộc cho là mình là đang nằm mơ, nhưng là coi như là nằm mơ hắn cũng là hưng phấn. Đây là từ khi cô ấy xảy ra tới nay, hắn lần đầu tiên nằm mơ thấy chuyện liên quan tới cô ấy. Hắn đang muốn mở miệng, liền phát hiện điện thoại bị cúp, hắn muốn gọi trở lại, lại phát hiện đây là điện thoại vệ tinh, căn bản không gọi trở lại được.

Hắn mất tinh thần ngồi dưới đất, nhìn chằm chặp điện thoại di động, bỗng nhiên đinh một tiếng. Đây là tiếng chuông của hòm thư tư nhân của hắn. Hộp thư này chỉ có mấy người biết, hơn nữa chỉ có việc gấp bọn họ mới có thể gửi email cho hắn.

Kiều Lương đứng lên cầm lên Laptop mở ra, ghi danh hộp thư của mình, thấy email mới nhất ; hắn chợt trợn to hai mắt, hắn chết khiếp nhìn chằm chằm người gửi thư, xác định chính mình không có hoa mắt, hắn mới run run mở email ra.

Người phát: tiểu Tịch của anh

Trong thư ghi: Kiều Lương, đừng khổ sở.

Kiều Lương chợt đứng lên, ôm lấy máy vi tính xông ra ngoài, hô lớn, “Tiểu Ngũ!”

Tiểu Ngũ nghe được tiếng gọi lo lắng của Kiều Lương, cho là có chuyện gì, cuống quít ở dưới lầu chạy lên “Thiếu gia!”

Kiều Lương đem máy vi tính đưa cho tiểu Ngũ, trầm giọng nói, “Đem phía trên email đọc cho tôi nghe không sót một chữ! Người gửi, nội dung được gửi cùng thời gian đều đọc cho tôi nghe!”

Tiểu Ngũ ồ một tiếng, lấy máy vi tính, thấy nội dung, đọc được, ” Người gửi:tiểu Tịch của anh ; trong thư ghi, Kiều Lương, đừng khổ sở, gửi lúc tám giờ tối ngày 10 tháng 9 năm XX.”

Kiều Lương hai tay chặt chẽ giữ cùng nhau, trầm giọng nói từng chữ từng câu “Lập tức tra địa chỉ IP này cho tôi. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất biết được địa chỉ IP này, nhanh lên một chút!”

Tiểu Ngũ ồ một tiếng, vội vàng ôm lấy máy vi tính chạy xuống, trong đầu nghĩ người gửi tiểu Tịch của anh sẽ không phải là Đường tiểu thư chứ? Không nghĩ tới thiếu gia cho Đường tiểu thư một chú thích lại buồn nôn như thế!

Cmn, đây không phải là trọng điểm a! Trọng điểm là Đường tiểu thư gửi email cho thiếu gia!

Chẳng lẽ Đường tiểu thư còn sống sao?

Hắn không phải là không biết được chuyện gì?

Nghĩ tới đây, bước chân của tiểu Ngũ tăng nhanh, nếu như Đường tiểu thư còn sống, thiếu gia có phải hay không sẽ được cứu?

Kiều Lương trở lại gian phòng của mình, nhanh chóng đổi quần áo của mình, lại băng bó tay của chính mình, xoay người xuống lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương