Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi
-
Chương 20: Ngả bài
“Biểu hiện mới vừa rồi của em kia chính là hoàn toàn hiểu biết về đồ ăn Pháp, hơn nữa........”
“Anh ba, em đó cũng giống như đang trình bày một tiết mục ẩm thực thôi, không tin anh đi mà hỏi mẹ thử xem.” Đường Tịch mặt không biểu tình nói.
Tiêu Dao cũng nhíu một chút mày, “Thiên kim tiểu thư của Tiêu gia chúng ta ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ thật muốn xấu mặt, các em mới vừa lòng sao?”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh trên mặt lộ ra nan kham, Tiêu Cảnh vội vàng giải thích, “Anh cả, anh rõ ràng là biết em không phải là có ý kia mà.”
Chẳng phải là bởi vì quá kinh ngạc sao, bọn họ có gặp qua Tiêu Nhu một lần, thời điểm đó Tiêu Nhu vừa mới được đón về từ nông thôn, tuy rằng khi đó cũng không có thời gian ở chung, nhưng là bọn họ có thể cảm giác được Tiêu Nhu ngay lúc đó cùng Tiêu Nhu hiện tại quả thực là khác nhau một trời một vực, làm cho bọn họ đều không thể tin tưởng, Tiêu Nhu của hiện tại này nơi nào là giống như mới từ nông thôn đến.
Đường Tịch không nghĩ tới Tiêu Dao sẽ đứng ra giúp cô nói chuyện, trong lòng nho nhỏ hiện lên cảm kích anh một chút, cười đánh vỡ cục diện bế tắc, “Hắc, em như thế này không phải mưa dầm thấm đất sao, có các anh trai ở tầng lớp trên giống như các anh, em cũng không thể lạc hậu a, đúng không?”
Tiêu Dao lúc này trên mặt mới lộ ra một chút tươi cười, vừa đúng lúc đồ ăn khai vị đưa lên tới, Đường Tịch chạy nhanh cầm nĩa ăn lên, “Nhanh ăn đi, cá salmon này nhìn qua rất mới mẻ.”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh hai huynh đệ nhìn nhau liếc mắt một cái, từ trong mắt đối phương thấy được cùng loại quang mang.
Ánh mắt của Tiêu Dao thế nhưng vẫn thủy chung đều đặt ở trên người Đường Tịch.
Thời điểm Đường Tịch vừa mới nói ra câu nói kia liền ước gì cắn đứt đầu lưỡi chính mình, làm mày nói bậy này, làm mày tùy tiện nói bậy này, không biết nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói a! Vừa mới mới bị hoài nghi, hiện tại cư nhiên còn không có chịu nghe lời!
Chính là có thể làm sao bây giờ, hiện tại cô chỉ có thể vùi đầu khổ ăn, ngàn vạn không thể ngẩng đầu cùng bọn họ đối diện, đối diện liền xong rồi???
Liền tại thời điểm ở đây không khí đều phải ngưng kết, bỗng nhiên một thanh âm đánh vỡ không khí bọn họ, “Anh, các anh cũng tới nơi này ăn cơm a?” Thanh âm Tiêu Cấm Ninh ôn nhu từ trên đầu truyền đến.
Đường Tịch ăn một miếng cá salmon, sau đó dùng sức dùng nĩa chọc một khối ngưu du quả ăn lên, thật không nghĩ tới, như vậy đều có thể gặp được???
Nói này, Tiêu Cấm Ninh không phải minh tinh hạng nhất vẫn đang nổi sao? Không phải chỉ cần kí một cái hợp đồng đều trị giá cả trăm vạn sao? Như thế nào cư nhiên còn có rảnh tới nơi này ăn cơm a?
Tiêu Dao cùng Đường Tịch giống nhau, cúi đầu ăn phần ăn của mình, căn bản không có phản ứng Tiêu Cấm Ninh.
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái nguyên nhân là bởi vì Đường Tịch nên thời điểm khi nhìn đến Tiêu Cấm Ninh sắc mặt cũng không được tốt, Tiêu Sái hừ một tiếng, “Như thế nào, cô có thể tới, chúng tôi thì không thể tới a?”
Đường Tịch âm thầm cho Tiêu Sái sự tán thưởng lớn.
Tiêu Cấm Ninh trên mặt ý cười dồn thành một cụ, phải rời khỏi nhưng là lại cảm thấy cứ như vậy rời đi thì mặt mũi không biết ném nơi nào, cho nên đem ánh mắt đặt ở trên người Đường Tịch, bởi vì Đường Tịch vẫn luôn vùi đầu khổ ăn, cô ta chỉ có thể nhìn qua vẻ bề ngoài từ bộ quần áo ngắn tay cùng quần đùi mà hôm nay Đường Tịch mặ nhìn ra người này làn da bảo dưỡng đến phi thường tốt, nhưng là rồi lại cho cô ta một loại cảm giác quen thuộc, cô ta nghĩ đến khả năng nào đó, bỗng nhiên mày nhăn lại, cố ý hỏi, “Đây là Tiểu Nhu???”
Lời nói của cô ta còn không có kịp nói cho xong, Đường Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Sái, cách dùng văn nói, “Thiên a, Tiêu nhà hàng Pháp này đồ ăn thật sự đặc biệt địa đạo, tôi đã ba năm không có trở về Paris, phi thường cảm ơn anh dẫn tôi tới ăn đồ ăn do nhà hàng Pháp này làm, làm tôi nhớ tới hương vị quê nhà.”
Còn tốt, Tiêu Sái là một người phản ứng mau, lập tức cách dùng văn trả lời, “Phải không? Đó là vinh hạnh của tôi.”
Tiêu Cấm Ninh lúc này sắc mặt mới đẹp một chút, cô ta nhu nhu cười, “Nguyên lai là bồi bằng hữu của anh hai lại đây ăn cơm, em đây liền không quấy rầy các anh trai nữa, Thừa Vũ còn ở bên kia chờ em, em đi trước đã.”
Đường Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Cấm Ninh, bĩu môi, “Thật là oan gia ngõ hẹp a.”
“Em gái thân ái à, đồ ăn nước Pháp em có thể nói là trùng hợp, như vậy xin hỏi vừa mới câu kia tiếng Pháp là chuyện như thế nào?” Tiêu Cảnh cười như không cười nhìn Đường Tịch, đôi mắt nhíu lại, “Em là ai?”
Đường Tịch hôm nay đã bị bọn họ hoài nghi quá quá nhiều lần, hiện tại bị Tiêu Cảnh như vậy hỏi, đều đã không có cảm giác, vừa hay lúc này đồ ăn bọn họ gọi đều toàn bộ bưng lên hết, cô một bên ăn một bên nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt một cái, cười nói, “Cái gì tiếng Pháp? Em vừa mới bất quá là nói bậy một hồi, các anh có thể nghe ra lời nói mới vừa rồi em nói là có ý tứ gì sao?”
Tiêu Cảnh thật sâu mà nhìn Đường Tịch, từng câu từng chữ phiên dịch, “Thiên a, Tiêu nhà hàng Pháp này đồ ăn thật sự đặc biệt địa đạo, tôi đã ba năm không có trở về Paris, phi thường cảm ơn anh dẫn tôi tới ăn đồ ăn do nhà hàng Pháp này làm, làm tôi nhớ tới hương vị quê nhà.”
Đường Tịch cười một tiếng, trong mắt mang theo vui sướng, “Nguyên lai em như vậy mà có thiên phú về ngôn ngữ a, tùy tiện nói bậy hai câu chính mình nghe còn không hiểu là đang nói cái gì, cư nhiên là tiếng Pháp! Em quả thực quá thông minh.”
“Đừng nghĩ nói sang chuyện khác.” Tiêu Cảnh lạnh băng nhìn Đường Tịch, “Em rốt cuộc là ai? Em căn bản không phải Tiêu Nhu!”
“Đúng vậy!” Đường Tịch buông dao nĩa, đồng dạng nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh, “Tiêu Nhu của trước kia đã chết, từ khi bị Lâm Như đuổi ra cửa nhà kia trong nháy mắt đã chết, Tiêu Nhu của hiện tại, là Tiêu Nhu đã sống lại, là một người khác!”
“Em!”
“Nhị ca, nếu như em vẫn ngây thơ coi mình là một đứa bé mới ở trong núi ra, cứ như thế sống ở Tiêu gia, anh cho rằng em có thể tồn tại lại được trong một gia đình như thế sao?”
Đường Tịch nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh, biểu tình phi thường nghiêm túc, “Điều đó là không thể, từ khi cha mẹ ruột em lựa chọn muốn giữ lại một đứa con gái nuôi mà đem em tặng cho gai đình các anh tới nay, thì em đã khẳng định được nếu như em không nỗ lực mà nói, trước sau gì cũng sẽ bị vứt bỏ, cho nên tất cả những lời nói của em hôm nay đối với các anh, đều không phải nói giỡn, em muốn cho Lâm Như phải hối hận, muốn cho Tiêu Cấm Ninh phải hối hận vì chuyện mà cô ta đã từng làm!”
Tiêu Cảnh ngẩn ra, bởi vì cái người nữ sinh trước mặt này quá loá mắt, thiếu chút nữa đã quên chuyển khai ánh mắt.
Tiêu Dao vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, đem khối bò bít tết cuối cùng ở trong dĩa ăn xong, uống một ngụm rượu vang đỏ, lau khô khóe miệng, lại lấy chiếc dĩa trước mặt Đường Tịch qua giúp Đường Tịch cắt bò bít tết thật tốt, sau đó thả lại trước mặt Đường Tịch, “Để nguội rồi sẽ không ăn được nữa, ăn trước đã rồi nói.”
Đường Tịch đối Tiêu Dao cười, nói một tiếng cám ơn.
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh còn muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên bị ánh mắ lạnh băng của Tiêu Dao trừng một cái, cũng chỉ có thể lui về, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn lên.
Sau khi chờ ba người đều ăn xong rồi, Tiêu Dao mới xoay người, thay đổi một cái tư thế ngồi ở trên sô pha, nhìn lấy Đường Tịch đang ngồi ở bên cạnh, trầm giọng hỏi, “Tiêu Cấm Ninh đã làm cái gì với em?”
Đường Tịch quay đầu lại thật sâu mà nhìn Tiêu Dao, trong mắt hiện lên một tia bi thương, bỗng nhiên cô đột ngột nhắm mắt lại, lại lần nữa mở to mắt trong mắt chỉ còn lại có một mảnh thanh minh, cô cười cười, phi thường đạm nhiên nói, “Cô ta đem vòng cổ của chính mình bỏ vào trong phòng của em căn bản không phải vì muốn đuổi em đi, mà là muốn giết, các anh biết không? Em vừa mới ra khỏi cửa đã bị xe đụng phải, cô ta cứ từng bước một đi đến trước mặt em để công khai biểu thị với em là cô ta hiện tại ở Tiêu gia có được tất cả, cuối cùng còn dùng một chân đạp lên trên cổ em, nếu lúc ấy những người đó đến chậm một bước, em đã bị cô ta dẫm đã chết.”
“Anh ba, em đó cũng giống như đang trình bày một tiết mục ẩm thực thôi, không tin anh đi mà hỏi mẹ thử xem.” Đường Tịch mặt không biểu tình nói.
Tiêu Dao cũng nhíu một chút mày, “Thiên kim tiểu thư của Tiêu gia chúng ta ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ thật muốn xấu mặt, các em mới vừa lòng sao?”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh trên mặt lộ ra nan kham, Tiêu Cảnh vội vàng giải thích, “Anh cả, anh rõ ràng là biết em không phải là có ý kia mà.”
Chẳng phải là bởi vì quá kinh ngạc sao, bọn họ có gặp qua Tiêu Nhu một lần, thời điểm đó Tiêu Nhu vừa mới được đón về từ nông thôn, tuy rằng khi đó cũng không có thời gian ở chung, nhưng là bọn họ có thể cảm giác được Tiêu Nhu ngay lúc đó cùng Tiêu Nhu hiện tại quả thực là khác nhau một trời một vực, làm cho bọn họ đều không thể tin tưởng, Tiêu Nhu của hiện tại này nơi nào là giống như mới từ nông thôn đến.
Đường Tịch không nghĩ tới Tiêu Dao sẽ đứng ra giúp cô nói chuyện, trong lòng nho nhỏ hiện lên cảm kích anh một chút, cười đánh vỡ cục diện bế tắc, “Hắc, em như thế này không phải mưa dầm thấm đất sao, có các anh trai ở tầng lớp trên giống như các anh, em cũng không thể lạc hậu a, đúng không?”
Tiêu Dao lúc này trên mặt mới lộ ra một chút tươi cười, vừa đúng lúc đồ ăn khai vị đưa lên tới, Đường Tịch chạy nhanh cầm nĩa ăn lên, “Nhanh ăn đi, cá salmon này nhìn qua rất mới mẻ.”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh hai huynh đệ nhìn nhau liếc mắt một cái, từ trong mắt đối phương thấy được cùng loại quang mang.
Ánh mắt của Tiêu Dao thế nhưng vẫn thủy chung đều đặt ở trên người Đường Tịch.
Thời điểm Đường Tịch vừa mới nói ra câu nói kia liền ước gì cắn đứt đầu lưỡi chính mình, làm mày nói bậy này, làm mày tùy tiện nói bậy này, không biết nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói a! Vừa mới mới bị hoài nghi, hiện tại cư nhiên còn không có chịu nghe lời!
Chính là có thể làm sao bây giờ, hiện tại cô chỉ có thể vùi đầu khổ ăn, ngàn vạn không thể ngẩng đầu cùng bọn họ đối diện, đối diện liền xong rồi???
Liền tại thời điểm ở đây không khí đều phải ngưng kết, bỗng nhiên một thanh âm đánh vỡ không khí bọn họ, “Anh, các anh cũng tới nơi này ăn cơm a?” Thanh âm Tiêu Cấm Ninh ôn nhu từ trên đầu truyền đến.
Đường Tịch ăn một miếng cá salmon, sau đó dùng sức dùng nĩa chọc một khối ngưu du quả ăn lên, thật không nghĩ tới, như vậy đều có thể gặp được???
Nói này, Tiêu Cấm Ninh không phải minh tinh hạng nhất vẫn đang nổi sao? Không phải chỉ cần kí một cái hợp đồng đều trị giá cả trăm vạn sao? Như thế nào cư nhiên còn có rảnh tới nơi này ăn cơm a?
Tiêu Dao cùng Đường Tịch giống nhau, cúi đầu ăn phần ăn của mình, căn bản không có phản ứng Tiêu Cấm Ninh.
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái nguyên nhân là bởi vì Đường Tịch nên thời điểm khi nhìn đến Tiêu Cấm Ninh sắc mặt cũng không được tốt, Tiêu Sái hừ một tiếng, “Như thế nào, cô có thể tới, chúng tôi thì không thể tới a?”
Đường Tịch âm thầm cho Tiêu Sái sự tán thưởng lớn.
Tiêu Cấm Ninh trên mặt ý cười dồn thành một cụ, phải rời khỏi nhưng là lại cảm thấy cứ như vậy rời đi thì mặt mũi không biết ném nơi nào, cho nên đem ánh mắt đặt ở trên người Đường Tịch, bởi vì Đường Tịch vẫn luôn vùi đầu khổ ăn, cô ta chỉ có thể nhìn qua vẻ bề ngoài từ bộ quần áo ngắn tay cùng quần đùi mà hôm nay Đường Tịch mặ nhìn ra người này làn da bảo dưỡng đến phi thường tốt, nhưng là rồi lại cho cô ta một loại cảm giác quen thuộc, cô ta nghĩ đến khả năng nào đó, bỗng nhiên mày nhăn lại, cố ý hỏi, “Đây là Tiểu Nhu???”
Lời nói của cô ta còn không có kịp nói cho xong, Đường Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Sái, cách dùng văn nói, “Thiên a, Tiêu nhà hàng Pháp này đồ ăn thật sự đặc biệt địa đạo, tôi đã ba năm không có trở về Paris, phi thường cảm ơn anh dẫn tôi tới ăn đồ ăn do nhà hàng Pháp này làm, làm tôi nhớ tới hương vị quê nhà.”
Còn tốt, Tiêu Sái là một người phản ứng mau, lập tức cách dùng văn trả lời, “Phải không? Đó là vinh hạnh của tôi.”
Tiêu Cấm Ninh lúc này sắc mặt mới đẹp một chút, cô ta nhu nhu cười, “Nguyên lai là bồi bằng hữu của anh hai lại đây ăn cơm, em đây liền không quấy rầy các anh trai nữa, Thừa Vũ còn ở bên kia chờ em, em đi trước đã.”
Đường Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Cấm Ninh, bĩu môi, “Thật là oan gia ngõ hẹp a.”
“Em gái thân ái à, đồ ăn nước Pháp em có thể nói là trùng hợp, như vậy xin hỏi vừa mới câu kia tiếng Pháp là chuyện như thế nào?” Tiêu Cảnh cười như không cười nhìn Đường Tịch, đôi mắt nhíu lại, “Em là ai?”
Đường Tịch hôm nay đã bị bọn họ hoài nghi quá quá nhiều lần, hiện tại bị Tiêu Cảnh như vậy hỏi, đều đã không có cảm giác, vừa hay lúc này đồ ăn bọn họ gọi đều toàn bộ bưng lên hết, cô một bên ăn một bên nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt một cái, cười nói, “Cái gì tiếng Pháp? Em vừa mới bất quá là nói bậy một hồi, các anh có thể nghe ra lời nói mới vừa rồi em nói là có ý tứ gì sao?”
Tiêu Cảnh thật sâu mà nhìn Đường Tịch, từng câu từng chữ phiên dịch, “Thiên a, Tiêu nhà hàng Pháp này đồ ăn thật sự đặc biệt địa đạo, tôi đã ba năm không có trở về Paris, phi thường cảm ơn anh dẫn tôi tới ăn đồ ăn do nhà hàng Pháp này làm, làm tôi nhớ tới hương vị quê nhà.”
Đường Tịch cười một tiếng, trong mắt mang theo vui sướng, “Nguyên lai em như vậy mà có thiên phú về ngôn ngữ a, tùy tiện nói bậy hai câu chính mình nghe còn không hiểu là đang nói cái gì, cư nhiên là tiếng Pháp! Em quả thực quá thông minh.”
“Đừng nghĩ nói sang chuyện khác.” Tiêu Cảnh lạnh băng nhìn Đường Tịch, “Em rốt cuộc là ai? Em căn bản không phải Tiêu Nhu!”
“Đúng vậy!” Đường Tịch buông dao nĩa, đồng dạng nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh, “Tiêu Nhu của trước kia đã chết, từ khi bị Lâm Như đuổi ra cửa nhà kia trong nháy mắt đã chết, Tiêu Nhu của hiện tại, là Tiêu Nhu đã sống lại, là một người khác!”
“Em!”
“Nhị ca, nếu như em vẫn ngây thơ coi mình là một đứa bé mới ở trong núi ra, cứ như thế sống ở Tiêu gia, anh cho rằng em có thể tồn tại lại được trong một gia đình như thế sao?”
Đường Tịch nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh, biểu tình phi thường nghiêm túc, “Điều đó là không thể, từ khi cha mẹ ruột em lựa chọn muốn giữ lại một đứa con gái nuôi mà đem em tặng cho gai đình các anh tới nay, thì em đã khẳng định được nếu như em không nỗ lực mà nói, trước sau gì cũng sẽ bị vứt bỏ, cho nên tất cả những lời nói của em hôm nay đối với các anh, đều không phải nói giỡn, em muốn cho Lâm Như phải hối hận, muốn cho Tiêu Cấm Ninh phải hối hận vì chuyện mà cô ta đã từng làm!”
Tiêu Cảnh ngẩn ra, bởi vì cái người nữ sinh trước mặt này quá loá mắt, thiếu chút nữa đã quên chuyển khai ánh mắt.
Tiêu Dao vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, đem khối bò bít tết cuối cùng ở trong dĩa ăn xong, uống một ngụm rượu vang đỏ, lau khô khóe miệng, lại lấy chiếc dĩa trước mặt Đường Tịch qua giúp Đường Tịch cắt bò bít tết thật tốt, sau đó thả lại trước mặt Đường Tịch, “Để nguội rồi sẽ không ăn được nữa, ăn trước đã rồi nói.”
Đường Tịch đối Tiêu Dao cười, nói một tiếng cám ơn.
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh còn muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên bị ánh mắ lạnh băng của Tiêu Dao trừng một cái, cũng chỉ có thể lui về, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn lên.
Sau khi chờ ba người đều ăn xong rồi, Tiêu Dao mới xoay người, thay đổi một cái tư thế ngồi ở trên sô pha, nhìn lấy Đường Tịch đang ngồi ở bên cạnh, trầm giọng hỏi, “Tiêu Cấm Ninh đã làm cái gì với em?”
Đường Tịch quay đầu lại thật sâu mà nhìn Tiêu Dao, trong mắt hiện lên một tia bi thương, bỗng nhiên cô đột ngột nhắm mắt lại, lại lần nữa mở to mắt trong mắt chỉ còn lại có một mảnh thanh minh, cô cười cười, phi thường đạm nhiên nói, “Cô ta đem vòng cổ của chính mình bỏ vào trong phòng của em căn bản không phải vì muốn đuổi em đi, mà là muốn giết, các anh biết không? Em vừa mới ra khỏi cửa đã bị xe đụng phải, cô ta cứ từng bước một đi đến trước mặt em để công khai biểu thị với em là cô ta hiện tại ở Tiêu gia có được tất cả, cuối cùng còn dùng một chân đạp lên trên cổ em, nếu lúc ấy những người đó đến chậm một bước, em đã bị cô ta dẫm đã chết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook