Lăng Nhân lau khóe miệng xong, nghe được anh hỏi: "Cậu vừa rồi muốn nói cái gì?"

Vừa rồi?

Cô nhớ lại một chút, nhớ tới vừa nãy nói được một nửa, bị động tác của anh đánh gãy.

"Tớ nói, không cần mua một phần nữa đâu, tớ đã ăn no." Cô nói xong, sau đó lại hỏi anh: "Cậu thì sao? Ăn no chưa?"

Đâu chỉ là no……

Lục Thiệu Đông cười đáp: “No rồi, cảm ơn ban thưởng.”

Lời này nói……

Lăng Nhân cũng mím môi cười theo, im lặng trong chốc lát, nói: "Tớ cũng nên về nhà rồi."

"Được, tôi đi lấy xe."

Từ chợ đêm đến tòa nhà của ủy ban thành phố, đi xe khoảng vài phút.

Lăng Nhân xuống xe, tạm biệt Lục Thiệu Đông, liền chạy lên tầng.

“Tiểu thư đã trở lại.” Dì Trương chuẩn bị xong sữa bò, thân thiết mà nói.

Lăng Nhân cười gật gật đầu, cùng như thường ngày nhận sữa bò, liền phải về phòng ngủ, lại nghe bà nói ——

"Thật ra thì thái thái rất quan tâm tiểu thư."

Bước chân hơi dừng lại, Lăng Nhân quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn về phía bà.

Dì Trương hơi động khóe miệng, do dự vài giây, sau đó nói: "Đồ ăn bữa sáng cùng bữa tối của tiểu thư mỗi ngày, đều là thái thái tự mình chọn lựa. Thái thái nói, chỉ có phối hợp như vậy, mới có thể đảm bảo dinh dưỡng cho cháu. Lần trước cháu tham gia đại hội đọc thơ diễn cảm kỷ niệm ngày thành lập trường, thái thái chưa bao giờ xem TV, cố ý canh giữ trước TV chờ xem trực tiếp. Sau đó tôi nói với bà ấy, cháu ở trường học phát tác viêm ruột thừa, bà trước tiên liền gọi điện thoại tới phòng y tế các cháu dò hỏi, luôn mãi xác nhận có cần đi bệnh viện lớn kiểm tra lại không, cần phẫu thuật không."

Đổi một hơi, dì Trương nói tiếp: "Thiên hạ không có người mẹ nào mà không thương đứa con cửa mình, chỉ là có người biểu đạt ra ngoài, mà có vài người để ở trong lòng, cháu không nên quá khổ sở."

Lăng Nhân yên lặng mà nghe xong, sau đó gật gật đầu: “Cảm ơn ngài nói điều này cho cháu."

Dứt lời, trở về phòng.

Dì Trương nhìn bóng lưng đơn bạc của cô gái nhỏ, thở dài một hơi.

Thật là làm bậy mà. Ngày hôm qua Lăng thái thái nói câu " con gái anh " kia với Lăng tiên sinh, nghe thật làm cho người thương tâm, tựa như Lăng tiểu thư không phải con gái bà vậy.

Đáng thương Lăng tiểu thư còn nhỏ như vậy, chắc trong lòng tổn thương lắm.

...

Lăng Nhân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, treo cặp sách ở sau cửa, đứng ở cửa ngẩn người một lát, sau đó ngồi xếp bằng bên cửa sổ hóng gió.

Nhìn bầu trời đêm vô tận, chỉ có lác đác mấy ngôi sao.

Cô vừa uống sữa tươi, vừa nghĩ tới lời của dì Trương.

— — thiên hạ không có người mẹ nào không thương đứa con của mình.

Phải không?

Đúng không.

Mặc dù giữa bọn họ chưa bao giờ thân mật như những mẹ con khác, nhưng mẹ lại chưa từng bạc đãi chính mình, thậm chí chưa từng nặng lời với cô, càng đừng nói quản giáo.

Có lẽ đúng như dì Trương nói, có người chỉ là không biểu đạt mà thôi.

Bởi vì Lục Thiệu Đông bị nhốt lại, kế hoạch leo núi cuối tuần hoãn lại đến cuối tuần sau, kế hoạch đi hiệu sách thành phố học tập cũng hủy bỏ.

Cuối tuần này Lăng Nhân ôn tập tư liệu ở nhà. Đến ngày thứ hai, cô rời giường sớm, ăn xong bữa sáng liền tâm tình tốt chạy như bay ra cửa.

Vừa ra tiểu khu liền thấy Lục Thiệu Đông chờ ở cửa.

Anh vì bị nghỉ học, ngay cả đồng phục học sinh cũng tiết kiệm, mặc một áo hoodie liền mũ màu đen rộng rãi, trước ngực in một đầu lâu trắng, ánh mặt trời chiếu đến trên mặt anh, vừa nhìn liền chiếu vào lòng người.

“Chào buổi sáng.” Cô chạy chậm qua, cười chào hỏi anh.

Lục Thiệu Đông vui sướng mà sờ sờ đầu cô gái nhỏ, giọng dứt khoát lưu loát: “Lên xe.”

"Ồ."

Tóc đều bị anh xoa rối loạn...

Lăng Nhân leo lên phía sau ngồi, giơ tay chỉnh sửa tóc, sau đó thật cẩn thận mang mũ bảo hiểm, ngoan ngoãn ôm eo anh, khóe miệng không tự chủ nâng lên.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuối tuần trở nên đặc biệt dài đằng đẵng, mà sau khi mở mắt ra đi học lại trở thành chờ mong lớn nhất.

Đều nói cuộc sống lớp mười hai là địa ngục kiểu mẫu, cô lại cảm thấy địa ngục như vậy, còn tốt hơn nhân gian.

...

Sáng sớm bảy tám giờ ánh mặt trời nhuộm bầu trời càng ngày càng đỏ, gió thổi qua đất, xe máy bay nhanh trên đường, hai mươi phút sau, ngừng ở cửa trường học Nhất trung.

Lăng Nhân nhảy xuống xe, trả lại mũ bảo hiểm cho anh, hỏi: "Cậu chừng nào thì trở lại trường học?"

“Thứ tư.”

“À.”

Không nghĩ tới những để tài khác.

Lăng Nhân nhếch miệng: "Vậy tớ vào đây."

Lục Thiệu Đông sảng khoái gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Chờ một chút."

"Ừ?"

"Hôm nay công bố thành tích thi khảo sát chứ."

" Ừ...."

Cô lại thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Tâm Lăng Nhân trong nháy mắt trở nên hơi nặng nề, yên lặng thở dài một hơi, không biết toán học thi được bao nhiêu điểm.

Nhìn ra cô lo lắng, Lục Thiệu Đông an ủi nói: "Đừng quá lo lắng, có việc gọi điện thoại.”

" Được."

Lăng Nhân gật gật đầu, đang muốn đi, chợt nghe được có người ở phía sau gọi — —

"A Nhân, chào buổi sáng!"

Không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Lăng Nhân dừng bước lại, nghiêng người sang một bên chờ người đang chạy tới.

" Thật là đúng dịp. Í? Lục Thiệu Đông..."

Vương Gia Lâm đẩy xe đạp, thở hồng hộc, đang muốn nói — — Cậu ấy không phải bị nghỉ học sao? Còn tới trường học?

Nghĩ lại, A Nhân hôm nay không đi xe đạp, tám phần là đưa A Nhân tới trường nhỉ?

Thật hâm mộ mà!

Vương Gia Lâm ái muội dùng cùi chỏ đụng đụng bạn tốt, nhỏ giọng thì thầm: "Bạn trai tốt đưa đón đấy."

Lòng Lăng Nhân hoảng hốt: "Cái gì chứ, đừng nói lung tung." Nói xong vẫy vẫy tay với Lục Thiệu Đông, "Tớ đi đây." Không đợi anh đáp lại, liền nhanh chóng quay mặt đi, sợ bị anh nhìn ra khác thường.

Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, vẫn nói thầm một câu: "Bạn trai tốt?"

Xưng hô này không tồi.

...

Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm cùng nhau đi vào trường học, một người ríu rít nói không yên, một người lẳng lặng mà nghe, phối hợp hết sức hoàn mỹ.

"Tớ nghe nói người kêu Thịnh Huy kia, chính là nam sinh khối mười một lần trước bị Lục Thiệu Đông đánh đó, chuyển trường. Thì ra hắn là bạn trai Lâm Dao, ồ, Lâm Dao chính là người đang ảnh chụp cậu cùng Lục Thiệu Đông lên Tieba lần trước đó, hại cậu bị người ta mắng, sau đó lại bị người của Lục Thiệu Đông tuôn ra ảnh chụp đi hộp đêm. Người trên Tieba nói, Thịnh Huy tìm phiền toái tới cậu, là vì báo thù cho Lâm Dao, không nghĩ tới lại đá đến ván sắt."

"Lại nói tiếp, trên trang đầu Tieba, hiện giờ tất cả đều là tin liên quan đến cậu cùng Lục Thiệu Đông. Cậu có xem không? Thôi, không cần trả lời, tớ biết cậu khẳng định không xem."

" Mọi người cũng đoán, cậu cùng Lục Thiệu Đông đang yêu nhau."

"Nói xong câu cuối cùng, Vương Gia Lâm cười gian nhìn về phía bạn tốt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu lộ gì trên mặt cô.

Kết quả lại — — biểu tình gì cũng không thấy.

Người bên cạnh bình tĩnh tựa như không nghe được gì cả.

“A Nhân.” Cô kêu một tiếng.

Lăng Nhân nghiêng đầu: “Ừ?"

"Cậu nghe tớ nói không đấy?"

“Nghe được.”

“Không có cảm tưởng gì muốn phát biểu sao?”

“Không có.”

“……”

Miệng cũng thật chặt!

Vương Gia Lâm thất bại mà bĩu môi, từ bỏ.

Hai người một đường đi tới khu dạy học, liếc nhìn bảng vinh danh trước tòa nhà đầy kín người.

“Nha, thiếu chút nữa đã quên hôm nay công bố thành tích thi khảo sát. Chúng ta cũng đi qua nhìn một chút." Vương Gia Lâm kích động kéo Lăng Nhân đi đến bảng vinh danh.

Trong lòng Lăng Nhân có chút khẩn trương, muốn nhìn lại không quá muốn nhìn, mặc cho Vương Gia Lâm kéo, quấn quít hồi lâu, trong đầu nghĩ chết sớm sớm siêu sinh cũng tốt, liền thản nhiên.

Mới vừa đi tới bên ngoài đám người, liền bị mấy nam sinh ngăn trở. Mắt vừa nhìn, tất cả đều là bạn học lớp chín, Vương Liên cầm đầu.

"Cái bảng rách nát gì chứ, một chút cũng không chính xác. Chị dâu cậu vẫn đừng xem." Vương Liên tức giận bất bình mà nói.

Lăng Nhân tâm trầm xuống, không cần nhìn cũng biết thành tích nhất định không tốt, nếu không bọn họ cũng sẽ không cản cô.

"Kém bao nhiêu?" Cô hỏi.

" Không kém, một chút cũng không kém, là cái bảng này có vấn đề." Vương Liên vừa nói vừa vẫy tay, một bộ muốn xé nát bảng vinh danh.

Lăng Nhân lẳng lặng nhìn hắn, ý bảo hắn nói thật.

Vương Liên bị cô nhìn chằm chằm đến da đầu có chút tê dại, chống cự nửa phút, sau đó ấp úng mà nói: “Đứng thứ hai, so với hạng nhất... Thiếu hai điểm."

Ai ai ai, hắn cư nhiên bị ánh mắt của một cô gái nhỏ nhu nhu nhược nhược làm cho chấn động.

Chẳng lẽ đây chính là " lấy nhu thắng cương " trong truyền thuyết?

Quá mơ hồ.

Khó trách Đông ca bị cô ăn đến gắt gao.

"Chị dâu cậu đừng nhụt chí, thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần sau nhất định có thể thắng lại."

Lăng Nhân khẽ mỉm cười: " Được." Trước khi đi lại nói: "Chúc mừng cậu bình phục."

Vương Liên hơi sửng sốt, sau đó sờ sờ sau đầu, cười: "Cám ơn chị dâu."

Đám người đi xa, Vương Liên từ trong túi đồng phục học sinh lấy điện thoại di động ra.

【 Báo cáo lão đại, cảm xúc của chị dâu rất ổn định. 】

Đối diện trong một giây trả lời lại — —

【 Đông ca: Ừ. 】

Vương Liên:……

Ừ.

Cứ như vậy? Một chữ? Không khen hắn hai câu?

Cao lãnh như vậy, rốt cuộc làm sao đuổi tiểu tiên nữ tới tay?

Lăng Nhân yên lặng trở lại phòng học, trong lòng thở phào một hơi.

Toán học thi không chắc chắn như vậy, thế nhưng còn có thể lấy hạng hai. Cô vốn chuẩn bị tốt bị thụt xuống mười hạng.

Chắc là ngày hôm sau lý, hóa, sinh cùng tiếng Anh phát huy không tệ.

Cô kéo khóa kéo cặp xách, khi lấy đồ dùng học tập, bỗng nhiên phát hiện Vương Gia Lâm không ở bên cạnh.

Người đâu?

Rõ ràng cùng đi lên mà...

...

Vương Gia Lâm cũng rất im lặng, cô ở bên ngoài phòng học lớp chín bị Phó Kiêu Phong trắng trợn bắt đi, bạn tốt thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động một cái.

Chẳng lẽ mục tiêu của cô quá nhỏ bé?

Rũ mắt nhìn dáng người của mình — — không phải chứ!

Nhưng mà nhắc tới cũng bình thường, bạn tốt kia tính tình đạm bạc với tất cả, trừ Lục Thiệu Đông ra, thật đúng là không ai có thể đủ dễ dàng khiến cho cô chú ý.

Nhưng — — đạo lý cũng hiểu, nhưng vẫn thấy đau lòng quá đi.

Vương Gia Lâm liên tục than thở, cuối cùng rải bực bội tới trên người đầu sỏ hại cô bị bạn tốt làm lơ.

"Tìm tớ làm gì?"

Giọng có chút bực.

Phó Kiêu Phong híp mắt một cái, tiểu mập mạp hôm nay làm sao vậy, vừa mở miệng tựa như mới ăn thuốc súng vậy.

“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu một chút, hôm nay sau khi tan học có rảnh không?"

“Không rảnh.”

“Ăn cơm đi dạo phố xem phim thì sao?"

“Có rảnh!”

“……”

Con gái bây giờ cũng thật thực tế mà!

Phó Kiêu Phong bực bội cười hai tiếng, hướng cửa khoát khoát tay: "Đi đi, sau tan học gặp lại."

" Được." Vương Gia Lâm trong nháy mắt được chữa khỏi, hết sức phấn khởi xoay người ra cửa.

Có lẽ là trong lòng thật là vui, không chú ý nhìn đường, đầu đụng vào một thứ gì đó.

“Ai da —— đau chết mất!”

Cô một bên xoa xoa trán một bên nói, giương mắt nhìn thấy một nam sinh trong tay cầm một cái vợt bóng bàn, vẻ mặt ngơ ngác.

Vương Gia Lâm:...

Cái này cũng có thể đụng vào, tỷ lệ trúng này cũng không có ai.

Cô lắc đầu, xoa trán đi ra cửa, Phó Kiêu Phong ở phía sau nói — —

"Mắt dài à, đừng khi dễ tiểu mập mạp nhà chúng tớ chứ."

Giọng nói lười biếng lập tức xông vào tim.

Vương Gia Lâm cuống quít cúi đầu chạy chậm ra, trên mặt cười có chút ngốc.

Quay vào phòng học, nghe được bạn tốt hỏi — —

"Cậu vừa mới đi đâu vậy?"

“A? Không, không đi chỗ nào…… Phòng vệ sinh... Đi tranh phòng vệ sinh." Cô chột dạ mà nói.

"Ồ. Đại biểu toán học phát bài thi xuống."

Lăng Nhân chỉ chỉ bài thi trên bàn, sau đó bắt đầu nhìn bài thi của mình.

Có ba câu hỏi trắc nhiệm sai và một câu điền vào chỗ trống.

Đều không phải là vấn đề khó khăn, nhưng bên trong câu hỏi có cạm bẫy, không nghiêm túc đọc kỹ đề liền dễ dàng chọn sai.

Cô chính là không có nghiêm túc đọc kỹ đề đó...

Thu hồi suy nghĩ, Lăng Nhân nghe được bên cạnh có người nói — —

“Yên Nhiên, chúc mừng cậu thi được hạng nhất. Thi khảo sát nha, quả nhiên vẫn phải xem thực lực, tuy rằng dựa vào vận khí cũng có thẻ may mắn thi mấy lần cao điểm, nhưng lâu dài mà xem, vẫn là người có thực lực mạnh mới thật sự mạnh."

Vừa nhấc mắt, nhìn đến Dư Yên Nhiên cùng Mạnh Thanh Thanh từ bên cạnh bàn đi qua. Hai người đi rất kiêu căng, lời chắc cũng nói cho cô nghe.

Lăng Nhân lắc đầu, không tính để ý tới, lại thấy Vương Gia Lâm vỗ bàn, khó chịu là dỗi nói: "Hai điểm mà thôi, còn đắc ý như vậy sao? Lúc Lăng Nhân thi được hạng nhất, vượt qua cũng không chỉ hai mươi điểm đâu."

"Cậu — —" Mạnh Thanh Thanh phát cáu, hồi lâu, âm dương quái khí mà ném một câu: “Vận khí tốt mà thôi.” Nói xong lại khinh thường mà bổ sung thêm: "Cậu vẫn nên quan tâm thành tích của chính mình nhiều một chút đi, bảng vinh quang cũng không lên được."

Vương Gia Lâm tức giận đến mặt đều tái rồi, muốn nói lại, lại không tìm được từ. Bởi vì cô đúng là đi cửa sau vào lớp trọng điểm, thành tích không lên được bảng vinh danh.

Thấy đối thủ cứng họng, Mạnh Thanh Thanh đắc ý hừ một tiếng, hất đầu liền đi.

Mới vừa nhấc chân, lại nghe một tiếng nói nhàn nhạt vang lên — —

"Theo tớ biết, cậu cũng chỉ là đuôi cần cẩu* ở bảng vinh danh mà thôi, thật quan tâm với người hạng nhì như tớ.

* học sinh xếp hạng chót/ người đứng cuối cùng trong danh sách/ hoàn thành cuối cùng.

Mặt Mạnh Thanh Thanh trắng bệch, bị những lời này chặn không nói nên lời, ấp úng nửa ngày, hướng Dư Yên Nhiên nhờ giúp đỡ.

Trong lòng Dư Yên Nhiên mặc dù rất thật cao hứng Mạnh Thanh Thanh thay mình hả giận, nhưng gia giáo tốt đẹp không cho cô ta cao hứng biểu hiện ra ngoài, càng không thể cùng Mạnh Thanh Thanh đạp một cước, trầm ngâm mấy giây, nói: "Đi thôi."

“Yên Nhiên……” Mạnh Thanh Thanh tức giận, giậm chân, nhưng không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là rời đi cùng Dư Yên Nhiên.

Vương Gia Lâm còn chưa nguôi giận, cái mũi hướng lên trời hừ một tiếng: "Tật xấu."

" Đừng để ý tới." Lăng Nhân nhàn nhạt mà nói, sau đó hỏi: “Cậu có muốn tiến vào bảng vinh quang không?"

"A? Tớ? Có thể sao?"

"Có tớ giúp cậu liền có thể."

“Thật sự?”

" Ừ."

“Thật tốt quá! Cảm ơn cậu A Nhân."

Vương Gia Lâm hết sức vui mừng, hận không được kéo người qua hôn một cái.

A Nhân tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng rất trọng tình cảm đấy.

Tiết học cả ngày hôm nay đều giảng giải bài kiểm tra khảo sát các môn, Lăng Nhân nghe đặc biệt nghiêm túc, cũng làm sai bài nào liền ghi lỗi ở trên quyển sổ, thời khắc nhắc nhở mình.

Đến lúc tan học, Vương Gia Lâm có hẹn đi trước, cô làm lại câu sai một lần nữa, mới bắt đầu thu dọn cặp sách.

" Lăng Nhân." Có người kêu tên cô.

Lăng Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Yên Nhiên đi tới.

Lại có chuyện gì?

Cô nhíu mày, thật sự không quá muốn giao tiếp nhiều với người này.

" Chúng ta tới so xem, nếu kỳ thi khảo sát cuối cùng của tháng sau, điểm của tôi cao hơn cậu, cậu sau này liền cách xa Lục Thiệu Đông một chút." Dư Yên Nhiên nói.

Lăng Nhân:...

Điểm cao thấp, có quan hệ gì với Lục Thiệu Đông?

Huống hồ cô trước nay chỉ so với bản thân mình. Thi hạng hai không mất mặt, thi hạng nhất cũng không có gì mà đắc ý.

Lăng Nhân kéo khóa kéo cặp sách, đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Cậu tìm người khác mà so đi." Nói xong nhấc chân liền đi.

"Cậu sợ thua sao?" Dư Yên Nhiên đuổi sát không buông.

Lăng Nhân không nói lắc đầu, tính tình tốt mà quay đầu lại nói: "Không phải sợ hay không, mà tôi đơn thuần không thích so cùng người khác."

"Nếu cậu thắng, về sau tôi sẽ không bao giờ cùng cậu tranh Lục Thiệu Đông.”

Lăng Nhân nhíu mày, loại chuyện này có thể tranh sao?

Đang suy nghĩ nên đáp lời như thế nào, lại thấy mặt Dư Yên Nhiên bỗng nhiên trở nên trắng bệch, sau đó lại nổi lên đỏ ửng.

Tiếp theo, một giọng nói không chút để ý vang lên ở sau người — —

"Cậu không ngại thử xem, có thể tranh thắng coi như tôi thua."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương