Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông ở hiệu sách thành phố học đến chừng năm giờ chiều mới về nhà.

Lúc về đến nhà, thấy người cha luôn luôn về nhà khuya lại ở nhà, cùng ngồi với mẹ Đường Duyệt, sắc mặt hai người ngưng trọng, tựa như đang nói chuyện gì đó.

Lăng Nhân kinh ngạc mà hơi nhíu mi, sau đó đổi giày vào cửa: "Ba, mẹ."

"Nhân Nhân đã về sao." Lăng Vu Hải cười hòa ái, quan tâm hỏi: "Cùng bạn học học tập thế nào?"

Ông sao lại biết hôm nay cô cùng bạn học học tập?

Lăng Nhân hỏi kinh ngạc, lúc này lại nghe ông nói: "Nghe chị Trương nói con hôm nay hẹn bạn học cùng đi hiệu sách thành phố học tập."

Thì ra là thế.

Không biết dì Trương chủ động báo cáo, hay là chính ông hỏi?

Ở trong lòng lăng nhân có chút so đo nho nhỏ, ngoan ngoãn trả lời: "Rất tốt ạ."

"Vậy thì tốt. Thi khảo sát tháng 12 sắp tới rồi, chuẩn bị thế nào? Có lòng tin không?"

Đột nhiên quan tâm cô như vậy, bỗng nhiên có chút không thích ứng.

Lại nhìn vẻ mặt trước sau nghiêm túc của mẹ. Chẳng lẽ... Xảy ra chuyện gì?

Tâm tình vốn đang phấn khởi bỗng nhiên trở nên trầm trọng, trong lòng bắt đầu bất ổn, cảm giác không quá ổn định.

Đè xuống lo âu trong ngực, Lăng Nhân nhẹ giọng đáp: "Con đang chuẩn bị ạ."

"Được, chuyên tâm chuẩn bị. Không cần tạo áp lực cho mình quá lớn, tận lực là được rồi." Lăng Vu Hải thấm thía mà nói.

Nghe được lời này, bỗng nhiên hốc mắt Lăng Nhân nóng lên: "Cảm ơn ba."

Cô vẫn cho là, ông để ý nhất chính là thành tích của cô, tiếp theo đó mới là cô.

"Nói cảm ơn với ba làm gì. Về phòng ngủ trước đi, ba nói chút chuyện với mẹ con."

"Vâng, vậy con về phòng trước."

...

Trở lại phòng ngủ, cảm giác không yên trong lòng Lăng Nhân càng ngày càng nặng.

Cô cũng không nhớ rõ lần cuối bọn họ cùng nhau ngồi nói chuyện là khi nào, hôm nay đột nhiên trịnh trọng nói chuyện như vậy, mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó không tốt sẽ phát sinh.

Thở dài một hơi, Lăng Nhân nắm thỏ trắng lớn, nhéo nhéo lỗ tai thỏ, sau đó kéo vào trong ngực.

Hơi an tâm một chút.

...

Ước chừng một giờ sau, dì Trương tới gõ cửa.

" Tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong."

" Được."

Lăng Nhân buông thỏ xuống, bước nhanh đi tới phòng ăn, nhưng phát hiện bên trong chỉ một người ngồi.

"Ba đâu ạ?" Cô đi tới, hỏi theo bản năng.

"Ba con còn có việc phải làm." Giọng bình tĩnh như nước, không mang theo chút cảm xúc.

Lăng Nhân nhẹ nhàng "Oh" một tiếng, vùi đầu ăn cơm.

Nếu có công việc phải làm, tại sao nửa đường lại về nhà? Nếu cũng đã về nhà, tại sao không ở lại ăn cơm tối chứ?

...

Một bữa ăn tâm sự nặng nề, ăn không biết ngon.

Sau khi trở về phòng, Lăng Nhân ôm thỏ trắng lớn ngẩn người hồi lâu, trong lòng từ đầu đến cuối giống như bị thứ gì đó chắn lại, cảm xúc hạ xuống tới cực điểm.

Sau một lúc lâu, lấy di động ra, viết một tin nhắn, do do dự dự mấy giây, sau đó ấn xuống gửi đi.

...

Quân khu đại viện.

Mẹ Lục cảm thấy con trai mình hôm nay không bình thường, tựa như thay đổi thành người khác.

Vui vẻ, thật là vui.

Từ khi vào cửa, nụ cười trên khóe miệng kia vẫn chưa từng biến mất, vẫn luôn treo ở trên mặt.

Nhìn bộ dáng này, rõ ràng là đang yêu.

Sự phát hiện này làm cho bà vừa vui vừa buồn.

Vui mừng là, con trai trở nên tích cực như ánh mặt trời, nguyện ý đặt tâm tư vào chuyện học, đây là chuyện tốt.

Buồn là — — sớm như vậy liền đã trở về, tám phần là yêu đơn phương.

Không đơn giản. Người từ trước đến nay luôn được con gái đuổi theo, cũng có một ngày theo đuổi một cô gái.

Trên bàn cơm mẹ Lục bắt đầu nói chuyện từ việc học tập: "Hôm nay học tập thế nào? Có theo kịp môn học nào không? Có muốn mẹ mời gia sư dạy kèm ở nhà cho con không?"

Mời gia sư dạy kèm tại nhà gì chứ?

Anh đã có cô giáo giỏi nhất rồi.

Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên: "Không cần đâu."

Lúc này màn hình điện thoại di động bỗng nhiên đinh một tiếng sáng lên, thấy người nhắn tin tới, con ngươi sâu thẳm nhất thời sáng lên, mở tin nhắn ra.

【 Cô gái nhỏ: Tớ có thể gọi điện thoại cho cậu không? 】

"Con đi ra ngoài một chút."

Lục Thiệu Đông cầm di động lên, đi thật nhanh.

"Con còn chưa ăn cơm xong... " Mẹ Lục nói được một nửa, người đã ra khỏi cửa.

Chuyện gì mà quan trọng như vậy, cơm cũng chưa ăn xong liền chạy?

Thu hồi tầm mắt, bà thấp giọng than nhẹ một tiếng, chợt nhớ tới vừa rồi ngó nhìn màn hình di động của anh —

【 Nhận được một tin nhắn đến từ " Cô gái nhỏ ". 】

Cô gái nhỏ... Chắc là cô gái kia nhỉ?

Vì trả lời tin nhắn, cơm cũng không thèm ăn, thật đúng là lần đầu thấy.

...

Lục Thiệu Đông vừa đi vừa gọi, điện thoại rất nhanh tiếp thông, ống nghe truyền đến giọng của cô gái nhỏ — —

"A lô."

Chỉ một chữ anh liền nghe được, cảm xúc của người đối diện rơi xuống rất thấp.

Tâm tức khắc cũng lộp bộp trầm xuống mấy phần.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Anh ôn nhu hỏi, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất.

Trong điện thoại trầm mặc một hồi, "Tâm tình không tốt lắm."

Đã nghe ra.

Lục Thiệu Đông dùng chân đá văng cửa của tầng cao nhất ra, rẽ lên sân thượng, ngồi trên thạch đôn*.

*Trụ mốc đá.

Suy nghĩ một hồi, anh giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm, nói: "Cậu mở cửa sổ đi."

Đầu bên kia điện thoại, Lăng Nhân đang ôm thỏ ngồi ở đầu giường, nghe lời anh nói, hơi sửng sốt mới nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ: "Mở ra rồi."

"Ngẩng đầu."

Lăng Nhân theo tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy trong bầu trời đêm mênh mông có treo một mặt trăng nhỏ sáng ngời, trong đêm tối vô biên kia, một đường chiếu vào trong đáy lòng buồn rầu u ám.

Một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ tới, thổi tan mấy phần lo âu trong lòng.

Lúc này giọng nói trầm thấp lại lần nữa từ đầu kia điện thoại truyền đến — —

"Khá hơn chút nào chưa?"

Lăng Nhân nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."

Thật thần kỳ, rõ ràng anh một lời an ủi cũng chưa nói, nhưng cô cảm giác như đã được an ủi.

Lúc này người trong điện thoại còn nói: "Trừ trăng sáng ra, có còn thứ gì khác muốn xem không? Ví dụ như soái ca gì đó?"

"..."

Tự luyến như vậy, là vì muốn chọc cô vui vẻ phải không?

Khóe miệng Lăng Nhân giương lên một độ cong, cười nói: "Không cần, tớ nhìn thỏ là được rồi."

"..."

Sớm biết vậy thì không tặng thỏ, trực tiếp lấy thân báo đáp.

Lục Thiệu Đông cười nói: "Thích thỏ như vậy?"

Trong điện thoại im lặng một hồi, sau đó truyền tới tiếng nhẹ nhàng ôn nhu: "Cũng không phải tất cả thỏ đều thích."

Giọng nghe có tinh thần hơn lúc mới nghe điện thoại nhiều.

Xem ra tâm tình quả thật khá hơn nhiều.

Lục Thiệu Đông âm thầm thả xuống trái tim đang treo giữa không trung, tâm tình cũng thả lỏng theo.

Cô vừa rồi mới nói cái gì?

— — cũng không phải tất cả thỏ đều thích.

Ý là, chỉ thích con anh đưa này sao?

Lục Thiệu Đông vui vẻ cong khóe miệng: "Vậy vì sao cậu thích con thỏ này?"

"Bởi vì nó trắng."

“……”

“Hơn nữa mềm.”

“……”

“Sờ lên rất thoải mái."

"..."

Đây là cái lý do quỷ gì? Hoàn toàn không giống trong dự đoán...

Một chút cũng không ngọt.

Lục Thiệu Đông hừ hừ, không phục nói: "Tôi cũng rất trắng, rất mềm, sờ rất thoải mái."

"Không đúng, tôi không mềm, rất cứng rắn."

Khoan đã, anh mới vừa nói cái gì?

Rất cứng rắn?!

Cô có phải sẽ hiểu lầm không...

Không không không, cô gái nhỏ đơn thuần như vậy, chắc sẽ không suy nghĩ như vậy.

Trong lòng Lục Thiệu Đông vì mình lặng lẽ cầu nguyện giây, sau đó lặng lẽ đợi đầu bên kia phản ứng.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Lục Thiệu Đông ngồi không yên: "Tôi là chỉ khí thế rất cứng rắn..."

Tút tút tút — —

Đối phương đã cúp máy.

Lục Thiệu Đông:...

Xong rồi.

Khẳng định đã nghĩ tới rồi.

Tuổi còn nhỏ, lo học một chút đi chứ!

Tưởng tượng đến cô gái nhỏ xấu hổ cúp điện thoại trốn chạy, Lục Thiệu Đông vừa xấu hổ lại xao động.

Ai, tối nay định trước lại là một đêm không ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương